Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

bái sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Tử Mặc trở lại trong phòng, không nhanh không chậm tiếp tục mài mực, mài xong rồi, lấy bút chấm mực đưa cho Chung Minh.

Chung Minh sợ nhất là viết chữ, ngày đó ở Tương gia trang viên, đó là bị Tô Tử Mặc không có trâu nên bắt chó đi cày, lúc này vô duyên vô cớ, biểu ca lại tìm tới cửa, nào có tâm tư viết chữ, gác bút lại, nói,"Biểu ca đến đây, ngươi không nôn nóng sao?"

Tô Tử Mặc ngồi xuống nhàn nhã cắn hạt dưa nói,"biểu ca muội là vì muội mà đến, thì sao ta phải sốt ruột chứ?"

Chung Minh nghĩ cũng phải, nói:"Nếu đã như vậy, thì làm cho hắn một người trở về thôi, muốn kết hôn ta thì không có cửa đâu, hơn nữa, chỉ có hai trăm lượng bạc, vậy mà hắn cũng có thể xuất ra được, lúc trước ta đòi tới hai ngàn lượng".

Chợt nghe Tô Tử Mặc nói:"Ta cho."

Chung Minh sửng sốt.

Tô Tử Mặc sợ nàng nghe không rõ, bổ sung nói:"Ta cho hắn hai ngàn lượng".

Chung Minh nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:"Cái gì, ngươi cho hắn hai ngàn lượng bạc đến cưới ta?"

Tô Tử Mặc thấy nàng lại hấp tấp, nên nói:"Ta cho hắn bạc, hắn không lấy ra thêm nữa, cũng không trách được ta."

Chung Minh nói:"Ta không có hỏi tới bạc của ngươi, ý của ta là ngươi cho hắn bạc cưới ta? Không phải, ta là nói biểu ca không có bạc cưới ta, ngươi liền cho hắn bạc?" Trong lời nói tràn ngập oán khí, giống như là Tô Tử Mặc đem nàng bán cho Tống Tuấn Kiệt.

Tô Tử Mặc mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói:"Ta nghĩ là muội đã đồng ý rồi, muội phải biết rằng, Tống gia cũng không thể so với nhà muội, hai ngàn lượng bạc là một nửa gia tài đó".

Chung Minh phát bực, rõ ràng Tô Tử Mặc trong lòng hiểu rõ, lại giả bộ như cái gì cũng không biết, dù là khi đó không biết mình thích nàng mới làm như vậy thì cũng không thể a, Chung Minh ngồi thở phì phì nói:"Đừng nói hai ngàn lượng, chính là hai vạn lượng, lão nương cũng không gả!"

"Đúng, nương đồng ý." Tống Văn Thục bên ngoài nói tiếp lời, sau đó đi vào, "Bất quá tiểu cô nương không nên nói chuyện thô lỗ như vậy".

"Nương, nương đã đến rồi" Chung Minh tiếp đón, kéo cánh tay mẫu thân hỏi:"Biểu ca đâu?"

Tống Văn Thục nói:"Ta sai người hầu an bài cho hắn nghỉ ngơi, lúc ăn cơm tái kiến cũng không muộn."

Tống Văn Thục nói:"Ta sai người hầu an bài cho hắn nghỉ ngơi, lúc ăn cơm tái kiến cũng không muộn."

Chung Minh nói:"Dứt khoát cũng đừng thấy, nương giúp Minh nhi đuổi hắn đi đi".

Tống Văn Thục nói:"Sao làm vậy được, hơn nữa Tuấn Kiệt lần này đến cũng không phải chỉ vì con, đồng thời cũng là tới đón Tử Mặc trở về".

Chung Minh vội nói:"Chờ Mặc tỷ tỷ vui chơi ngắm cảnh ở đây xong, Minh nhi sẽ tự mình đưa nàng trở về".

Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng, ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng oán thầm, đứa nhỏ này thật không hiểu gì, chuyện phu thê người ta, con xen vào làm cái gì, nàng còn phát sầu vì không có cơ hội làm cho Tô Tử Mặc trở về nữa là, ngày đó Chung Minh không nói một tiếng đã bắt cóc tân tức phụ của người ta, lão thái thái không chừng trách nàng không hết.

Tống Văn Thục cười nói:"Ta biết Tử Mặc không thoải mái trong lòng mới đi ra ngoài giải sầu, nếu Tuấn Kiệt ngàn dặm xa xôi tới đón ngươi, thành ý mười phần, ngươi liền tha thứ hắn đi." Tống Văn Thục không biết các nàng đã đi tới tiền thính, còn tưởng rằng các nàng chỉ là nghe hạ nhân nói Tống Tuấn Kiệt đến đây, liền đem mục đích hàng đầu của Tống Tuấn Kiệt nói thành tới đón Tô Tử Mặc, đương nhiên Tống Tuấn Kiệt cũng quá kỳ cục, làm ra vẻ mặc kệ chính thất, thầm nghĩ nạp thiếp.

