"Cô nương có tâm tư?" Hàn Thu San không biết khi nào đã đứng ở sau lưng Thiệu Thi Dung, nhẹ giọng hỏi.
Thiệu Thi Dung nhìn ánh đèn ngẩn người, thấy phía sau là Hàn Thu San, rầu rĩ "ừ" một tiếng.
"Bởi vì Chung cô nương sao?" Hàn Thu San lại hỏi.
Thiệu Thi Dung lập tức giống con mèo bị nắm đuôi, nhảy dựng lên, giật mình nhìn Hàn Thu San,"Ngươi làm sao biết?"
Hàn Thu San buông điểm tâm trong tay, cười nhẹ nói:"Mặc dù ta mới đến mấy ngày, nhưng cũng nhìn được rõ ràng, cô nương cả ngày thở dài thở ngắn, chỉ có khi nhìn thấy Chung cô nương, thì ánh mắt mới sáng rỡ mà thôi".
Thiệu Thi Dung ngượng ngùng nói:"Ngươi thật biết quan sát, bất quá ta cùng Chung Minh......" Thiệu Thi Dung không biết hình dung quan hệ giữa nàng và Chung Minh như thế nào, đơn giản cái gì cũng chưa nói.
Hàn Thu San để chén dĩa xuống bàn, lại đem chiếc đũa đặt trong tay Thiệu Thi Dung,"Cô nương không dùng cơm chiều, nói vậy chắc giờ đã đói bụng, đây là điểm tâm ta làm theo hương vị quê nhà, không biết có hợp khẩu vị ngươi không".
Thiệu Thi Dung không có khẩu vị, bất quá nghe nàng tự tay làm, thịnh tình không thể chối từ, gắp một khối đặt trong miệng, hương vị ngọt ngào thơm ngon, thật rất vừa miệng, gật đầu khen:"Tay nghề không tệ".
Hàn Thu San nói:"Vậy ngươi liền ăn nhiều một chút." Nàng ngồi xuống đối diện Thiệu Thi Dung.
Không ăn thì không sao, nhưng khi có chút đồ ăn vào bụng, thật đúng là cảm thấy đói bụng, Thiệu Thi Dung ăn sạch sẽ một mâm điểm tâm, Hàn Thu San vừa rót nước cho nàng, vừa khuyên nàng ăn chậm một chút, đâu có người nào ăn tranh với nàng.
Hàn Thu San săn sóc tỉ mỉ, Thiệu Thi Dung đã nhiều ngày cảm giác sâu sắc sự quan tâm này, nếu Chung Minh có một nửa săn sóc này thôi, nàng liền cảm thấy mỹ mãn, Thiệu Thi Dung không khỏi lại thở dài thở ngắn.
"Cô nương nếu cảm thấy tâm sự đặt ở trong lòng khó chịu thì đừng ngại nói ra, cho dù ta không giúp được cô nương cái gì thì giải sầu cũng tốt."
Thiệu Thi Dung từ chối cho ý kiến, nhìn Hàn Thu San, lòng của nàng, Chung Minh biết, Tô Tử Mặc biết, chẳng qua một người là người nàng thích, một người là tình địch, nàng không thể nói ra tâm tư buồn khổ cho bọn họ nghe, không ai đứng ở lập trường của nàng suy nghĩ thay nàng, không có một ai để nàng kể ra hết uỷ khuất, có thể nói cho Hàn Thu San được sao? Dù sao chuyện nữ nhân thích nữ nhân vốn trái đạo lý, nhưng ngẫm nghĩ lại, Chung Minh còn không sợ, nàng sợ cái gì, huống chi nàng thích Chung Minh căn bản là không có kết quả.
Nhìn thẳng vào đôi mắt am hiểu lòng người của Hàn Thu San, Thiệu Thi Dung rốt cuộc đem buồn rầu trong lòng nói ra miệng, "Ta thích Chung Minh, đáng tiếc nàng không thích ta".
Trải qua ngày ấy được Tô Tử Mặc ám chỉ, Hàn Thu San sớm đoán được Thiệu Thi Dung có cảm tình bất thường với Chung Minh, một chút cũng không kinh ngạc, chỉ nói:"Chỉ có thể trách các ngươi không có duyên phận".
Ngược lại Thiệu Thi Dung trở nên buồn bực,"Ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Ngược lại Thiệu Thi Dung trở nên buồn bực,"Ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Hàn Thu San thản nhiên nói:"Ngươi có từng gặp qua người nào giống như cha ta không?"
Thiệu Thi Dung lắc đầu,"Cha ngươi thật nhẫn tâm, đừng nói là ngươi không phải do lão sinh ra?"
Hàn Thu San cười khổ,"Nếu thật đúng như vậy, ta cũng tình nguyện".
Cho nên trên đời này có nhiều sự việc kì lạ lắm, chính là ngươi có gặp được hay không mà thôi, Thiệu Thi Dung im lặng, buồn rầu nói:"Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ mới tốt?"
"Nên quên nàng." Hàn Thu San lời ít ý nhiều.
Thiệu Thi Dung chống cằm,"Nói thì dễ, nếu làm cũng đơn giản như vậy, ta đâu cần phiền".
Hàn Thu San cười,"Kỳ thật ngươi đã cố gắng rồi, chẳng qua thời gian ngắn ngủi, chưa thấy hiệu quả thôi".
Thiệu Thi Dung nhìn vào mắt nàng, bên tai đỏ lên, nàng mua Hàn Thu San trở về, không phải vì mục đích này, tuy là nàng bỏ bạc mua Hàn Thu San nhưng mà ở trước mặt Hàn Thu San, nửa điểm cũng không có cảm giác mình chiếm ưu thế, Hàn Thu San ôn nhu hiểu chuyện, am hiểu lòng người, như là đại tỷ tỷ tri kỷ, làm cho nàng nhịn không được nói ra hết tâm sự trong lòng,"Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, ta cùng Chung Minh đã không hợp tính tình, nàng không cho ta, ta cũng không làm cho nàng, cũng không biết vì cái gì ta vẫn cứ thích nàng".
Hàn Thu San ôn nhu cười cười,"Không vì cái gì khác , chỉ vì tính tình hai người các ngươi quá giống nhau thôi".
Thiệu Thi Dung mở to mắt nhìn nàng.
"Bởi vì giống, cho nên các ngươi dễ dàng cuốn hút lẫn nhau, mà các ngươi lại đều là người cực kỳ ngạo mạn, ai cũng không nhường ai, ai cũng không phục ai, mọi chuyện đều muốn áp chế đối phương, cho nên tâm tư càng lúc càng cách xa, thậm chí có thể từ yêu thành thù". Hàn Thu San dừng một chút, nói,"Ta đoán ngươi chưa bao giờ cùng nàng thổ lộ tâm ý phải không?"
Thiệu Thi Dung vội nói:"Ta có nói !" Tiếp theo lại uể oải cúi đầu,"Bất quá muộn rồi!" Nếu không phải Tô Tử Mặc xuất hiện, e là nàng sẽ giấu nhẹm chuyện mình thích Chung Minh trong bụng cả đời, nàng không biết Chung Minh có thích nữ nhân hay không, càng không biết nàng có thích mình hay không, nàng sợ nói cho Chung Minh rồi, Chung Minh sẽ xem thường mình, cho rằng cả đời nàng sẽ chê cười giễu cợt mình, nói cho cùng là do nàng sợ, nếu nàng dũng cảm một chút, nói ra hết trước khi Chung Minh gặp được Tô Tử Mặc, không chừng cục diện sẽ không như ngày hôm nay, nàng càng tới gần Chung Minh, Chung Minh lại càng chán ghét nàng, đáng tiếc thời gian không thể quay lại, trên đời cũng không có nếu như.
"Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, trong lòng Chung Minh đã muốn có người khác, đời này cũng không khả năng thích ta." Thiệu Thi Dung rã rời.
"Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, chỉ là cảm thấy không cam lòng cứ như vậy buông tay".
"Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, chỉ là cảm thấy không cam lòng cứ như vậy buông tay".
Thiệu Thi Dung liên tục gật đầu, lời Hàn Thu San nói đều trúng tâm tư nàng.
"Nếu ta đổi lại, nói như thế này, xem trong lòng ngươi có thể dễ chịu một chút hay không, ngươi buông tha ột người không thích ngươi, còn Chung cô nương lại mất đi một người thích nàng, vậy ai phải chịu tổn thất lớn hơn nha?"
Thiệu Thi Dung trở về chỗ cũ ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đạo lý này không phải không đúng a, "Ta như thế nào không nghĩ ra nhỉ!" Quả nhiên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Hàn Thu San cười cười với nàng, kỳ thật đạo lý gì Thiệu Thi Dung đều biết, chính là nhất thời không bỏ xuống được thôi, làm cho nàng giải bày được thì tốt hơn là cứ giữ mãi trong lòng, miễn cho nàng nhất thời không nghĩ ra lại trở nên cực đoan. Hàn Thu San không nói nữa, giúp nàng sửa lại chăn gối, rồi nói:"Đã khuya, cô nương sớm ngủ đi".
"Hàn tỷ tỷ, ngươi chờ một chút." Thiệu Thi Dung gọi lại nàng.
Hàn Thu San quay đầu,"Cô nương còn có việc gì sao?"
Thiệu Thi Dung lấy khế ước bán thân từ trong rương ra, xé nát trước mặt Hàn Thu San, nói:"Từ nay về sau ngươi được tự do, không cần phải theo ta làm hạ nhân, ngươi muốn đi đâu cũng đều có thể".
Hàn Thu San lại bướng bỉnh lắc đầu,"Là cô nương mua ta về, ta đời này đều là người của cô nương, nếu cô nương chê ta chướng mắt thì ta tránh xuất hiện trước mặt cô nương là được".
Thiệu Thi Dung vội nói:"Ta không phải có ý tứ đó, ta chỉ cảm thấy ngươi không nên làm mấy chuyện này". Hàn Thu San từ ngày đó đều lo liệu chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho nàng, còn giúp nàng trò chuyện giải sầu, thật sự là người tri kỷ. Ngày ấy trong lúc vô ý nhìn thấy Hàn Thu San cùng Tô Tử Mặc ngâm thơ đối đáp hết sức hợp ý, ngay cả Tô Tử Mặc còn đối đãi Hàn Thu San như tỷ muội, thì sao nàng có thể sai bảo Hàn Thu San như hạ nhân, chẳng qua nàng vì mục đích của mình mới bỏ chút bạc mà thôi, càng không tự ình là ân nhân cứu mạng của ai.
"Cô nương một mình xuất môn ra bên ngoài, lại tạm trú nhà người ta, có nhiều việc không thuận tiện, không nên khách khí với ta, đợi đến ngày cô nương trở về nhà, lúc đó tuỳ ý cô nương an bài, tóm lại, đừng đuổi ta đi là được".
Thiệu Thi Dung ngây người, nàng vì Chung Minh mà đến, Chung Minh lại chưa bao giờ quan tâm tới nàng một câu, còn chưa bằng Tô Tử Mặc thấy nàng lẻ loi một mình mà an bài cho nàng một nha đầu bên cạnh mặc dù sai bảo nha đầu cũng không thuận buồm xuôi gió cho lắm. Giờ phút này, nàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, một dòng cảm xúc ấm áp chảy qua tim.
"Mặc tỷ tỷ, ngươi hiện tại như thế nào luôn ở cùng Hàn Thu San, cũng không thèm để ý ta". Chung Minh bĩu môi, thập phần bất mãn nhìn Tô Tử Mặc.
