Dạ tiệc kết thúc, hoàng hậu và thái hậu về cung của mình. Hai vị Tướng phủ thì ở bên ngoài cửa cung chuẩn bị rời cung.
"Phó Nghiên tỷ tỷ, dạ tiệc mới vừa kết thúc, Phù Âm cảm thấy bụng có chút căng, tỷ có bằng lòng đi theo ta dạo Ngự Hoa Viên không?" Phù Âm đột nhiên gọi Phó Nghiên lại.
Phó Nghiên có chút do dự với lời mời của Phù Âm, liền nhìn Lộ Lộ, hỏi thăm ý của nàng.
Lộ Lộ cười nói: "Muội mau đi đi, tỷ ở chỗ này chờ muội."
"Phù Âm, chớ có hồ đồ." Bạch Dự quát lên.
Phù Âm làm chuyện gì đều suy tính trước, nàng cười ha hả hỏi Bạch Dự: "Đại ca, chúng ta cùng đi chứ."
Không đợi Bạch Dự trả lời, Phù Âm đã lôi hai người đi.
Ngự Hoa Viên, bên Thái Dịch Trì.
Ánh trăng chiếu sáng mặt hồ, những ngọn sóng lăn tăn lóe lên ngân quang, mặt trăng như chìm dưới đáy nước.
Phù Âm dắt hai người tới nơi này: "Ta thích nơi này nhất, nơi này rất an tĩnh, chúng ta đến đình giữa hồ ở phía trước ngồi xuống đi." Sau đó nàng lại gọi tỳ nữ chuẩn bị trà, cùng lò sưởi.
"Phó tỷ tỷ, tỷ và Tam ca của ta làm sao quen biết vậy?" Phù Âm thuận miệng hỏi, đỉnh đầu của Phó Nghiên nhất thời xuất hiện ba cái vạch đen: lại là vấn đề này.
Phó Nghiên cười cười với Phù Âm: "Này rất quan trọng sao?"
Phù Âm thấy Phó Nghiên không muốn nói, nên cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ nói: "Thật ra thì mở đầu không quan trọng bằng kết cục, kết cục ta đã biết, hiện tại muốn biết mở đầu thôi."
"Cái gì mở đầu kết cục. Huynh thấy muội đã đọc nhiều thoại bản tử (tiểu thuyết) rồi, nếu nói thêm nữa, đừng trách bổn vương lấy thoại bản tử của muội." Bạch Dự muốn lấy đồ của muội muội là vì đã hết cách đành phải uy hiếp mong Phù Âm đừng hỏi nữa.
Trong lòng Phù Âm không thoải mái, nghĩ thầm, không hỏi thì không hỏi, chờ Phó tỷ tỷ thành tẩu tử của nàng, Phó Nghiên sẽ nói cho nàng biết thôi.
Ở trong lòng Phù Âm công chúa, chỉ có ca ca của nàng không muốn, không có chuyện hắn không có được, cho nên nàng cảm thấy sớm muộn gì Phó Nghiên cũng sẽ là tẩu tử (chị dâu) của nàng.
Phù Âm không được hỏi nữa, nên cảm thấy không được tự nhiên, nàng vì muốn cho ca ca có cơ hội thân cận với Phó Nghiên hơn, nên khi lò sưởi tới, nàng liền mượn chuyện cung nữ chậm trễ mang trà lên mà rời đi.
Sau khi Phù Âm đi, hai người còn lại đều không nói chuyện.
Cho đến lúc cuối cùng, Phó Nghiên là người phá vỡ cục diện bế tắc: "Ngươi cho ta ngọc bội là có ý gì?"
Bạch Dự nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ nói thử xem?"
". . . . . ." Phó Nghiên rất là buồn bực, như vậy rốt cuộc còn có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa không.
Nàng biết dụng ý của hắn, Bạch Dự cũng đã thừa nhận dụng ý sau lưng, nhưng mà, nàng muốn Bạch Dự nói hết tâm tư của hắn, sau đó nàng sẽ nói cho hắn biết tâm tư của mình.
