Rượu rót được ba lần, Tống Tuấn Kiệt bắt đầu nổi lên tính xấu, há mồm là lời ngon tiếng ngọt, Chung Minh nghe mà toàn thân nổi da gà, nhớ tới kiếp trước thích nghe mấy lời đường mật gian trá của biểu ca, xoay quanh đều là giả dối mà không tự biết còn bị vẻ ngoài biểu ca làm ờ mắt. Nghĩ đến tính mình đúng là hết thuốc chữa, hiện tại cũng bị Tô Tử Mặc mê hoặc làm thần hồn điên đảo, trong mắt chỉ có Tô Tử Mặc là tốt nhất, có phải cũng vì tính cách này mà không nhận thức rõ sự tình hay không? Còn không kịp nghĩ nhiều, cử chỉ ngôn ngữ của Tống Tuấn Kiệt càng lúc càng ngả ngớn, Chung Minh không nhịn được nữa, che lại tầm mắt của Tống Tuấn Kiệt, ra hiệu bằng mắt cho Tri Hoạ. Tri Hoạ hiểu ý, lấy trong cổ tay áo ra một bọc giấy, mở bọc ra đổ bột phấn bên trong vào bầu rượu, rồi nhẹ nhàng lắc đều, sau đó châm rượu cho Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt nhìn thấy Tri Họa, chỉ cảm thấy chướng mắt, bực mình nói:"Sao ngươi còn ở đây, nơi này không cần ngươi hầu hạ, lui ra đi."
"Vậy ngươi lui trước đi". Chung Minh lấy lại bầu rượu trong tay Tri Họa, rót đầy chén rượu trước mặt Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt lại nói không uống, ôm chầm vai Chung Minh, miệng hướng sát đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Chung Minh lấy tay chống đỡ, nói,"Biểu ca, chén rượu này ngươi không thể không uống."
Tống Tuấn Kiệt ngạc nhiên nói:"A, chẳng lẽ còn chuyện gì hay sao?"
Chung Minh nói:"Ta hỏi ngươi, hôm nay là ngày gì?"
Tống Tuấn Kiệt nghĩ nghĩ nói:"Ngày ta và muội động phòng?"
"Đúng vậy, đã là động phòng, có thể nào không uống rượu giao bôi?" Chung Minh đưa chén rượu hạ dược cho hắn.
Tống Tuấn Kiệt bừng tỉnh, nói:"Có đạo lý, chén rượu này nên uống." Cầm cánh tay Chung Minh lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Chung Minh chỉ dùng môi đụng một chút rượu liền buông, lại rót đầy thêm chén nữa cho Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt thấy hỏi:"Sao muội không uống hết?"
Chung Minh nói:"Rượu giao bôi phải uống ba chén, tửu lượng ta kém không thể uống nhiều, biểu ca, ngươi cần phải uống ba chén."
Còn có quy tắc này sao? Tống Tuấn Kiệt mặc dù đã cưới hai lần thê thiếp, nhưng cũng là lần đầu uống rượu giao bôi, ngày đó cùng Tô Tử Mặc thành thân, ngay cả cửa phòng còn chưa cho hắn tiến vào, mặc kệ thiệt giả, bất quá chỉ ba chén rượu, không chút hoài nghi, liền nghe lời uống xong.
Còn có quy tắc này sao? Tống Tuấn Kiệt mặc dù đã cưới hai lần thê thiếp, nhưng cũng là lần đầu uống rượu giao bôi, ngày đó cùng Tô Tử Mặc thành thân, ngay cả cửa phòng còn chưa cho hắn tiến vào, mặc kệ thiệt giả, bất quá chỉ ba chén rượu, không chút hoài nghi, liền nghe lời uống xong.
Chung Minh thấy hắn uống hết ba chén, nghĩ thầm, lúc này còn không ngã xuống dưới tay cô nãi nãi mới lạ. Trong miệng đếm :"Ba, hai, một".
Tống Tuấn Kiệt theo tiếng đếm, ngã xuống đất.
Kiếp trước nàng bị Tống Tuấn Kiệt hạ dược bán đứng, hiện tại nàng vừa báo xong một chuyện, chẳng qua so với kiếp trước nàng chịu khuất nhục, Tống Tuấn Kiệt bị nàng tính kế mới có nhiêu đây cũng chưa là cái gì, Chung Minh đá hai chân hắn, thấy không có phản ứng, liền chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài.
Tri Họa luôn đứng bên ngoài chờ, thấy Chung Minh đi ra, lập tức đến gõ cửa phòng đối diện, hô:"Liên Hương cô nương."
