Chung Minh giống như kẻ trộm đi vào phòng Tô Tử Mặc, lại trợn tròn mắt, trong phòng nào có bóng dáng Tô Tử Mặc, nước trong bồn tắm còn bốc lên hơi nóng, xem ra Tô Tử Mặc mới ra khỏi phòng chưa bao lâu, Tống phủ không lớn, Chung Minh rất nhanh tìm thấy nàng ở hoa viên.
Tô Tử Mặc mặc y phục phong phanh, một mình ngồi ở cái bàn đá tự rót rượu uống, ánh trăng sáng trong nhưng lạnh lẽo trên cao vừa vặn chiếu lên người nàng, Tô Tử Mặc lúc này dường như tiên nữ giáng trần, đẹp không gì sánh được, nhưng không hiểu sao Chung Minh đột nhiên đau lòng, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Tô Tử Mặc sống quá cô đơn, vô luận kiếp trước hay kiếp này, Tô Tử Mặc đều mang cho nàng cảm giác cao xa không với tới được. Tô Tử Mặc là thiên kim Hầu gia, lại đầy bụng kinh luân, trong mắt nàng, Tô Tử Mặc là người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn đùa giỡn. Kiếp trước, mặc dù vì biểu ca, nàng mới cài bẫy hại Tô Tử Mặc bị đuổi đi, nhưng thật sự tận sâu trong tim, nàng cảm thấy biểu ca căn bản là không xứng với Tô Tử Mặc, biểu ca ngoại trừ là một cái túi da đẹp mắt thì cái gì cũng không có, còn thêm một đàn thê thiếp, cũng chỉ có nàng quen thói giở trò đùa bỡn người khác mới có thể xứng đôi với tên ăn chơi trác táng này. Chung Minh đột nhiên có chút tự ti, biểu ca không xứng với Tô Tử Mặc thì nàng làm sao xứng được, trên người nàng không có điểm nào như Tô Tử Mặc mong muốn, đừng nói tới thi từ ca phú, ngay cả bốn chữ thành ngữ, nàng đều biết rất ít. Mẫu thân còn ngại nàng thô tục, huống chi kiểu người cao nhã như Tô Tử Mặc, chỉ sợ là thấy nàng không vừa mắt, Chung Minh càng nghĩ càng không tự tin, rõ ràng Tô Tử Mặc đã sắp nằm trong tầm tay nhưng nàng lại bắt đầu lùi bước.
"Minh nhi?" Khi Chung Minh đang muốn đào tẩu, Tô Tử Mặc thình lình lên tiếng,"Là muội sao?"
Chung Minh từ trong bóng cây đi ra, miễn cưỡng cười nói:"Mặc tỷ tỷ, nguyên lai ngươi ở nơi này, làm cho ta đi tìm".
"Sao giờ muội mới đến, muốn ta chờ lâu a". Thanh âm Tô Tử Mặc hoàn toàn không giống lúc bình thường, vừa quyến rũ vừa mang theo men say, hiển nhiên đã uống nhiều rượu, khi nàng đi hướng đến Chung Minh, bước chân cũng có chút chệnh choạng.
Chờ nàng đến gần, Chung Minh lập tức ngửi được một cỗ mùi rượu trên người nàng, giơ tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, nhíu mày hỏi:"Đang yên lành sao lại uống thêm rượu?"
Tô Tử Mặc choàng hai tay ôm lấy cổ Chung Minh, dán tại bên tai nàng thì thầm:"Không uống say thì sao có thể cộng phó vu sơn với muội đây?"
Đáng thương Chung Minh thất học không hiểu ý tứ cộng phó vu sơn, chỉ ngây ngốc hỏi:"Đi đâu?"
Tô Tử Mặc u oán nhìn nàng,"Minh nhi, ngày thường muội có thể đọc sách nhiều hơn một chút được không?"
Mặc tỷ tỷ quả nhiên ghét bỏ nàng, vốn trong lòng Chung Minh đã không thoải mái, nghe vậy càng khổ sở, hít hít cái mũi," Ta biết ngươi chê ta ít đọc sách, ta luôn nghe không hiểu những điều ngươi nói, ta đã muốn cố gắng sửa đổi, chẳng qua ngươi cũng nói, loại sự tình như đọc sách không phải một hai ngày là có thể học thành tài, bất quá ta có thể cam đoan với ngươi, ta nhất định học nghiêm túc, sẽ không để ngươi thất vọng".
