Sáng sớm vừa mới đến lớp, Hắc muội lại chạy đến trước mặt La Trạc Kiệt làm ầm ĩ.
“Ê! La Trạc Kiệt, bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng cậu phải mua cho người đẹp đây một chai sữa đu đủ, người đẹp phải tẩm bổ ngực.” Dứt lời, còn ưỡn ưỡn vòng một khiêm tốn của mình.
“Lâm, dẫn bé đen nhà cậu về chỗ giùm đi.” La Trạc Kiệt lớn tiếng với bạn học Lâm vừa vào lớp.
A Lâm bất đắc dĩ phủi tay, ý bảo ca kho này mình cũng giải quyết không nổi.
“La Trạc Kiệt, buổi chiều mua đồ ăn vặt cho mình, mình muốn ăn!!!” Hắc muội ngày càng tác oai tác quái trước mặt La Trạc Kiệt, chẳng phải vì cậu bị cậu ấy bắt thóp thì là gì? Cậu không thể không nghe theo, La Trạc Kiệt bất lực nghĩ.
“Ăn ăn ăn, cẩn thận ngực không lớn nổi, còn những chỗ không nên phình lại phình hết lên bây giờ!” Ngồi trong lớp này kungfu độc miệng không hề khó luyện thành, về vấn đề miệng lưỡi, La Trạc Kiệt có thừa tự tin.
“Cậu giỏi lắm, La Trạc Kiệt!” Hắc muội đột ngột quay lưng đi, hét tướng lên: “Đàm Kiện, mình hỏi cậu! Mình nghe mọi người nói Cá thích ăn vặt lắm có đúng không?”
“Đúng, lúc trước trong ngăn bàn của cậu ấy lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn, chưa kịp ăn sáng cứ tìm cậu ấy là không sai đằng nào!” Đàm Kiện chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn vặn to âm lượng trả lời Hắc muội, cho nên những người chú ý đến động tĩnh phía bên này cũng càng lúc càng nhiều.
“La Trạc Kiệt, khá khen cho cậu! Sao lúc Cá ăn cậu không chê mập đi, mình mới ăn một chút xíu xiu cậu đã nguyền rủa mình như vậy?” Hắc muội bặm môi bặm miệng nặn ra một ít nước mắt, có điều nếu trên tay cậu ấy bây giờ là một chai dầu gió có vẻ sẽ có sức thuyết phục hơn.
“Cậu là ai? Cậu ấy là ai chứ hả?” La Trạc Kiệt hỏi ngược lại.
“La Trạc Kiệt, cậu làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của mình, mau mau lấy MP của cậu ra đền tội đi.” Thế là cậu ấy sống chết cũng không hối cải chìa tay ra trước mặt La Trạc Kiệt đòi hỏi.
“Xin lỗi nhá, cho mượn rồi.” La Trạc Kiệt cự tuyệt cực kỳ dứt khoát.
“Cho mượn?” Đột nhiên Hắc muội cười vô cùng xấu xa, “mình tò mò chết đi được rốt cuộc cậu cho ai mượn thế? Hôm trước mình lưu đoạn video kia vào MP của cậu rồi, cậu xóa chưa thế? Nếu bị người ta nhìn thấy được thì… Ha ha, không liên quan gì đến người đẹp đâu nhé.” Nói xong, bạn học Hắc muội cười ha ha đi mất.
Đoạn video hôm nọ? Lần này tiêu đời, nếu cậu ấy xem được thì…
Cho nên người nào đó không cách nào bình tĩnh nổi, bồn chồn như kiến bò chảo lửa lấy điện thoại ra, kỳ cạch soạn tin nhắn.
Cầu mong cậu ấy đừng xem! Đừng xem mà! La Trạc Kiệt hai tay ôm mặt, không ngừng cầu trời. Vành tai đỏ ửng đã bán đứng tâm trạng cậu lúc này.
Sau lưng cậu là tiếng cười hả hê khi người khác gặp họa của Hắc muội, ánh mắt đồng cảm của Đàm Kiện, cùng với nụ cười méo xệch lực bất tòng tâm của A Lâm.
… …
Về nội dung của đoạn video, xin mời thưởng thức.
“Hà hà, chào mọi người! Mình là MC của ngày hôm nay, người đẹp da ngăm vừa đẹp vừa thông minh.” Lớp Thực nghiệm trước giờ tự học tối, một tên mập thô tục tay cầm máy quay hướng về một quả dưa tay ôm chai coca nào đó cũng thô tục không kém, ha ha, quả dưa đó không ai khác chính là người đẹp da ngăm.
“Nội dung thực hành ngày hôm nay của lớp mình, chính là về phản ứng sinh lý bình thường của con người mà giáo viên Sinh vật đã nhắc đến lúc sáng.” Câu nói vừa dứt, tràn pháo tay từ bốn phương tám hướng rần rần vang lên, “để mọi người hiểu rõ thêm về nội dung bài học, bọn mình quyết định mượn một bạn học lên đây để cả lớp được quan sát thực tế. Học phải đi đôi với hành, vì vậy bạn học được chọn xin hãy tự nguyện xả thân vì tri thức! Quần chúng sẽ đời đời ghi công bạn!” Tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.
