"Biểu tiểu thư thật biết trông chừng người khác". Thanh Nhi cười hì hì đi về hướng Chung Minh và Thiệu Thi Dung.
Chung Minh nhìn phía sau nàng nhưng lại không thấy được Tô Tử Mặc, thắc mắc hỏi:"Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
Thanh Nhi nói:"Tiểu thư nhà ta a, tránh ở nơi thanh tĩnh rồi".
Chung Minh làm sao không nghe ra lời Thanh Nhi nói có ý gì, không khỏi nhíu mày,"Nói cho rõ đi, tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc đang làm gì ?"
Thanh Nhi lúc này mới nói:"Tiểu thư vì muốn tiết phong tẩy trần cho khách nhân của biểu tiểu thư nên tự mình đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều rồi, còn sai ta về Hầu phủ lấy rượu ngon mà Hoàng Thượng ngự ban mang đến đây".
Chung Minh mới nhìn đến cái hộp trên tay nàng, mở ra, bên trong quả nhiên có hai vò rượu, cười nói:"Mặc tỷ tỷ sao lại khách khí như thế?"
Thanh Nhi nói:"Còn không phải là nể mặt mũi biểu tiểu thư sao, trước kia khi ở Hầu phủ, cho dù là lão gia cũng rất khó thưởng thức được đồ ăn mà tiểu thư tự mình xuống bếp làm".
Chung Minh cười nói với Thiệu Thi Dung:"Ta đúng là được hưởng lợi ké từ ngươi".
Thiệu Thi Dung không có lên tiếng, chờ Thanh Nhi đi rồi mới nói:"Một nha đầu thôi mà còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Mặc tỷ tỷ của ngươi thật đúng là không đơn giản, xem ra bữa tiệc đêm nay xếp đặt chính là Hồng Môn Yến, ta cũng không dám đến đâu".
Chung Minh mất hứng nói:"Cái gì mà Hồng Môn Yến, Lục Môn Yến, Mặc tỷ tỷ tự mình xuống bếp vì ngươi, vậy mà ngươi có thể phụ lòng tốt của nàng".
Thiệu Thi Dung yên lặng trở mặt xem thường, tốt xấu gì Tô Tử Mặc cũng là tài nữ kinh thành, Chung Minh theo nàng lâu rồi sao học vấn vẫn không có tiền đồ như vậy chứ, nâng cằm nói:"Đi thì đi, ai sợ ai".
"Thật sự là tức chết ta !" Thanh Nhi tức giận tiến vào phòng bếp.
Tô Tử Mặc đang xào đồ ăn, hỏi:"Ai chọc ghẹo ngươi?"
"Còn có ai ngoài biểu tiểu thư".
Tô Tử Mặc cười:"Nàng làm gì ngươi?"
Tô Tử Mặc cười:"Nàng làm gì ngươi?"
Thanh Nhi nói:"Nàng không trêu chọc ta, mà liên quan đến tiểu thư a".
Tô Tử Mặc không ngừng động tác trên tay, hỏi:"Lại nghe lén cái gì đấy?"
Thanh Nhi vội nói:"Tiểu thư, ta thề, lúc đó thật không có nghe lén, là trong lúc vô ý nghe được thôi." Thấy bộ dáng Tô Tử Mặc không tin, lại nói,"Nếu tiểu thư không muốn nghe thì ta không nói".
Tô Tử Mặc thấy nàng rõ ràng muốn nói mà phải cố nghẹn lại liền thấy buồn cười, nói:"Muốn nói thì nói đi".
Thanh Nhi vừa định mở miệng, thấy trong phòng bếp còn có người ngoài, liền kêu mấy người đốt lò, cắt thức ăn đều ra ngoài hết, sau mới nói: "Vừa rồi ta đi qua hoa viên, nhìn thấy biểu tiểu thư cùng Thiệu cô nương kia nói cười vui vẻ với nhau".
Tô Tử Mặc nói:"Thiệu cô nương ngàn dặm xa xôi đến đây, đi cùng Minh nhi có gì không ổn?"
Thanh Nhi nói:"Vốn là không có gì không ổn, chẳng qua hôm đó ta nhìn thấy người cùng biểu tiểu thư......" chỉ dám nói một nửa.
Tô Tử Mặc biết nàng muốn nói cái gì, chỉ trách Chung Minh chẳng phân biệt được nơi chốn, đừng nói các nàng đều là nữ nhân, cho dù là một nam một nữ cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào, sau khi Thanh Nhi trở về liền không nhịn được hỏi nàng làm nàng phải mất một phen giải thích, tưởng rằng Thanh Nhi không thể hiểu được, không ngờ Thanh Nhi lại tán thành, Thanh Nhi nói, biểu tiểu thư đáng tin là chỗ dựa tốt hơn cô gia, ít nhất nàng đối với tiểu thư là toàn tâm toàn ý. Hiện tại Thanh Nhi nhìn thấy Chung Minh cùng nữ nhân khác cũng tốt đẹp như thế, có thể nào không tức giận.
