Tô Tử Mặc và Tống Văn Thục ngồi đối mặt với nhau, ai cũng không lên tiếng, không nghĩ tới đúng là Tống Văn Thục thiếu kiên nhẫn trước, khen:"Không hổ là tiểu thư nhà quan, bình tĩnh đến như vậy, Minh nhi vô luận thế nào cũng không làm được."
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"Minh nhi có ưu điểm của Minh nhi".
Tống Văn Thục đắc ý,"Vậy thì còn phải coi đó là do ai sinh".
Tô Tử Mặc:"......"
Tống Văn Thục không hề quanh co lòng vòng,"Ta đến chính là muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi."
Tô Tử Mặc đã sớm suy tính, nói:"Cô cô đem Minh nhi về nhà trước, đợi chuyện ở đây xử lý thoả đáng hết rồi, Tử Mặc sẽ đi tìm nàng".
Tống Văn Thục nhướng mày,"Nghe khẩu khí này, ý Tử Mặc là muốn từ hôn Tuấn Kiệt sao? Ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu".
Tô Tử Mặc nói:"Trong lòng Tử Mặc đã có tính toán, cô cô không cần thay Tử Mặc quan tâm."
"Ta không có thời gian nhàn rỗi vậy", Tống Văn Thục hừ lạnh,"Ngươi thật rất tự tin, ngươi dám chắc ta sẽ đồng ý chuyện hai người các ngươi?"
"Tử Mặc đoán dù gì cô cô cũng là ái nữ chi tâm".
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Tống Văn Thục không khỏi nâng cao giọng.
Tô Tử Mặc vẫn không gấp gáp, "Xét tính tình Minh nhi, chỉ sợ không phải do cô cô quyết định".
Tống Văn Thục không khỏi nhụt chí, không ai hiểu nữ nhi bằng người làm nương, Chung Minh là nữ nhi của nàng, không có ai hiểu biết Chung Minh hơn nàng. Chung Minh đã nói nếu nàng không đồng ý thì sẽ chết cho nàng xem, đó cũng không phải nói doạ mà thôi, tính cách Chung Minh quật cường y như nàng lúc còn trẻ, Tống Văn Thục giận dữ nói:"Tử Mặc ngươi cũng thật quá hiểu Minh nhi, ngươi nói đúng, ta xác thực là không còn cách nào với nó".
"Cho nên, cô cô muốn khuyên Tử Mặc buông tha cho Minh nhi?" Tô Tử Mặc nhìn thẳng nàng.
Trước khi Tống Văn Thục tới đây, rõ là có quyết định này, nếu Tô Tử Mặc chịu buông tay, cho dù Chung Minh không đáp ứng cũng không thể làm gì hơn, chẳng qua chống lại ánh mắt kiên định của Tô Tử Mặc, Tống Văn Thục đành trước hết bỏ đi ý nghĩ này, tuy rằng trong lòng vẫn còn vướng mắc như cũ, tóm lại phải thăm dò Tô Tử Mặc rõ ràng, để biết ít nhất Chung Minh không phải nhất sương tình nguyện,"Ta chỉ có một hài tử là Minh nhi, từ nhỏ đến lớn luôn hết cách yêu thương nó, chuyện gì cũng đều chiều theo ý Minh nhi, chuyện hai ngươi, mặc dù ta không đồng ý, chẳng qua nếu Minh nhi nó nguyện ý, người làm nương như ta cũng không có lời nào để nói, tựa như ngày đó Minh nhi một lòng muốn gả làm thiếp cho Tuấn Kiệt, điều duy nhất ta hy vọng chính là Minh nhi sống hạnh phúc, ta muốn hỏi ngươi một câu, ta có thể yên tâm giao Minh nhi cho ngươi hay không?"
