Có đôi khi Bình An cảm thấy thật sự vô cùng bất đắc dĩ trước các biểu hiện ngả ngớn của Nghiêm Túc, đường đường là người đứng đầu cả Nghiêm Thị thế mà cứ quấn quít bám chặt lấy cô như dây leo, lại còn trưng vẻ mặt làm nũng rất đáng nghi đòi cô chở anh một đoạn đường. Được rồi, mặc dù bộ dạng đẹp trai chai mặt này nhìn rất quyến rũ nhưng với cô mà nói thì lại đáng sợ đến nổi da gà da vịt, mà cũng bởi vì quá khiếp sợ nên đầu óc đâm ra mờ mịt, chìa khóa xe đã bị Nghiêm Túc cướp đi, cô chỉ có thể ngồi vào ghế cạnh tài xế, phồng má trợn mắt không vui.
“Sao vậy? Ai làm em mất hứng hả?” Hai tay Nghiêm Túc thoải mái đặt trên tay lái, áo sơ mi màu cỏ úa anh mặc trên người làm anh có vẻ quý phái tao nhã, ống tay được xắn một cách tùy tiện đến cùi chỏ càng tôn lên tính cách tùy hứng thong dong nhất quán của anh.
“Trừ đại thiếu gia anh ra thì còn ai vào đây?” Bình An hung hăng trừng mắt nhìn anh, thế mà vẫn không biết xấu hổ lại hỏi ai làm cô mất hứng.
Nghiêm Túc nhếch môi cười, “Hóa ra anh là độc nhất vô nhị à, ừm, hay thật.”
“Sao anh không biết xấu hổ gì hết vậy?” Bình An tức giận hỏi.
“Theo đuổi em nhất định phải trang bị da mặt thật dày mới được.” Nghiêm Túc hứng thú nhìn cô, mỉm cười trả lời.
Bình An đã miễn dịch với kiểu nói này của anh, “Thôi đi, anh giữ câu này lại mà theo đuổi mấy cô nàng khác. Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ai thèm anh theo đuổi.” Hễ cô nhìn thấy Nghiêm Túc là nghĩ ngay đến phản ứng dị thường của Vi Úy Úy hôm đó, lòng Bình An khó tránh khỏi có mấy phần giận dỗi.
“Em đừng nói oan cho anh vậy chứ, giờ anh giữ mình vô cùng trong sạch, vì em mà... thủ thân như ngọc đó.” Câu cuối cùng được nói nhẹ mà chậm, thấm đẫm mập mờ.
“Tôi có cần biểu hiện ‘cảm động đến rơi nước mắt’ không?” Bình An xoay mặt, tỏ thái độ ‘ai còn lạ gì’.
“Lấy thân báo đáp là được rồi, yêu cầu của anh không cao đâu.” Nghiêm Túc cười thật nhẹ, thanh âm dễ nghe như đàn violon đầy những âm điệu huyền diệu quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Bình An quay đầu lại nghiêm nghị nhìn anh, “Nghiêm Túc, có phải anh thấy mỗi lần gặp có thể trêu ghẹo tôi như vậy thì vui lắm phải không?”
Nghiêm Túc cau mày, “Bình An, anh vẫn rất thật lòng.”
“Tôi cũng đã trả lời rất nghiêm túc rồi. Tôi không muốn bàn về vấn đề tình cảm, anh sẽ làm mọi sự thêm phức tạp cho tôi.” Nếu anh là một người bình thường thì cô sẽ chẳng quan tâm làm chi, thậm chí con mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, nhưng anh lại là Nghiêm Túc... Dù cô đã từng bị tổn thương nặng nề, vẫn còn cảm thấy vô cùng khiếp đảm và sợ hãi với tình yêu, nhưng trong lòng vẫn có một chút ham muốn hư vinh.
Vờ như không thấy Nghiêm Túc, cô không làm được.
“Anh cũng đã nói rồi đó thôi, sẽ cho em thời gian.” Nghiêm Túc nhỏ giọng nói.
Bình An im lặng, không nói thêm gì nữa.