Tô Tử Mặc nói:"Cô cô nói cũng phải".

Chung Minh cực lực khuyên mẫu thân lưu giữ Tô Tử Mặc lại, mà mẫu thân nói như vậy, rõ ràng chính là ý đuổi Tô Tử Mặc, cô nương người ta da mặt mỏng, không đi cũng không được a.

Quả nhiên chợt nghe Tô Tử Mặc nói:"Không biết tướng công khi nào khởi hành để Tử Mặc thu thập y phục".

Tống Văn Thục liền nói:"Không vội không vội, Tuấn Kiệt mới vừa tới, ít nhiều gì cũng ở thêm vài ngày, hơn nữa, còn có chuyện chưa giải quyết xong, nên mới tới đây thương lượng".

Tô Tử Mặc gọn gàng dứt khoát nói:"Là vì hôn sự của Minh nhi?"

Tống Văn Thục nói:"Tử Mặc thật thông minh, ta còn chưa nói ra, ngươi liền biết trước".

Tô Tử Mặc che miệng cười nói:"Này cũng không phải, mới vừa rồi người cùng tướng công ở tiền thính nói chuyện, ta và Minh nhi đều nghe được, chỉ là không quấy rầy hai người thôi".

Tống Văn Thục cứng đơ mặt, nếu nghe được, vậy tất nhiên hiểu được ý tứ Tống Tuấn Kiệt, chẳng phải là cố ý chọc thủng lời nói dối của nàng tại trận sao, chỉ có thể làm như không biết, thần sắc xấu hổ cười cười nói: "Tử Mặc nói một chút coi, việc này có phải thực khó giải quyết hay không, Tuấn Kiệt nói còn mời phụ thân ngươi làm chứng hôn sự này, thật khó lòng từ chối".

Tô Tử Mặc nói:"Gả hay không gả hoàn toàn là ý tứ của Minh nhi, đừng nói là phụ thân Tử Mặc, cho dù là hoàng thượng thì cũng không thể bức người xuất giá".

Tống Văn Thục vui vẻ nói:"Tử Mặc, có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi".

Tống Văn Thục vui vẻ nói:"Tử Mặc, có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi".

Tô Tử Mặc lại chuyển ý:"Bất quá Tống gia là những người sĩ diện, nếu từ hôn cũng phải có lý do chính đáng, tránh cho bọn họ nổi nóng, lại đi đồn đãi lung tung, phá hỏng thanh danh của Minh nhi".

Tống Văn Thục giật nảy một chút,"Không đến mức đó đâu, Tống gia dù sao cũng là nhà mẫu thân ta, Minh nhi là ngoại tôn nữ của lão thái thái, là biểu muội của Tuấn Kiệt, cho dù hôn sự không thành, cũng không đến nỗi ra tay như vậy".

Chung Minh vội nói tiếp:"Làm sao không thể, biểu ca ý nghĩ xấu đầy mình, chuyện gì mà làm không ra."

Tống Văn Thục liếc nàng một cái,"Còn không phải con gây ra sao, xứng đáng!"

Chung Minh le lưỡi, sau đó nói:"Minh nhi thì không sao, tùy ý hắn nói thế nào cũng được, dù sao đời này Minh nhi cũng không muốn xuất giá".

"Nói bậy!" Tống Văn Thục cắt lời nàng,"Con bao tuổi rồi mà nói lời không suy nghĩ như vậy, con yên tâm, chuyện của con ta với cha con đã muốn thương lượng tốt lắm, vốn đang muốn chờ vài ngày nữa, thì biểu ca con đã đuổi tới cửa, sự tình cấp bách, sáng mai ta sẽ mời hắn tới nhà".

"Khoan đã", Chung Minh nghe ra có chỗ không thích hợp, "mời ai tới?"

Tống Văn Thục lập tức khoe công nói: "Đại công tử của Tần đại quan ở huyện lân cận, Tần đại quan là thương nhân giàu có nhất địa phương, khó phân cao thấp với nhà chúng ta, xem như môn đăng hộ đối, Tần công tử kia con cũng có gặp qua, bộ dạng tuấn tú lịch sự, hiện tại hơn phân nửa việc làm ăn của Tần gia đều do Tần công tử coi quản, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu con gả cho hắn thì cha con khỏi lo việc làm ăn tương lai không có người tiếp quản".

