Bốn mươi bảy ngày, Vệ Bình cô đơn gạch một con số trên tờ lịch, sau đó bắt đầu ngơ ngẩn, từ cái đêm Lục Khải vội vã rời đi, đã qua bốn mươi bảy ngày. . . . . .
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, cậu căn bản không thể thích ứng kịp, lúc ấy chỉ là theo bản năng nắm lấy tay Lục Khải không cho hắn rời đi, còn thực không có khí chất chảy nước mắt nước mũi tùm lum, ngày hôm sau nhớ đến cảm thấy thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, có việc gì đâu, không phải Lục Khải chỉ quay về Mĩ để quản lí công ty thôi sao, còn việc Phượng Tịch Tình tự tử nữa, cho nên Lục Khải bắt buộc phải đi một thời gian. Chính mình khóc lóc đến hồ đồ, chẳng những mất mặt, hơn nữa lúc Lục Khải rời đi còn khiến cho hắn nhất định trong lòng rất lo lắng? Nhìn chân mày hắn nhăn đến mức dính vào nhau thì biết.
Không ngừng ở trong lòng cười nhạo chính mình yếu ớt vô dụng, Vệ Bình vẫn sinh hoạt như bình thường, đến trường, mua đồ ăn, nấu cơm, lần đầu tiên một mình ngồi ăn cơm, còn tự nhủ với bản thân: “Không sao hết, Lục Khải rất nhanh sẽ quay về, còn ngồi chỗ này cùng ăn cơm với mình, a, hôm nay cá chiên ngon lắm, hắn không ăn được thực đáng tiếc, hiện tại ngoài chợ có bán tôm hùm, người kia không có lộc ăn rồi, chờ hắn trở về, sợ là không còn bán nữa đi, ha ha, đến lúc đó phải nói cho hắn biết, mình đã ăn rất nhiều rất nhiều.”
Mỗi ngày cậu đều nói lẩm bẩm như vậy, dần dần, cười không nổi, lúc bưng bát cơm lên sẽ buồn rầu nhìn về vị trí đối diện mà Lục Khải thường ngồi, tưởng tượng rằng hắn cũng đang nhìn mình.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, kỳ thật bình thường khi Lục Khải ở nhà cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ có chính mình tự lảm nhảm không ngừng đi? Hắn chỉ ôn hoà cười với mình, nhìn mình vội đến vội đi, còn vuốt tóc của mình, hiện tại cái gì cũng không có, trong phòng, chỉ còn lại một người lẻ loi.
“Lục Khải. . . . .Tại sao anh vẫn chưa chịu quay về a. . . . . .” Ăn cơm xong Vệ Bình vẫn giống như lúc trước, đang cầm quả dâu tây ngồi trên sô pha xem TV, bất tri bất giác tự thì thào, “Mùa hè tới rồi, quả dâu bán thật rẻ. . . . .Không biết anh ở Mĩ có ăn được không a, vốn hai người chúng ta có thể cùng nhau ăn, anh một nửa, em một nửa, hiện tại khi ăn em phải ăn tới hai lần, hảo phiền toái a. . . . .Anh nhanh trở về đi. . . . . . .Chúng ta có thể giống như trước đây, cùng nhau chia nửa quả dâu ăn. . . .Em có thể đem phần lớn hơn nhường cho anh a. . . . . Anh quay về nhanh lên đi. . . . . .”
Buổi tối từ trường học về nhà, trong nhà cũng không có người đang chờ cậu, chuẩn cho cậu một ly nước ô mai, lúc mở cửa trong phòng vẫn tối om, ngọn đèn u ám chiếu sau lưng cậu rọi vào nhà, trên mặt đất là cái bóng đen cô đơn tịch mịch, mỗi lần nhìn thấy như vậy, Vệ Bình uỷ khuất đến muốn khóc.