Nghiêm Túc cũng không nói nữa, sau khi đi được một đoạn đường, anh mới mở miệng hỏi, “Cửa hàng độc quyền của em dạo này kinh doanh thế nào?”
“Đã vào quỹ đạo, có thể tiếp tục được.” Nếu không bàn về chuyện tình cảm, Bình An cư xử rất hòa khí với Nghiêm Túc.
“Không muốn tiếp tục mở rộng à?” Nghiêm Túc hỏi.
Bình An cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng nói, “Nghĩ thì cũng có nghĩ đó, nhưng mà còn chưa tìm được phương pháp.”
“Có ý tưởng gì không?” Nghiêm Túc nghiêng đầu nhìn cô, chân tình hỏi.
Cô quay đầu nhìn anh. Lúc này, người đàn ông vương giả trên thương trường này không hề thể hiện khí thế bén nhọn của anh mà coi cô như một người bạn để nói chuyện phiếm, nếu như anh có thể cho cô chút ý kiến thì với cô mà nói là sự trợ giúp rất lớn, kiến thức kinh doanh của cô tuyệt đối thấp hơn anh nhiều, điểm này cô rất rõ ràng.
“Đã nghĩ tới chuyện mở thêm hai cửa hàng tại trung tâm thương mại lớn, nhưng cửa hàng độc quyền bán LKA ở Thành phố G cũng không ít, còn có các sản phẩm tầm trung khác cũng đang lục tục được đẩy ra thị trường. Thời điểm thịnh vượng nhất đã qua rồi, giờ có mở thêm bao nhiêu cửa hàng độc quyền nữa thì cũng vậy thôi.” Bình An ngừng nói trong chốc lát, hỏi Nghiêm Túc, “Anh thấy tiêu thụ trên internet thì thế nào?”
Xe mới vừa ngừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Nghiêm Túc lặng lẽ nhìn Bình An, mày kiếm nhướn lên, “Bình An, cái quyết tâm ‘không thành công thì không bỏ cuộc’ này của em từ đâu mà có vậy?”
Bình An quay đầu cười nhẹ, “Lúc trước anh rời nhà đi Mỹ, sau đó quay lại Nghiêm Thị kéo Ôn Nguyệt Nga cao ngạo kia xuống, thời điểm đó cảm xúc trong lòng anh là thế nào? Anh không cho phép Nghiêm Thị rơi vào tay người khác, tôi tất nhiên cũng sẽ không giao Phương Thị cho người ngoài.”
“Ba em sẽ sắp xếp mọi việc cho em, cần gì phải bắt mình sống cuộc sống mệt mỏi như vậy?” Khi Nghiêm Túc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toát ra ánh sáng kiên nghị thì không biết tại sao đầu quả tim anh như bị ai đó mạnh tay quất một roi. Cô đang phải buộc mình giả bộ kiên cường đấy thôi.
“Sắp xếp thế nào? Chọn cho tôi một người chồng ở rể ư?” Bình An hỏi mỉa mai.
“Chủ Tịch Phương đang vun trồng Lê Thiên Thần như con rể, phải vậy không?” Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Túc sâu hơn.
Bình An lạnh lùng cười cười, “Lê Thiên Thần? Nếu như có thể dẫm bẹp anh ta trên đất thì dù phải khổ cực đến đâu, dù phải trả giá bằng bao nhiêu cố gắng, tôi cũng sẽ không tiếc.”
Mắt Nghiêm Túc khẽ lóe, từ lời nói và vẻ mặt của cô có thể nhìn ra được Bình An hận Lê Thiên Thần, một nỗi oán hận rất sâu. Tại sao? Chỉ nghe nói cô từng yêu người đàn ông kia nhưng cho tới giờ chưa từng nghe ai nói giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đáng để oán hận.
Nhưng mặc kệ vì lý do gì, chỉ cần trong lòng cô không có yêu Lê Thiên Thần là được.
“Muốn đối phó với Lê Thiên Thần cũng không khó, nói ba em đuổi việc anh ta là được mà.” Hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Nghiêm Túc giãn ra, khóe miệng vẽ ra một nét cười nhè nhẹ.