Mặc tỷ tỷ quả nhiên ghét bỏ nàng, vốn trong lòng Chung Minh đã không thoải mái, nghe vậy càng khổ sở, hít hít cái mũi," Ta biết ngươi chê ta ít đọc sách, ta luôn nghe không hiểu những điều ngươi nói, ta đã muốn cố gắng sửa đổi, chẳng qua ngươi cũng nói, loại sự tình như đọc sách không phải một hai ngày là có thể học thành tài, bất quá ta có thể cam đoan với ngươi, ta nhất định học nghiêm túc, sẽ không để ngươi thất vọng".
Tô Tử Mặc lại lắc đầu,"Minh nhi, muội có biết hay không, ta thích muội chính là bởi tính cách đơn thuần không giả tạo ra vẻ này của muội, đọc sách nhiều thì có gì tốt, chỉ biết lấy lễ nghĩa liêm sỉ trói buộc chính mình, nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện giống như muội vậy, cái gì cũng không cần biết, cái gì cũng không cần kiêng kị, làm theo ý nguyện của mình là tốt rồi".
Chung Minh nghe được tỉnh tỉnh mê mê, rốt cuộc là Tô Tử Mặc khen nàng hay là đang mắng nàng đây?! Nàng sao nghe ra Tô Tử Mặc giống như đang nói nàng không biết liêm sỉ, vô luận như thế nào, bên ngoài này rõ ràng không phải chỗ có thể nói chuyện, không chừng có người nào đi qua, mà bộ dáng Tô Tử Mặc hiện tại cũng không thể để người khác nhìn thấy a, thật sự là...............rất câu người.
Chung Minh vốn định dìu Tô Tử Mặc trở về phòng, nghĩ nghĩ liền bẻ ngoặt lại, đi về phòng của mình, miễn cho Thanh Nhi lại không biết từ đâu ra phá hư chuyện tốt.
Tô Tử Mặc quả thật là có chút say, nằm dính vào giường liền nhắm hai mắt lại, có điều vẫn ôm lấy cổ tay Chung Minh không buông ra. Chung Minh căn bản không muốn giậu đổ bìm leo, là do Tô Tử Mặc không buông nàng, vậy không thể trách được nàng. Chung Minh thuận thế nằm trên người Tô Tử Mặc, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của Tô Tử Mặc, nhất thời say mê không thôi, ham muốn càng nhiều, vậy mà lại thấy Tô Tử Mặc hô hấp đều đều, tựa hồ đã ngủ.
"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh cố gắng gọi nàng tỉnh nhưng Tô Tử Mặc không hề phản ứng, Chung Minh giãy dụa một hồi, cuối cùng cắn răng muốn rời khỏi người Tô Tử Mặc, không ngờ tay lại bị Tô Tử Mặc bắt được.
"Minh nhi, qua đêm nay, ta sợ không có dũng khí nữa." Tô Tử Mặc như cũ nhắm chặt hai mắt, giống như lời nói mới vừa rồi không phải thoát ra từ miệng nàng.
Nếu Chung Minh vẫn nghe không ra ý tứ Tô Tử Mặc, vậy không phải nàng thất học mà là thật khờ rồi, tim đập nhanh nảy lên, liếm liếm đôi môi khô, có chút khó tin hỏi:"Mặc tỷ tỷ, ngươi đáp ứng rồi sao, đáp ứng trao thân mình cho ta?"
Tô Tử Mặc vốn là muốn mượn rượu say sưa phóng túng một lần, không lo lắng hậu quả, khổ nỗi Chung Minh lại lằng nhằng trì hoãn, còn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, kêu nàng như thế nào trả lời đây, đành cắn môi, xoay đầu qua một bên, mặt vẫn hồng đến mang tai, bất quá coi như là thừa nhận rồi.