Liên Hương trong phòng đi ra, đối mặt với Chung Minh, thực tại sửng sốt, làm nghề như các nàng là dựa vào tư sắc để kiếm cơm, vị tiểu thư này y phục hoa lệ thật xinh đẹp như thiên tiên, đừng nói nàng không thể so tới, ngay cả người đẹp nhất ở Thanh Hương lâu cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc mà thôi.
Chung Minh cũng đánh giá Liên Hương cao thấp một phen, so với kiếp trước gặp ở Tống phủ thì gầy yếu hơn chút, dung nhan còn lộ rõ vẻ yêu mị, dù sao chưa hoàn lương, về phần diện mạo chỉ có thể nhận xét được vậy, kiếp trước Tống Tuấn Kiệt sở dĩ giúp nàng chuộc thân, thứ nhất là giá cả vừa phải, thứ hai nghe nói công phu trên giường vô cùng tốt...... Nàng cũng không phải thật chán ghét Trịnh di nương này, Trịnh di nương không giống Phùng di nương khắp nơi tranh thủ tình cảm, biết phép tắc trước mặt nàng, tính tình cũng vô cùng tốt, chỉ tiếc là xuất thân như vậy. Hôm nay tìm Liên Hương thế thân, kì thực coi như là cứu nàng ra khỏi nhà giam, qua đêm nay, nhất định cũng bị Tống Tuấn Kiệt thu về cửa, tuy là làm thiếp, nhưng cũng tốt hơn ở nơi yên hoa bán da thịt kiếm ăn.
Liên Hương không biết rõ về Chung Minh, chỉ gặp thoáng qua nàng.
"Trịnh Nguyên Hương." Chung Minh kêu to giữ nàng lại.
Liên Hương giật mình nhìn Chung Minh, người này vốn không quen sao biết tên họ của nàng.
Chung Minh chỉ nói:"Biết trở ra nói như thế nào làm như thế nào rồi chứ?"
Liên Hương biết đây mới là chủ nhân chân chính của năm trăm lượng bạc kia, không biết trong phòng là người nào, giữa bọn họ có quan hệ gì, vì sao vị tiểu thư này phải ra mặt, mặc dù một bụng nghi vấn, cũng không lắm miệng, chỉ nói:"Liên Hương biết."
Chung Minh lại nói:"Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, diễn thật một chút, còn có thể có cuộc sống thật tốt".
"Liên Hương trước đa tạ tiểu thư."
"Liên Hương trước đa tạ tiểu thư."
Chung Minh khoát khoát tay kêu nàng đi vào, chuẩn bị hồi phủ dẫn người tới bắt gian, không nghĩ Tô Tử Mặc lại từ gian phòng khác đi ra, Chung Minh kinh ngạc không thôi, đi đến trước mặt nàng, hỏi ,"Ngươi đến khi nào, không phải nói sẽ chờ ở trong phủ sao?"
Thanh Nhi lanh mồm lanh miệng, nói:"Tiểu thư nhà ta là lo lắng cho biểu tiểu thư, người chân trước mới ra cửa, chúng ta liền theo sau lưng, ngay cả mấy lời người nói cùng cô gia, chúng ta đều nghe được rõ ràng".
"Thanh Nhi." Tô Tử Mặc hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Chung Minh nghe đến lời mình muốn nghe nhất, vui vẻ cười nói:"Mặc tỷ tỷ thì ra là quan tâm ta như thế, thật đúng là thụ sủng nhược kinh."
Thanh Nhi lại giành nói:"Tiểu thư nhà ta mới vừa rồi còn mắng biểu tiểu thư".
"Mắng ta, mắng ta cái gì?" Chung Minh hỏi.
Tô Tử Mặc mắng Thanh Nhi,"Ngươi còn nói nữa!"
Thanh Nhi lè lưỡi nói:"Người tốt hơn vẫn là hỏi tiểu thư nhà ta đi".
Chung Minh cũng không nóng lòng muốn biết, phân phó Tri Họa tức khắc hồi phủ, thông tri cho Tô Hầu gia cùng người nhà Tống phủ đến bắt kẻ thông dâm.
Tri Họa hỏi:"Tiểu thư không quay về sao?"
"Chúng ta?" Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, cười cười đầy ái muội,"Chúng ta còn có chuyện rất quan trọng cần làm."
Tô Tử Mặc làm sao nhìn không ra kế hoạch nham hiểm trong lòng Chung Minh, nhưng đúng là cam chịu rồi.
Ra Thiên Hương lâu, thấy Thanh Nhi còn đi theo các nàng, Chung Minh vội vàng đuổi nàng đi, làm cho nàng theo Tri Họa cùng nhau trở về, Thanh Nhi mặc dù không tình nguyện, bất quá Tô Tử Mặc vẫn không lên tiếng đỡ lời, đành phải y theo lời Chung Minh.