“Để đảm bảo công bằng, bọn mình sẽ gọi ngẫu nhiên theo mã số học sinh. Hôm nay là ngày đúng không? Thế thì chúng ta mời số đi, mọi người thấy được không? Được rồi! Số là ai? Số là La Trạc Kiệt! Vậy thì ngày hôm nay bạn La Trạc Kiệt sẽ là người trực tiếp lên thực hành!” Quả không hổ là Hắc muội, kỹ năng tự biên tự diễn cực kỳ thâm hậu, bản lĩnh ép mua ép bán lại càng khiến người ta thở dài không ngớt. “Người đâu! Áp giải cậu ấy lên sân khấu!” Bạn học Hắc muội ánh mắt bén như dao phát hiện ra người nào đó đang lén lút chuồn ra khỏi lớp bằng cửa sau, liền lập tức ra hiệu cho mọi người cùng hành động.
Hai tay khó lòng địch lại bốn tay, dưới sự bao vây khắt khe của quân địch bạn học La Trạc Kiệt cuối cùng đành phải anh dũng hy sinh, không, là ngay lập tức bị khống chế tay chân áp giải đến chiếc ghế trước mặt Hắc muội, ngồi xuống.
“Ừ, tốt lắm, Kiệt rất có tinh thần hợp tác.” Bạn học Hắc muội cười hài lòng, sau đó lấy một tấm hình từ trong túi ra, “đây là đạo cụ do một bạn học lớp Thực nghiệm giúp đỡ cho mượn.” Dứt lời, liền nhanh như chớp vẫy qua vẫy lại trước mặt La Trạc Kiệt, sau đó đem đặt trước máy quay, cùng lúc này Trinh Nhan ở bên cạnh liền nhanh tay cướp lại.
“Tấm hình này không được quay mặt trước!” Trinh Nhan kiên quyết.
“Cũng được. Một mình Kiệt xem thôi cũng được!” Hắc muội lấy lại tấm hình từ tay Trinh Nhan, “chúng ta có thể bắt đầu rồi!” Sau đó ra hiệu cho “cameramen” điều chỉnh máy quay hướng về đũng quần của người nào đó đang bị khống chế ngồi trên ghế.
“Kiệt, thấy sao, tấm hình đẹp không?” Bạn học Hắc muội một lần nữa chậm rãi lắc lắc tấm hình trước mặt La Trạc Kiệt, sau đó như mong muốn được nhìn thấy vẻ mặt đỏ lửng của của người nào đó.
“Quào! Có phản ứng thật kìa! Động đậy rồi, đang động đậy kìa!”
“Quào! Ô mai gớt!” tiếng la hét ầm ĩ của đám đông bên dưới làm người đang bị khống chế vội vàng bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, cuối cùng tiểu vũ trụ bùng phát, thành công thoát khỏi vòng kìm kẹp. La Trạc Kiệt vốn muốn nhanh chóng cướp lại máy quay, có điều những người khác sớm đã có chuẩn bị, vội vàng yểm hộ xung quanh camera men, cho nên cuộc đột kích bất ngờ của cậu đã thành công dã tràng.
Cười người hôm trước hôm sau người cười. Chân lý này ngay từ lần đầu tiên tham gia “hoạt động tập thể” mỗi tối của lớp cậu đã biết, có điều La Trạc Kiệt không ngờ mình cũng có ngày bị người khác nắm thóp, lại còn bị ăn hành thê thảm đến mức này. Cũng may đoạn video này chỉ phổ biến trong lớp. La Trạc Kiệt cúi đầu tự an ủi.
A Lâm phía trước thình lình đưa cho cậu một quyển sách. La Trạc Kiệt dùng ánh mắt hỏi, A Lâm ra hiệu cậu cứ mở ra xem thì biết. Vậy là La Trạc Kiệt tiện tay lật một trang, phát hiện ra tấm hình lúc nãy đang kẹp bên trong! Bên trên còn có một mẩu giấy nhỏ: “Kiệt, xem như quà tặng cho lần anh dũng hy sinh của cậu lúc nãy, nhưng mà tốt nhất cậu giấu đi, đừng để Trinh Nhan biết!” Thế là gương mặt người nào đó lần nữa biến thành quả táo, cậu ngẩn ngơ ngắm tấm hình trên bàn, như thể đang bận tập trung suy nghĩ lung lắm.
Cơn gió muộn từ ngoài cửa sổ tràn vào lớp học, vui vẻ lật tung từng trang một của quyển sách đặt trên bàn, tấm hình kia rất nhanh đã bị lấp lại, nhưng chủ nhân của chiếc bàn vẫn còn mơ màng nhìn về vị trí cũ.
Thực ra tấm hình đó rất mờ, cũng không phải hình ảnh hạn chế lứa tuổi gì. Hình chụp một bạn nữ đang ngồi trong trong mùng trên giường, đưa lưng về phía màn hình thay đồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tấm lưng và dây áo màu đen nằm ở giữa. Phần được chụp rõ nét nhất của tấm hình ngược lại chính là bảng tên chỗ tay vịn bên cạnh giường, trên đó viết – Dung Dung.