"Chờ coi lão tử, lão tử sớm muộn gì cũng từ ngươi!" Tống Tuấn Kiệt hùng hổ đi vào phòng Trịnh di nương.
Trịnh di nương đi tới giúp hắn cởi bỏ áo khoác, lại châm cho hắn chén trà, mềm giọng nói:"Gia là đang tức giận với ai đây?"
Tống Tuấn Kiệt vừa quát to một trận, thở phì phì nói:"Còn ai nữa, ỷ có lão phu nhân là chỗ dựa, dám cắt tiền tháng của ta, ả đúng là vô pháp vô thiên!"
Trịnh di nương giúp hắn xoa bả vai, tiếp tục nhỏ nhẹ nói:"Gia trước hết xin bớt giận, có chuyện gì từ từ nói, chọc tức thân thể không đáng giá, có lẽ là đại nãi nãi cũng chỉ nhất thời tức giận mà thôi".
Tống Tuấn Kiệt khẩu khí không tốt nói:"Ngay cả nàng cũng nói giúp ả?"
Trịnh di nương nói:"Thiếp là người của gia, tất nhiên là hướng về ngài, chẳng qua hảo hán không suy tính thiệt thòi trước mắt, phải trái gì đại nãi nãi đều là dâu Tống gia, ngài mới là người đứng đầu, hiện tại lão phu nhân hướng về nàng, còn không phải e ngại mặt mũi Hầu gia hay sao, chờ chuyện này trôi qua, lão phu nhân khẳng định vẫn là đứng về phía ngài".
"Lời này nói phải, ta thích nghe." Vừa rồi một bụng lửa giận, nghe Nguyên Hương nói như vậy, cơn tức nhất thời giảm không ít, từ sau khi Tô Tử Mặc vào nhà, Tống Tuấn Kiệt vẫn luôn thấy quá uất ức, tưởng sau khi Chung Minh đến đây sẽ tốt đẹp hơn, không nghĩ rằng hai nàng đều có cùng ý tưởng đen tối, hiện tại cuối cùng cũng có người thuận theo ý hắn, mặc dù bộ dáng không xinh như hai nàng kia, nhưng biết vâng lời hắn, quan trọng hơn là, chẳng những không né tránh hắn, mà công phu trên giường tựa hồ còn rất cao tay, đem hắn hầu hạ đến dục tiên dục tử, chuyện này đương nhiên là do trước kia nàng từng hầu hạ qua người khác, nhưng vậy thì có sao, coi như lão tử phiêu cô nương không cần tốn bạc! Tống Tuấn Kiệt càng nghĩ càng vừa lòng, tuy còn ban ngày ban mặt nhưng hắn liền đóng cửa lại để làm "chuyện tốt", xong chuyện rồi, Tống Tuấn Kiệt ôm Trịnh di nương, kêu nàng giúp hắn ra chủ ý, làm thế nào để lật lại thế chủ động.
Phiêu cô nương ~ chơi gái>
Trịnh di nương nói:"Việc đầu tiên không thể thiếu chính là biết nhẫn nhịn, đại nãi nãi không phải coi quản tiền ngân sao, ngài cho là chuyện đó dễ làm sao, cả một nhà trên dưới lớn như vậy, chỉ cần nửa điểm sơ suất cũng đủ để nàng lãnh hết, đến lúc đó ngài lại đi theo gót lão phu nhân nói nói, thế nào lão phu nhân cũng giao lại trọng trách coi quản cho ngài".
Tống Tuấn Kiệt khen:"Hương nhi nói có lý, ả có ngang ngược thế nào cũng chỉ là người làm dâu, có thể có bản lĩnh gì chứ". Tống Tuấn Kiệt đã quên mất Tô Tử Mặc là tài nữ nổi danh kinh thành, lanh lợi, thủ đoạn cao.
Trịnh di nương đột nhiên nói:"Thiếp thấy biểu tiểu thư thật ra là người tâm địa tốt, không biết vì sao lại theo phe đại nãi nãi, theo lý hai người nên đối nghịch như nước với lửa mới phải".