Trước khi Tống Văn Thục tới đây, rõ là có quyết định này, nếu Tô Tử Mặc chịu buông tay, cho dù Chung Minh không đáp ứng cũng không thể làm gì hơn, chẳng qua chống lại ánh mắt kiên định của Tô Tử Mặc, Tống Văn Thục đành trước hết bỏ đi ý nghĩ này, tuy rằng trong lòng vẫn còn vướng mắc như cũ, tóm lại phải thăm dò Tô Tử Mặc rõ ràng, để biết ít nhất Chung Minh không phải nhất sương tình nguyện,"Ta chỉ có một hài tử là Minh nhi, từ nhỏ đến lớn luôn hết cách yêu thương nó, chuyện gì cũng đều chiều theo ý Minh nhi, chuyện hai ngươi, mặc dù ta không đồng ý, chẳng qua nếu Minh nhi nó nguyện ý, người làm nương như ta cũng không có lời nào để nói, tựa như ngày đó Minh nhi một lòng muốn gả làm thiếp cho Tuấn Kiệt, điều duy nhất ta hy vọng chính là Minh nhi sống hạnh phúc, ta muốn hỏi ngươi một câu, ta có thể yên tâm giao Minh nhi cho ngươi hay không?"
Tô Tử Mặc vốn đã chuẩn bị tốt lý lẽ để nói, nhưng không nghĩ rằng Tống Văn Thục chẳng những không làm khó nàng, còn tự tay giao Chung Minh cho nàng, quả thật có chút ngoài ý muốn, sững sờ gật đầu,"Đương nhiên."
"Chỉ hy vọng được như thế", mặc dù Tống Văn Thục đã có lời hứa của Tô Tử Mặc, nhưng không thể cao hứng nổi, trước không nói đến trách nhiệm to lớn ở Tống phủ, chỉ riêng phụ thân Tô Tử Mặc thôi cũng đủ làm người ta đau đầu, huống chi chuyện các nàng là loại chuyện gì đây!
"Con đường này là các ngươi tự mình chọn, có gian khổ thế nào cũng không phải do người bên ngoài, từ giờ trở đi, ta mặc kệ chuyện các ngươi, tuỳ các ngươi muốn làm gì cũng được, ta cũng không tiếp tục xen vào chuyện người khác, các ngươi tự cầu ình có nhiều phúc đi". Ngụ ý là nàng sẽ không khuyên Tống Tuấn Kiệt từ hôn Chung Minh.
Tô Tử Mặc cũng hiểu được tâm ý của nàng, Tống Văn Thục là muốn khảo nghiệm các nàng, nếu chút khó khăn đó còn không vượt qua được, thì làm sao cùng nhau đi cả đời?! Tô Tử Mặc thầm nghĩ, nếu phụ thân mình cũng khai sáng được như vậy thì thật tốt.
"Nương của ta có làm khó dễ gì ngươi không, có nói lời gì khó nghe với ngươi không?" Tống Văn Thục vừa đi, Chung Minh liền tới đây hỏi Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc lại lộ ra ánh mắt hâm mộ,"Mẫu thân muội đối với muội thật tốt."
Chung Minh lập tức buông lỏng tâm tình, nghe Tô Tử Mặc nói, xem ra nàng đã lo lắng dư thừa, cười nói:"Ngươi không cần đỏ mắt, qua không bao lâu, nương của ta còn không phải là nương của ngươi hay sao?"
Tô Tử Mặc bỗng dưng đỏ mặt, thấy Chung Minh cười đến vẻ mặt đắc ý, nhịn không được nói:"Đúng vậy, cha ta cũng sẽ trở thành cha muội".
Quả nhiên Chung Minh sợ tới mức trên mặt không còn giọt máu.
Tô Tử Mặc bị biểu tình của nàng làm cho buồn cười, cười nói:"Yên tâm đi, cha ta có ngang ngược thế nào thì ta cũng là thân nữ nhi, làm sao mà giết ta được".
Chung Minh nhớ tới khuôn mặt như Chung Quỳ của Tô Hầu gia, nói không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện đại nghĩa diệt thân, cầm tay Tô Tử Mặc hỏi:"Ngươi có trách ta tự chủ trương nói ra chuyện chúng ta cho nương biết hay không?"