Lục Khải cũng không phải là biệt tăm biệt tích, ngày thứ ba hắn rời đi, hắn đã gọi đường dài về điện thoại công cộng dưới lầu tìm Vệ Bình, khi đó Vệ Bình vẫn còn thẹn thùng hành vi khóc lóc mất mặt của mình nên chỉ dám trò chuyện qua loa, Lục Khải ở bên kia cũng thực vội vàng, chỉ nói hắn bình an tới nơi, tình huống bên kia so với hắn tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, chỉ sợ phải qua một thời gian lâu, Vệ Bình ừ một tiếng nhìn xem sắc mặt ông chủ nhà đã không còn kiên nhẫn, nói nhỏ nhỏ vào ống nghe: “Anh bận rộn nên cũng không cần tốn thời gian gọi điện thoại cho em, nơi này cũng không thuận tiện. Anh yên tâm, em không sao đâu.”
Bên kia Lục Khải giống như đang run một chút, sau đó nói: “Được rồi. . . .Em cũng nên yên tâm, hết thảy đi vào quỹ đạo anh liền về với em.” Dừng một chút, lại hạ giọng nói, “Anh nhớ em, sóc con.”
“Em cũng nhớ anh, trở về sớm một chút.” Giọng nói của Vệ Bình còn nhỏ hơn của hắn, lúc gác máy điện thoại trên mặt còn mang theo ý cười, vui vẻ suốt một ngày.
Nhưng hiện tại cậu thực hối hận, lúc ấy vì cái gì không khóc nói em bây giờ rất muốn gặp anh, anh trở về nhanh lên, cần chi phải giả mình thật kiên cường, hay chỉ cần làm cho hắn. . . .mỗi ngày đều gọi cho mình cũng tốt a, cần quan tâm chi tới cái sắc mặt của ông chủ nhà kia!
“Lục Khải. . . . .Em rất nhớ anh a. . . . Chừng nào thì trở về?” Lúc trước mỗi lần ngủ, cậu đều đem Lục Khải trở thành cái gối đầu, ôm vào trong ngực, ngây ngốc hỏi một câu mới an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Mỗi lần tan học cậu đều cố hết sức chạy nhanh về nhà, lo lắng rằng Lục Khải đột nhiên trở lại, thời điểm thở phì phò đẩy cửa nhà ra hy vọng có thể nghe thấy giọng nói không yên lòng của Lục Khải: “Đã về rồi, sóc con?” Hoặc có thể thấy hắn ngồi ở máy vi tính, quay đầu cười với cậu, đáng tiếc mỗi lần đều thất vọng, trong phòng vẫn trống trơn, chỉ có cái bóng của cậu.
Sau đó cậu bắt đầu sợ hãi không dám về nhà, tan học không vội vàng như trước mà chậm rãi thong thả, có mấy lần còn đưa Vũ Thần về tận cửa làm bạn trai của cô càu nhàu, nhưng chính là cũng không mất nhiều thời gian. Buổi chiều hai giờ cậu đã tan ca, thời gian còn lại làm gì bây giờ? Đi chợ mua rau, thức ăn có thể mất bao lâu? Tuy rằng cậu đã cố gắng chạy thật xa, thậm chí đến cửa hàng thực phẩm lớn hay siêu thị chỉ mua một bó rau xanh, nhưng vẫn không dùng hết một buổi chiều a, hơn nữa, vẫn còn buổi tối? Một người ở trong nhà, xung quanh đều lưu dấu vết của Lục Khải, chỗ hắn ngồi, bát cơm hắn ăn, lúc dùng bữa lại nhớ hắn, thì thào: “Lục Khải, bây giờ anh đang ăn cái gì? Có người nào nấu canh cho anh uống không a?”
Khi xem TV cũng nhớ tới hắn, báo tin tức về tài chính mỗi lần đều đặt trên bàn trà, bắt buộc mình tập trung xem TV, tuy rằng cậu không hề có hứng thú, vẫn ngồi xem chăm chú, nhớ tới những lần hắn dạy cậu cạo râu, hai tay ôm chặt cậu vào lòng ngực, bộ dáng chậm rãi ôn nhu dạy cách cạo râu. . . . .
Cậu lại càng khó đi vào giấc ngủ, bởi vì Lục Khải với cậu đã từng ngọt ngào ân ái trên chiếc giường này, vẫn còn mùi quen thuộc, nửa tỉnh nửa mơ cậu luôn bị ảo giác rằng Lục Khải đã trở lại, hương vị của hắn vây quanh mình, hắn đang nằm kế bên mình, duỗi tay ra là có thể đụng tới, không, tất cả đều là giấc mộng, Lục Khải không có rời đi, chỉ là mộng thôi, hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình, chỉ cần trở mình một cái, là có thể chui vào lòng ngực hắn, cánh tay hắn, sẽ ôn nhu dùng lực ôm lấy mình, làm cho mình thoát khỏi giấc mộng này, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của hai người. . . . . . .
Có nhiều đêm trằn trọc đến bốn giờ sáng, không thể nào nhắm mắt được, từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy cái chăn mà khóc nức nở: “Ô ô. . . . . Lục Khải. . . . . . Lục Khải – anh mau trở lại đi. . . . .Anh chừng nào mới về a. . . . . Ô ô ô . . . . . Lục Khải. . . . .Anh mà không trở về em sẽ không thích anh nữa. . . . . Ô ô ô ô. . . . . . .”
Mùa hè vào ban đêm, không giống như ban ngày nóng bức, có từng đợt gió lạnh thổi tới, rất thoải mái, trong nhà không có điều hoà, thừa dịp ăn cơm chiều xong liền chạy ra ngoài hóng mát, đã muốn thành thói quen, phố đêm buôn bán cũng thực náo nhiệt, những công ty cũng đóng cửa, du khách buổi chiều tấp nập đi dạo phố.
Vệ Bình mang tâm sự nặng nề lẻ loi đi trong dòng người, biểu tình mờ mịt, đi gần nửa ngày, cảm thấy có chút mệt mỏi, mua ly trà sữa trân châu cùng một bao khoai tây chiên, ngồi ở ghế đá trong công viêc trước quảng trường.
Thật trùng hợp, ở nơi này cậu cùng Lục Khải đã gặp Tịch Tình, bây giờ cậu lại có thói quen đi bộ đến mệt mỏi, mua một ly nước ngồi xuống đây nghỉ ngơi, nghỉ đủ rồi liền cảm thấy luống cuống, thường xuyên ngồi đến mười hai giờ đêm mới lê một thân mệt mỏi trở về, tắm rửa qua loa rồi lên giường, nhưng không ngủ được mà suy nghĩ miên man.
Người thiệt nhiều a. . . . .Cậu lẳng lặng ngồi nhìn, thỉnh thoảng đem miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, toàn là những đôi tình nhân, thân mật nắm tay nhau, cười đùa, nếu là Lục khải, có phải hay không cũng sẽ nắm tay mình như vậy, còn ôn nhu cười với mình? Hay vẫn xấu xa nói: “Sóc con, em thích KFC hay McDonalds?”
“McDonalds!” Vệ Bình đột nhiên lớn tiếng nói, làm cho một đôi tình nhân ở gần cậu giật mình hoảng sợ, cậu mới tỉnh ngộ rằng đây chỉ là ảo tưởng của mình, Lục Khải căn bản không có ở đây, cũng không ai nói chuyện với mình, không để ý đến ánh mắt tò mò của người khác, cậu chán nản cúi đầu.
Khi đang làm việc thấy bên ngoài có bóng dáng một người, cậu còn tưởng Lục Khải, kết quả là vừa cầm tiền của khách hàng vừa bỏ chạy ra ngoài, hại cậu bị ông chủ mắng, còn phải xin lỗi với khách hàng. . . . Lần trước đột nhiên có linh cảm hắn đã quay về, không đi học không đi làm, ở nhà ngây ngốc ngồi chờ, bị Vũ Thần mắng lười biếng trốn học. . . .Đều là do anh làm hại, Lục Khải! Anh mà trở về phải dẫn em đi ăn McDonalds để bồi thường đó nha. . . . . Nếu anh có thể quay về như lời hứa. . . . .
