Nam Thành mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Thẩm Hi Tri đi tìm Tiểu Hoa, lại thấy cô cầm túi đi ra, vừa đi vừa dụi mắt.
“Sao vậy?”
Tiểu Hoa nói: “Không thoải mái, em xin nghỉ đi bệnh viện khám.”
Thế là sau lưng có thêm một cái đuôi, cái đuôi họ Thẩm lái xe chở cô đi.
Tiểu Hoa lo lắng ngồi trong phòng khám, trình bày bệnh tình của mình với bác sĩ: “Mắt giống như có một lớp sương vậy, không nhìn rõ lắm, còn hơi đau, tôi chườm nóng cũng không có tác dụng, vào buổi sáng còn chảy nước mắt rất nhiều.”
Bác sĩ kiểm tra cho Tiểu Hoa, kết luận là mắt hoạt động quá độ, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Hi Tri biết cô đang sợ. Bác sĩ kê thuốc cho Tiểu Hoa, nói uống theo đơn là được. Tiểu Hoa cầm lấy đơn thuốc đứng dậy, tự nhiên muốn nắm tay Thẩm Hi Tri, nhưng tay cô lại trượt qua tay anh, đập vào góc bàn. Thẩm Hi Tri vội vàng nắm lấy tay cô, thấy bàn tay cô đang run rẩy, nghe cô nói: “Em không nhìn thấy gì hết.”
Chỉ mới qua mấy giây ngắn ngủi.
Tiểu Hoa khẽ thốt lên câu này, Thẩm Hi Tri đứng gần cô nhất sững lại một giây, sau đó ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Vốn chỉ định đến bệnh viện khám một chút, không ngờ lại phải nằm viện. Mạc Kỳ đang họp thì có điện thoại, Thẩm Hi Tri gọi điện xin nghỉ cho Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cúp máy lẳng lặng hai giây, sau đó nói: “Tan họp.”
Các nhân viên ở đó kể cả Mai Tâm cũng ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện lớn gì, Mạc Kỳ nói: “Mai Tâm ở lại.”
Rất nhanh sau đó trong phòng bệnh của Tiểu Hoa có thêm Mạc Kỳ và Mai Tâm, Mai Tâm là cô gái bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm mạnh mẽ, cô ngồi bên giường Tiểu Hoa, nói: “Không có việc gì, sẽ nhanh khỏi thôi, ai bảo cậu làm việc quá sức như vậy chứ, bây giờ sợ chưa?”
Tiểu Hoa ừ một tiếng.
Mai Tâm nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Sau đó trốn trong phòng vệ sinh khóc đỏ mắt, lúc ra dặm lại phấn trang điểm, rồi chợt nhớ Tiểu Hoa không còn nhìn thấy nữa.
Mạc Kỳ và Thẩm Hi Tri đứng trước cầu thang bộ, Mạc Kỳ lấy ra một gói thuốc lá, rút cho Thẩm Hi Tri một cây, Thẩm Hi Tri từ chối: “Không hút, cám ơn.”
Mạc Kỳ im lặng hút xong điếu thuốc, nói: “Đã báo cho người nhà chưa?”
Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Cô ấy không cho.”
Mạc Kỳ nhìn Thẩm Hi Tri, nói: “Anh định thế nào?”
Thẩm Hi Tri nhìn ngoài cửa sổ: “Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Mai Tâm một lần nữa nói muốn ở lại chăm sóc Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cũng định cho hai người nghỉ phép, nhưng Tiểu Hoa lắc đầu: “Mấy người về đi, em có thể tự chăm sóc mình.”
Thẩm Hi Tri nói: “Hai người cứ về đi, tôi ở đây là được rồi.”
Anh giơ tay xoa đầu Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nói: “Anh cũng về đi.”
Thẩm Hi Tri coi như không nghe cô nói, xua tay với Mạc Kỳ và Mai Tâm.
Mai Tâm đi ra nói: “Em thấy Hoa tỷ rất ỷ lại anh Thẩm.”
Mạc Kỳ ừ một tiếng: “Bọn họ lớn lên cùng nhau, tình cảm đương nhiên phải khác.”
Mai Tâm nhìn ông chủ, không nói câu tiếp theo. Mạc Kỳ hiểu ý, vừa lái xe vừa nói: “Dưa hái xanh không ngọt, anh không phải tên ngốc, em đừng nhìn anh như nhìn tên thiểu năng vậy chứ.”
Thẩm Hi Tri xin nghỉ tạm thời để chăm sóc Tiểu Hoa, buổi tối anh ngủ trên cái giường nhỏ bên cạnh, thật ra không ai ngủ hết, nhưng lại không biết phải nói với nhau câu gì. Đến khuya trời mưa to, Thẩm Hi Tri đứng dậy đóng cửa sổ, nương theo ánh đèn đường bên ngoài nhìn thấy cô khẽ động đậy. Tiểu Hoa vùi đầu trong chăn, hai mắt đã không nhìn thấy, làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn lừa mình dối người như thế. Thẩm Hi Tri cúi đầu vén góc chăn lên, hỏi: “Khóc à?”
Đúng là cô khóc thật, cả khuôn mặt ướt nhẹp, Thẩm Hi Tri không ngờ cô nhóc vừa khóc vừa cố gắng không để ai phát hiện lại có thể rơi nhiều nước mắt đến thế. Anh lau nước mắt cho cô, thở dài. Nghe anh thở dài, nước mắt Tiểu Hoa lại rơi xuống. Cô chỉ có thể nghe được một bên tai, đôi khi anh trốn cô thở dài cô cũng không nghe được, trước đây dù sao cũng có thể nhìn thấy, mà bây giờ hai mắt đã mù, cô rất lo, rất sợ.
Nếu thật sự vừa điếc lại vừa mù, cô nên làm gì đây?
“Sợ à?” Thẩm Hi Tri ngồi bên giường cô, hỏi.
Tiểu Hoa bĩu môi trùm kín chăn: “Anh không phải lo cho em!”
Thẩm Hi Tri luồn tay vào chăn, nắm tay cô, im lặng.
Theo lời khuyên của bác sĩ, thì loại bệnh này cần phải nghỉ ngơi nhiều kết hợp với uống thuốc, có nhiều người khôi phục thị lực nhanh chóng, Tiểu Hoa nói với Thẩm Hi Tri muốn xuất viện.
Cô không thích mùi bệnh viện, không thích ở cái nơi xa lạ này.
Thẩm Hi Tri làm thủ tục cho cô xuất viện, về nhà việc đầu tiên gọi Bạo Bạo sang nhà Tiểu Hoa. Nhà đối diện nhau, chỉ cần đi vài bước là tới, Bạo Bạo ngậm con vịt đồ chơi của nó sang, Thẩm Hi Tri dắt Tiểu Hoa đi một vòng quanh nhà, để cho cô quen chỗ nào là bàn, chỗ nào là góc tường. Tiểu Hoa từ đầu đến cuối ngoan ngoãn nghe lời anh nói, Bạo Bạo chạy vòng quanh chân Tiểu Hoa, Thẩm Hi Tri quát: “Đứng một bên đi, lúc nào rồi còn làm nũng!”
Làm quen với đồ vật trong nhà rồi, Tiểu Hoa nói: “Anh đi đi.”
Thẩm Hi Tri cười: “Anh đi đâu chứ?”
“Anh quay về nhà anh, đi làm việc của anh đi, em ở một mình được mà.”
Thẩm Hi Tri: “Anh không đi.”
Tiểu Hoa mò mẫm mở cửa đi ra ngoài, Bạo Bạo vẫy đuôi chạy theo, trong nhà chỉ còn mình Thẩm Hi Tri.
Đây là… chuyện gì thế này…
Tiểu Hoa ngồi ngoài cửa, Bạo Bạo liếm chân cô, nghe tiếng Thẩm Hi Tri mở cửa đi ra, ngồi trước mặt cô nói: “Được rồi, em vào đi, anh không giành với em nữa.”
Tiểu Hoa gật đầu, bám vào tường đứng dậy. Cô nhắm mắt, dù sao cũng không nhìn thấy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi tốt hơn. Cô nói: “Em sẽ nhanh khỏi thôi, anh đừng lo lắng, cũng không cần phải chăm sóc em, để em tự mình làm.”