"Bởi vì ngươi cảm thấy ta sẽ dễ chết sao?" Phó Nghiên "Trực tiếp xử lí", rõ ràng là muốn dẫn dụ Bạch Dự nói ra.
"Ngươi cảm thấy ngươi không dễ chết sao?" Bạch Dự lại hỏi ngược lại.
Phó Nghiên nghĩ thầm, kể từ khi gặp ngươi phiền toái càng nhiều hơn. Dĩ nhiên, trong lòng nàng nghĩ, không có nghĩa là sẽ nói, nàng cười tít mắt nhìn Bạch Dự: "Có ngươi ở đây sẽ không phải chết."
"Rất tốt." Bạch Dự gõ nhẹ một cái vào đầu Phó Nghiên, cười nói.
Phó Nghiên sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện ra mình bị hắn cho vào vòng, ngay sau đó tiếp tục truy vấn: "Tại sao ngươi sợ ta chết?"
Lần này Bạch Dự không có hỏi ngược lại, hắn ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng lại gần, Phó Nghiên úp mặt trên mặt bàn, thân thể tiến tới, hắn nói nhỏ bên tai nàng: "Ta nói rồi, bởi vì ngươi thiếu ta ân tình, ta chờ ngươi một ngày kia trả lại hết."
Phó Nghiên đỏ mặt, khóe miệng không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Dự, mở trừng hai mắt hỏi "Ngươi đang mong đợi ta lấy thân báo đáp à?"
Phó Nghiên thấy Bạch Dự không có phủ nhận, liền hả hê hỏi lại: "Tại sao ngươi không lấy thân báo đáp cho ta?"
Bạch Dự nghe Phó Nghiên nói đùa, vui mừng không ngậm miệng được: "Ngươi đồng ý sao?"
Phó Nghiên đứng dậy đi tới sau lưng của hắn, cúi người nói nhỏ bên tai hắn: "Khoan hề xước hề, y trọng giác hề. Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề! Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!"
Phó Nghiên đọc là một bài thơ bản gốc là:
" 宽兮绰兮, 猗重较兮. 善戏谑兮, 不为虐兮! 瑟兮僴兮, 赫兮咺兮, 有匪君子, 终不可谖兮!"
Bạch Dự thuận thế xoay người đứng dậy, ôm Phó Nghiên nhẹ giọng lẩm bẩm ở bên tai nàng: "Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề?"
Phó Nghiên lần đầu tiên bị người ôm như vậy, thân thể bất giác cứng đờ, trong giây lát sau mới phản ứng kịp, đưa tay che ở hông của Bạch Dự nói:" Đúng vậy, chung bất khả huyên hề."
"Lời này, ta thích." Bạch Dự giương cao khóe miệng.
"Đúng rồi." Phó Nghiên tránh thoát lồng ngực của Bạch Dự, từ bên hông trong túi áo móc ra tua kiếm làm lúc trước, "Cho ngươi."
Bạch Dự rất là kinh ngạc, nhìn nàng: "Cho ta sao?"
Phó Nghiên dùng ánh mắt rất chờ mong nhìn hắn, không biết hắn có nói giống Mạc Lãng không: "Đúng vậy, vốn định đưa bao tay, nhưng mà, đi theo thị nữ học một tháng, thiếu chút nữa thì đã phế mấy ngón tay, rõ ràng là thêu trúc, Lộ Lộ lại nói là chân gà. Ta ngượng ngùng, nên làm tua kiếm này."
Bạch Dự ôm nàng vào trong ngực: "Ngươi như vậy ta cũng thích."
Phó Nghiên không thấy được vẻ mặt của hắn, mặc dù lời kia của Bạch Dự làm nàng rất vui mừng, nhưng vẫn muốn nghe nhận xét của hắn về tua kiếm: "Ngươi không cảm thấy tua kiếm sẽ làm kiếm không thuận tay sao?"
Trong giọng nói của Bạch Dự mang nét cười: "Ngươi cảm thấy ta sẽ không dùng sao?"
Đáy lòng Phó Nghiên ngây ngất, còn cảm thán, người với người sao có sự khác biệt lớn như vậy chứ.