Sẽ không đâu! Vệ Bình bị suy nghĩ của mình hù cho hoảng sợ, mãnh liệt lắc đầu, như thế nào có thể nghi ngờ Lục Khải? Hắn chưa từng lừa gạt mình, lần này cũng vậy thôi, nói quay về thì nhất định sẽ quay về, không phải mình vẫn luôn tin tưởng hắn đó sao? Cho nên Lục Khải nhất định sẽ quay về! Tuyệt đối như vậy! Không thể nghi ngờ hắn, nếu ngay cả sự tín nhiệm cũng không có, thì làm sao có thể mở miệng nói thích hắn được?
Vệ Bình rầu rĩ nghĩ, uống một ngụm trà, thông cổ họng, lạnh lạnh ngọt ngào, uống ngon lắm.
Mặc kệ, quyết định tin vào Lục Khải, cho dù bị người khác chê cười cũng muốn tin tưởng hắn, Vệ Bình đơn thuần kiên quyết nghĩ: nếu nói Lục Khải lừa mình, như vậy lỗi không phải của mình, mà là của hắn, nhưng nếu mình không tin hắn, vậy là lỗi của mình, nếu yêu thì phải tin tưởng, mặc kệ bao lâu, đều phải chờ hắn, cho dù. . . . hắn có thể lừa gạt mình. . . . hắn có lẽ sẽ không trở về. . . . . .
Trong lòng ê ẩm, ánh mắt cũng ươn ướt, Vệ Bình bốc một nắm khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai nuốt.
Mười giờ đêm, cửa hàng ở ven đường dần đóng cửa, dòng người trở nên thưa thớt đi, từng cái cửa cuốn đều kéo xuống, chỉ có đèn đường vẫn sáng, người dạo công viên cũng đi về nhà, chỉ còn một thân ảnh cô đơn.
Vệ Bình cúi đầu, tính toán ngồi khoảng một tiếng nữa sẽ lên xe buýt trở về, rồi sau đó tắm rửa lên giường, chắc lúc đó cũng gần mười hai giờ, có thể dễ ngủ một chút, ngày mai còn phải đi làm, gần đây luôn thất thần a, làm cho ông chủ cứ mắng hoài.
Đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một câu hỏi thô lỗ của đàn ông: “Uy, bao nhiêu tiền?”
Lại nữa rồi! Vệ Bình thật sự không hiểu nổi những người này, nhìn cậu như thế nào lại giống loại người làm những việc kia? Cậu ngồi chỗ này chỉ muốn giết thời gian mà thôi, cũng không phải là kẻ ngốc, hừ, muốn nói đến kẻ ngốc, Lục Khải nhà ta so với các ngươi, người nào cũng giống kẻ ngốc!
Lười biếng nhiều lời, chỉ lắc đầu, giọng nói của người kia vội vàng truy vấn: “Rốt cuộc bao nhiêu tiền? Cậu cứ đưa ra con số.”
Nếu không sợ gây phiền toái, cậu hiện tại muốn giết người, Vệ Bình căm giận nghĩ, ngoài miệng đơn giản cự tuyệt: “Tôi không bán thân.”
Phát ra một tiếng cười kẽ, giọng nói bỗng nhiên bị thay đổi bởi người khác, là giọng rất quen thuộc, có chút lười biếng có chút ý xấu: “Úc, không phải bán, mà là mua sao? Người có tiền à, không biết cậu muốn mua người nào?”
Khi hắn vừa mở miệng nói, Vệ Bình liền mở to hai mắt nhìn, trái tim như sắp nhảy khỏi g ngực, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xác định không thể lầm được: giày da đen bóng không nhiễm một hạt bụi, bộ tây trang vừa thấy qua liền biết rất có giá trị thẳng thóm không có một nếp nhăn, bao bọc một thân thể cao lớn, trong bóng đêm khí thế cao quý như quốc vương, chỉ có khuôn mặt tươi cười là quen thuộc. . . . . Lục Khải! Tuy rằng một chút cũng không tin nổi, nhưng chính là Lục Khải a!