Tống Tuấn Kiệt căm giận bất bình nói:"Chuyện đó cũng làm ta đủ buồn bực, hai người cả ngày dính chung một khối, tiểu thiếp ta nạp vào mà cứ như là nạp làm thiếp cho Tô Tử Mặc".
Trịnh di nương che miệng cười nói:"Xem ngài nói cái gì kìa, không sợ người ta nghe xong rồi chê cười a, cùng ở dưới một mái hiên, có lẽ là hợp ý trở thành tỷ muội tình thâm đi".
Tống Tuấn Kiệt hừ nói:"Ta mặc kệ các nàng có phải tỷ muội tình thâm hay không, vì ta ghen tuông tranh giành mới giống là phụ nhân, còn hai người họ cả ngày cùng một chỗ thầm thì nói nhỏ, ta đoán cũng toàn là nói mấy chuyện xấu, xác định không tránh đi đâu được".
"Nói như thế, ngài nên tranh thủ cảm tình kéo biểu tiểu thư lại đây, chẳng phải là có thêm trợ thủ, thiếu bớt kẻ thù sao?"
Tống Tuấn Kiệt vỗ đùi nói:"Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới điều này". Tiếp theo lại phát sầu ,"Bất quá việc này khó lắm, ta thấy quan hệ hai nàng rất tốt".
"Việc này cũng không thể quá cứng rắn, giống như Đàn Ngọc viện của chúng ta..." Trịnh di nương tự biết nói một hồi lại lộ hết, vội ngậm miệng không nói tiếp nữa.
Tống Tuấn Kiệt cười nói:"Ta mặc dù chưa đến Đàn Ngọc viện, nhưng có đi qua Lệ Xuân uyển, Hương Mãn lâu, ta biết khá nhiều những chuyện ở đó, nàng cứ việc nói".
"Tạ ngài không coi khinh xuất thân của Hương nhi". Trịnh di nương nói tiếp,"Ở chỗ thiếp trước kia, các cô nương phân ba bảy loại, nếu không hợp lại thành nhóm, chỉ sợ sẽ bị khi dễ đến chết, đâu có ai mà không có vài tỷ muội tốt, mà số người bị khiêu khích xúi giục làm cho trở mặt nhau thì càng nhiều hơn, tóm lại muốn làm cho các nàng nảy sinh hiềm khích, không thể dùng cách thức lộ ra công khai, chỉ có thể vụng trộm ra sức ly gián từ bên trong".
Tống Tuấn Kiệt vui vẻ nói:"Nói như vậy nàng có biện pháp?" Sau đó nói,"Hương nhi, ta cam đoan với nàng, chỉ cần giúp ta chế trụ được mụ la sát kia, ta cho nàng coi quản cái nhà này!"
Trịnh di nương cuống quít nói:"Ngài trăm ngàn đừng nói như vậy, nghe có vẻ là thiếp có tư tâm, Hương nhi là thân phận gì thì tự mình hiểu rõ, Hương nhi chỉ cần ngài không coi khinh là đã cảm thấy mỹ mãn".
Tống Tuấn Kiệt lại ôm lại hôn nói:"Không coi khinh, không coi khinh, kể từ hôm nay, nàng liền làm quân sư của ta, đối phó hai người bọn họ, không đúng, kéo biểu muội về phe ta, cùng nhau đối phó ả đàn bà họ Tô kia, làm cho nàng biết ta lợi hại thế nào." Nói xong lại muốn thân mật tiếp.
Trịnh di nương ngăn hắn, nói:"Thiếp vừa mới vào Tống gia, còn chưa có đến thỉnh an đại nãi nãi, buổi tối thiếp lại tiếp tục hầu hạ ngài".
Tống Tuấn Kiệt nói:"Vậy nàng cứ đi đi." Còn hắn thì nằm xuống ngủ say sưa, hôm qua náo loạn một đêm, làm hắn cũng mệt muốn chết rồi.
Tô Tử Mặc cùng Chung Minh đang nhẹ nhàng trò chuyện, Thanh Nhi tiến vào nói nhị di nãi nãi cầu kiến.
Chung Minh ngạc nhiên hỏi:"Người nào là nhị di nãi nãi?"
Thanh Nhi nói:"Chính là nhị di nãi nãi vừa mới vào nhà a".
"Ô? Vậy đại di nãi nãi là ai?" Chung Minh thuận miệng hỏi.
Thanh Nhi cười nói:"Đại di nãi nãi đương nhiên là biểu tiểu thư chứ ai".
Chung Minh ngược lại quên mất chính mình, trước hừ một tiếng, sau đó nói:"Cái gì di nãi nãi thật khó nghe, về sau chỉ cho phép gọi ta là cô nãi nãi, bảo nàng ấy vào đi."
Tô Tử Mặc cười lắc đầu, cũng chỉ có Chung Minh mới so đo chuyện như vậy.
Trịnh di nương không dự đoán được Chung Minh ở đây, bất ngờ một chút, sau đó vội thỉnh an,"Thiếp xin ra mắt phu nhân, biểu tiểu thư".
Trịnh di nương không dự đoán được Chung Minh ở đây, bất ngờ một chút, sau đó vội thỉnh an,"Thiếp xin ra mắt phu nhân, biểu tiểu thư".
Chung Minh cười nói:"Vẫn là nàng ấy biết xưng hô, ta còn nghĩ nàng ấy muốn gọi ngươi là đại nãi nãi, và gọi ta là đại di nãi nãi nữa chứ".
Tô Tử Mặc chỉ vào ghế, nói:"Di nương mời ngồi, Thanh Nhi lo pha trà".
Trịnh di nương vội nói:"Không dám nhận, phu nhân có thể gọi tên của ta, ta đứng là được".
Chung Minh thật ra rất vừa lòng bộ dạng biết lớn nhỏ của Trịnh di nương, kiếp trước, Trịnh di nương cũng là bộ dáng không tranh đoạt với đời, liền nói:"Cho ngươi ngồi ngươi cứ ngồi đi, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"
Trịnh di nương chỉ nhẹ nhích mông ngồi đúng mép ghế, bộ dạng thật câu nệ, nói:"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là lúc đầu ở đại sảnh không có thăm hỏi được, sợ phá huỷ quy củ, nên đến riêng thỉnh an phu nhân, còn thỉnh phu nhân tha thứ".
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Di nương nói quá lời, mọi người đều là tỷ muội, không cần mấy quy củ này".
Chung Minh cười nói:"Vậy sao ngươi không đến thỉnh an ta, ta vào đây trước ngươi, so ra cũng lớn hơn ngươi".
Trịnh di nương nói:"Biểu tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Nguyên Hương, Nguyên Hương vĩnh viễn nhớ kỹ trong lòng".
Chung Minh khoát tay nói:"Việc rất nhỏ, không cần nhắc đến, với cả ta còn muốn cảm tạ ngươi." Nàng bất quá bỏ ra chút bạc, Trịnh di nương lại giúp các nàng giải quyết vấn đề khó khăn nhất trước mắt.
Trịnh di nương kinh ngạc hỏi:"Biểu tiểu thư sao lại nói vậy?"
Chung Minh tất nhiên không thể nào nói rõ ràng cho nàng biết, chỉ nói:"Thỉnh an cũng thỉnh rồi, không có việc gì thì lui ra đi".
Trịnh di nương đứng dậy kính cẩn, đáp:"Vâng" Tiếp theo lại nói,"Thiếp có một chuyện xin phu nhân chỉ thị".
Tô Tử Mặc nói:"Ngươi cứ việc nói."
"Gia nói đêm nay ở lại chỗ thiếp, thiếp không dám làm chủ, đặc biệt đến xin chỉ thị của phu nhân."
Không ngờ Chung Minh nghe được liền cười ha ha, nói:"Ngươi cứ việc giữ, mỗi ngày đều giữ lại hắn mới tốt."
