Bình An Của Anh

chương 27: thay đổi vận mệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rắc rối làm Tiểu Hoa thấy như đất trời sụp đổ lại được Thẩm Hi Tri thoải mái giải quyết như vậy, Tiểu Hoa ăn một miếng cơm lớn, hai má phình lên, Thẩm hội trưởng đưa tay chọc một cái, cười.

Ngón tay nam sinh mang theo vết chai của nhiều năm vận động, ấm áp dịu dàng, đầu óc Tiểu Hoa ngưng hoạt động, nơi bị tay anh chọc vào ngưa ngứa. Thẩm Hi Tri thu tay về, đặt dưới bàn xoa xoa, chợt cảm thấy nóng.

Ăn xong đến giờ tự học buổi tối, gần trường có tiệm bán đồ ăn vặt, Thẩm hội trưởng kéo Tiểu Hoa vào, trừ chocolate ra những đồ ăn vặt khác đều mua hết, xách một túi lớn đưa cho cô. Tiểu Hoa ít khi ăn vặt, nói: “Anh ăn đi.”

Từ nhỏ anh đã thích ăn mấy thứ này, cô còn nhớ.

Thẩm Hi Tri xách túi đồ, nói: “Hứa Tiểu Hoa, hôm nay anh xem điểm thi của em.”

Tiểu Hoa liền khẩn trương, cảm giác như bị anh biết hết bí mật.

Thiếu niên nói: “Không có môn nào nổi trội.”

Tiểu Hoa xoay ngón tay.

“Nhưng vẫn chưa muộn.” Anh nhìn Tiểu Hoa, “Em có muốn học cùng trường đại học với anh không?”

Đại học là nơi rất cao mà Tiểu Hoa chưa bao giờ dám mơ tới.

Thẩm Hi Tri nói: “Chúng ta từ bé đã ở bên nhau, sau này cũng vậy, có được không?”

Tiểu Hoa ngẫm lại, đúng là từ bé đến lớn dù có giận dỗi hay chiến tranh lạnh với nhau, thì từ khi nội đi rồi, bên cạnh cô chỉ có mình cậu bé tên là Thẩm Hi Tri.

Vui buồn hay sướng khổ, đó đều là thời niên thiếu của cô.

Thiếu niên nói: “Đại học không có em, tẻ nhạt lắm.”

Đây cũng được coi là lời khen ngợi tốt nhất của anh rồi, Tiểu Hoa nhíu mày: “Em không phải là Bạo Bạo!”

Anh cười: “Bạo Bạo còn dễ tính hơn em.”

Tiểu Hoa cúi đầu: “Ba với dì không cho em lên đại học đâu, để dành cho em trai đi, nó thông minh hơn em nhiều.”

Thẩm Hi Tri xoay túi nilon phát ra tiếng loạt xoạt, cảm giác tiêu điều, Tiểu Hoa nói tiếp: “Tai em không nghe được, không có trường nào nhận em đâu.”

Đừng tự rúc mình vào sừng trâu như vậy. Anh biết mọi chuyện đều có thể, giống như một năm trước cô bé Tiểu Hoa nhà đối diện sống chết không chịu học cấp , bây giờ chẳng phải đang đứng trên sân trường cấp , còn được giải nhất cuộc thi viết thư pháp đó thôi?

Chỉ cần không phải ngành học đặc thù, thì dù một bên tai có điếc cũng chẳng là chuyện lớn.

“Anh hỏi em, em có muốn đổi đời không?” Anh đứng đó, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng, phảng phất như anh có thể đỡ một khoảng trời, để không còn sầu lo phiền muộn nữa.

“Cố gắng học hành, thi tốt nghiệp rồi lên đại học, nó có thể thay đổi cuộc đời em, nếu em thi đậu, thì sau này em không phải kiếm tiền bằng sức lao động, mà là kiếm tiền bằng trí tuệ của em, để xã hội cần đến em. Một bên là vất vả cả đời, còn một bên chỉ vất vả trong ba năm này thôi, em chọn cái nào?”