Chung Minh nhớ tới người này, dáng mạo hắn thế nào thì thật ra không nhớ rõ, dù sao nhất định là bản lĩnh hơn Tống Tuấn Kiệt, bất quá tuổi đã lớn rồi, ít nhất cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đừng nói là sau này nàng không xuất giá, cho dù có gả cũng không thể gả cho người lớn hơn nàng cả chục tuổi, vẻ mặt mất hứng nói: "Lớn tuổi như vậy còn không đón dâu, đừng nói là hắn có tật xấu gì a?"

Tống Văn Thục nói:"Đoạn ngày trước, cha con vừa gặp qua, người ta không có khuyết điểm bệnh tật gì đâu".

Chung Minh nói:"Ta là nói phương diện kia."

Tống Văn Thục hiểu được, lập tức hừ một cái, "Con là khuê nữ mới lớn, sao dám nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao này chứ, còn không sợ người ta chê cười sao." Lại thấy Tô Tử Mặc đang lấy khăn tay che miệng, trong mắt không giấu được ý cười.

Chung Minh nói:"Minh nhi là nói chuyện thực tế thôi, nương cũng không muốn con rể tương lai không thể đúng không?"

Đúng là không thể cẩu thả qua loa, Tống Văn Thục cũng hiểu được chuyện đó, lo lắng nói: "Đúng là phải hỏi thăm rõ ràng, bất quá loại sự tình này sao tiện hỏi thăm chứ".

Chung Minh thầm nghĩ, mượn Tần đại công tử kia để làm nhục biểu ca một phen thì cũng không tệ, liền nói:"Nương mời hắn đến nhà đi, Minh nhi tự mình hỏi hắn".

Chung Minh thầm nghĩ, mượn Tần đại công tử kia để làm nhục biểu ca một phen thì cũng không tệ, liền nói:"Nương mời hắn đến nhà đi, Minh nhi tự mình hỏi hắn".

Tô Tử Mặc nhịn không được nữa, bật cười ra tiếng.

Tống Văn Thục cũng nhịn không được cười mắng:"Con, đứa nhỏ này, không biết nói thế nào với con cho tốt, ta đi đây, việc này cứ định như vậy, ta đi sắp xếp". Trước khi đi thấy bút mực trên bàn, cười hỏi,"Tử Mặc đang viết chữ sao?"

Tô Tử Mặc nói:"Không phải, là Minh nhi".

Tống Văn Thục lập tức ngạc nhiên nói:"Thật vậy sao? Minh nhi mà cũng hiểu chuyện như vậy?"

Chung Minh đảo mắt một cái liền nảy ra ý, vội vàng nói tiếp:"Đúng vậy, Minh nhi thấy Mặc tỷ tỷ viết chữ rất đẹp, nghĩ muốn để nàng dạy cho Minh nhi, kẻ bất tài này đang cầu xin nàng đáp ứng, thì nương đã vào đuổi người đi, Minh nhi cũng không biết làm sao".

Tống Văn Thục bị nàng nói đến đỏ mặt, nàng xác thực có ý tứ làm cho Tô Tử Mặc rời đi, nhưng cũng là vì muốn tốt cho Tô Tử Mặc, đành phải nói:"Ta ước gì Tử Mặc mỗi ngày ở lại nhà của chúng ta, giúp ta quản giáo con". Nói xong cũng không ở lâu, sửa sang lại y phục liền rời đi.

Tô Tử Mặc ngồi ngay ngắn, nói với Chung Minh:"Nếu muốn theo ta học viết chữ, vậy phải bái ta làm thầy".

Chung Minh vui vẻ nói:"Mặc tỷ tỷ, xin nhận ta làm đồ nhi".

Tô Tử Mặc nói:"Như thế không thành ý, thôi quên đi".

Chung Minh thấy Tô Tử Mặc không nói cười mà còn ra vẻ nghiêm túc thật sự, vội vàng thu hồi khuôn mặt tươi cười, bưng trà, cung kính thở dài nói:"Đệ tử bái kiến lão sư".

Tô Tử Mặc tiếp nhận nhấp một ngụm trà, nói:"Muội còn kém không nhiều lắm, ta cũng là đáp ứng rồi, sẽ thật sự dạy uội, bất quá viết chữ cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, ta ở đây cũng không bao lâu, nếu là hồi kinh, muội cũng nên theo ta cùng nhau trở về".

Chung Minh lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, nguyên lai Tô Tử Mặc đã sớm vì mình mà suy nghĩ hết rồi, nguyên lai Tô Tử Mặc cũng không phải là hoàn toàn không chút động lòng trước tâm ý của mình dành cho nàng.

Truyện convert hay : Đế Cung Đông Hoàng Phi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio