CHƯƠNG .
Hình như đã thật lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với Kiện Lực Bảo. Gần đây Kỳ Vân hơi bận, Kiện Lực Bảo cũng vậy. Cậu chàng rốt cuộc quyết định theo đuổi cô gái kia, đã ngày càng có đủ khí chất của một chàng thanh niên mắc chứng u sầu.
“Không thể tưởng tượng được bố cậu lại là Kỳ Hạn Dương.” Tìm được Kỳ Vân trong căn tin rồi, Kiện Lực Bảo kích động mà trách: “Vậy mà cậu chẳng chịu nói. Hứ.”
Kỳ Vân nghi hoặc: “Kỳ Hạn Dương thì sao?”
Chu Duyến cũng nghi hoặc ngược lại: “Nghệ sĩ dương cầm cấp quốc tế, nhà âm nhạc Hoa kiều nổi danh nha.”
Kỳ Vân ừ một tiếng: “Nhà âm nhạc.”
Chu Duyến nhìn cậu thản nhiên không chút phản ứng, có điểm nhụt chí: “Cậu thế này rất dễ bị hiểu lầm thành kiêu ngạo quá độ đấy.”
Kỳ Vân đặt đũa xuống, hớp miếng nước: “So ra thì, điều khiến người ta càng khiếp sợ hơn chính là, cậu mà lại cũng biết trên thế giới này có một thứ gọi là đàn dương cầm”.
Chu Duyến ra vẻ bị tổn thương: “Cậu xem thường người ta quá đó.”
Kỳ Vân lườm cậu chàng: “Coi như vậy đi. Ông ta rất lợi hại. Tôi không biết đàn, cậu biết không?”
Chu Duyến kiêu ngạo: “Tôi ít nhất cũng đàn được bài Mary có một chú cừu con () đấy nhé.” Dừng một chút lại tiếp: “Mà nói thế nào đi nữa, bố cậu là một trong số ít nhà âm nhạc Hoa kiều cấp quốc tế đó, thực sự là rất lợi hại.” Gần đây vì sắm vai chàng thanh niên yêu nghệ thuật nên cậu ta đã bồi bổ không ít kiến thức. Chí ít là cũng phân biệt được Haydn () với Newton không phải là một người.
Kỳ Vân cười lạnh: “Trung Quốc thì ra Trung Quốc, Anh Quốc thì ra Anh Quốc đi, sửa lại quốc tịch rồi còn phải thêm hai chữ “Hoa kiều”, ai biết người ta có muốn hay không. Hay là nói, đây chính là hưởng lợi hai đầu? Người này mười mấy năm ăn uống ngủ nghỉ làm việc gì cũng đều ở Anh Quốc, cuộc sống ra sao tạm thời không đề cập tới, trở về liền cứ như áo gấm về làng, ý nghĩ trong đầu đều dừng lại ở hai mươi năm trước, cảm thấy trong nước đều là bà con quê mùa. Rốt cuộc ai mới là Lưu Mỗ Mỗ (), trời biết.”
Chu Duyến nghe Kỳ Vân nói mà choáng đến sững sờ, bình thường Kỳ Vân đều có vẻ ít nói, hôm nay lại cứ như ăn phải thuốc nổ vậy.
“Rất cực đoan, cách nhìn của cậu ấy.” Chu Duyến bình luận: “Không nên vơ đũa cả nắm thế.”
Kỳ Vân liếc nhìn cậu chàng, ăn sạch đồ trên bàn, cuối cùng không còn lại chút cơm thừa nào, mới ném đũa và khăn giấy vào thùng rác, bỏ khay cơm vào thùng chén bát chờ rửa. Cậu biết nghĩ thế là cực đoạn, nhưng cũng chỉ nhằm vào mình Kỳ Hạn Dương mà thôi.
Kỳ Vân chẳng mấy kính trọng ông ta, Kỳ Hạn Dương xem chừng cũng hiểu điều này.
Chu Duyến vẻ như nhìn ra được điều gì đó, cũng trầm mặc đi, Kỳ Vân nhìn bộ dạng im lặng mà gẩy cơm của cậu chàng, lòng cũng thoáng áy náy. Vốn cũng chỉ là không thích cậu chàng nhiều chuyện thôi, nhưng người bình thường mấy ai nghĩ đến giữa hai cha con lại có bao nhiêu chuyện lộn xộn như thế.
“… Xin lỗi cậu.” Kỳ Vân nhẹ giọng nói: “Cậu biết đấy… Quan hệ của tôi với ông ấy không được tốt lắm. Sau mười tuổi tôi đã chẳng hề được gặp ông ấy. Nên là…”
Chu Duyến bỗng cười nói: “Hầy, không sao đâu. Nhà nào mà chẳng có chuyện khó xử riêng.”