Tô Tử Mặc liếc nhìn Trịnh di nương một cái, sau đó nói:"Ta đã biết, tướng công ở chỗ ngươi, ngươi cứ hầu hạ cho tốt đi".
Trịnh di nương lại đáp ứng một tiếng, lúc này mới rời đi.
Chung Minh nhìn ra cửa nói:"Ta đã biết nàng ấy là người thức thời, có nàng ấy ở đây, biểu ca sẽ không đến phiền chúng ta".
Chung Minh nhìn ra cửa nói:"Ta đã biết nàng ấy là người thức thời, có nàng ấy ở đây, biểu ca sẽ không đến phiền chúng ta".
"Muội mà cũng biết?" Tô Tử Mặc lắc đầu, lại cầm lên kim thêu bắt đầu việc thêu thùa của mình.
Chung Minh nhìn ra lời Tô Tử Mặc không thích hợp, liền truy vấn:"Như thế nào? ta nói không đúng sao? Trịnh di nương biết quy củ, biết lớn nhỏ, còn không kêu là thức thời a?"
Tô Tử Mặc vốn không nghĩ để ý tới nàng, bị nàng hỏi đến phiền, đành phải nói:"Được, muội đã muốn nghe ta liền nói uội nghe." Buông kim chỉ trong tay, hỏi,"Ta hỏi muội, mới vừa rồi Trịnh di nương ăn mặc như thế nào?"
Chung Minh nghĩ nghĩ nói:"Trên người áo sam được buộc chặt, rất sạch sẽ nghiêm chỉnh, không có gì không ổn."
"Trên đầu thì sao?"
Chung Minh thật ra không chú ý đầu tóc Nguyên Hương, lắc lắc đầu.
Tô Tử Mặc nói: "Mặc dù nàng ấy ăn mặc không phải là tơ lụa thượng hạng gì, nhưng cũng sạch sẽ, thuyết minh nàng là người chú trọng dáng vẻ, vậy vì sao tóc tai lại rối loạn?"
Chung Minh được Tô Tử Mặc nhắc mới tỉnh trí, nghĩ lại, khó trách nàng cảm thấy trên người Trịnh di nương có chút kỳ quái, lại không biết là quái lạ chỗ nào, nguyên lai khuyết điểm là ở đầu tóc, búi tóc cũng không trơn mượt, hỏi:"Vậy thì sao?"
Tô Tử Mặc hơi cáu, dùng ngón tay đẩy đẩy trán nàng một chút,"Minh nhi, muội là thật sự không hiểu, hay là giả ngu với ta, nàng là muốn nói cho chúng ta biết, biểu ca muội đang ở trong phòng nàng, bọn họ còn vừa mới......".
Chung Minh lúc này mới nghe hiểu, bừng tỉnh nói:"Hoá ra nàng không phải đến thỉnh an, mà thật ra là đến thị uy, nàng còn nói cái gì mà buổi tối biểu ca ở lại phòng nàng, chẳng phải làm chuyện dư thừa sao".
"Không phải là thị uy, nàng còn không có can đảm này đâu, cũng không ngốc như vậy, nàng là muốn nói cho ta biết, nàng thân bất do kỷ, nếu ta không đáp ứng, đêm nay nàng cũng sẽ không đáp ứng cho biểu ca muội lưu lại trong phòng".
"Vậy ý nàng ta là gì?" Chung Minh lại không hiểu .
"Nàng là tới quy phục" Tô Tử Mặc thấy Chung Minh vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, nói tiếp,"Nàng không che giấu chuyện gì với ta, chính là hy vọng ta cũng có thể coi nàng là người một nhà."
Chung Minh khinh thường nói:"Đúng là mơ đi!"
Tô Tử Mặc cười:"Muội không cần quan tâm nàng ấy nghĩ hay muốn cái gì, ta chỉ khuyên muội nên đề phòng nàng ấy một ít." Chung Minh muốn nói đâu có chuyện gì liên quan tới ta, đột nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại nhìn sai điểm mấu chốt nữa rồi?!
Truyện convert hay : Nông Kiều Có Phúc