Chú hai đối với việc Điền Gia đổi nhà cũng không có ý kiến gì, tuy nhiên lại nói đổi chỗ như vậy chú ấy sẽ không dễ dàng trông coi được. Thật ra thì diện tích của hai nhà không chênh lệch nhau là mấy, chỉ là vấn đề đầu đường quẹo trái hay quẹo phải mà thôi, chú ấy nói như vậy, khẳng định vì trong lòng có ý kiến.
Nhắc đến hai năm tiền lương Điền Đại Giang nói: "Việc nhà thì nhiều, cũng thật sự không có thời gian rảnh rỗ đưa vào trong thành phố cho anh chị, nên để bao giờ giờ anh chị trở về thì đưa luôn thể. Nhưng hai tiểu tử nhà em lại muốn đi học nghề nên đã tạm thời sử dụng đến số tiền đó chờ một thời gian nữa dư da một một chút sẽ trả lại cho anh chị."
Em trai ruột, cháu ruột, Điền Đại Hà có thể nói được cái gì: "Tiền thì cứ coi như xong, coi như bác cả cho hai tiểu tử đóng học phí."
"Vậy làm sao được, anh em ruột phải tính toán rõ ràng, về sau khi nào có sẽ trả lại cho anh."
Lời nói thì thật có khí phách, cũng không biết về sau là bao giờ, dù sao cũng không có ý định lấy số tiền này, coi như báo đáp sự giúp đỡ của bọn họ.
Chỉ là Điền Đại Giang có lòng tự ái cao, lúc nhà anh cả còn khó khăn thì ông ta cũng không giúp được cái gì?? Hai anh em trước kia cũng không tính toán thiệt hơn bao giờ. Nhưng bây giờ người ta giàu lên, ông ta cũng không mặt dầy đi nhờ vả, nếu như không phải hai đứa con đi học nghề phải tốn không ít tiền, ông cũng không muốn cầm số tiền này. Thật ra thì ông hiểu sai rồi, cho là anh cả đổi nhà là muốn cho ông ta nhìn nên lúc này mới nói ra những lời này.
Điền Đại Hà cũng không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Hai tiểu tử kia hiện tại cũng đều đã lớn không bằng đến công ty của Điền Dã mà làm thôi. Công việc ở nhà máy cũng không khổ cực gì, lại còn được bao ăn bao ở nữa."
Điền Đại Giang liền cự tuyệt, nói: "Em là lão nông chi điền, đã quen sống như vậy rồi sống khác đi lại không làm được. Hơn nữa ở nông thôn cũng đã quen, vào trong thành phố thấy cứ thế nào.."
Khuyên như thế nào cũng đều không được, Điền Đại Hà cũng bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là hỏi địa chỉ của hai đứa cháu ở thành phố, sẽ cố hết sức quan tâm chăm sóc chúng nó. Hai đứa bé này cũng rất có chí tiến thủ, trước kia trong nhà không có điều kiện, chỉ lo cuộc sống của mình, hiện tại giàu có rồi, cũng muốn quan tâm đến an hem con cháu nhiều hơn một chút.
Ngày Đỗ Lôi Lôi kết hôn, đoàn xe Dương gia từ thành phố về rước dâu làm kinh hãi làng trên xóm dưới, mười năm trở lại đây cũng chưa từng có nghi thức đón dâu long trọng như vậy. Đỗ Lôi Lôi vốn thích hư vinh, trước đây luôn bị Điền Mật Nhi cao hơn một cái đầu, nhà chồng so với nhà chồng mình cũng mạnh hơn, nhưng nếu so sánh với hôn lễ của cô ta mà nói thì không bằng được, nghĩ như vậy trong lòng liền thăng bằng không ít.
Chỉ là chuyện này Điền Mật Nhi cũng không thấy hâm mộ, phải nói hôn lễ lý tưởng của cô phải theo cách thức của Châu Âu trong một giáo đường nhỏ, có tiếng chuông thanh thúy, trời xanh cỏ biếc, cha xứ trang nghiêm. Chỉ có hai người yêu nhau và chim bồ câu trắng làm chứng, kèm theo đó là sự chúc phúc của người thân của mình.