“Em đang tỏ rõ khoảng cách với anh đấy à?” Thẩm Hi Tri hỏi.
Tiểu Hoa ừ một tiếng: “Em không muốn anh lo cho em, Thẩm Hi Tri, chúng ta đã chia tay lâu rồi mà, nếu lỡ mắt em mù thật, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm như thế, em có thể sống tốt một mình.”
Thẩm Hi Tri thở dài, rất muốn mắng chửi người nhưng lại đau lòng cô như thế, chỉ đành phải thở dài, nhìn Tiểu Hoa đóng cửa, cũng không quay đầu lại.
Anh đứng ngoài cửa nói: “Vậy em làm sao tắm rửa? Ăn cơm thế nào? Anh bảo Hứa Đống đến nha?”
Tiểu Hoa không để ý tới anh.
Nhưng Thẩm Hi Tri biết, Tiểu Hoa không muốn cho Hứa Đống biết chuyện này. Anh mong giống như bác sĩ nói, mong là thị lực khôi phục nhanh chóng, mà trong lúc này, điều anh có thể làm là nấu cơm ngày ba bữa đưa đến trước cửa nhà Tiểu Hoa, còn phải giả vờ là người bán cơm, nháy mắt ra hiệu cho Bạo Bạo ko được sủa, nếu không sẽ bị lộ.
Bạo Bạo vẫy vẫy cái đuôi nhỏ nhìn màn đưa cơm đặc biệt này, chuồn đi.
Cứ thế qua ngày, trong ngày này Tiểu Hoa bị trượt chân một lần, bị bỏng nước sôi một lần, mặc quần áo ngược hai lần. Còn dầu gội hay sữa tắm? Dù sao cũng có bọt, như nhau thôi. Cô lẳng lặng chờ đến hạn mà bác sĩ nói, ngày thứ mở mắt ra lại thấy không có gì thay đổi, trước mắt vẫn là một màu đen.
Vậy nên cô dắt Bạo Bạo đi đến bệnh viện.
Chưa bao giờ nghĩ đi ra ngoài lại gian nan như thế, cô dò dẫm bước đi, Bạo Bạo dẫn cô đến phòng bảo vệ, Tiểu Hoa nói với bảo vệ: “Phiền anh gọi giúp tôi một chiếc xe đến bệnh viện.”
Bảo vệ nhận ra cô, nói: “Được, không vấn đề gì.”
Đợi taxi chở Tiểu Hoa và Bạo Bạo đi rồi, bảo vệ vội vàng gọi điện. Thẩm Hi Tri xin nghỉ dài hạn, mặc kệ cấp trên có đồng ý hay không anh cũng nghỉ, mỗi ngày đi siêu thị mua đồ nấu ăn, rồi giả làm người đưa cơm mang sang cho Tiểu Hoa, lúc bảo vệ gọi điện tới anh đang ở ngoài tiểu khu mua trái cây. Anh sợ Tiểu Hoa bỏ đi, nên nhờ bảo vệ để ý giúp anh, nghe tin không kịp về nhà lấy xe, xách theo túi táo vẫy một chiếc taxi khác.
Hai chiếc xe gần như tới bệnh viện cùng lúc, Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa ôm Bạo Bạo xuống xe, sau đó Bạo Bạo nhảy xuống khỏi người cô, lắc lắc người, một bên mắt bịt kín giống như hải tặc nghênh ngang đi trước, nếu có người cản đường nó liền sủa mấy tiếng, tỏ ý chủ nhân nó muốn đi qua đây, mọi người mau tránh ra!
Thẩm Hi Tri theo sau, khi Bạo Bạo không có tác dụng anh liền ra tay giúp, cẩn thận rẽ đám người chắn đằng trước, để cho Tiểu Hoa đi đường an toàn.
Suốt đoạn đường người đi qua đi lại, ai cũng quay đầu nhìn một người đàn ông xách theo túi táo và một con chó xấu xí giống như gà mẹ che chở cho một cô gái, cô gái có đôi mắt vừa to vừa sáng, nhưng hình như không nhìn thấy bọn họ.