Chung Minh lúc này mới hoàn toàn buông lỏng tâm tình, không thể trách Chung Minh thật cẩn thật như thế, kiếp trước nàng bị người ta chà đạp bi thảm nhảy sông tự sát, nàng rất hiểu loại tư vị bị người khác ép buộc, nàng hy vọng Tô Tử Mặc cam tâm tình nguyện nhận nàng và đồng thời nàng cũng muốn trao mình cho Tô Tử Mặc, chỉ có khi ở bên Tô Tử Mặc, nàng mới có thể quên đi chuyện nhục nhã kiếp trước, cũng may mắn nàng được ông trời chiếu cố, có được cơ hội trọng sinh này, làm cho nàng có một thân thể sạch sẽ để cho Tô Tử Mặc một cách trọn vẹn.
Chung Minh dù hiểu biết chuyện phòng the nhưng chung giường với nữ nhân vẫn là lần đầu tiên, từ bị động trở thành chủ động, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ theo tâm ý của mình, hạ người xuống hôn lên môi Tô Tử Mặc, tuy rằng trước kia vụng trộm ăn đậu hủ không phải chỉ một hai lần, bất quá nhiều hay ít đều có cố kỵ, làm sao giống như hiện tại được, Tô Tử Mặc dịu ngoan nằm yên ở nơi đó, tùy ý cho nàng khinh bạc, duy nhất không được hoàn mỹ chính là Tô Tử Mặc vẫn nhắm mắt lại, làm Chung Minh cảm thấy có chút không hài lòng.
"Mặc tỷ tỷ, ngươi là thẹn thùng không dám nhìn ta sao?"
Tô Tử Mặc biết rõ Chung Minh đang nói khích nhưng vẫn mở mắt ra, nhìn thấy Chung Minh không biết khi nào đã cởi hết y phục, trên người không còn một mảnh, Tô Tử Mặc làm sao có thể nhìn Chung Minh loã thể mà không xấu hổ, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, quẫn bách đến đỏ bừng mặt.
"Mặc tỷ tỷ, ta đẹp không?" da mặt Chung Minh trái lại thật dày, rõ ràng người cởi sạch chính là nàng.
Rốt cuộc Tô Tử Mặc vẫn là Tô Tử Mặc, sao có thể bị khí thế Chung Minh áp bức đến không dám nhìn, Chung Minh không phải muốn nàng nhìn sao? Vậy thì nàng đơn giản thoải mái nhìn một hồi, khuôn mặt hồng nhan hoạ thuỷ kia của Chung Minh tất nhiên là xem cả trăm lần cũng không thấy chán, mà cái thân thể nữ nhân rõ ràng giống như chính mình này lại làm cho Tô Tử Mặc tràn ngập cảm giác mới mẻ, ánh mắt chiếu từ dưới lên trên, hai chân trắng nõn thon dài, vòng eo yêu kiều, cánh tay tinh tế cân xứng, khi ánh mắt dừng ở chỗ cao ngất liền không thể thản nhiên được nữa, trong lòng có cảm giác khác thường, đột nhiên có chút hiểu được Chung Minh ham thích cái gì ở nàng mỗi lần hai nàng đối mặt với nhau.
Chung Minh rốt cuộc bị Tô Tử Mặc nhìn đến ngượng ngùng, theo bản năng tìm chỗ để vùi đầu trốn, nàng thật nhanh tìm được, liền chui vào trong ngực Tô Tử Mặc, nơi đó vừa mềm vừa thơm lại thoải mái, đã vậy Tô Tử Mặc còn nhìn không tới được nàng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc càng phức tạp, ước nguyện ban đầu của nàng vốn là bất cứ giá nào cũng phải phóng túng một lần, giờ phút này lại phát sinh biến hoá thần kỳ, thân mình Chung Minh cực mềm trong lòng nàng, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi chạm vào tay làm cho nàng yêu thích không nỡ buông, ngay cả chính nàng cũng chưa phát giác ra tay nàng đã đi lên vuốt ve tấm lưng trơn láng của Chung Minh.
Chung Minh cũng quan sát thấy Tô Tử Mặc không như bình thường, rõ ràng ngón tay Tô Tử Mặc lạnh lẽo vậy mà chỗ nào bị nàng vuốt ve qua đều bỗng chốc trở nên nóng bỏng, giống như bị lửa đốt qua, thân mình càng trở nên mềm nhũn, còn phát ra tiếng rên nhẹ.