“Không có tiền ư? Hứa Tiểu Hoa em có đọc tin tức không đấy? Bây giờ sinh viên có thể vay tiền để đi học, sau này ra trường làm việc thì trả lại cho ngân hàng, ở đại học cũng có học bổng, còn miễn giảm học phí cho sinh viên hoàn cảnh khó khăn nữa. Đương nhiên anh nghĩ em còn hơn mấy người khó khăn kia, vì em có tay có chân, đi làm thêm cũng có thể trang trải tiền sinh hoạt, không phải nhìn sắc mặt người ta, ba em và mẹ Hứa Đống không có quyền quyết định tương lai của em!”

Anh còn nghĩ, mỗi tháng anh đóng vào thẻ cơm của em một ngàn đồng, em còn lo đói bụng nữa không? Nhưng chuyện này không cần nói cho em biết vội, em chỉ cần đi theo anh là được.

Buổi tối mùa đông ấy ngoài trời lạnh thấu xương, Tiểu Hoa đứng ngoài sân, ngơ ngác nghe những lời này.

Vậy nên Thẩm Hi Tri hay nói cô ngốc cũng vì thế.

Những lời anh vừa nói đó, chưa có ai nói với cô cả, cô không hề biết rằng mình có thể sống như thế, vừa có thể lên đại học lại không cần nhìn sắc mặt người ta? Quá thần kì!

Thẩm Hi Tri gõ đầu cô một cái: “Ngốc.”

Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn anh, trên trời có sao Bắc Cực đang sáng, ánh mắt anh còn sáng hơn cả sao Bắc Cực nữa. Tương lai đẹp như thế, cô xúc động chẳng biết nói gì hơn.

Đêm nay, Tiểu Hoa mơ màng xách một túi đồ ăn vặt lớn đi vào phòng học, không để ý thấy lớp trưởng tiểu Điền chọn chỗ ngồi cách cô… vừa đúng mét.

Đêm nay, Tiểu Hoa trở mình trằn trọc, sau này nhớ lại thì chính đêm đó đã bắt đầu thay đổi vận mệnh cô.

Sau này quan hệ giữa cô và Thẩm hội trưởng không qua mắt được mọi người, một ngày ba bữa ăn cùng nhau, cuối tuần còn học thêm, các bạn trong lớp đều hỏi Tiểu Hoa: “Hội trưởng là gì của cậu vậy? Anh trai à?”

Tiểu Hoa vùi đầu làm bài tập, gật đầu.

Cô chủ nhiệm thầm nghĩ, nếu tất cả bọn nhỏ trong lớp đều có anh trai như vậy, thì cô cũng chẳng cần lo nghĩ tỉ lệ thi đậu tốt nghiệp nữa.

Có thiếu niên dạy kèm, đợt thi tháng tiếp theo điểm thi các môn của Tiểu Hoa tăng lên điểm, Thẩm Hi Tri còn vui hơn cả cô, nói phải có thưởng mới được, thế là dẫn Tiểu Hoa đi ăn Mc Donalds.

Còn có Lâm Thuyên đi cùng.

Tại sao lại có Lâm Thuyên? Thẩm Hi Tri giải thích với Tiểu Hoa: “Lần trước anh mắc nợ cô ấy.”

Tiểu Hoa không có quần áo đẹp, đi học toàn mặc đồng phục, nên cuối tuần đi ra ngoài cô cũng chỉ mặc đồng phục. Xuống dưới lầu thấy Thẩm Hi Tri ăn mặc sặc sỡ như con bướm, cô còn chọc anh điệu, nhưng khi tới nơi cô không cười được nữa, vì Lâm Thuyên cũng mặc rất đẹp, đứng cạnh Thẩm Hi Tri vô cùng đẹp đôi.