Thanh Nhi thở phì phì tiếp tục nói:"Hai nàng nói nói cười cười cũng liền thôi, sau đó cô gia đi tới, trêu đùa vài câu với Thiệu cô nương, người không thấy bộ dáng biểu tiểu thư bao che cho cô nương kia lúc đó đâu, còn nói cái gì cho dù Thiệu cô nương là danh hoa không có chủ thì cũng không cho cô gia có ý đồ với Thiệu cô nương, xem dáng vẻ của biểu tiểu thư thì chủ của Thiệu cô nương rõ ràng chính là nàng chứ còn ai!"
Tô Tử Mặc có thể tưởng tượng ra bộ dáng Chung Minh che chở Thiệu Thi Dung, trong lòng biết Chung Minh cũng không làm gì sai, chẳng qua vẫn là khẽ thở dài.
Thanh Nhi thấy nàng có vẻ mất hứng, vội giải thích:"Tiểu thư, ta nói cho người biết không phải làm cho người thêm buồn phiền, chỉ là muốn người đề phòng Thiệu cô nương kia, người có thiện ý tự mình xuống bếp vì các nàng, Thiệu cô nương không cảm kích thì thôi đi, đàng này còn nói là Hồng Môn Yến gì đó, thật sự là chó cắn Lã Động Tân".
Tô Tử Mặc chỉnh đốn tâm tình, cười nói:"Nàng ấy nói không sai, bữa tiệc này chính là Hồng Môn Yến".
Bữa ăn diễn ra trong phòng Tô Tử Mặc, Chung Minh dẫn Thiệu Thi Dung lại đây, Thiệu Thi Dung thấy Tô Tử Mặc không có mặt, liền đánh giá đồ vật trong phòng, tao nhã thuần khiết, thật tương xứng với khí chất của Tô Tử Mặc, tuỳ tiện cầm một quyển thơ trên bàn lên, nét chữ thanh tú xinh đẹp, còn lộ ra mùi mực thơm, mặt sau còn rất nhiều trang giấy trống, nhìn ra được đây là thơ mà ngày thường Tô Tử Mặc viết, trong tên Thiệu Thi Dung cũng có một chữ Thi, nàng tự nhận mình cũng có chút tài năng viết thơ, nhưng sau khi nhìn mấy bài Tô Tử Mặc viết, liền yên lặng buông xuống, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không chịu thua, nếu so cùng Tô Tử Mặc, nàng còn kém rất nhiều.
Chợt nghe Chung Minh khen:"Xem cả bàn toàn đồ ăn này, nhìn thôi cũng đủ làm người ta phát thèm, thật không hổ là Mặc tỷ tỷ, ra được thính đường vào được phòng bếp".
Thiệu Thi Dung ghen tị nói:"Đâu chỉ có vậy, lên được giường còn trèo qua được tường".
Tô Tử Mặc vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, chỉ làm như không nghe thấy, kêu Thanh Nhi đặt vò rượu xuống, cười nói:"Thiệu cô nương đường xa đến đây, cũng không có gì chiêu đãi, nên ta làm vài món ăn, mau tới nếm thử, coi có hợp khẩu vị hay không?"
Thiệu Thi Dung không biết nàng có nghe được lời vừa rồi không, dù gì nói sau lưng người khác cũng là không đúng, thần sắc có hơi xấu hổ, cười gượng nói:"Tô tỷ tỷ tự mình xuống bếp, sao ta dám nhận đây".
Tô Tử Mặc mời nàng ngồi vào bàn, nói:"Cái gì mà dám với không dám nhận, khi ta ở đó cùng hai người, cũng làm phiền không ít, ta chẳng qua là có qua có lại mà thôi".
Chung Minh xen mồm nói:"Đúng vậy đúng vậy, nếu ngươi thật cảm thấy áy náy thì ăn nhiều một chút." Tiếp theo nháy mắt với Tô Tử Mặc,"Mặc tỷ tỷ, khi nào thì ngươi cũng làm riêng cho ta một bàn như vậy đi".
Tô Tử Mặc cười hỏi:"Muội chưa từng nếm qua đồ ăn ta làm hay sao?"
Chung Minh nghĩ đến ngày thường quả thật thường xuyên có ăn điểm tâm ngọt do Tô Tử Mặc làm, nhân tiện nói:"Được rồi, chờ ta học tốt tay nghề bếp núc liền đặc biệt làm riêng cho ngươi".
