Bây giờ lòng của Triệu Phương Nghị rất bình tĩnh, anh đã làm rất tốt, tính toán tốt xấu cả rồi. Tiếc nuối lớn nhất là đời này anh không có duyên phận làm vợ chồng với Điền Mật Nhi rồi. Nhưng như vậy cũng rất tốt, anh sẽ không trễ nải cô, cô cũng có thể có một cuộc sống mới. Anh đã thấy người thân của bộ đội như anh bi thương nhiều rồi, Điền Mật Nhi tốt đẹp như vậy, anh không muốn cô cũng chịu đựng sự khổ sở như vậy.
Triệu Phương Nghị đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ một tờ lệnh điều chuyển. Lệnh điều chuyển đã đến, nhưng không phải là từ tiền tuyến đưa đến. Mà là để cho anh đi làm đại đội trưởng của bộ đội đặc biệt gì đó! Đùa à, chiến hữu của anh và bạn bè anh đều đang ở tiền tuyến đợi anh chung vai chiến đấu giết địch, anh thèm vào mà làm cái đội trưởng rách đó.
Triệu Phương Nghị cầm tờ lệnh điều chuyển ném lên trên bàn của cấp trên: "Chú Chu, có phải đây là ý của cha mẹ cháu không?".
Tham mưu trưởng Chu mặt không biến sắc, trợn mắt nghiêm túc nói: "Hồ nháo! Cháu làm bộ đội do nhà cháu mở ra hay sao mà cha mẹ cháu có thể tùy ý chỉ huy được! Đây là sự tin tưởng của tổ chức dành cho cháu, trải qua sự quyết định thận trọng của mọi người, lựa chọn tinh anh mới lựa chọn cháu, cháu biết tầm quan trọng đặc biệt của sự phát triển quân đội trong tương lai sao!".
Không thể về tiền tuyến khiến Triệu Phương Nghị không quan tâm những chuyện đó, nhưng anh nghe không phải do cha mẹ an bài nên cũng không còn nổi sùng.
"Chú biết tâm tư của cháu là muốn về tiền tuyến đánh giặc nhưng công việc phía sau cũng rất quan trọng. Cháu tốt nghiệp trường quân đội, lại có kinh nghiệm thực chiến, là người có lý luân có thực tế. Đảng và nhân dân cần cháu phát huy được nhiều hơn, cháu phải dùng kiến thức của mình để bồi dưỡng được nhiều binh sĩ hơn để giết địch mà không phải vác súng bắn chết kẻ địch rồi lại bị kẻ địch bắn chết! Như thế thì rất lãng phí tài nguyên xã hội!".
"Cháu sẽ đến đại đội trực thuộc quân khu A, đội viên đều là quân sĩ ưu tú từ các quân đội điều đi, hơn nữa còn là bí mật điều động, trừ những lãnh đạo tham dự thì người ngoài không ai biết đâu, có thể thấy việc này rất được coi trọng. Nếu như không phải coi trọng thực lực của cháu thì cháu nghĩ cái này đến lượt cháu chắc".
Chu tham mưu trưởng nói xong thì Triệu Phương Nghị cũng có hiểu đại khái. Lính đặc chủng! Lúc trên chiến trường anh đã từng may mắn thấy tư thế oai hùng của họ, không hổ là cỗ máy giết người, lấy ít địch nhiều. Mỗi lần nhớ đến lúc cùng họ giết địch làm cho anh nhiệt huyết sôi trào.
Anh không ngờ bây giờ anh lại có cơ hội đi xây dựng một đội quân tinh nhuệ như vậy, Triệu Phương Nghị chỉ hận không thể đi ngay bây giờ.
"Nhưng cháu sợ không đảm nhiệm được, sự hiểu biết của cháu với huấn luyện bộ đội đặc chủng chỉ giới hạn ở quyển sách".
"Cấp trên thấy trên chiến trường Y bộ đội đặc chủng biếu hiện rất xuất sắc mới quyết định mở rộng huấn luyện bộ đội đặc chủng, kết hợp huấn luyện với liên minh quốc tế E. Bởi vì cháu là lính trinh sát, dã chiến, thâm nhập, đánh lén địch, ám sát đều biểu hiện xuất sắc nên cấp trên đã tuyển cháu. Nơi huấn luyện là biên giới của E, cháu có thể đảm bảo vượt qua tất cả các bài huấn luyện ác liệt, không bị trục xuất về nước, làm vẻ vang đất nước?".
Triệu Phương Nghị đứng nghiêm trang chào: "Bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành!". Đối với việc trở về chiến trường thì trở thành bộ đội đặc chủng còn mang tiếng khiêu chiến với anh hơn, anh muốn chứng minh chính mình! Anh cũng hi vọng có thể vì quốc gia huấn luyện được nhiều bộ đội đặc chủng hơn, để cho không ai dám xâm phạm.
Nhìn bóng dáng Triệu Phương Nghị bước đi, Chu tham mưu trưởng cười khổ một tiếng: "Lão Triệu à, ân cứu mạng của ông coi như xong nhé, tôi còn phải gạch con tôi ra khỏi danh sách! Xú tiểu tử Triệu Phương Nghị, nếu không cố gắng thì xem chú thu thập cháu như thế nào!".
-----------
Bởi vì nhiệm vụ là đặc biệt, thành viên làm nhiệm vụ không thể xuất phát từ đơn vị mình để tránh bại lộ thân phận thật. Nếu đang ở đơn vị thì sẽ được chuyển đến những nơi khác nhau rồi mới xuất phát. Bởi vì phải tập huấn một năm nên được nghỉ phép vài ngày sau đó sẽ lên đường.
Chuyện này xảy ra đột ngột nên Triệu Phương Nghị về mà chưa kịp thông báo. Trong nhà ba người đang ăn cơm đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, dì giúp việc còn đang ăn cơm ở phòng bếp nên Điền Mật Nhi đi mở cửa.
"Ai đó!". Nhiều năm sống một mình nên cô có thói quen xác định danh tính rồi mới mở cửa.
"Là anh!". Giọng nam trầm thấp rõ ràng gõ thẳng vào đáy lòng cô.
Là Triệu Phương Nghị! Điền Mật Nhi nghe thấy sững sờ, anh trở lại? Sao anh lại về lúc này?
"Là ai thế?". Phương Di thấy Điền Mật Nhi đứng một lúc, sợ là người lạ đến nên cũng ra xem.
Điền Mật Nhi cuống quít mở cửa, quên mất rằng người còn đang bị giam ở bên ngoài. Phương Di vừa thấy là con trai thì vui mừng: "A, con trở lại sao không báo trước một tiếng! Sao lại về lúc này thế?
"Tập huấn đặc biệt!". Triệu Phương Nghị buông tay đưa túi khoác cho Điền Mật Nhi, nhìn cô nhỏ bé ôm cái ba lô lớn của mình, gương mặt phấn hồng và ba lô màu xanh lá cây, thật đáng yêu. Gương mặt vui mừng và đôi mắt cười của Điền Mật Nhi làm anh rất vui, cô rất nhớ anh!
Triệu Quốc Đông thấy con trai trở lại thì cũng ra đón, buổi sáng vừa nhận được tin của lão Chu, động tác của tên tiểu tử này rất nhanh. Đã bao lâu rồi chưa thấy nó sốt sắng về nhà sớm như vậy. Sau đó ông lại thấy mắt con trai luôn nhìn về phía Điền Mật Nhi thì hiểu ra, hóa ra là do con dâu kéo về.
"Đã ăn cơm chưa? Đi tắm một cái rồi ăn cơm". Phương Di cũng nói Điền Mật Nhi đi lấy thêm món ăn, Triệu Phương Nghị ăn rất nhiều, có thể ăn bằng ba người trong nhà nên chỗ thức ăn kia sẽ không đủ.
Bới cơm trong nồi ra rồi cắm một nồi nữa, Triệu Quốc Đông rất thích ăn thịt nên Điền Mật Nhi sẽ làm nhiều thịt hầm lên một chút rồi để trong tủ lạnh ăn từ từ. Triệu Phương Nghị cũng là người không thịt không vui, Điền Mật Nhi làm nóng cá kho và một chút rau trộn, trong nhà bình thường ăn cũng ít nên bây giờ muốn làm thêm nhiều món cũng khó.
Triệu Phương Nghị đang rất đói bụng, buổi trưa trên xe lửa chỉ ăn lương khô chống đói, cởi áo xuống rửa mặt mũi.
"Ha ha, phòng của con Điền Mật vào ở rồi, sớm muộn gì cũng kết hôn rồi cũng ở chung một chỗ". Phương Di thấy con trai muốn lên phòng thay quần áo thì cười nói, Triệu Phương Nghị nhìn bà một cái rồi xách ba lô về phòng, đóng cửa.
Đúng là phòng có con gái vào ở, thay đổi không ít, bên trên khăn trải giường còn có một tấm vải rực rỡ phủ lên. Trên bàn và ghế có đệm ngồi, trên cửa sổ có vài cái cây nho nhỏ. Trên bàn có vài quyển sách, Triệu Phương Nghị mở ra xem thì không hiểu, biết đó là tiếng Anh nhưng mà anh không học tốt môn đó. Mở tủ quần áo ra thì thấy không ít quần áo không phải của mình treo bên phải tủ, còn quần áo của mình thì treo bên trái. Tủ quần áo vốn trống trải vì không có nhiều bây giờ lại nhìn rất hài hòa. Triệu Phương Nghị toét miệng cười, đánh giá những đồ thuộc về nữ chủ nhân.
Đây là quần của cô ấy sao? Đẹp quá (tác giả: mồ hôi)! Thì ra eo của cô lại mảnh như vậy, hai tay của mình có thể ôm được! Đây là cái gì? Triệu Phương Nghị thấy hai vật có dạng cái bát (tác giả: Những năm tám mươi, áo lót còn chưa thông dụng huống chi là Triệu Phương Nghị là hòa thượng hàng năm đều ở trong đơn vị quân đội), đồ của nữ nhân đúng là kỳ quái? Đây là, đây là, quần lót sao? Thật nhỏ khéo, thật đáng yêu! (Shin: lau mồ hôi anh biến thái quá!!)
Điền Mật Nhi của chúng ta đang vì bụng của Triệu thiếu tá mà cố gắng xào nấu trong phòng bếp, nếu như biết anh đang làm gì trong phòng chắc sẽ trực tiếp đầu độc chết luôn. Vừa rồi cô cũng biết là anh về phòng thay quần áo nhưng không thể nghĩ đến, ai mà ngờ được cái người bên ngoài chính trực sẽ làm việc như thế!
Triệu Phương Nghị đổi bộ đồ màu xanh dương đậm và cái quần len, trên lưng còn in lời tuyên truyền cho con em bộ đội. Vừa mở cửa ra chính là một người chính trực, gương mặt nghiêm túc.
"Mới vừa rồi con nói tham gia tập huấn đặc biệt, là tham gia tập huấn gì thế?". Phương Di sợ rằng con trai sẽ tham gia đội cảm từ gì đó nữa, không yên tâm hỏi lại.
Triệu Phương Nghị nói. "Cơ mật quân sự".
Phương Di bị nghẹn, Triệu Quốc Đông tốt bụng giải thích: "Hình như là tập huấn quân sự, sau khi hoàn thành sẽ đi thành lập đại đội mới. Cụ thể như thế nào thì là cơ mật của quân đội, dù sao cũng không phải ra chiến trường.
Không đi tiền tuyến là được! Phương Di nghĩ. Nhưng bà không biết là huấn luyện bộ đội đặc chủng còn tàn khốc hơn nhiều so với ra chiến trường.
"Vậy lần này con được nghỉ mấy ngày?".
"Mười ngày". Triệu Phương Nghị nói.
"Vậy chuyện của con và Điền Mật giải quyết luôn đi, nếu không con lại đi tập huấn, rồi còn đi đơn vị mới, sợ là sắp tới không có ngày nghỉ rồi!". Phương Di nói.
Triệu Phương Nghị nhìn Điền Mật Nhi, Điền Mật Nhi đỏ mặt tập trung xới cơm, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Hay là chuyện này để sau đi!".
Điền Mật Nhi sửng sốt! Phương Di cũng bực mình, còn không phải là vợ do chính nó chọn sao bây giờ lại hối hận. Bà mặc kệ, dù sao Điền Mật cũng là con dâu mà bà định rồi, cưới cũng phải cưới mà không cưới cũng phải cưới.
"Dù sao Điền Mật cũng đang ở nhà chúng ta rồi, con về rồi mà không kết hôn, con muốn người ta nói cái gì hả, sau này Điền Mật làm sao có thể ra khỏi cửa được! Mà Điền Mật có điểm nào không tốt, ba anh em con cũng không được như Điền Mật đâu, chẳng lẽ con vẫn nhớ Lý Như sao?".
Điền Mật Nhi cũng uất ức, vừa nghe thấy anh nói không kết hôn thì nước mắt rơi xuống bát cơm. Đột nhiên cô cảm thấy chẳng có chút hi vọng nào. Tại sao cô đã thay đổi rồi mà anh vẫn không cần cô?
Triệu Phương Nghị thấy Điền Mật Nhi khóc thì luống cuống, là tại anh suy nghĩ không chu đáo. Anh muốn an ủi cô nhưng lại không biết nói gì, gấp đến nỗi vò đầu bứt tai.
"Anh không có ý đó".
"Vậy con có ý gì?". Phương Di chống eo hỏi. Triệu Quốc Đông khuyên: "Bà cứ để yên cho con nói, bà thế này thì nó nói làm sao?".
"Lần này anh sẽ tập huấn trong một năm, bị phong tỏa tin tức, bây giờ kết hôn chưa được mấy ngày anh lại phải đi. Một năm không có tin tức, anh sợ em buồn!".
Hóa ra là như vậy, cô đã chuẩn bị để cả đời đều đợi anh rồi, một năm đã là gì, Điền Mật Nhi nói: "Em không quan tâm!".
A, hình như là thổ lộ quá nhanh rồi, đỏ mặt! Triệu Phương Nghị cũng hiểu được ý tứ trong lời nói, cười rực rỡ lộ ra hàm răng trắng như tuyết!