Tô Tử Mặc mỉm cười lắc đầu,"Trong lòng muội thật sự có ta thì mới nói cho người thân yêu nhất của muội, không phải sao?".
Chung Minh liên tục gật đầu, Tô Tử Mặc quả nhiên hiểu nàng,"Ta thích ngươi, ta cũng muốn tất cả người nhà ta chấp nhận ngươi, nếu ngươi theo ta cùng một chỗ mà còn tệ hơn khi làm tức phụ Tống gia, chẳng phải là ta rất ích kỷ hay sao?"
"Làm khó muội vì ta nghĩ nhiều như vậy." Tô Tử Mặc còn chưa nói, từ sau khi xuất giá, nàng xác thực thiếu khuyết cảm giác có nơi an toàn để dựa vào, nhà nương nàng vốn không hề là nhà, tiến vào Tống gia cũng không hoà hợp, may mắn có Chung Minh ở cùng bên cạnh, mới đỡ đi phần nào cô độc.
"Làm khó muội vì ta nghĩ nhiều như vậy." Tô Tử Mặc còn chưa nói, từ sau khi xuất giá, nàng xác thực thiếu khuyết cảm giác có nơi an toàn để dựa vào, nhà nương nàng vốn không hề là nhà, tiến vào Tống gia cũng không hoà hợp, may mắn có Chung Minh ở cùng bên cạnh, mới đỡ đi phần nào cô độc.
"Theo tính cách lòng tham không đáy của biểu ca, dù đã thu thêm hai tiểu thiếp thì hắn cũng không chết tâm với ngươi đâu, không thể không đề phòng, mà Phùng di nương vừa mới vào cũng không phải người có ý tứ dè dặt, so với người có thể dễ dàng giải quyết như Trịnh di nương thì ả kia không chừng sẽ xúi giục bậy bạ sau lưng biểu ca, ta thấy nơi này không nên ở lâu, không bằng chúng ta trước hết chuyển ra ngoài ở đi". Cho dù Tống Tuấn Kiệt chỉ nói hai ba lời với Tô Tử Mặc, Chung Minh cũng không dễ dàng tha thứ, chứ đừng nói tới chuyện đưa ra những yêu cầu vô lý.
Tô Tử Mặc lại lắc đầu,"Ta cùng hắn dù sao cũng có danh phận bị người để ý hơn muội, chuyển ra ngoài ở thì theo tình theo lý đều không thích hợp", sau đó chuyển ý, "bất quá muội có thể đi trước".
Chung Minh mất hứng ,"Sao ngươi vẫn cứ thích đuổi ta đi chứ?"
Tô Tử Mặc muốn nói cũng vì muốn tốt uội, Tống Tuấn Kiệt luôn như hổ rình mồi với Chung Minh, nhưng suy ngẫm lại, nàng còn tệ hơn cả Chung Minh, ít nhất Chung Minh nói ra được muốn đi thì cùng nhau đi, cũng được, cứ đơn giản đi cùng nhau đi, ở thì cùng nhau ở,"Đi hay ở cũng không phải một câu là được, hơn nữa biểu ca muội hiện tại chỉ một lòng một dạ hướng về bụng Phùng di nương, chắc là hắn cũng không bận tâm chuyện gì khác đâu, tạm thời ở lại đi".
Chỉ cần có thể ở bên Tô Tử Mặc thì Chung Minh ở đâu cũng được, cùng lắm đề phòng nhiều hơn một chút, vả lại ngay trước biểu ca mà còn có thể hoan ái vui vẻ với Tô Tử Mặc quả là có cảm giác rất kích thích, nàng nhịn không được muốn nói cho biểu ca biết để nhìn đến bộ dáng hổn hển của hắn.
Tô Tử Mặc thấy đang êm đẹp đột nhiên Chung Minh cười rộ lên, cảm thấy kỳ quái,"Muội cười cái gì?"