Nước mắt từ con ngươi mãnh liệt trào ra, Vệ Bình ngơ ngác nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: “Chờ em có tiền, em không mua người nào hết, chỉ muốn mua một người đàn ông tên Lục Khải. . . . Bắt hắn cả đời đều ở bên người. . . . Không bao giờ. . . . bỏ em đi nữa. . . . .”
Cậu đứng mạnh dậy đánh về phía Lục Khải, khi bàn tay tiếp xúc với hắn, rốt cuộc không kiềm được “oa” khóc rống lên, “Không phải mơ! Không phải! Là anh đã trở lại! Thật là anh đã trở lại! Oa. . . . Lục Khải. . . . .Lục Khải. . . . .”
Thấy cậu khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra, Lục Khải cái mũi có chút chua xót, hắn một phen ôm lấy Vệ Bình, nhíu mày nói: “Tại sao lại như vậy? Anh trở về không phải là chuyện bình thường sao? Thực hiện lời hứa với em thôi, sao em còn khóc. . . . . . .”
Vệ Bình căn bản không có nghe hắn đang nói cái gì, vừa khóc vừa cười chui vào lòng ngực hắn, cọ cọ loạn xạ, qua một lúc bỗng nhiên yên tĩnh lại, sờ sờ khuôn mặt hắn, tựa hồ còn muốn nhéo một phen, may mắn Lục Khải nhanh nhẹn né tránh được, ôm cậu ngồi xuống cái ghế đá, sờ sờ mái tóc cậu: “Em sao rồi, sóc con? Thấy anh cao hứng quá nên choáng váng sao?”
“Anh như vậy mới trở về. . . .” Vệ Bìn vẻ mặt uỷ khuất nói, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo của hắn, mặc kệ bộ tây trang trong tay mình sẽ biến thành dạng gì nữa, “Ngay cả điện thoại cũng không gọi. . . . .Em rất nhớ anh a. . . . .”
Cậu giơ cánh tay ôm lấy cổ Lục Khải, ở bên tai hắn thấp giọng nói một lần nữa: “Em rất nhớ anh a, Lục Khải. . . . . .”
“Anh cũng rất nhớ em, sóc con,” Lục Khải vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, “Là em tự nói không cần anh gọi điện thoại nữa, dù sao anh cũng có viết hai lá thư cho em, nhưng em không hồi âm a.”
“Thư? Cái gì thư?” Vệ Bình kinh ngạc hỏi, “Em không có nhận được. . . Không, không phải, nhà chúng ta không có hộp thư sao? Em không biết.”
Lục Khải liếc mắt xem thường: “Sóc con! Hộp thư ngay tại dưới lầu a! Tuy rằng lúc trước anh không có thư, bất quá chẳng lẽ em ở đó lâu như thế cũng không biết hộp thư ở đâu sao?”
“Cũng không người viết thư cho chị gái hay anh rể a. . . . .Em như thế nào biết có hộp thư dưới lầu?” Vệ Bình trả lời, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, “Dù sao thì anh cũng trở lại! Trở lại là tốt rồi!”
Nói như vậy sóc con căn bản không nhận được thư, cho nên hai tháng qua không biết chút tin tức của hắn, trách không được lại khóc lợi hại như vậy. Lục Khải đau lòng nghĩ, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Vệ Bình: “Em ở nhà có ngoan ngoãn không? Có chuyện gì xảy ra không?”
Vệ Bình lắc đầu, vẫn tiếp tục nắm chặt lấy quần áo của hắn trong tay, chui vào lòng ngực hắn, say mê hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Này không phải giấc mơ. . . . Là thật rồi? Là thật sao. . . . .Lục Khải, anh thật sự đã về rồi. .. . . Lần này không đi nữa phải không?”
“Không, sẽ đi nữa.” Lời nói của Lục Khải làm cho Vệ Bình hoảng sợ, mắt đen nghi hoặc nhìn về hắn: “Sao lại đi?! Có chuyện gì nữa sao?!”