Chỉ có mình cô lạc loài, không thích hợp đứng cùng bọn họ.

Cô nghe nói Lâm Thuyên cũng đi cùng, bèn kéo Thẩm Hi Tri: “Em mới nhớ ra còn bài văn chưa viết, em phải về đây.”

Thẩm Hi Tri kéo cô lại: “Không được đi.”

Lâm Thuyên là một cô gái rất nhiệt tình, khoác tay Tiểu Hoa đi đằng trước, Thẩm Hi Tri theo sau, Tiểu Hoa trả lời đủ mọi câu hỏi của chị: “Bình An à, tóc của em đẹp quá, em dùng dầu gội gì thế? Da mặt em không có chút tì vết nào cả, dùng kem dưỡng da nào vậy? Em gầy thật đấy, mau bày chị cách giảm cân đi.”

Trước đây Tiểu Hoa cũng hay bị em trai quấn quýt như vậy, nhưng chị gái này không giống Hứa Đống, người chị thơm nức, mềm mại, bộ ngực tròn áp vào tay cô làm Tiểu Hoa rất thẹn thùng.

Lâm Thuyên vừa trò chuyện vừa quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thẩm Hi Tri, thừa dịp Tiểu Hoa không để ý ra dấu OK. Thẩm Hi Tri đi sau khẽ thở dài, ra dấu cám ơn.

Ba người đi vào Mc Donalds, thiếu niên phục vụ chu đáo cho hai cô gái. Được tặng búp bê nhỏ, Lâm Thuyên bèn treo vào điện thoại, Tiểu Hoa không có điện thoại, Thẩm Hi Tri liền nói: “Đeo vào túi xách của em đi.”

Được tặng ba món đồ chơi, con màu hồng duy nhất đưa cho Lâm Thuyên, còn hai con màu đen cho Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri. Cô thấy Thẩm Hi Tri vuốt ve con búp bê nhỏ, có vẻ anh thích nó lắm, bèn đưa cái của mình ra: “Cho anh cái này luôn đó.”

Thiếu niên nhướn mày, thật muốn cắn cô bé ngốc này một cái. Anh im lặng cầm con búp bê nhỏ, treo vào túi của Tiểu Hoa.

Ăn xong Tiểu Hoa cứ tưởng sẽ đi về, nhưng chị gái xinh đẹp lại kéo tay cô, nói: “Em đi mua quần áo với chị đi!”

Tiểu Hoa muốn về nhà làm bài tập, mấy bài hôm qua Thẩm Hi Tri giảng cô vẫn chưa hiểu lắm.

Lâm Thuyên nói: “Bình thường không có ai đi dạo phố với chị cả, em đi với chị nhé nhé?”

Chị lắc cánh tay cô, bộ ngực mềm mại lại dán lên, Tiểu Hoa đành gật đầu.

Thẩm Hi Tri đi sau bật cười, nhớ lần trước Lâm Thuyên nói: “Em gái cậu hiền thật đấy.”

Anh nói: “Đó là cậu chưa thấy cô ấy nổi giận thôi.”

Đi dạo một lát, anh ghé vào tai trái cô, khẽ nói: “Anh tốt với em như vậy mà sao em chỉ nghe mỗi Lâm Thuyên ?”

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên: “Gì thế? Anh nói gì em không nghe.”

Thẩm Hi Tri bật cười, nhóc con này lắm trò thật, càng ngày càng khó đối phó.

Hai thiếu nữ đi dạo phố, Thẩm Hi Tri cao ngạo như thế mà lại trở thành người xách đồ, còn chịu trách nhiệm mua đồ ăn làm Tiểu Hoa tròn mắt, cô nhìn về phía Lâm Thuyên, lòng đầy suy nghĩ. Lâm Thuyên là cao thủ mua đồ, dù chị chọn quần áo nào Tiểu Hoa đều thấy vô cùng đẹp.

Đi chơi từ sáng đến tối, lúc tạm biệt Lâm Thuyên đưa cho Tiểu Hoa hai túi đồ, nói: “Quà cho em, sau này tiếp tục cố gắng nhé Bình An.”

Tiểu Hoa không chịu nhận, nói sao cũng không chịu nhận hết. Một giây sau cô bị Lâm Thuyên ôm chặt. Lâm Thuyên ôm cô, ghé vào tai phải nói: “Cố gắng lên.”

Lần này Tiểu Hoa thật sự không nghe thấy gì, cô dùng ánh mắt hỏi Thẩm Hi Tri.

Thẩm hội trưởng cả quá trình đều ngửa mắt nhìn trời, không biết gì hết.

Cuối cùng không chịu được cái ôm mềm mại của chị, Tiểu Hoa đành xách theo hai túi đồ về trường. Xe bus vắng người, cô và Thẩm Hi Tri ngồi ghế sau cùng, Thẩm Hi Tri nhắc: “Không mở ra xem một chút à?”

Thật ra anh cũng không biết Lâm Thuyên mua gì, dù sao cũng là đồ của con gái, anh không hiểu.

Tiểu Hoa thoải mái mở túi, lấy ra thứ bằng ren màu trắng… vô cùng thiếu vải, cô hoảng quên cả cất đi, Thẩm Hi Tri thoáng nhìn qua, tay nắm lại đặt lên môi ho khan, coi như nhắc nhở.

Tiểu Hoa đỏ mặt, không có can đảm mở túi thứ hai, cảm giác như bị người ta đè đầu vậy. Thẩm Hi Tri nói: “Đẹp đấy.”

Cô, một nữ sinh lớp vẫn còn mặc áo lá, lại nhận được thứ đồ này???

Thẩm Hi Tri nhịn một hồi, cuối cùng không kìm được bật cười: “Về thử xem sao.”

Xuống xe bus Tiểu Hoa chẳng thèm đợi anh, co cẳng chạy. Thẩm Hi Tri đứng ở trạm xe cong lưng cười, cúi đầu nhắn tin cho Lâm Thuyên: Cám ơn.

Lâm Thuyên nhắn lại: Anh em cả, khách sáo làm gì.

Tiểu Hoa lúng túng mang túi giấy vào phòng tắm, cố nhớ lại thứ tự mặc áo ngực của các bạn nữ khác rồi mặc món đồ kia vào, trứng luộc lập tức biến thành bánh bao hấp. Tiểu Hoa thấy cũng giật mình, che lấy hai cái bánh bao bật cười.

Cái túi thứ hai vô tình bị bạn cùng phòng làm rơi, một chiếc váy rơi ra, Tiểu Hoa nghe thấy bạn cùng phòng nói: “Trời, đẹp quá đi!”

Cô mặc lại đồ rồi đi ra, bạn cùng phòng cầm chiếc váy kia lên, hỏi: “Bình An cậu mua ở đâu đấy?”

Đó là một chiếc váy liền áo màu hồng.

Tiểu Hoa đáp: “Một chị gái tặng.”

Hôm sau Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa đi ăn sáng dưới lầu, Tiểu Hoa đi ra mặt không cảm xúc, vẻ mặt giả bộ ‘nghiêm túc’ làm Thẩm hội trưởng buồn cười. Đến khi ăn trưa, Tiểu Hoa cắn miếng sườn xào chua ngọt nổi đóa: “Anh có thể ngưng cười được không?”

Thẩm Hi Tri ho một tiếng: “Anh đâu có cười, thật mà.”

Tiểu Hoa há miệng cắn thịt, lại nghe anh nói: “À, mặc có vừa không?”

Hứa Tiểu Hoa ngay cả xương cũng nuốt vào bụng, lại tiện tay cướp miếng sườn của Thẩm Hi Tri cảnh cáo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio