Bình An cảm thấy gần đây mối quan hệ giữa cô với Nghiêm Túc dường như có chút vấn đề!
Khuya hôm trước, khi cô nói không muốn kết hôn sớm như thế, cô có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của anh. Mặc dù nhìn bề ngoài thì anh cũng không tỏ ra mất hứng gì, nhưng cô biết anh nhất định rất thất vọng.
Cô không hề thích việc có bất kỳ cảm giác không vui nào giữa hai người!
Bình An nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính suy nghĩ trong một lúc, rồi cuối cùng vẫn không kìm được mà cầm điện thoại lên, gọi điện cho Nghiêm Túc hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm.
Sau khi tan sở, Bình An lập tức ngồi xe đến nhà hàng Bán đảo Italy để chờ Nghiêm Túc. Dường như hôm nay anh rất bận, cô mới vừa gọi điện thoại cho anh thì nghe anh vẫn còn đang họp.
Đèn trên bán đảo đã được bật sáng, cả tiểu đảo như một ngôi sao sáng rực rỡ chiếu ảnh ngược trên mặt sông.
Nhìn xuyên qua nóc nhà và vách tường thủy tinh của nhà hàng, Bình An thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên và nhân tạo giao hòa với nhau của khu vực này, tâm trạng lập tức tốt lên không ít. Cô quyết định chút nữa nhất định phải ra sức dụ dỗ để làm cho Nghiêm Túc vui vẻ lên. Đêm hôm đó, tại cô cũng không giải thích rõ với anh rằng không phải là cô không muốn kết hôn, chỉ là nghĩ nên đợi thêm chừng hai năm nữa, đến khi cô xác định tất cả mọi thứ sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước rồi, cô mới dám thả lỏng không cố kỵ gì nữa mà bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ít nhất cũng phải là sau khi đã đuổi được Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị cút ra khỏi Phương Thị...
“Cô Phương, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp mặt.” Một thanh âm khinh khỉnh từ phía sau truyền đến.
Bình An vừa lấy lại tinh thần thì người nói chuyện đã đi tới trước mặt cô, trên người khoác một bộ thời trang cắt may khéo léo. Hóa ra là cái người tên Liên Kiến Ba mấy ngày trước đã gặp qua một lần ở công ty. Cô chẳng có hảo cảm gì với người này nên chỉ cười nhạt, “Chào Anh Liên.”
“Liệu tôi có vinh hạnh được ngồi ăn tối cùng cô Phương không nhỉ?” Cánh tay Liên Kiến Ba tùy ý khoác lên lưng ghế của Bình An, tư thế này làm cho hai người xem ra có chút mập mờ ái muội.
“Ngại thật, tôi đã có hẹn.” Bình An cố gắng nhịn xuống vẻ mất kiên nhẫn, nói qua khóe miệng.
Nụ cười ra vẻ tuấn tú của Liên Kiến Ba tràn ra trên mặt, “Đừng nói là đang đợi bạn trai nha, người đàn ông nào mà bắt cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp phải chờ mình đều không phải là một lựa chọn tốt đâu. Cô Phương xinh đẹp đáng yêu như vậy, phải hiểu rõ điều này mà tự đối xử tốt với bản thân mình chứ.”
“Anh Liên cho là thế nào mới thật sự tốt cho bản thân mình đây?” Bình An ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là phải tìm kiếm... một người đàn ông biết yêu quý cô rồi. Phụ nữ không cần quá mạnh mẽ, có một người đàn ông để nương tựa vào không phải rất tốt sao?” Mắt Liên Kiến Ba cứ nhìn chằm chặp vào Bình An, thanh âm càng lúc càng phát ra mập mờ.
Bình An cười khẽ một tiếng, trong lòng lại thầm mắng thằng cha này cũng quá tự kỷ rồi, “Cám ơn đề nghị của Anh Liên, chẳng qua tôi cực kỳ hài lòng đối với vị hôn phu hiện tại.”
Liên Kiến Ba hiển nhiên không phải là loại người biết khó mà lui, anh ta cười cười ngồi xuống chỗ ghế đối diện với Bình An, “Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, cho dù đã kết hôn rồi cũng vẫn có thể theo đuổi tình yêu chân chính của mình mà, huống chi cô bây giờ còn chưa cưới hỏi gì. Cô Phương, cô nên cân nhắc những người xung quanh xem có hợp không đi.”
Bà mẹ! Thằng cha này rốt cuộc đang nói nhăng nói cuội gì thế? Trông tướng y như đang tự đề cử nâng giá mình vậy!
“Anh Liên, cám ơn anh, hôn phu của tôi sắp tới rồi, anh nên...” Cút nhanh sang bên kia đi!
“Tôi cũng đang muốn làm quen với nhân vật tiếng tăm ở Thành phố G này đây. Để xem Nghiêm Túc có thật xứng với cô hay không.” Liên Kiến Ba cười nói.
Bình An cảm giác trong lòng mình có ngọn lửa dụ dỗ muốn chửi mắng người đang huỳnh huỵch bốc lên cao, “Anh Liên, coi như Nghiêm Túc không tương xứng với tôi đi, vậy thì cũng có gì liên quan tới anh đâu. Anh hơi lo chuyện bao đồng rồi nhỉ?”
“Tôi muốn theo đuổi cô, dĩ nhiên là liên quan tới tôi rồi.” Liên Kiến Ba nói như chuyện đương nhiên phải thế.
Mẹ bà nó! Bình An lạnh lùng nhìn hắn, “Đừng phí công vô ích, Anh Liên, tôi và anh không hợp.”
Nếu như không nể mặt hắn là cổ đông của công ty thì cô đã cầm cái ly trên bàn ném thẳng vào mặt hắn rồi!
“Chưa thử làm sao biết?” Liên Kiến Ba nhúng vai, kiên quyết không chịu lùi bước.
Bình An nhìn cái tên Liên Kiến Ba dai như đỉa đói này, mối hồ nghi trong lòng càng ngày càng lớn, tên này rốt cuộc vì cái gì mà lại gia nhập vào Tập đoàn Phương Thị? Hắn thu mua cổ phiếu rốt cuộc là vô tâm hay còn có mục đích khác?
Cô rất muốn hỏi cho rõ ràng ngọn ngành, nhưng rồi lại cảm thấy nếu để cho Liên Kiến Ba biết cô đang hoài nghi hắn thì có thể càng khó điều tra ra manh mối hơn. Chi bằng cứ chịu đựng hắn trước cái đã, để xem hắn muốn làm gì.
“Anh Liên, cám ơn anh coi trọng tôi, nhưng mà ngoài hôn phu của tôi ra, tôi không hề có hứng thú đối với bất kỳ thanh niên nào khác.” Bình An cười tủm tỉm trả lời, nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng.
Liên Kiến Ba cười ra vẻ bất cần đời nhìn thoáng qua sau lưng Bình An, rồi đột nhiên kề lại gần mặt cô, lên giọng, “Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi còn có quyền theo đuổi cô, mà cô Phương cũng có thể có nhiều lựa chọn hơn.”
Bình An chỉ hờ hững nhìn hắn ta, một câu cũng không nói.
Một loạt tiếng bước chân vững chắc rất nhỏ từ sau lưng bọn họ tiếng đến gần, giọng nói thản nhiên hấp dẫn đặc hữu của Nghiêm Túc vang lên, “Bình An, anh đến hơi chậm.”
Mắt Bình An sáng lên, quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc, thấy ngay sắc mặt âm u của anh, ánh mắt lành lạnh chiếu thẳng vào Liên Kiến Ba.
Liên Kiến Ba cười cười, “Vậy tôi đi trước, cô Phương, hy vọng lần sau có cơ hội mời cô ăn cơm.” Nói xong, hắn không thèm nhìn Nghiêm Túc lấy một cái, nghênh ngang phách lối đi ngang qua cạnh anh, còn phát ra một tiếng cười nghe như khiêu khích.
“Anh nhanh ngồi xuống đi!” Bình An không để ý tới Liên Kiến Ba, cười cười kéo tay Nghiêm Túc, “Con ruồi chết kia tởm lợm quá, làm em thấy mất hết cả khẩu vị.”
Nghiêm Túc thu lại ánh hừng hực trong mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ sờ đầu Bình An, “Tại anh tới trễ, đói bụng rồi chứ?”
Bình An cười gật đầu, “Hơi đói. Anh bận họp hả, sao trễ vậy?”
“Ừ.” Nghiêm Túc đáp nhẹ một tiếng.
Không khí giữa hai người hình như khá kỳ quái! Bình An cắn cắn môi dưới, nghĩ bụng phải làm sao đánh tan cục diện bế tắc giữa hai người, “Thế này... Ngày tháng sau em phải về trường nhận bằng tốt nghiệp, anh có rảnh đi theo em không?”
Cô nhớ hồi mới tựu trường năm thứ nhất, bốn cô sinh viên non choẹt các cô vừa gặp đã thân, đêm hôm đó thân thân thiết thiết hàn huyên suốt đêm, cũng hẹn lẫn nhau ngày tốt nghiệp sẽ dẫn bạn trai của mình đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp. Không biết các bạn còn nhớ lời ước hẹn này hay không, nhưng cô vẫn nhớ.
Nghiêm Túc nhìn cô, khóe miệng mở ra một độ cong tuyệt đẹp, “Được!”
Bình An nở nụ cười ngọt ngào, chợt nhớ hình như lúc nãy Nghiêm Túc mới vừa nhìn thấy cô ngồi chung với Liên Kiến Ba thì cũng không vui lắm, liền giải thích ngay với anh, “Thanh niên vừa rồi anh có quen không? Anh ta chính là khách không mời mà đến của công ty em đấy, đùng một cái trở thành cổ đông lớn. Trước kia em cũng chưa từng nghe nói về một nhân vật như thế, cũng không biết từ chốn khỉ ho cò gáy nào nhảy ào vào.”
“Liên Kiến Ba?” Nghiêm Túc khẽ cau mày, anh cũng chưa hề nghe nói về người này, “Anh ta thành cổ đông lớn của Phương Thị? Người này chắc không phải là người địa phương rồi, nếu có năng lực để thu mua nhiều cổ phiếu như vậy, tập đoàn đứng sau chống lưng sợ rằng cũng không nhỏ đâu.”
“Em cũng nghĩ vậy. Không biết cuối cùng mục đích của anh ta là gì, cũng không biết anh ta có quan hệ mật thiết nào với những người khác trong công ty không. Em định hai hôm nữa sẽ đi tìm Tiểu Phúc, kêu cậu ấy điều tra giùm em về người này một chút.” Bình An nói.
Đáy mắt Nghiêm Túc thoáng qua một ánh sáng lạnh, đối với tiếng cười khiêu khích mới vừa rồi của Liên Kiến Ba kia, trực giác đàn ông của anh biết rằng kẻ này tuyệt đối không đơn giản. Nếu hắn ta xem anh là đối thủ là một chuyện đơn giản, còn nếu như muốn nhằm vào Bình An hoặc Phương Thị, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hai người ăn cơm xong, tiện thể dắt tay nhau ra bờ sông tản bộ.
“Giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành hình như sắp tung ra bán rồi phải không anh?” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, đem nửa người dựa vào trên người anh.
Nghiêm Túc cười vịn eo cô, “Em chẳng đã mua hai căn rồi đó sao? Còn muốn mua nữa à?”
“Sao anh biết em đã mua biệt thự?” Bình An cười hì hì hỏi vặn.
“Trong đầu em nghĩ gì anh còn không nhìn ra được sao?” Nghiêm Túc nhéo nhéo chóp mũi cô, “Anh đã giữ lại một căn biệt thự, về sau chúng mình kết hôn sẽ ở chỗ này.”
Bình An hơi ngẩn ra. Sau khi kết hôn sẽ ở tại Phượng Hoàng Thành? Kiếp trước cô cũng ở tại Phượng Hoàng Thành, chẳng qua bây giờ ký ức về sinh hoạt hàng ngày của cô và Lê Thiên Thần đã rất mơ hồ. Kiếp này, cô rất thích Phượng Hoàng Thành, nơi đó là ý tưởng của Nghiêm Túc, là khu biệt thự vườn do anh thiết kế ra, nếu như cưới xong có thể sống cùng anh nơi này thì tốt biết mấy.
Nghiêm Túc thấy sắc mặt Bình An thay đổi, nhớ tới việc cô mới nói rằng không muốn kết hôn sớm thế hai ngày trước, liền nhỏ giọng trần tình, “Ý anh là sau này, chứ không phải nói là lập tức.”
“Hửm?” Bình An ngẩn người, thấy đôi mắt Nghiêm Túc hơi khẽ tối xuống liền biết ngay là anh đang hiểu lầm. Cô rướn lên quàng tay ôm cổ anh, hôn mấy cái lên mặt anh, “Nghiêm Túc à, không phải là em không muốn kết hôn, tại anh nói vừa tốt nghiệp xong là kết hôn luôn nên em thấy vậy thì gấp gáp quá. Còn có hơn một tháng thôi đó. Em muốn sống cùng anh, nhưng mà em muốn có một hôn lễ tuyệt đẹp với anh hơn, chứ không phải là vội vã làm qua loa cho có.”
Nghiêm Túc nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nét dịu dàng và vui vẻ lẳng lặng chảy xuôi trong đáy mắt anh. Anh không nói câu nào, cúi đầu xuống hôn môi cô.
Ánh đèn nhu hòa đưa bóng hình hai người ôm nhau kéo ra thật dài trên đất.
Ngày hôm sau, lúc Bình An tiến vào công ty thì đụng phải Liên Kiến Ba dường như cũng vừa bước từ ngoài vào, tâm trạng vốn đang vui vẻ không khỏi bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của hắn ta.
“Chào buổi sáng, cô Phương. Chúng ta đúng là có duyên thật, mới cách một đêm đã lại gặp mặt rồi.” Liên Kiến Ba nhiệt tình thân thiết chào hỏi cùng Bình An, cũng không kiêng dè ánh mắt nhân viên xung quanh, đi tới thân mật đứng chung một chỗ với Bình An.
Bình An tránh sang bên cạnh hai bước, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, “Chào buổi sáng, Anh Liên.”
“Cô Phương hôm nay trông tươi tắn quá, xem ra tối qua thật vui vẻ nhỉ.” Liên Kiến Ba nói đầy mập mờ.
“Ngày nào tôi cũng thấy vui vẻ hết, nếu như Anh Liên có thể cách xa tôi ra một chút, tôi sẽ càng vui vẻ hơn!” Sắc mặt Bình An không hề thay đổi, thanh âm hoàn toàn lạnh như băng.
Liên Kiến Ba cười cười, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi cũng chỉ một lòng hâm mộ cô Phương mà thôi.”
Câu này thốt ra không cao không thấp, nhân viên đứng chung quanh đều nghe được rõ ràng, ngại vì Bình An đang đứng chỗ này nên không ai dám phát ra một chút âm thanh tiếng động nào, nhưng nhìn ánh mắt hiếu kỳ và hưng phấn của họ cũng đủ hiểu lời đồn thể nào cũng truyền từ phòng trà nước ra khắp công ty như lửa gặp đồng cỏ khô cho mà xem.
Bình An lạnh lùng cười một tiếng, cực kỳ phản cảm đối với kiểu đùa giỡn vô lại này của Liên Kiến Ba!
Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền lập tức bước vào trong, chẳng muốn đứng thêm một khắc với tên Liên Kiến Ba miệng lưỡi xảo quyệt này. Trong cơn tức giận, cô không chú ý tới Lê Thiên Thần đang đứng sau lưng những nhân viên đang chờ thang máy bên ngoài kia, nhìn một màn kịch này mà trầm ngâm như đang có điều gì suy nghĩ.