"Mặc tỷ tỷ, ngươi hiện tại như thế nào luôn ở cùng Hàn Thu San, cũng không thèm để ý ta". Chung Minh bĩu môi, thập phần bất mãn nhìn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc đang tháo vòng tai, nghe vậy dừng lại, quay đầu cười nói:"Xem bộ dáng muội như là đang ghen nha".
Chung Minh thoải mái thừa nhận,"Ta chính là ghen a, hai người có chuyện gì nói mãi không xong chứ?" Kiếp trước cũng không thấy Tô Tử Mặc và Hàn di nương xuất hiện cùng nhau bao nhiêu lần.
Khó có khi gặp được một người tuổi tác tương đương, lại có cùng sở thích, nên nàng mới thân thiết một chút, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân mà Chung Minh cũng ăn giấm chua, Tô Tử Mặc có hơi kinh ngạc, không phải mình cũng từng vì Thiệu Thi Dung mà không thoải mái sao?! Nghĩ vậy, nàng kéo tay Chung Minh, áy náy nói:"Là ta suy nghĩ không chu đáo, về sau sẽ chú ý một chút". Thích nữ nhân quả thật phiền toái, đã đề phòng nam nhân còn phải đề phòng nữ nhân.
Chung Minh không nghĩ tới nàng sẽ vì chuyện nhỏ ấy mà giải thích với mình, có vẻ như bụng dạ mình quá hẹp hòi, ra vẻ hào phóng nói:"Kỳ thật ta cũng không có gì, ta chỉ sợ Hàn Thu San say mê ngươi, lúc đó thì nguy mất". Ở trong mắt nàng, Tô Tử Mặc là người tốt nhất trên đời, tự nhiên cũng có nhiều người mơ ước, có khi nàng còn rất hâm mộ Hàn Thu San có thể cùng Tô Tử Mặc đối đáp trôi chảy, nhiều khi nàng muốn hoà nhập nói chuyện với các nàng, nhưng phát hiện căn bản là khó chen vào, thi từ ca phú nàng nghe mà đau đầu. Nàng càng không nghĩ tới Hàn di nương âm thầm lặng lẽ của kiếp trước còn có một mặt khác như hiện tại, quả nhiên là nhìn nhầm rồi, mà thôi, đây cũng không phải lần đầu mắt nàng nhìn nhầm người.
Tô Tử Mặc nghe nàng nói như thế, không khỏi mỉm cười,"Ai thì có thể chứ Thu San tuyệt đối không thể".
"Vì sao?" Chung Minh ngây ngốc hỏi.
Tô Tử Mặc chỉ chỉ lên trán nàng một chút,"Muội đó nha!" Lắc đầu, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục tháo vòng tai.
Dù sao Chung Minh vẫn còn có nhãn lực, biết ý Tô Tử Mặc, nói,"Ngươi lại chê ta ngốc!"
Tô Tử Mặc cười nói:"Ngốc cũng không sao, chỉ sợ muội hoa tâm lừa dối thôi". Chung Minh tuổi còn nhỏ, cho dù suy nghĩ chưa chín chắn nhưng tình cảm vẫn thuần khiết.
Chung Minh vội vỗ ngực cam đoan nói:"Ngươi có thể tin tưởng một trăm phần trăm, ưu điểm lớn nhất của ta chính là chung thuỷ". Kiếp trước đối với biểu ca đã vậy, kiếp này nàng yêu Tô Tử Mặc thì càng khẳng định có hơn chứ không có bớt.
----------------------
BlackObs nói: mùng ta up chương : ))
Mà chưa hết, ta nghĩ đến chiều tối có thể còn có quà ọi người nha, hy vọng ai yêu thích Tử Mặc và Minh nhi đều thích!
Truyện convert hay : Thủy Hử Chi Bộ Đội Đặc Chủng Vương