Nơi xa truyền đến âm thanh đám người đi lại, người tới mặc hoa lệ, bước chân liên tục di chuyển, một cái chuông đồng bên hông leng keng vang dội.
Phù Âm vẫn núp ở phía sau núi giả nghe Bạch Dự và Phó Nghiên nói chuyện, thấy có người tới liền sai cung nữ đi tới đình. Dù sao, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ, sợ người tới thấy sẽ nói xấu, lại nói, trong cung này vốn là đất thị phi.
"Trà tới, trà tới." Mắt thấy người tới càng gần, Phù Âm nhanh chóng tiến lên trấn tĩnh ngồi xuống.
Phù Âm thấy rõ người tới là Duệ phi, trong lòng liền không thoải mái. Nàng ta ỷ vào được hoàng thượng sủng ái, ở hậu cung ngang ngược càn rỡ, Phù Âm vẫn cảm thấy nàng ta đần, hoàng thượng cưng chiều nàng bởi vì nàng cha ta là Thái Úy, ba phần binh quyền trên tay hoàng thượng là từ Thái Úy, còn nguyên nhân khác cũng là bởi vì nàng ngốc nghếch gây thù khắp nơi, chỉ bằng nàng ta, lại muốn giẫm ở trên đầu hoàng hậu sao.
Ba người thấy Duệ phi vào đình liền đứng dậy hành lễ.
"A, hơn nửa đêm rồi mà Công chúa và vương gia thật có nhã hứng, ở Thái Dịch Trì ngắm trăng sao." Sau đó Duệ phi chuyển mắt đến trên người Phó Nghiên: " Ơ, còn có người ngoài sao."
Nghe giọng nói của Duệ phi không âm không dương, Phù Âm không nhịn được trả lời: "Duệ phi nương nương cũng có nhã hứng nha, đêm sâu vắng người còn ra đây nói mát (châm chọc). Sao người không ở Tẩy Vi cung chờ hoàng thượng vậy?"
Duệ phi nghe Phù Âm nói, sắc mặt liền âm u. Phù Âm đã chọt đúng chỗ đau của nàng, hoàng thượng đã có vài ngày không đến Tẩy Vi cung của nàng, mà ngủ ở chỗ hoàng hậu.
"Hoàng thượng đương nhiên sẽ đến Tẩy Vi cung của ta, có điều hoàng thượng còn bận rộn quốc sự, không để ý tới bổn cung thôi. Ngược lại Vương Gia phong lưu tiêu dao, ngày tốt cảnh đẹp đoàn tụ sum vầy trong đêm, còn có mỹ nhân trong ngực thật tiêu sái tự tại nha." Duệ phi nói không bằng Phù Âm, liền chuyển tới trên người Bạch Dự, không thể không cảm thán Duệ phi này thật đần nha.
Bạch Dự không tính toán với nàng, chỉ là cười mời Duệ phi ngồi xuống uống trà.
Duệ phi cũng biết ngồi chung một chỗ với Phù Âm sẽ không được tự nhiên, Phù Âm giao hảo tốt với hoàng hậu, mà nàng ta còn là hoàng muội bảo bối của hoàng thượng, phi tần khác đều muôn vàn lấy lòng nàng ta, mà Duệ phi đã sớm đắc tội Phù Âm rồi.
"Không được, Bổn cung còn phải đi dạo một chút, dưới ánh trăng, đạp tuyết, thưởng mai cũng là một thú vui." Duệ phi sảng khoái cự tuyệt rời đi.
Phó Nghiên cảm thấy Phù Âm chỉ là một tiểu cô nương mới lớn, nghe nàng nói chuyện với Duệ phi không thể không cảm thán, đấu tranh cung đình khiến người ta già đi nhanh chóng.
Trải qua sự gặp gỡ vô tình với Duệ phi, tâm tình tốt đi nữa cũng không dập tắt, mắt thấy cửa cung đã sắp đóng lại, Phó Nghiên liền theo Lộ Lộ xuất cung trở về phủ.
"Vừa rồi tỷ luôn ngồi trên xe ngựa chờ sao?" Phó Nghiên hỏi.
"Không có, Lăng vương cùng với tỷ đi dạo xung quanh." Lúc này Phó Nghiên mới nhớ tới, mới vừa rồi là Lăng Vương đến cùng Bạch Dự.
"Các ngươi đến Ngự Hoa Viên xem những thứ gì vậy?" Lộ Lộ hỏi ngược lại Phó Nghiên.
Nói đến chỗ này, Phó Nghiên chợt nhớ tới lời nói của Bạch Dự, không khỏi phồng má cười yếu ớt: "Nghiên cứu vấn đề muội có dễ chết không."
". . . . . ."
"Sau đó đưa tua kiếm cho hắn." Giọng nói của Phó Nghiên vô cùng bình thản.
Lộ Lộ hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Sau đó liền ôm nhau?
"Sau đó? Hắn quyết định dùng cả đời này của muội từ từ trả nợ ân tình của hắn." Giọng nói của Phó Nghiên vẫn không cao không thấp.
Mạc Lộ vẫn không ngừng hỏi, cười nói: "Nói như vậy muội đã thông suốt, muốn làm Dự vương phi sao?"
". . . . . ." Phó Nghiên không nhịn được liếc Lộ Lộ một cái, sau đó quăng cho nàng một câu: "Nông cạn."
Tục ngữ nói, hạ tuyết không lạnh tuyết tan lạnh.
Phó Nghiên ngồi ở trên giường, Vũ Mạch đắp một tấm da hổ trên chân nàng, vẫn nghe Phó Nghiên than lạnh. Vũ Mạch không có cách nào khác, tìm tới hai lò than đốt.
Cuối cùng đã ấm hơn chút, Phó Nghiên vẫn còn oán trách: "Cái thời tiết quỷ này, lạnh chết người."
Vũ Mạch thật sự không chịu nổi Phó Nghiên mới mở miệng: "Phó đại tiểu thư, ta van cầu người đừng oán nữa, la hét cỡ nào người cũng đâu có bớt lạnh."
Phó Nghiên xem thường: "Ta la hét cảm thấy lòng rất thoải mái."
Rất tốt, nàng cần phát tiết.
"Tiểu thư, gã sai vặt giữ cửa đến dâng thư, nói là cho tiểu d[d[lqd thư, kết quả tiểu thư không có ở trong phủ. Liền đưa tới nơi này." Vũ Mạch đưa thư tới.
Phó Nghiên cầm thư đọc một phen, không thấy có ký tên, liền hỏi: "Nơi nào đưa tới."
"Không biết."
Nếu không biết, Phó Nghiên liền mở ra xem một chút.
Hô, lại là sao chổi La Dương Quận chúa đưa tới tin, trong thơ nói rõ buổi chiều mời Lộ Lộ đến quán trà Lan Hợp gặp mặt.
Phó Nghiên hoài nghi, nàng đây là chồn chúc tết gà không yên lòng.
Phó Nghiên tính lấy giấy ra giả vờ định hồi âm, hỏi: " Lộ Lộ đi đâu vậy?"
"Không biết ạ, nô tì thấy tiểu thư và đại thiếu gia đi ra ngoài."
Phó Nghiên rất khâm phục hai huynh muội này, nàng nằm lì trong phòng lạnh muốn chết, hai người bọn họ còn đi ra đón gió, điều đó cần dũng khí rất lớn nha.
Cho đến giờ cơm tối, Mạc Lộ cùng Mạc Lãng mới trở về phủ.
"Cái gì? Nàng ta tìm tỷ?" Nghe tin La Dương muốn mời mình Mạc Lộ cũng hoài nghi giống Phó Nghiên.
"Tỷ có đi không?" Phó Nghiên mờ mịt nhìn nàng.
Lộ Lộ cũng rối rắm: "Đúng vậy, tỷ có nên đi không?"
". . . . . ."
Cuối cùng, Lộ Lộ lựa chọn binh tới kiếm ngăn nước tới đất cản, sẽ đi gặp sao chổi Quận chúa.