Kỳ Vân cầm áo khoác: “Tụi mình ra ngoài đi. Không khí căn tin thực sự là quá kém.”
Chu Duyến cũng đứng lên: “Ừ.”
Đã gần đến tháng mười hai. Không khí trong trẻo rét lạnh theo phương Bắc xa xôi xâm nhập thành T. Vì liên quan địa lý, gió đông của Trung Quốc, đại đa số đều mang theo khí thế của cánh đồng tuyết Siberia rít gào mà kéo đến. Vì thế, mùi vị không khí của mùa đông Trung Quốc, cũng mang theo mùi vị tinh tế của tuyết. Đi đến cổng, hai hàng cây rợp bóng bên cạnh đã gần như rơi rụng hết lá, bầu trời màu lam làm nền cho những nhành cây nâu đậm, ngay cả đường viền cũng thật rõ nét. Vừa ra khỏi căn tin nên có điểm chưa thích ứng với ánh mặt trời, Kỳ Vân hơi nheo mắt lại. La Tĩnh Hòa tựa vào xe, mỉm cười nhìn về phía cậu. Dù là gió, dù là hàng cây, dù là bầu trời màu lam, hết thảy đều làm nền cho anh.
La Tĩnh Hòa rất thích một tư thế. Anh thường tựa vào sườn xe, hai tay đút trong túi áo khoác, mắt hướng về phương xa. Áo khoác đen dài cùng với chiếc xe hơi màu đen, làm tôn lên thân hình cao lớn ngọc ngà.
Chu Duyến rất là hâm mộ La Tĩnh Hòa, cậu chàng luôn hâm mộ những người giỏi giang mạnh mẽ. Sau hôm gặp được La Tĩnh Hòa, anh liền trở thành mục tiêu phấn đấu trong mười năm tới của Chu Duyến. Hai hôm nay Kỳ Vân nhìn Chu Duyến cứ cảm thấy có chút kỳ dị khó nói thành lời, còn tưởng là chuyện tình cảm của cậu chàng không được suôn sẻ, không nghĩ tới Chu Duyến là đang bắt chước La Tĩnh Hòa.
Kỳ Vân vừa nhìn thấy La Tĩnh Hòa, liền nhoẻn miệng cười.
Trên đường về nhà, La Tĩnh Hòa dịu dàng nói: “Hai hôm nay lại làm khổ em phải ăn ngoài rồi. Công chuyện của anh coi như đã xử lý xong, tối nay mình ăn gì?”
Kỳ Vân chưa bao giờ hỏi đến công việc của La Tĩnh Hòa, nhiều lắm là lúc anh tham gia tiệc tối thì hỏi xem uống rượu cùng ai. Sau chuyện lần trước Kỳ Vân càng thêm ghét ông tổng của Tinh Hải, La Tĩnh Hòa liền chú ý không cho tên đó đến nhà mình, nếu có việc thì đều giải quyết bên ngoài.
“Món gỏi dưa leo thái sợi của anh lần trước ấy, còn cả cháo đậu xanh, đừng thêm đường phèn.” Kỳ Vân không chút khách sáo nói: “Tối nay ăn chút đồ tanh được không? Chỉ một chút thôi mà, em muốn ăn cá chiên sốt chua ngọt anh làm, được không?”
La Tĩnh Hòa nhìn cậu làm nũng qua kính chiếu hậu, ấm giọng cười nói: “Được, cháo đậu xanh, còn có gỏi dưa leo. Bỏ thêm ít sứa chân (), cả gà chay xắt lát nữa. Có điều nếu muốn ăn cá chiên xốt chua ngọt, cơm tối chắc phải trễ hơn chút.”
