Vì thế hai đứa bé chụm đầu ăn chung một tô mì, cậu bé nói nhỏ với cô: “Mày xem, bên dưới có nhiều thịt bò lắm, người khác không có đâu.”
Tiểu Hoa không nghe thấy nên không lên tiếng, húp nước mì.
Cậu bé lại gọi khẽ: “Hứa Tiểu Hoa?”
Tiểu Hoa vẫn không đáp.
Cậu bé ngẩn ra, Tiểu Hoa quay qua giục cậu: “Sao anh không ăn? Ăn nhanh đi.”
Cậu bé nói: “Có phải mày không nghe thấy tao nói không?”
“Em nghe thấy mà.”
“Tao vừa nói nhưng mày không nghe đó thôi! Nhiều lần rồi.” Cậu bé nhíu mày.
Tiểu Hoa đặt đũa xuống, nói nhỏ : “Bên này không nghe được .”
Cô chỉ lỗ tai bên phải: “Trước đây cứ ong ong lên, sau này không nghe thấy gì nữa.”
Lỗ tai bị điếc là chuyện lớn như thế nào? Cậu bé nghĩ, chuyện này nhất định phải nói với người lớn.”
“Đừng ăn nữa, tao dẫn mày về nhà!” Cậu bé nắm tay cô.
Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, hỏi cậu: “Thẩm Hi Tri đừng nói cho ba mẹ em được không?”
“Tại sao?” Cậu bé không hiểu được.
Tiệm mì ông Trần người đến người đi, Tiểu Hoa chỉ mấy miếng thịt còn lại trong tô, nói: “Anh ăn đi, ăn xong em nói với anh.”
Cậu bé gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng, kéo Tiểu Hoa về nhà, trong phòng cậu vẫn bày giấy và bút lông luyện chữ, Tiểu Hoa xoay xoay bút lông, nói: “Nếu ba em biết sẽ không cần em nữa, nội đi rồi, em sợ ba không cần em.”
“Mày…” Cậu bé chợt lúng túng.
“Nội bảo em ở đây đừng về nữa, cho nên em không thể về quê.” Tiểu Hoa ngẩng đầu, tia nắng trưa hè gay gắt, rơi trên bờ vai nhỏ gầy của cô.
Cậu bé nhớ đến bà nội Tiểu Hoa, bà trông rất hiền lành, còn cho cậu ăn đường.
“Mày nhớ bà không?” Cậu hỏi.
Tiểu Hoa gật đầu.
Cậu bé lấy bút lông trong tay Tiểu Hoa đi, nhìn vào mắt cô, đôi mắt cô long lanh in bóng dáng cậu, cậu nói, “Mày yên tâm, tao không nói cho ai biết đâu, tao hứa.”
Tiểu Hoa cười , yên tâm gật đầu.
Cậu bé hừ một tiếng: “Còn cười được hả? Mày không sợ à?”
“Sợ.” Tiểu Hoa nói, “Nhưng em sợ ba không cần em hơn.”
Cậu bé nói: “Không đâu, đó là ba mày mà.”
Tiểu Hoa không nói gì, cúi đầu xuống. Cậu bé cảm giác dường như mình đã biết tại sao Tiểu Hoa thay đổi.
Hai đứa bé từ ghét nhau lại trở nên thân thiết, ngày ngày cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, Tiểu Hoa an toàn vượt qua ranh giới lưu ban, hỏi cậu bé: “Lớp còn bị như vậy nữa không?”
Thật ra là không, nhưng cậu lại nói: “Có, mỗi lớp đều vậy.”
Tiểu Hoa sợ hết hồn, dưới sự dạy bảo của cậu bé bắt đầu chăm chỉ học tập, cô bé đổi giọng quê, chữ thư pháp luyện trong lúc nghỉ hè được cô giáo chú ý, cô chủ nhiệm còn khen cô trước lớp, đây là lần đầu tiên cô được bạn bè chú ý như vậy. Mặc dù cô bé vẫn còn ngồi một mình ở bàn cuối, bím tóc vẫn rối tung, nhưng cô thích tên của mình.