“Anh trở về đón em, lần này anh sẽ dẫn em đi.” Lục Khải cười khổ một chút, “Tuy rằng công ty đã gần như ổn định, Tịch Tình. . . . cũng không có việc gì, nhưng là, y kiên trì không cần dùng đồ của anh, tự nhiên, cũng không tiếp nhận công ty, kia dù sao cũng là tâm huyết của anh, muốn anh giải tán, cũng thật luyến tiếc. . . . .Cho nên, em có nguyện ý cùng anh đi đến nước Mĩ hay không? Nếu em không muốn, hai chúng ta có thể chạy trốn, tuy hơi vất vả một chút.”
“Như vậy a?” Vệ Bình có chút sững sờ, Lục Khải đã quay về là tốt lắm rồi, chính vì cái gì mình phải cùng hắn đi Mĩ? Không thế đem công ty dời về Trung Quốc sao? Cậu lập tức cười nhạo bản thân không có suy nghĩ, chuyển dời rất phiền phức, huống chi là một công ty lớn! Nghĩ kĩ cũng thấy đúng, cho dù mình cố chấp ở đây, Lục Khải sẽ chạy qua chạy lại giữa hai nước sao? Hắn sẽ mệt chết, còn mình sẽ có tâm trạng lo lắng hãi hùng này ngày qua ngày. . . . Cho nên mình cũng nên suy nghĩ cho hắn. . . . Tuy rằng nói như vậy, nhưng khi tưởng tượng phải rời bỏ cuộc sống hiện tại, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng vẫn có chút khiếp đảm.
Cậu ấp a áp úng nói: “Cái kia. . . . Lục Khải. . . .em đồng ý. . . nhưng mà, em có chút luyến tiếc nơi này. . . .Đều rất quen thuộc a, ông chủ ở cửa tiệm, thầy giáo, Vũ Thần, . .. . . .”
Vừa quyết tâm rời đi, không biết như thế nào tất cả đều trở nên thân thiết, ngay cả bà bán rau cũng thường xuyên cho mình vài bó, ông bán thịt cũng cân thừa vài lạng, Vệ Bình một bên yên lặng, một bên thầm nghĩ như vậy.
Lục Khải cười cười, không nói gì thêm, chỉ là xoa đầu cậu, đến cuối cùng Vệ Bình đỏ mặt, thấp giọng nói: “Nếu so với việc ở cùng anh thì. . . . . . Hảo, em đi theo anh. . . . Đến đâu cũng chịu. . . . . .”
“Ân,” Lục Khải ôn nhu cười nói, “Anh biết. . . . . Em chuyện gì cũng không cần quan tâm, anh sẽ nhờ người bạn ở đây giúp đỡ, chuyện của chị gái và anh rể, cũng không nên lo lắng, anh sẽ xử lí, hết thảy đều giao cho anh.”
Vệ Bình ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên hỏi: “Anh như thế nào biết em ở đây?”
“Ha hả, chúng ta tâm linh tương thông a.” Lục Khải đùa giỡn nói, trên thực tế lúc hắn lái xe thật nhanh về nhà, vừa lúc thấy Vệ Bình đi ra, không biết cậu đi đâu, liền trộm theo phía sau, không nghĩ tới nhóc con này ở ven đường đứng đó thật lâu như vậy, mọi người đã về hết cũng không nhúc nhích, bộ muốn ở đây qua đêm sao? Thật sự nhịn không được mới nhảy ra, quả nhiên làm cho sóc con hoảng sợ.
May mắn đầu óc Vệ Bình đơn giản không cần giải thích nhiều như vậy, còn cười cười, sau đó ngơ ngác nhìn hắn, phát ra một tiếng cảm thán: “Thật là Lục Khải a. . . còn sống.”
“Uy, uy, nói cái gì vậy a.” Lục Khải tuy kháng nghị, nhưng cũng hiểu đều cậu nói, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói, “Lần này thực xin lỗi, vì có nguyên nhân bất ngờ, lần sau sẽ không rời em đi lâu như vậy, sóc con.”