Hôn lễ bây giờ làm theo kiểu trời không ra trời, đất không ra đất, chủ đề chính là hai thứ, một là ăn, một nữa chính là uống. Vẫn không thể uống ít đi được, làm cho người ta mất hứng, chủ nhà không có chiêu đãi tốt, uống đến khi phun ra mới tính là không giả vờ.
Chân của Triệu Phương Nghị cũng đã đỡ, lành sẹo liền quên đau, cùng với đám anh chị em trong nhà uống đến quên cả trời đất. Ở trong đơn vị cũng uống, nhưng cũng chỉ có mức độ, không được làm trễ nải huấn luyện hàng ngày được. Ở nhà khi uống với các trưởng bối uống cũng chỉ vừa phải, còn phải chiếu cố đến sức khỏe của các vị đại nhân nữa. Hiện tại những người cùng chung chí hướng đều tụ tập chung một chỗ, đương nhiên vui mừng khỏi nói rồi. Tất cả đều vượt xa phát huy của người thường, bình thường cũng chỉ một chai bia hoặc nửa lít rượu trắng là được rồi.
Đến lúc đi đầu của Triệu Phương Nghị vẫn quay cuồng, nhiệt tình như một nông dân chính hiệu.
---------
Các cấp lãnh đạo sau khi bàn bạc nghiên cứu liền ra quyết định, bổ nhiệm đồng chí Triệu Phương Nghị làm vì đoàn trưởng của quân khu C, cấp bậc Trung tá. Quyết định này chính là sự khẳng định, cũng là sự quý trọng nhân tài ưu tú của cấp trên đối với Triệu Phương Nghị. Dựa vào tố chất quân sự của anh nếu ra chiến trường vào sinh ra tử thì càng có thể phát huy được thế mạnh của mình, nhưng nếu so sánh với một đại đội đặc chủng, một sư đoàn, thì việc phát triển quân sự trong tương lai vẫn quan trọng hơn.
Triệu Phương Nghị trời sinh đã là người dẫn đầu, chiến tích trên chiến trường lại nổi trội, rất có tư cách làm lãnh đạo. Người vừa có tư cách vừa ưu tú, trình độ văn hóa cũng không thấp, ban đầu để cho anh về đại đội đặc chủng cũng chỉ là muốn khảo nghiệm, hiện tại lại đạt được thành tích ưu việt như vậy, cấp trên đối với anh càng thêm khẳng định.
Chỉ là Triệu Phương Nghị đối với việc điều động này có chút ưu tư, cùng với đại đội từ lúc xây dựng ban đầu cho đến khi xây dựng được chế độ hoàn chỉnh, điều này cũng đồng nghĩa với việc một tay anh nuôi lớn đứa bé, hiện tại đột nhiên muốn anh dâng trái đã chín cây lên cho người ta, anh không muốn suy nghĩ cũng không được. Tuy nhiên thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa đây lại là thăng chức. Thăng tiến còn có nghĩa tiền đồ được rộng mở lại còn có chức vị thực quyền, tuy có tâm tình như vậy nhưng anh cũng biết phân biệt tốt xấu. Anh mới ba mươi tuổi, đã lên tới chức Trung tá, nói ra chỉ có làm cho người ta hâm mộ ghen ghét mà thôi.
Quân khu C lại cách thành phố không xa, Điền Mật Nhi nửa năm sau cũng chính thức đi thực tập rồi, vì vậy theo anh trở về cũng thuân tiện. Nhưng chuyên môn của cô là ngôn ngữ, thành phố C lại không phải là thành phố cảng, cũng không phải là thành phố du lịch, đất dụng võ không lớn. Chỉ là nhân tài đến chỗ nào cũng đều là nhân tài, một công ty của nước F muốn tuyển dụng cô về làm thư ký ngoại giao, chủ yếu phụ trách liên lạc công việc với Tổng công ty của bọn họ. Đãi ngộ tốt, tiền lương cao, lại làm việc trong công ty nước ngoài.
Tuy nhiên lý tưởng Điền Mật Nhi là bê cái bát sắt, đối với danh tiếng làm việc tại công ty nước ngoài đối với tất cả không có sức hút bằng việc làm công ăn lương của nhà nước. Chủ nhiệm khoa đề cử cô đến một trường su phạm trong thành phố dạy học, Điền Mật Nhi đã có kinh nghiệmlàm trợ giáo ở trường , chắc chắn mười phần là nhất định sẽ giữ lại trường, trường sư phạm kia vừa nhìn lý lịch của cô liền lập tức đồng ý, nhân tài lớn như vậy phải túm cho thật chặt!
Một là trường đại học nổi tiếng nhất nước, một là trường sư phạm của thành phố, nếu đổi là người khác thì trong lòng nhất định sẽ có so sánh chênh lệch, nhưng Điền Mật Nhi là người của hai thế giới rồi, biết mình muốn cái gì nhất, cái gì đối với mình là quan trọng nhất, hiểu rõ nên lấy hay nên bỏ.
So sánh với sự bình tĩnh của Điền Mật Nhi, Triệu Phương Nghị thời gian này lại tựa như thùng thuốc súng, như ông cụ già khó tính vậy. Bộ mặt bình thường đã cứng ngắc, bây giờ còn u ám không biết lúc nào sẽ nổi lên sấm chớp, trong vòng mười dặm xung quanh đều không dám lại gần. Với ai đều như ăn phải thuốc sungd, không thể hỏi anh chuyện công tác, vừa hỏi liền như lửa đốt mông rồi. Điền Mật Nhi biết rõ tính tình của anh, quân đội cũng tựa như tính mạng của anh, nên cũng không so đo với anh. Chỉ là thời gian này anh cả ngày cứ bới lông tìm vết, nếu thật sự quá mức liền đi cho xong việc, cho mình anh tụ làm tự chịu.
Anh quý trọng tính mạng của anh, cũng được, cô không chọc nổi nên liền trốn tránh thôi.
Sau khi bình tĩnh lại Triệu Phương Nghị cũng biết mình quá mức, tuy nhiệt tình với quân đội, nhưng Điền Mật Nhi cũng là cây xương sườn của anh, không có cô thì tính mạng của anh cũng sẽ không hoàn chỉnh. Anh có thể đem sinh mạng và lòng nhiệt huyết dâng hiến cho nhân dân, dâng hiến cho đảng, nhưng còn tình yêu chỉ có khi ở bên Mật Nhi mới có thể nở rộ mà thôi.
Biết thời gian này mình lạnh nhạt với vợ, bụng của Triệu Phương Nghị cũng áy náy, chợt phát hiện giống như hờn dỗi rồi, thậm chí ngay cả lương thực nộp thuế cũng vẫn nợ không có đóng.
Toát mồ hôi, có thể tưởng tượng khi anh nóng thì thành cái dạng gì, thay đổi lớn so với bình thường, khó có được ngày nghỉ, anh cũng hận không được cả ngày cùng vợ đại chiến trăm hiệp trên giường. Mấy ngày liên tiếp, anh không bỏ xuống được đại đội một tay mình gây dựng nên, mặc dù không cần ở đại đội nhưng cũng hận không có nhiều thời gian ở bên cạnh các chiến sĩ của mình. Tận lực đem bản lĩnh của bản thân truyền thụ lại cho bọn họ, nói chính xác là chiêu nào về sau có thể cứu mạng được.
"Trần Tân!, lúc quay lại tay phải giơ lên che đầu, cậu như thế là muốn đem đầu cho người ta đánh à, ngại mạng của mình quá dài sao!"
"Diêu Lực! Đã nói cậu bao nhiêu lần, bảo vệ đồng đội nhất định không được lười biếng, đây là người cùng chung chiến đấu với cậu đấy!"
".... Đã nói cậu bao nhiêu lần..."
Nếu là lúc trước, những chiến sĩ tinh anh, nhưng cũng vô cùng ngang bướng, nhất định sẽ không chịu phục, tiếp theo chính là không ngừng bị dạy dỗ và phấn đấu. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều yên tĩnh nghe, có câu nói là đàn ông có lệ nhưng không dễ rơi, nét mặt và bộ dáng cũng rất quật cường, càng làm cho trong lòng người ta khó chịu.
Làm chị dâu, cả đời đều là chị dâu! Mặc dù chuẩn bị chia tay rồi, nhưng cũng muốn làm chị dâu hoàn chỉnh một lần cuối cùng trong mắt các binh sĩ ở đây.
Điền Mật Nhi mua đủ thức ăn cho cả đại đội, trời còn chưa sáng liền vội đứng lên chuẩn bị, hầm một khối lớn thịt, rượu ngon món ngon. Hai năm qua làm như vậy đã quen, sử dụng bát lớn chậu lớn, món ăn nhiều thịt, nhiều mặn nhiều cay.
Thật ra thì ngẫm lại cũng thấy những binh lính thật rất dễ thỏa mãn, quốc thái dân an, một người chị dâu như cô chỉ cần cho họ cơm no rượu say, đối xử với họ thật lòng, thì liền nhận được hồi báo hết sức chân thành.
Thật ra thì sau khi sống lại có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng cô không muốn bỏ qua, bỏ qua việc làm quân tẩu của đám binh sĩ cố chấp này. Ở kiếp trước, cô cực kỳ hối hận, từng len lén nghe nói rằng cha mẹ mình vẫn phải chăm sóc Triệu Phương Nghị, hơn nữa anh cũng vẫn ở vậy một mình. Khi đó anh cũng bốn mươi tuổi rồi, bên cạnh không có bóng người, liền nhận nuôi một đứa con của chiến hữu, không có nổi một đứa con ruột.
Cô hối hận, cô đau lòng, nhưng tất cả đều không thể trở về như trước được, vì lúc này về càng làm thương tổn người thân của mình mà thôi. Cũng may trời cao đối với cô không tệ, cho cô cơ hội làm lại từ đầu, cô biết hiện tại bản thân sống có chút mất chính kiến của mình, tất cả đều lấy Triệu Phương Nghị làm trung tâm. Nhưng cô thương anh, cô muốn thương yêu anh, cảm giác thật rất thần kỳ, một khắc cũng không muốn rời khỏi anh, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh, hận không được gần thêm một chút, một chút nữa.
Điền Mật Nhi thích chăm sóc anh, thích nhìn dáng vẻ anh khi ăn uống no say, thích tinh thần lưu loát của anh nữa. Thích nhìn anh hài lòng mỉm cười, cũng nguyện ý nhìn anh cố gắng ra vẻ nghiêm túc, thích hưởng thụ sự cưng chiều của anh.
Anh là người đàn ông như vậy, không hiểu cách biểu đạt, trong lòng có hoa nở cũng không ra, thật ra thì nội tâm so với ai khác đều rất thương vợ của mình. Nhìn ngoài mặt thì mọi việc trong nhà do Triệu Phương Nghị làm chủ, thật ra thì chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà vẫn do Điền Mật Nhi định đoạt, Triệu Phương Nghị cũng chưa từng có ý kiến gì. Lớn thì như việc đầu tư gây dựng sự nghiệp, nhỏ thì như việc mua thức ăn nấu cơm, đương nhiên là phải ngoại trừ chuyện chăn gối.
Trung tá Triệu cho tới bây giờ vẫn thích chủ động, thích cậy mạnh để tấn công, không thích dịu dàng, õng ẹo, cũng không thích đa dạng phong phú.
Tuy là một người đàn ông cổ hủ, cố chấp, lại gia trưởng nhưng đã thấm vào trong lòng của cô thật sâu. Cô nguyện ý dùng toàn bộ tình yêu cả đời này của mình để yêu anh, thương anh, bao dung và nhân nhượng cho anh. Mang lại cho anh hạnh phúc, để cho anh không hề kém cạnh với những người đàn ông khác, có một ngôi nhà của chính mình, có người yêu mình, có những đứa con của riêng mình.