Ra Thiên Hương lâu, thấy Thanh Nhi còn đi theo các nàng, Chung Minh vội vàng đuổi nàng đi, làm cho nàng theo Tri Họa cùng nhau trở về, Thanh Nhi mặc dù không tình nguyện, bất quá Tô Tử Mặc vẫn không lên tiếng đỡ lời, đành phải y theo lời Chung Minh.
Ban đêm kinh thành vẫn như cũ, phi thường náo nhiệt, hai bên đường đều là tiểu thương buôn bán, người đi đường nối liền không dứt, có bóng đêm che giấu, hai nàng đi trên đường cũng không quá mức gây chú ý, Chung Minh mua hai hoa đăng, một người cầm theo một cái, thấy một sạp bán cá vàng, liền lôi kéo Tô Tử Mặc đến bắt cá, thấy một sạp có đồ chơi làm bằng đường lại ầm ĩ muốn chơi, còn kêu chủ quầy làm ra hình dáng hai nàng, vậy thì thôi đi, đàng này Chung Minh còn đứng trước mặt chủ quầy cầm hai đồ chơi bằng đường đó cho nó nhẹ hôn nhau, sắc mặt chủ quầy lúc đó liền thay đổi, Tô Tử Mặc thật muốn làm bộ như mình không hề biết Chung Minh.
cái này trong phim cổ trang hay thấy nè, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú,....có thể chơi mà cũng có thể ăn>
Tô Tử Mặc mặc dù sinh ra ở kinh thành, lại rất ít khi xuất môn ban đêm, có một lần cũng là do bị Chung Minh giật dây đi nghe lén, lúc này lại được dạo chơi một phen, thật mới lạ, phải nói từ lúc nhận thức Chung Minh, cuộc sống của nàng hoàn toàn thay đổi, trước kia chỉ biết đọc sách viết chữ, hiện tại xem ra lúc đó thật buồn tẻ biết bao.
Chơi mệt, Chung Minh nhìn thấy bên bờ sông Hoài có một chiếc thuyền hoa, cảm thấy xinh đẹp liền tiến lên, Tô Tử Mặc vội ngăn nàng, những nơi khác nàng đều có thể theo ý Chung Minh, nhưng chiếc thuyền này rõ là nơi phong hoa tuyết nguyệt, đó không phải là nơi cô nương nhà đàng hoàng có thể đi đến.
Chung Minh cười trêu nàng cổ hủ, vỗ vỗ túi tiền bên hông, nói:"Đừng nói thuyền hoa, cho dù là thanh lâu, chỉ cần bổn tiểu thư có bạc, đều có thể tự nhiên đi vào." Thấy Tô Tử Mặc đứng yên không nhúc nhích, lại nói,"Sau khi phụ thân ngươi bắt kẻ thông dâm, khẳng định sẽ đi đầy đường tìm chúng ta, trốn ở chỗ này, bọn họ có nghĩ cũng nghĩ không ra".
Tô Tử Mặc biết lời nàng nói không sai, huống chi chuyện hoang đường nào cũng cùng Chung Minh làm rồi, thêm chuyện này cũng không là gì, liền đáp ứng.
Bà chủ thuyền hoa thấy hai cô nương tuổi trẻ muốn bao hết con thuyền liền thấy kỳ quái, đợi đến lúc Chung Minh xuất ra bạc, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng mời các nàng vào trong, an bài một phen, cuối cùng còn hỏi, có cần tìm vài cô nương tiếp khách hay không, nói xong che miệng cười nói:"Coi như ta không có mắt không thấy gì hết, hai vị cô nương cứ tự nhiên, ta ở ngay bên ngoài, hai vị cô nương nếu có cần gì cứ lớn tiếng gọi là được".
Chung Minh cho bà chủ thêm ngân phiếu một trăm lượng, nói:"Được rồi, đi ra ngoài đi, nơi này không có chuyện của ngươi, không có sự phân phó của ta, ai cũng không được tiến vào."
Bà chủ mặt mày hớn hở rời đi.
Chung Minh quay đầu thì thấy Tô Tử Mặc đã ngồi qua một bên thưởng thức trà, ngọn đèn chiếu xuống thấy da thịt nàng như mỹ ngọc, mặt mày như hoạ, giơ tay nhấc chân đều câu hồn người, đúng là xem đến ngây người, trong lòng chộn rộn, chợt nghe Tô Tử Mặc chậm rãi nói:"Nếu muội dám động tâm tư, coi chừng ta đẩy muội xuống sông".
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Cận Vệ