Bình An bĩu môi, trước mặt Nghiêm Túc, cô luôn rất tự nhiên nói thẳng ra toàn bộ những suy nghĩ trong lòng, đây là lần đầu tiên cô tỏ rõ thái độ oán hận Lê Thiên Thần trước mặt người khác, “Đừng nói ba tôi mà nói anh đi, giờ tôi muốn anh đuổi việc trợ lý nhiều năm mà anh vô cùng tin tưởng, anh có đồng ý không?”
“Lý do đâu?” Nghiêm Túc cười hỏi.
“Không lý do.” Bình An tức giận, “Anh là lãnh đạo công ty, chẳng lẽ anh không biết là hình tượng có bao nhiêu quan trọng sao? Tôi kêu ba tôi tùy tiện đuổi việc một trợ lý cao cấp không phạm lỗi gì, năng lực làm việc được mọi người công nhận, người khác sẽ nghĩ sao về tôi, sẽ nghĩ sao về ba tôi?”
“Cho nên, em muốn làm cho mình thành công trước để người khác phải rửa mắt nhìn em, thì sau này khi tiến vào Phương Thị sẽ không bị người khác cho là đến làm bình hoa hả?” Nghiêm Túc lập tức hiểu được ý tưởng của cô.
Bình An nhẹ nhàng ừ một tiếng coi như trả lời.
Nghiêm Túc cười gật đầu, trong lòng thật vui vì những lời này của cô. Anh tin, cô chưa từng nói những lời này với bất kỳ ai khác. Việc cô tình nguyện nói với anh có phải biểu thị cho việc cô tin tưởng anh, cũng sẽ mở lòng nhận hỗ trợ của anh không?
“Em có nghĩ tới việc đăng ký mở công ty riêng chưa?” Anh không hỏi tới để rõ nguyên nhân, vì cho dù cô xuất phát từ mục đích gì, nếu anh có thể giúp thì nhất định sẽ giúp vô điều kiện. Đương nhiên, việc anh có thể làm cũng chỉ là cho cô biết ý kiến và kinh nghiệm của anh, những việc khác chắc hẳn cô cũng chẳng cảm kích gì đâu.
Nghe câu hỏi của Nghiêm Túc, Bình An ngẩn ra, “Mở công ty riêng?”
“Đúng, mở công ty riêng rồi làm đại diện cho mấy nhãn hiệu mỹ phẩm nước ngoài, sau đó còn có thể mở cửa hàng độc quyền trên Internet. Tuy như vậy thì các nhãn hiệu phải có sức thuyết phục tương đối cao bởi hiện tại đa số người mua qua Internet đều là thành phần trí thức, giá tiền chỉ đứng thứ hai, mà quan trọng nhất phải là uy tín và bảo đảm chất lượng.”
Bình An trầm tư, cô đúng là chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ mở công ty riêng.
“Muốn thành công thì cần phải lựa chọn được một con ngựa tốt, ngồi trên lưng ngựa, nó chạy thì đồng thời cũng sẽ đưa em đến điểm cuối, so với những người còn lại đang phải tự mình cuốc bộ thì nhanh chóng dễ dàng hơn rất nhiều. Hệ thống Internet ZIBEN chính là một con ngựa tốt lại nhanh, xem mọi người lợi dụng ưu thế này thế nào đi, mua bán qua Internet là xu thế tất yếu trong tương lai đó.” Nghiêm Túc nói tiếp.
Cô suy nghĩ thật nhanh trong đầu. Nếu như có công ty của riêng mình, cô nhất định sẽ tiến thêm một bước dài đến gần thành công hơn.
“Đây chỉ là đề nghị của riêng anh, khi về em có thể tự tìm tài liệu đọc thêm rồi tính toán một chút.” Nghiêm Túc thấy cặp mắt của cô sáng lên như sao thì biết ngay cô đã bắt đầu hứng thú với đề nghị này của anh.
Bình An cố nén nỗi kích động trong lòng, định sau khi về phải tra ngay tư liệu về đăng ký công ty, “Hồi trước anh cũng tự mở công ty hả?”