Năm lớp , cô bé học được chữ “Bình An”, cô giáo nói, đây là từ mang ý nghĩa tốt đẹp.
Tan học cô bé mua chocolate tiền vàng cho cậu bé, cậu tiện tay đưa cho cô một hộp sữa: “Uống đi, tao không thích uống.”
Hai người cùng nhau về nhà, một lát sau Tiểu Hoa gõ cửa nhà cậu, luống cuống hỏi: “Thẩm Hi Tri, mẹ em đau bụng, anh biết đường đến bệnh viện không?”
Hai đứa bé không thể đưa Trần Ái Lệ tới bệnh viện được, cậu bé chạy qua xem, thấy trên đùi Trần Ái Lệ đầy máu, mà Tiểu Hoa ôm chặt tay cậu, mặt mũi trắng bệch. Bản lĩnh nam tử hán bây giờ mới phát huy tác dụng, cậu gọi đến công ty tìm ba, Thẩm Trung Nghĩa và Hứa Kiến Quốc vội chạy về, đưa Trần Ái Lệ đến bệnh viện. Hai đứa bé ở nhà, Tiểu Hoa vẫn còn hoảng hốt, ngã ngồi xuống đất, cậu bé vỗ tay cô: “Không sao rồi.”
Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri, đầu em choáng quá.”
Nói xong liền té xỉu.
Cậu bé vừa rồi còn trầm ổn như người lớn bắt đầu luống cuống, cậu gọi điện cho mẹ, nhưng Lương Nhu đi ra ngoài, không ở trong công ty, không có người lớn vậy phải làm sao đây? Cậu bé lúc này rất hận bản thân, nếu mình có thể lớn nhanh thì hay biết bao.
May mà Tiểu Hoa xỉu một lát rồi tỉnh lại, lúc cô mở mắt ra thấy Thẩm Hi Tri bên cạnh, cậu nắm tay cô, ngồi dưới đất. Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ ngồi trên sàn nhà cả, Tiểu Hoa nghĩ.
Đang nghĩ, mắt lại nhìn thấy máu, Tiểu Hoa siết chặt tay cậu, nói: “Thẩm Hi Tri, nhiều máu quá.”
Cậu bé không biết đây là chứng bệnh gì, nghĩ một lát rồi nói: “Mày đến nhà tao, được không?”
Được, nhưng Tiểu Hoa không đi nổi.
Cậu ngồm xổm trước mặt cô, nói: “Lên đi, tao cõng mày.”
Tay chân Tiểu Hoa nhũn ra, đầu váng mắt hoa, cũng chẳng biết mình vào phòng cậu như thế nào nữa. Cô nằm trên giường cậu, trán đắp một cái khăn bông, còn cậu chứ một lát lại dịch chăn cho cô, một lát lại sờ mặt cô. Tay cậu không lớn như tay nội, nhưng làm làm cô thấy thoải mái như tay nội vậy.
Cô hỏi cậu: “Sao mẹ em lại chảy máu?”
“Có lẽ sắp sinh cục cưng.” Lúc nào cậu cũng biết nhiều hơn cô.
Tiểu Hoa bĩu môi: “Là em trai.”
“Hử?”
Ba tìm người xem rồi, nói trong bụng mẹ có em trai.
Cậu bé nói: “Chưa chắc đúng.”
Tiểu Hoa nói: “Không biết em trai có thích em hay không nữa.”
(Ở Trung Quốc không cho biết giới tính thai nhi, sợ phá thai.)
Hôm đó Trần Ái Lệ sinh được bé trai mập mạp, nặng kí, làm Hứa Kiến Quốc mừng như điên, ông kéo Thẩm Trung Nghĩa nói: “Trước khi mẹ em mất nói muốn ôm cháu trai, tiếc là không đợi được ngày này.”
Thẩm Trung Nghĩa vỗ vai ông: “Bà nhất định sẽ rất vui.”
“Vâng vâng”, Hứa Kiến Quốc lau khóe mắt: “Giám đốc Thẩm, còn phải nhờ anh đặt tên giúp thằng bé.”
“Không được đâu, cậu tự nghĩ đi chứ.” Thẩm Trung Nghĩa khoát tay.
“Em là người thô thiển không biết đặt tên, giám đốc Thẩm anh giúp em với, đặt tên sao cho ý nghĩa, giống tên Hi Tri ấy!” Hứa Kiến Quốc cười nói, ông ta thấy giám đốc Thẩm đặt tên hay.
Thẩm Trung Nghĩa nghĩ một lát, đành phải nhận: “Được rồi, để về tôi tra từ điển.”
Hôm sau, Lương Nhu dẫn con trai và Tiểu Hoa đến bệnh viện, đứa bé không ở trong phòng bệnh, Thẩm Hi Tri hơi thất vọng, còn Tiểu Hoa lại thở phào nhẹ nhõm, cô lén nói với cậu: “Em sợ em trai không thích em.”
“Không thích thì thôi, có sao đâu.” Cậu bé không quan tâm.
Tiểu Hoa nói: “Không được, em trai không thích em là không được đâu.”
Câu này cậu bé nghe xong liền quên, nhưng mấy năm sau nghĩ lại mới hiểu được ý
Tiểu Hoa.”
Lương Nhu ngồi trong phòng nói với Trần Ái Lệ: “Hâm mộ em thật, có một trai một gái, ba Hi Tri cũng muốn sinh thêm một đứa, vì việc này mà chạy không ít nơi.”
Trần Ái Lệ vì suốt ngày ngồi một chỗ nên không sinh được, cuối cùng phải mổ, bây giờ là lúc tan thuốc tê, vừa vặn nói chuyện với Lương Nhu phân tán sự chú ý, bà ta nói: “Trời, chuyện này đâu được, xí nghiệp nhà nước không cho mà?”
Kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm khắc, làm việc trong nhà nước không được sinh con thứ hai. Trước đây có người trốn vào trong núi sinh con, về sau bị bắt, buộc phải đi phá thai.
Lương Nhu gật đầu: “Đúng là không cho, nên ba Hi Tri định nghỉ việc.”
Trần Ái Lệ kinh ngạc, vì đứa bé mà bát sắt cũng không cần luôn?
(Bát sắt: công việc ổn định – làm trong nhà nước)
Đợi bọn họ đi rồi, Trần Ái Lệ kể chuyện này cho Hứa Kiến Quốc nghe, Hứa Kiến Quốc giật mình: “Không phải chứ?”
Trần Ái Lệ hừ một tiếng: “Chị ta nói hâm mộ em? Anh nói xem có phải chị ta muốn chọc tức em không chứ? Em chỉ sinh một đứa con trai, con nhóc kia không phải do em sinh.”
Bà ta đang ở cữ nên Hứa Kiến Quốc không nói gì, đành đi ra ngoài: “Anh đi xem con trai!”
Trần Ái Lệ bật cười: “Gấp cái gì chứ, đợi lát nữa y tá bế qua đây bú sữa.”
Bé trai ngày nào cũng được mang đến bú sữa mẹ, lần sau Tiểu Hoa đến thăm liền được gặp em trai. Em trai nằm cạnh mẹ, tay chân đều được bọc trong chăn, đôi mắt mở to, yên lặng nhìn trần nhà. Mẹ ngủ rồi, ba đi mua cơm cho mẹ, cô bé lén xích lại gần giường, nhìn em trai bé nhỏ.
Con ngươi đen láy của em trai chuyển động, nhìn thấy chị gái.
Em không khóc! Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, đưa thay sờ lên bọc chăn, em trai động đậy trong chăn, làm cô sợ rụt tay về.
Hôm sau đi học Tiểu Hoa nói với cậu bé: “Thẩm Hi Tri, mắt em trai rất to, nhìn thấy em cũng không khóc, em cảm thấy nó cũng thích em.”
Cậu bé không nói gì, kéo tai cô, thầm nghĩ: Tiểu Hoa rộng lượng thật.
Thẩm Trung Nghĩa ở nhà rảnh rỗi tra từ điển, Thẩm Hi Tri nằm bên cạnh nhìn ba khoanh tròn mấy chữ, hỏi: “Em trai tên Hứa Đống Lương ạ?”
Thẩm Trung Nghĩa giải thích: “Tiện thể xem luôn, chữ ‘Đống’ đặt tên cho em Tiểu Hoa, còn chữ ‘Lương’ để dành cho em trai con.”
Cậu bé không vui: “Con không muốn em trai.”
Thẩm Trung Nghĩa xoa đầu cậu: “Em trai có thể chơi với con.”
Cậu bé nói: “Có Tiểu Hoa chơi với con rồi.”
Vì thế em trai Hứa Tiểu Hoa có tên, là Hứa Đống. Hứa Kiến Quốc rất hài lòng tên này, ngày làm giấy khai sinh & hộ khẩu mua kẹo phát cho cả chung cư, Tiểu Hoa cũng được một túi, vui vẻ ngậm kẹo, nói: “Thẩm Hi Tri, em thấy có em trai rất tốt.”
Nhưng cậu bé lại không nghĩ vậy.
Trần Ái Lệ ở cữ, nhà mẹ đẻ không ai tới chăm cả, Hứa Kiến Quốc còn phải đi làm, thế là mọi chuyện đè lên vai Tiểu Hoa. Sáng sớm trước khi đi học cô phải pha sữa cho em, lúc về mua cơm cho mẹ, buổi tối phải giặt tã cho em.
Cậu bé hỏi cô: “Bây giờ mày còn thấy có em trai tốt không?”
Trời bắt đầu chuyển lạnh, tay Tiểu Hoa giặt tã bắt đầu tróc da, nhưng cô vẫn gật đầu: “Em trai đáng yêu lắm.”
Nhưng cậu bé chỉ tin vào những gì cậu thấy, có lần Tiểu Hoa đi học về muộn làm trễ giờ ăn của cô Trần, cô Trần liên tục giật tóc cô bé, giận dữ nói với chú Kiến Quốc: “Tôi sinh con trai cho anh vậy mà cơm cũng không được ăn!”
Cậu thấy chú Kiến Quốc đánh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không dám khóc, sợ đánh thức em trai.
Cậu hỏi cô: “Bây giờ mày còn thích em trai không?”
Tiểu Hoa vẫn gật đầu: “Nó là em trai em.”
Tết lại đến, mùng đầu năm Tiểu Hoa bế em trai mặc áo đỏ chót đến chúc tết nhà họ Thẩm, cô nói với cậu bé: “Ba mua quần áo mới cho em và em trai.”
Bé con nằm trên giường Thẩm Hi Tri, cầm đồ chơi cười khanh khách.
Thật ra… cũng đáng yêu. Cậu bé nghĩ thầm.
Cậu bảo Tiểu Hoa dạy mình cách bế em, bé con vừa nhỏ vừa mềm, ôm trong tay cũng sợ, nhưng mùi thơm trên người em rất dễ chịu, Thẩm Hi Tri không muốn buông tay. Nhưng đứa bé ‘oa’ một tiếng bật khóc, nghiêng đầu nhìn chị gái.
Cậu bé hừ hừ: “Không đáng yêu chút nào.”
Tiểu Hoa vừa ôm bé con liền khóc, cái miệng còn chưa mọc răng toe toét cười, Tiểu Hoa nói: “Anh xem, em trai thích em lắm.”
“Nó thích mày hay không quan trọng như vậy sao?” Lỗ tai cậu như muốn mọc kén rồi.
Tiểu Hoa gật đầu.
Những ngày sau Thẩm Hi Tri đều bận, phải đi theo ba mẹ chúc tết và nhận lì xì, mọi năm tiền lì xì của cậu đều nhét ống heo, năm nay cũng vậy, cậu và mẹ nhét bao lì xì vào heo.
Mẹ hỏi cậu: “Cục cưng, để dành tiền sau này học đại học nhé?”
Cậu bé không đáp, đêm đến đập vỡ heo, đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Hôm sau cậu đi tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nói: “Em trai ngủ rồi.”
Cậu kéo cô đi ra ngoài: “Đi chỗ này với tao.”