La Tĩnh Hòa nấu cháo ngon tuyệt. Đặc biệt là cháo đậu xanh, hương đậu xanh rất thơm và tươi mát, hớp vào một ngụm, cả xoang mùi đều ngập hương vị thơm ngon thanh đạm. Còn cả gỏi dưa leo thái sợi nữa, gần đây bữa tối anh hay làm món này cho Kỳ Vân, quả thực đã tới mức không có sẽ ăn cơm không vào. Tháng trước La Tĩnh Hòa đặc biệt nhờ bạn mang đến giúp một hộp sứa cao cấp, là do người bạn muốn theo nghiệp nuôi thủy sản tự nuôi để ăn, không chứa những chất gây hại. La Tĩnh Hòa đem sứa ngâm phèn chua, sau đó rửa sạch, nhúng sơ vào nước sôi rồi xắt thành miếng. Kỳ Vân thích ăn xúc tu của sứa nhất, bộ phận này ghồ ghề cuộn khúc, nhai thích hơn sứa tai () trơn nhẵn hình nấm, vô cùng giòn mềm. Vì thế La Tĩnh Hòa liền tách phần thân nấm và xúc tua ra, đặc biệt làm riêng cho cậu một phần chỉ có dưa leo thái sợi trộn “sứa chân”. Đây là cách gọi ở quê La Tĩnh Hòa, lúc đầu Kỳ Vân vẫn chưa phản ứng lại được đây là món gì. Nghe anh giải thích rồi, lập tức vỗ tay cười nói: “Gợi hình thật ấy, nghe thôi là muốn ăn rồi.”
Sứa chân trộn dưa leo thái sợi, thêm ít tôm khô, ít muối, dấm chua, dầu vừng, gà chay đã được xắt lát thật đẹp, kết hợp với cháo đậu xanh, mùi vị đã đến mức dùng từ tuyệt vời cũng chưa đủ để hình dung. Về phần cá chiên, làm sạch cá xong, loại bỏ trắc tuyến (), tiếp đó cắt ngang, vuông góc với xương sống, phải dùng lực chút. Sau đó đem chiên, không chiên quá chín mà chỉ để cho thịt cá cố định hình dáng. Cuối cùng dùng đường trắng, dấm chua, nước tương và muối chế nước xốt, lúc nước xốt sắp thấm thì rưới thêm chút tinh bột pha nước, vậy nước sốt sẽ dính chặt vào thịt cá, mùi vị thơm ngon lại không tanh, ăn chung với cơm là tuyệt nhất.
May mà Kỳ Vân thể chất tốt, ăn nhiều nhưng không béo, nếu không đã bị La Tĩnh Hòa chăm ăn thành quả bóng nhỏ rồi.
“Mèo Nhỏ ở nhà một mình nhỉ. Không biết sao rồi.” Kỳ Vân ôm sách vở ngồi sau La Tĩnh Hòa: “Gần đây tên nhóc hoạt bát hơn hẳn, được anh chăm béo không ít, ôm mềm vô cùng ấy.”
La Tĩnh Hòa một bên tập trung lái xe, một bên cười nói: “Em nói câu đầu thì không sao, vừa nói xong câu sau anh thực rất thương tâm ấy. Con mèo nhỏ này, sao lại sợ anh như thế? Không lẽ nhìn anh thực hung ác sao?”
Kỳ Vân cười rộ lên. Mèo Nhỏ là do La Tĩnh Hòa nhặt về, bình thường cũng là La Tĩnh Hòa phụ trách cho nó ăn. Lại chẳng biết vì cái gì, bé con này thực sợ La Tĩnh Hòa, không dám gần gũi với anh mấy. Mỗi lần đang nghịch ngợm thích thú trong lòng Kỳ Vân, La Tĩnh Hòa vừa đến gần liền lập tức dừng lại, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn mở to đôi mắt tròn vo nhìn anh, rất là kính sợ. La Tĩnh Hòa vừa cười với mèo ta một cái, mèo ta liền lập tức chúi đầu vào lòng Kỳ Vân, chỉ chừa lại cái mông bé xíu cho La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa ngượng cả mặt, Kỳ Vân ôm Mèo Nhỏ cười đến tắt thở.
Không gì có thể hạnh phúc hơn việc được ăn no một bụng sau đó chui lên giường với người mình yêu.
La Tĩnh Hòa luôn phản đối việc ăn cơm xong liền lập tức lên giường, vì thế kéo Kỳ Vân cùng lên xuống cầu thang, vận động một phen. Sau đó Kỳ Vân tắm rửa trước, tắm xong bọc thật dày cuộn người ngồi trên giường xem động mạn. La Tĩnh Hòa tắm xong đi ra, thấy Mèo Nhỏ đang đứng trên bàn phím của laptop Kỳ Vân, lấy chân ấn nhẹ. Mèo Nhỏ vừa thấy La Tĩnh Hòa đi tới, lập tức nhảy xuống giường, chui vào giỏ giả vờ ngủ. La Tĩnh hòa lặng lẽ cầm laptop lên, bên trong là trang đầu của tudou, trên thanh tìm kiếm có chữ viết, chắc hẳn là Mèo Nhỏ gõ vào. Sau một dãy số nổi bật lên một chữ “Thụ”, La Tĩnh Hòa thiếu chút cười ra tiếng. Anh nhìn chiếc rổ nho nhỏ đầu giường, nhẹ giọng nói: “Thật không nghĩ tới, nhóc con mày lại là thiên tài cơ đấy.”
