Mới mấy ngày trước, Chung Minh thổ lộ với Tô Tử Mặc, kết quả bị từ chối khéo léo, Tô Tử Mặc nói giữa nữ nhân thì không tồn tại "cái loại thích này". Hiện tại, Tô Tử Mặc lại nói cho nàng biết, Thiệu Thi Dung thích nàng, đây là ý tứ gì, Chung Minh không hiểu, nàng nhìn nét mặt Tô Tử Mặc cũng không đọc ra cái gì, nhìn không ra là để ý hay không thèm để ý, Tô Tử Mặc bất chợt buột miệng nói hay cố tình muốn nói cho nàng biết chuyện này...
Chung Minh không muốn nghĩ nhiều, chỉ nói,"Không có khả năng."
Tô Tử Mặc hỏi:"Vì sao?"
Chung Minh nói:"Ta và Thiệu Thi Dung cùng nhau lớn lên, ta rất hiểu biết nàng, nàng làm sao có khả năng thích ta, hơn nữa nếu nàng thích ta, sao không nói cho ta biết?"
Tô Tử Mặc mấp máy môi, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, kì thực sau khi nói ra câu đó, nàng đã muốn hối hận .
Không ngờ Chung Minh đột nhiên nói:"Ngươi nói cho ta biết chuyện này, có phải hay không muốn nói cho ta biết, đã có người thích ta, về sau đừng có quấn quít lấy ngươi nữa ?"
Chung Minh quả nhiên nghĩ như vậy, Tô Tử Mặc thở dài nói:"Sao nghĩ vậy chứ, ta chỉ là thấy thương cho Thiệu cô nương, vì muội làm nhiều như vậy mà muội lại không biết."
Càng đẩy nàng vào lòng người khác, có thể nói trong lòng Tô Tử Mặc càng không có nàng, Chung Minh cảm thấy bản thân mình vô cùng buồn cười, từ lúc có mặt trên đời này, lớn như vậy, Chung Minh chỉ thích qua hai người, một là biểu ca, kết quả là tên mặt thú tâm sài lang, nói là thích nàng, bất quá là mơ ước gia tài của nàng, một người khác chính là Tô Tử Mặc, đáng tiếc trong lòng không có nàng, đã bị Tô Tử Mặc cự tuyệt, nếu nàng còn cố chấp tiến lên tiếp cận, chỉ sợ trong lòng Tô Tử Mặc nhất định là chê cười nàng, bây giờ còn lấy Thiệu Thi Dung làm cớ khuyên nàng biết khó mà lui, nếu nàng không thức thời, thì đúng là không da không mặt mũi rồi, cũng được, tóm lại Tô Tử Mặc không giống biểu ca lừa gạt nàng, tâm địa vẫn là tốt, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, bắt một người không thích mình đi thích mình thì quả thật có chút ép buộc, nghĩ như thế, nhất thời Chung Minh không còn oán giận, thu hồi lại tâm tư, thật cẩn thận nói:"Thích thì cứ thích, dù sao ta không thích nàng, đó là chuyện mỗi người tình nguyện, cưỡng cầu cũng không được". Nói Thiệu Thi Dung, đồng thời cũng là nói với chính mình.
Tô Tử Mặc tất nhiên nghe ra được, nói:"Có thể nghĩ thông suốt đương nhiên là tốt nhất."
Chung Minh còn nói thêm một ít chuyện không liên quan, rồi đứng dậy cáo từ. Chung Minh đi rồi, Tô Tử Mặc mới lấy một thứ bị nhàu nhĩ từ trong người ra, là bài thơ ban ngày Chung Minh viết, giấy mặc dù đã khô, nhưng mực đã bị nhoà thành một mảnh, nhìn không ra là viết cái gì, vừa định vứt đi, lại rụt trở về, mở ra nhìn lại một hồi, trong lòng liền có chủ ý.
Chung Minh sau khi trở về ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, nàng hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Tô Tử Mặc, tổng cảm thấy Tô Tử Mặc đối nàng hẳn là không đồng dạng như vậy, mỗi lần nhìn vào ánh mắt ôn nhu như nước của Tô Tử Mặc, lòng của nàng đều có thể tan ra. Cho tới bây giờ, Tô Tử Mặc cũng chưa từng nhìn qua người khác như vậy, chẳng lẽ thật sự là nàng đa tâm? Hay là Tô Tử Mặc có cố kỵ, lo lắng riêng trong lòng, dù sao hiện tại nàng ấy là thê thất của biểu ca, tuy rằng không cùng phòng, nhưng danh phận vẫn ở đó. Cho dù Tô Tử Mặc nói thích nàng thì sao chứ, chung quy cũng không thể theo nàng bỏ trốn, cho nên cấp thiết nhất hẳn là trước hết giúp nàng thoát ly bàn tay quỷ dữ của biểu ca, về phần chuyện tình cảm nữ nhân về sau hẵng nói, giúp Tô Tử Mặc chẳng khác nào giúp chính nàng, nàng từng phát lời thề sẽ làm cho biểu ca không chết tử tế được, nghĩ như vậy, tâm tình Chung Minh rốt cuộc cũng bình ổn.