Thiệu Thi Dung nhìn ở trong mắt, so với khi ở Thương Đồng trấn, quan hệ hai người dường như càng gần gũi hơn, ít nhất Tô Tử Mặc không hề mang vẻ lãnh đạm cự tuyệt nữa, gắp hai đũa nếm qua, quả nhiên rất mỹ vị, không nghĩ tới một thiên kim đại tiểu thư còn làm được đồ ăn ngon đến vậy, càng cảm thấy bản thân không bằng nàng, lại không cam lòng bị thua kém, ít nhất nàng vẫn là cô nương trong trắng còn Tô Tử Mặc đã là phụ nhân.
"Ta nghe Minh nhi nói, lần này Thiệu cô nương tới kinh thành là đặc biệt đến thăm nàng?" Tô Tử Mặc hỏi.
Thiệu Thi Dung liếc nhìn Chung Minh, nàng đúng là cái gì cũng không gạt Tô Tử Mặc, một khi Tô Tử Mặc đã hỏi như vậy, Thiệu Thi Dung chỉ có thể gật đầu nói phải.
Tô Tử Mặc khen ngợi:"Thiệu cô nương đối với Minh nhi đúng là thật tốt".
Thiệu Thi Dung nói:"Cũng không hơn được Tô tỷ tỷ, ở cùng Chung Minh dưới một mái hiên, đem Chung Minh chiếu cố cẩn thận".
Tô Tử Mặc cười,"Ta cũng không chiếu cố nàng, nàng không phiền đến ta, ta liền vụng trộm vui vẻ".
Chung Minh nghe mất hứng ,"Ta là cùng ngươi giải sầu, khi nào thì phiền ngươi chứ?"
Chung Minh nghe mất hứng ,"Ta là cùng ngươi giải sầu, khi nào thì phiền ngươi chứ?"
Này không phải đang cãi nhau, mà chính là liếc mắt đưa tình, Thiệu Thi Dung buồn bực ngồi ăn.
Ba người chăm chú ăn làm Chung Minh không được tự nhiên, nàng chưa từng mất tự nhiên như vậy, coi như nói chuyện với ai thì cũng đắc tội với người kia, chẳng thà cái gì cũng không nói.
Nhất thời trên bàn ăn không có thanh âm nào.
Rõ ràng Tô Tử Mặc chưa nói nửa câu khiêu khích, Thiệu Thi Dung lại cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bị khí thế Tô Tử Mặc đè nặng, đồ ăn có ngon miệng thế nào cũng đều khó nuốt xuống, buông chén đũa, nói:"Ta ăn no rồi, các ngươi cứ ăn chậm rãi". Mà trong bát cơm rõ ràng không hề động qua bao nhiêu.
Tô Tử Mặc thấy vậy kinh ngạc hỏi:"Mới ăn như thế đã no rồi, là mấy món này khó ăn hay sao?"
Thiệu Thi Dung vội nói:"Không phải, có lẽ là vừa lặn lội đường xa nên không có khẩu vị".
Tô Tử Mặc gật đầu,"Cũng phải, vậy sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta kêu Thanh Nhi nấu bát mì đưa đến phòng ngươi".
Thiệu Thi Dung đứng dậy, có lỗi nói:"Phụ lòng tốt của Tô tỷ tỷ rồi".
Tô Tử Mặc cười nói:"Không sao, Thiệu cô nương cũng vừa mới đến, còn nhiều thời gian".
Thiệu Thi Dung nói:"Vậy ta về phòng trước". Nói xong nhìn thoáng qua Chung Minh.
Chung Minh hoàn toàn không có ý tứ đưa nàng trở về, thấy Thiệu Thi Dung đứng không đi, mới nghĩ tới, gọi Tri Hoạ tiến vào, kêu nàng đưa Thiệu Thi Dung trở về phòng.
Thiệu Thi Dung cắn môi, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, theo Tri Họa rời đi.
Tô Tử Mặc nói:"Muội không sợ Thiệu cô nương giận sao?"
Chung Minh ăn như hổ đói rồi mới lầm bầm nói:"Có ý tốt mời nàng ấy ăn cơm, ngược lại, nàng một chút cũng không cảm kích, đáng tiếc một bàn đồ ăn do ngươi vất vả làm, cũng không thể lãng phí. Được, vậy thì chúng ta uống rượu". Nói xong rót đầy chén Tô Tử Mặc, trong lòng ngầm có chủ ý khác, khó có được cơ hội, không thể không làm Tô Tử Mặc quá chén.
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Bĩ Ở Đô Thị