Tiếng rên truyền tới tai Tô Tử Mặc, giống như tà âm, độc dược làm người ta hồn xiêu phách lạc, Tô Tử Mặc cảm giác mới lạ đồng thời trong lòng cũng sản sinh loại xúc động không hiểu được, làm cho nàng cơ hồ không có do dự, xoay người đem Chung Minh đặt ở dưới thân, chăm chú dụng tâm đánh giá Chung Minh.
Lão thiên gia thật sự là thiên vị Chung Minh, cho Chung Minh dung nhan tuyệt sắc như thế, làm cho nàng đều nhịn không được có chút ghen tị, đặt Chung Minh ở hậu cung nhất định có thể mê hoặc quân vương, đặt ở chốn dân gian, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nam tử vì nàng tranh giành mà đầu rơi máu chảy, cố tình Chung Minh lại nằm trong lòng một nữ nhân là nàng.
"Tại sao?" Tô Tử Mặc không nhịn được, buông lời hỏi.
Chung Minh đang động tình, ánh mắt mê ly,"Cái gì?"
"Tại sao thích nữ nhân, tại sao là ta?" Tô Tử Mặc rất muốn biết, nhưng không có cho Chung Minh cơ hội trả lời, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, không giống như khi ở thuyền hoa Chung Minh phải dùng kế lừa nàng, lần này nàng hoàn toàn là đi theo tiếng gọi con tim, đôi môi Chung Minh đầy đặn trơn mềm cực kỳ mê người, hương vị cũng thật mỹ vị như nàng tưởng tượng, nhịn không được đòi lấy càng nhiều, lúc nàng vừa ngậm đến cái lưỡi ngọt thơm của Chung Minh, ngay cả tâm tư cũng đều trở nên mềm mại theo.
Ngực Chung Minh kịch liệt phập phồng, Tô Tử Mặc nhiệt tình cơ hồ làm cho nàng không chịu nổi, Tô Tử Mặc cái gì cũng chưa làm, chẳng qua chỉ mới hôn nàng mà thôi, Chung Minh lại cảm giác nàng sắp đến rồi. Chung Minh cảm thấy có chút mất mặt, cũng may Tô Tử Mặc vẫn chưa phát giác, cái hôn của Tô Tử Mặc tuy tuyệt diệu, nhưng nàng vẫn thấy không đủ, có những thứ không thể dùng ngôn từ biểu đạt, chỉ có thể dùng hành động, Chung Minh trực tiếp nắm tay Tô Tử Mặc đặt lên bầu ngực mềm mịn của nàng, thể hiện rõ ràng ý tứ.
Tô Tử Mặc thông minh sắc sảo, sao có thể không rõ ý tứ Chung Minh, huống chi có một số việc không thầy dạy cũng tự thông suốt, nàng đã nếm Chung Minh đến ngon miệng, cho dù Chung Minh không ám chỉ, nàng cũng không tính thu tay lại, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, khoả mềm mại trong lòng bàn tay lập tức trở nên đầy đặn, điểm ở chính giữa càng đứng thẳng lên thấy rõ. Tô Tử Mặc mỉm cười nhìn Chung Minh, đáy mắt lộ vẻ ôn nhu,"Minh nhi, muội quá nhạy cảm".
Chung Minh cũng thấy khó hiểu, từ khi nào thì nàng trở nên mẫn cảm như vậy, trước kia lúc ở bên biểu ca, cũng phải đến thời điểm cuối cùng mới có chút cảm giác, mà hiện tại Tô Tử Mặc lại dễ dàng thiêu đốt nàng. Chung Minh ra vẻ đáng thương mong đợi nhìn Tô Tử Mặc, thân thể khó nhịn vặn vẹo,"Mặc tỷ tỷ." Thanh âm yếu ớt êm ái nói không nên lời, rõ ràng chính là động tình rồi.
Tô Tử Mặc mang ý cười càng sâu, không hề đáp lại lời nào, nhỏ vụn hôn dọc theo cổ nàng đi xuống, dừng ở xương quai xanh tinh xảo, lúc mạnh lúc nhẹ gặm nhấm, trên da thịt trắng nõn lập tức có nhiều hơn một cái ấn ký đỏ hồng rõ nét.
Truyện convert hay : Cùng Tẩu Tử Ở Chung Nhật Tử