Chung Minh không hề giả điên trốn tránh Tô Tử Mặc, tuy rằng Tô Tử Mặc không tiếp thụ nàng, bất quá có thể mỗi ngày nhìn thấy Tô Tử Mặc cũng đã thực vui vẻ , huống chi Tô Tử Mặc là khách nhân nhà nàng, lâu như vậy, còn chưa có làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, Tri Thư bưng điểm tâm mang lại, Chung Minh bảo nàng đưa đến phòng Tô Tử Mặc, nàng sẽ theo sau ngay, nữ vi duyệt kỷ giả dung, Chung Minh mặc dù không phải cố ý, vẫn là chuẩn bị ăn mặc thật đẹp, tất nhiên là sáng rọi mắt người, dù là Tô Tử Mặc đã thành thói quen nhìn thấy Chung Minh xinh đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy vẫn là rơi vào ánh sáng mê hoặc này, tiểu mỹ nhân toàn tâm toàn ý như thế quả thật làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
Chung Minh không hề giả điên trốn tránh Tô Tử Mặc, tuy rằng Tô Tử Mặc không tiếp thụ nàng, bất quá có thể mỗi ngày nhìn thấy Tô Tử Mặc cũng đã thực vui vẻ , huống chi Tô Tử Mặc là khách nhân nhà nàng, lâu như vậy, còn chưa có làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, Tri Thư bưng điểm tâm mang lại, Chung Minh bảo nàng đưa đến phòng Tô Tử Mặc, nàng sẽ theo sau ngay, nữ vi duyệt kỷ giả dung, Chung Minh mặc dù không phải cố ý, vẫn là chuẩn bị ăn mặc thật đẹp, tất nhiên là sáng rọi mắt người, dù là Tô Tử Mặc đã thành thói quen nhìn thấy Chung Minh xinh đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy vẫn là rơi vào ánh sáng mê hoặc này, tiểu mỹ nhân toàn tâm toàn ý như thế quả thật làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
Chung phủ không hổ là đại phú hộ sống xa hoa, Tô Tử Mặc đến đây mấy ngày nay, mỗi ngày điểm tâm sáng đều là dạng khác nhau, bữa chính thì càng khỏi phải nói, chẳng những thịnh soạn hơn nữa mỗi món ăn đều làm cực kỳ tinh xảo, cần nói thêm, Tô Tử Mặc sinh trưởng ở Hầu gia phủ, cũng là lần đầu được mở mang kiến thức về sự hưởng lạc thế này, Tống gia kia thì lại càng không đáng nói tới, hận không thể đem một thỏi bạc chia ra hai nửa để dùng, Tống lão phu nhân lại chủ trương tiết kiệm, mỗi ngày chỉ có cơm rau dưa, có khi chỉ tốt hơn nhà nghèo chút ít mà thôi.
Tô Tử Mặc hỏi thăm Tri Họa, Tri Họa nói cho nàng là vì Tống Văn Thục rất xem trọng bữa ăn, hơn nữa lại chỉ có một tiểu thư là Chung Minh, có nhiều bạc như vậy mà không xài, không lẽ về sau đưa vào trong quan tài? Bản thân Tô Tử Mặc không chú trọng xa hoa hay quá phung phí, bất quá Chung gia có nhiều bạc mà chỉ có một nữ nhi, Chung Minh về sau lập gia đình, sinh đứa nhỏ thì cũng mang họ người ta, nếu không tiêu xài rộng rãi thì xác thực xài cũng không hết.
"Không nghĩ tới sinh nam tử nối dõi tông đường sao?" Tô Tử Mặc hỏi Tri Họa.
"Phu nhân thật ra có nghĩ muốn, nhưng là sinh không ra a" Tri Họa cứ như là kẻ trộm, nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó thần bí nói,"Ta nghe nói sau tiểu thư thì có mang thai một nam nhi, không biết vì nguyên nhân gì, dù sao không giữ lại được, sau đó thì không có nữa, ăn không ít dược, chính là vẫn không thể mang thai, lại không cho lão gia nạp thiếp, người nói vậy thì nhi tử ở đâu ra đây?"
Tô Tử Mặc cũng chứng kiến qua bộ dáng cọp mẹ của Tống Văn Thục, Chung Minh thật ra có vài phần nguy hiểm giống Tống Văn Thục, bất quá có thể quản lý tiền của nam nhân, còn có thể quản luôn trái tim nam nhân, coi như là bản lĩnh, điểm này Chung Minh sợ là không học được.
"Vì sao không nhận con rể tới ở rể?" Tô Tử Mặc lại hỏi.
Tri Họa nói:"Chung gia có tiền như vậy, người muốn ở rể không biết nhiều bao nhiêu đâu, nhưng tiểu thư rất chướng mắt, khăng khăng một mực chỉ thích biểu thiếu gia, thật ra có nghĩ tới đem biểu thiếu gia về ở rể, nhưng biểu thiếu gia cùng Tô tiểu thư có hôn ước, người là Hầu gia thiên kim, thường dân cho dù có nhiều tiền thế nào cũng không chống lại được a".
Tô Tử Mặc cười:"Phụ thân ta cũng không phải là lão hổ, không ăn thịt người, hơn nữa nếu Tống gia thật sự đi từ hôn, phụ thân ta trăm phần trăm đáp ứng."
Tô Tử Mặc cười:"Phụ thân ta cũng không phải là lão hổ, không ăn thịt người, hơn nữa nếu Tống gia thật sự đi từ hôn, phụ thân ta trăm phần trăm đáp ứng."
Tri Họa đương nhiên cũng nghe lão gia phu nhân nói qua biểu thiếu gia bất tài, ngượng ngùng nói:"Tô tiểu thư gả cho biểu thiếu gia quả là thiệt thòi, may mắn tiểu thư nhà ta nghĩ thông suốt, nếu không không chừng bây giờ loạn hết lên".
Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi:"Nếu tiểu thư nhà ngươi từ nay về sau không xuất giá thì lão gia phu nhân nhà ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Tri Họa thật ra không có nghĩ tới, bất quá Chung Minh đột nhiên không thích biểu thiếu gia, mà lại tốt đẹp với biểu thiếu nãi nãi, Tri Họa còn có thể nhìn ra vài phần, nhưng để mà từ nay về sau thật không xuất giá thì chắc không đến nỗi vậy đâu, có nữ nhân nào lại không lấy chồng, cho dù nàng cùng Tri Thư là hạ nhân, về sau chủ nhân cũng sẽ cho chút bạc, để các nàng kết đôi cùng một tên tiểu tử nào đó, "Này ta cũng không dám chắc, lão gia tuy là tính tình tốt, nhưng con thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi chuyện không hợp tình lý như vậy, hẳn là sẽ không đồng ý đâu".
Tô Tử Mặc gật đầu cảm khái:"Có người làm phụ mẫu nào mà không hy vọng nữ nhi có chỗ nương thân tốt".
Tri Họa hiếu kỳ hỏi:"sao Tô tiểu thư hỏi thăm chuyện này ?"
Tô Tử Mặc cười:"Chỉ là tùy tiện tâm sự việc nhà."
Vừa dứt lời chợt nghe đến thanh âm Chung Minh: "Tán gẫu cái gì việc nhà vậy?"
Tri Họa vội vàng đứng ở một bên không dám nói tiếp nữa.
Tri Thư đặt điểm tâm xuống, đi đến bên cạnh người Tri Hoạ, nhỏ giọng nói:"Lại nói lung tung cái gì đó?"
Tri Họa liếc nàng một cái,"Ngươi biết cái gì? Ta đương nhiên biết cái nào nên nói cái nào không nên nói, ta vì tiểu thư mới nói chuyện thôi."
Tô Tử Mặc thật ra chưa nói cái gì, chỉ trêu ghẹo nói:"Bên muội không có bàn sao? Còn muốn đến chỗ ta dùng điểm tâm."
Tô Tử Mặc thật ra chưa nói cái gì, chỉ trêu ghẹo nói:"Bên muội không có bàn sao? Còn muốn đến chỗ ta dùng điểm tâm."
Chung Minh đã cởi mở tâm tình, cũng không mẫn cảm nữa, cười nói tiếp:"Có người cùng ăn thì có thể ăn nhiều một chút."
Tô Tử Mặc nói:"Khó trách gầy như vậy, thì ra bởi vì trước kia đều có một người".
"Đúng vậy, nếu về sau mỗi ngày đều như vậy thì tốt rồi." Chung Minh vừa nói lại cảm thấy xa rời đề tài, vội nói,"Ăn xong rồi, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, ngươi tới lâu như vậy, ta còn không có riêng cùng ngươi đi đâu a".
Tô Tử Mặc lại nói:"Thật chỉ cùng ta một người? Sẽ không có Thiệu cô nương lại ở nơi nào chờ muội đó chứ?"
Chung Minh nghẹn một chút, Tô Tử Mặc thật là một điểm cũng không tha cho người ta, cười ngượng: "Sẽ không, hôm nay chỉ có hai ta."
Tô Tử Mặc cười nói:"Ta không phải sợ gặp Thiệu cô nương, mà là sợ hai người lại đấu võ mồm biến thành tan rã trong không vui."
Chung Minh cũng không giải thích, chỉ cam đoan:"Hôm nay nhất định không có người quấy rầy."
Bên này vừa nói xong, có nha đầu lại báo: "Thiệu cô nương đến đây, muốn gặp tiểu thư."
Chung Minh biến sắc, thấy Tô Tử Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lập tức ác thanh ác khí nói:"Không thấy, đuổi đi!"
Truyện convert hay : Tiên Võ Bạo Quân Chi Triệu Hoán Quần Hùng