Chung Minh sao dám nói suy nghĩ cho Tô Tử Mặc biết, nàng là vì đoạt được chính thất của Tống Tuấn Kiệt mà có loại trả thù khoái cảm, chỉ nói:"Biểu ca rất tồi tệ, quyết không thể để biểu ca tiện lợi như vậy, dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng phải rời đi, không bằng trước hết làm cho cái nơi này ồn ào gà bay chó sủa, làm cho biểu ca không thể sống yên ổn, ngươi thấy thế nào?".
Tô Tử Mặc không quên chuyện Chung Minh luôn mồm muốn tìm Tống Tuấn Kiệt báo thù, nàng thật sự đoán không được rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì mà đáng giá Chung Minh ghi hận như thế. Ban đầu nàng còn tưởng rằng không lẽ Chung Minh bị Tống Tuấn Kiệt phá hỏng trinh tiết, cho nên Chung Minh mặc dù tức giận hắn vẫn đi theo hắn, nhưng nguyên lai không phải vậy, bây giờ nàng còn nhớ rõ đầu ngón tay nàng nhiễm màu đỏ của máu xử nữ, chẳng lẽ thật sự bởi vì Chung Minh không ưa cách làm người của Tống Tuấn Kiệt? Không đợi Tô Tử Mặc nghĩ nhiều, Chung Minh đã dán sát lại, ánh mắt cực nóng như lửa đốt, ý đồ quá mức rõ ràng, bên tai Tô Tử Mặc cũng đi theo nóng lên, đã là đêm dài nhân tĩnh, không còn ai quấy rầy các nàng được nữa.
"Mặc tỷ tỷ."
"Huhm?"
"Nâng chân cao lên một chút đi".
"......".
quá giản lược
Phùng di nương vừa mới vào nhà, theo lý sẽ kính trà cho chính thất, sáng sớm Phùng di nương đã sai người tới truyền tin, nói thân thể không khoẻ sẽ không lại đây, Chung Minh còn giận hơn Tô Tử Mặc, "Không biết cái gì tốt xấu, thật đúng là nghĩ rằng mẫu bằng tử quý?"
Phùng di nương vừa mới vào nhà, theo lý sẽ kính trà cho chính thất, sáng sớm Phùng di nương đã sai người tới truyền tin, nói thân thể không khoẻ sẽ không lại đây, Chung Minh còn giận hơn Tô Tử Mặc, "Không biết cái gì tốt xấu, thật đúng là nghĩ rằng mẫu bằng tử quý?"
Tô Tử Mặc gắp khối điểm tâm bỏ vào chén Chung Minh, cười nói:"Không đến thì không đến, chúng ta còn có thể yên ổn mà ăn nha".
Thanh Nhi ở một bên xen mồm,"Biểu tiểu thư không biết, Phùng di nương còn mắng tiểu thư chúng ta nữa kìa".
Chung Minh lập tức giận tái mặt,"Mắng cái gì?"
Tô Tử Mặc trừng mắt nhìn Thanh Nhi, ý bảo nàng im miệng.
Thanh Nhi vội lấy hai tay che miệng, lắc đầu với Chung Minh.
Chung Minh nói:"Thanh Nhi, ngươi cứ yên tâm lớn mật nói, tiểu thư nhà ngươi có thể chịu được chứ ta thì không thể nhịn".
Tính tình Chung Minh hợp ý Thanh Nhi. Thanh Nhi cũng không khoan dung độ lượng như Tô Tử Mặc, liền mách lẻo lại hết lời Trịnh di nương nói cho Chung Minh nghe.
Chung Minh đập đôi đũa lên bàn, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Tô Tử Mặc vội gọi nàng lại,"Muội làm gì đó?"
Chung Minh cười lạnh nói:"Ta thật muốn nhìn coi, cái ả chỉ biết gà mái đẻ trứng kia có thể sinh ra được cái trứng gì!" Nói xong liền đi ra cửa.
Tô Tử Mặc sợ nàng gây chuyện cũng vội vàng đi theo.
Truyện convert hay : Danh Môn Thiên Hậu: Trọng Sinh Quốc Dân Thiên Kim