Nghiêm Túc cười gật đầu, “Nếu không thì nào có thực lực để đoạt lại đồ đạc của mình?”
“Đúng.” Bình An gật gật đầu, trong đầu đã cân nhắc xem nếu sau này đăng ký công ty thì cô nên tiến hành mặt nào trước.
“Việc đăng ký công ty không cần phải gấp, nếu có cái gì không hiểu cứ gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.” Nghiêm Túc cười nói, xe đã lái vào bãi đỗ xe ngầm.
Bình An còn đang muốn mở miệng cám ơn anh thì phát hiện xe đã ngừng lại, nghi hoặc nhìn anh, “Đây là chỗ nào?”
Nghiêm Túc cười, “Đã tới giờ cơm trưa rồi, em không đói bụng à?”
Hình như có đói thật. Bình An xuống xe, đi theo Nghiêm Túc vào thang máy, bước ra ở lầu ba. Thì ra là đến ăn món Quảng Đông. Quán ăn Quảng Đông này được trang hoàng rất xa hoa, hành lang được phủ thảm mềm mại màu vàng, ánh đèn nhu hòa, trên vách tường là bức tranh phong cảnh Lĩnh Nam. Chỗ này Bình An mới tới ăn lần đầu.
Cô rất thích món Quảng Đông, nhưng sao trước kia lại không phát hiện nhà hàng Quảng Đông này nhỉ?
“Chỗ này mới khai trương gần đây, hương vị cũng khá ngon.” Cũng không biết có phải Nghiêm Túc thật sự đọc được suy nghĩ của cô không mà ngay lúc cô đang nghi hoặc thì đã mở miệng trả lời cô.
“Coi bộ đúng là không tệ.” Bình An cười nói.
Nghiêm Túc tươi cười, vừa muốn mở miệng nói gì với Bình An thì tầm mắt lại lạc vào bóng người mới từ phòng riêng trước mặt đi ra, vẻ tươi cười trên mặt từ từ mất đi, thay vào đó là biểu hiện lạnh lùng khốc liệt.
Bình An nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy phía trước có ba người đang chậm rãi bước tới, đều là những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên báo chí gần đây: Ôn Nguyệt Nga, Ôn Quốc Hoa, và Ôn Triệu Tân.
Ôn Nguyệt Nga năm nay tuổi nhưng vì chăm sóc dưỡng da thật chu đáo nên trông không khác phụ nữ ngoài là mấy, dáng dấp xinh đẹp dịu dàng, cặp mắt trang điểm rất tinh xảo lại mơ hồ lộ ra vẻ sắc bén chẳng tương xứng chút nào với nụ cười ôn hòa mà bà đang bày ra trên mặt.
Đây là một phụ nữ rất có tâm kế đây, Bình An đánh giá bà như vậy.
Trong lúc hai bên đang đánh giá lẫn nhau thì bọn họ đã đi đến trước mặt, trực tiếp đối diện nhau.
Ôn Nguyệt Nga cũng phát hiện ra Nghiêm Túc, ánh mắt của bà đầu tiên là hờ hững quét qua trên mặt Bình An sau đó mới quay vẻ mặt không vui vẻ gì sang nhìn Nghiêm Túc, “Anh cũng tới ăn cơm à.”
“A em họ, đã lâu không gặp.” Ôn Triệu Tân nở nụ cười lấy lòng với Nghiêm Túc, ra vẻ thân thiết đi tới muốn bắt tay cùng Nghiêm Túc.
Chân mày của Nghiêm Túc nhướn cao lên, lạnh lùng sắc bén quét mắt liếc Ôn Triệu Tân một cái khiến cho đôi tay nhiệt tình của Ôn Triệu Tân cứng đờ giữa không trung.
Sắc mặt của Ôn Nguyệt Nga lúc trắng lúc xanh.
“Thật không lễ phép, sao có thể đối xử như thế với mẹ mình.” Vẻ mặt già nua của Ôn Quốc Hoa trầm xuống, lên giọng khiển trách Nghiêm Túc.