Hôm sau, Kỳ Vân bị xúc cảm kỳ diệu nào đấy đánh thức. Vừa mở mắt ra, đối diện là một cặp mắt to tròn. Mỗi ngày chỉ cần La Tĩnh Hòa không ở trên giường, Mèo Nhỏ sẽ cào cào áo Kỳ Vân, nhè nhẹ đung đưa, thật dè dặt.
Kỳ Vân đưa tay sờ cái đầu be bé của mèo ta, mang đến luồng hơi ấm áp. Mèo Nhỏ non nớt meo một tiếng. Bức màn của cửa sổ sát đất đã được kéo qua, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ.
La Tĩnh Hòa đứng trước cửa sổ, nắng sớm xung quanh anh nhẹ nhàng phủ lên, như một tấm lưới di động. Anh quay đầu gặp Kỳ Vân tỉnh dậy, cười nói: “Bên ngoài tuyết rơi rồi đấy.”
Kỳ Vân lập tức đứng lên, ôm Mèo Nhỏ đến bên cửa sổ. Quả nhiên, tối qua không biết bắt đầu từ lúc nào, sớm mai thức dậy, trời đất đều nhuộm màu trắng tinh.
Bên trong thực ấm áp, hài hòa dịu nhẹ. Tấm kính dày phủ một tầng sương mỏng, lấy tay quẹt sẽ lộ rõ một đường.
Mèo Nhỏ chưa từng thấy tuyết rơi, thực ngạc nhiên mà nhìn những bông tuyết phất phất phơ phơ ngoài cửa sổ, bàn chân nho nhỏ bất giác dán lên cửa kính.
Kỳ Vân muốn kéo cửa sổ ra ban công nhìn một lát, bị La Tĩnh Hòa ngăn lại. Anh cười lắc đầu: “Sẽ cảm lạnh đấy.”
Nói xong, ôm chầm Kỳ Vân: “Ngồi trong phòng xem đi.”
Kỳ Vân cuộn mình trong lòng anh, ngồi trên tấm thảm dày ngắm tuyết chậm rãi rơi. Mèo Nhỏ ngồi xổm trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài, trắng mềm như cục bông.
“Đợi lát nữa mình ra ngoài ném tuyết đi.” Kỳ Vân thật háo hức.
“Ừ.” La Tĩnh Hòa xoa bóp hai má cậu.
————————————————————————————————————
() Mary có một chú cừu con (Mary had a little lamb): bài hát vô cùng quen thuộc:D
() Joseph Haydn ( – ): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Áo.
() Lưu Mỗ Mỗ: Một nhân vật rất được yêu thích trong Hồng Lâu Mộng, biểu tượng cho phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa. Bà là một người nông dân nghèo khổ nhưng lương thiện chính trực, thông minh nặng tình nghĩa và giàu nghị lực. Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã miêu tả già Lưu ba lần vào phủ Vinh Quốc, và là người chứng kiến sự hưng vong của nơi này, một nơi giàu sang phú quý trái ngược với cuộc sống của bà. Khi bà đến chơi, Giả mẫu thương xót người đàn bà nghèo khổ quê mùa như bà nên đã mở tiệc khoản đãi để bà có cơ hội được nếm mùi đời. Ngày nay người ta gọi những người chưa gặp qua đủ mọi việc đời là Lưu Mỗ Mỗ.
() Sứa chân và sứa tai: Trong quy trình sơ chế, sứa được cắt miếng, phân loại thành sứa tai và sứa chân. Sứa tai có hình gần giống hình nấm hay hình chuông, trong suốt, mọng nước và mập căng, ngả mầu xanh dương. Sứa chân là phần tua phía dưới có dạng sợi dai, hơn trắng đục, giòn như gân, sụn. Sứa chân ngon hơn sứa tai nên giá bán cũng đắt hơn. Trong thực tế món gỏi có thể làm bằng sứa tai hoặc sứa chân, tuy nhiên, do sứa tai nhiều nước nên làm gỏi khó hơn, phức tạp hơn một chút và do đó cũng ít phổ biến hơn.
Gỏi sứa trộn dưa leo
() Trắc tuyến: Đường chấm chấm hai bên mình cá. Trong mỗi chấm nhỏ có ống nhỏ, trong ống có tế bào cảm giác, có thể cảm nhận được hướng và áp lực của dòng nước.
Cá chiên sốt chua ngọt