“Ân.” Vệ Bình sờ sờ khuôn mặt hắn, “Cạo râu rồi, hiện tại nhìn anh thật anh tuấn. . . . .Quả nhiên, không phải là ông già, Lục Khải, vừa nãy nhìn thấy anh, cảm thấy rất chói mắt a, giống như trên người phát ra ánh hào quang, hay phải nói là ánh thành công đi?”
Lục Khải cười khổ một chút: “Đừng nói giỡn, sóc con, tương lai em có thể gặp không ít sự tình, không giống hiện tại thoải mái như vậy đâu, có chuẩn bị không?”
“Muốn em đi học ngoại ngữ, lễ nghi, tài chính, tương lai làm trợ thủ đắc lực cho anh sao?” Vệ Bình làm cái mặt quỷ, “Đương nhiên phải chuẩn bị chứ, Tịch Tình làm được, em không có lý do gì không làm được!”
“Anh không phải muốn em trở thành người giống Tịch Tình, sóc con chính là sóc con, bảo trì hình dạng như vậy là được rồi, trợ thủ anh có thể mướn một người khác, sóc con chỉ có một. . . . .” Ở trên mặt Vệ Bình hôn trộm một cái, Lục Khải tiếp tục nói, “Bỗng nhiên đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống, em khó tránh khỏi có chút không quen. . . . Hơn nữa cuộc sống tương lai với hiện tại, không hề giống nhau, anh lo lắng em không thể thích ứng.”
Bởi vì cuộc sống hoàn toàn thay đổi mà tâm trạng không yên, hắn không muốn Vệ Bình cũng trở thành Tịch Tình.
Vệ Bình không để ý đến lo lắng của hắn, “Yên tâm đi, năng lực thích nghi của em rất mạnh, trước kia chị gái mang em đi khắp nơi sinh sống, em vẫn hảo hảo mà sống a. . . Chỉ cần nơi nào có anh, em ở đâu cũng thoả mãn. . . . .”
Mắt đen trong suốt như bầu trời đầy sao, đơn thuần tin cậy nhìn Lục Khải: “Có anh ở đó, cái gì cũng không quan trọng, em thích Lục Khải, cho nên không có vấn đề gì, thật sự.”
Lục Khải mỉm cười, gật gật đầu: “Hảo, tin tưởng anh, sẽ không quá khó khăn, cho dù gặp phải vấn đề gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, sẽ không làm cho em khóc.”
“Ai khóc a, lần này cho vì kìm lòng không nổi thôi.” Vệ Bình mạnh miệng nói, đỏ mặt từ trên đùi hắn nhảy xuống, “Đã khuya, về nhà về nhà! Đã lâu không có ôm anh ngủ! Bây giờ quay về bồi thường cho em.”
Lục Khải nắm chặt tay cậu đi về phía chiếc xe của mình, một bên trêu chọc nói: “Em “khát” rồi sao? Anh cũng vậy a, buổi tối hôm nay chúng ta liền uy nhau “uống” đi, xem như động phòng trước khi đi hưởng tuần trăng mật.”
“Oa! Hạ lưu!”
“Chúng ta cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt. . . . .”
“Uy, Lục Khải, anh không phải rất có tiền sao?”
“Đừng đánh trống lãng, nói chuyện nào nên nói a, sao lại đứng ở đây, ngồi vào xe của anh nào.”
“Em không thể gọi anh là đồ ngốc được rồi? Ngay cả họ tên cũng không thể gọi, anh lại không cho em gọi là đại ca.”
“Không được.”
“Thật nhỏ mọn.”
Im lặng trong chốc lát.
“Lục Khải, Lục Khải! Em nói nhỏ cho anh nghe, đằng sau có chiếc xe theo dõi chúng ta, anh nhìn vào tấm kính thử xem.”
“Em như thế nào biết là đang theo dõi chúng ta?”
“Bởi vì lúc chúng ta đi hắn cũng đi, chúng ta quẹo hắn cũng quẹo, hơn nữa bây giờ xe cộ rất ít. Có thể hay không là một người Mĩ của công ty đối thủ nào đó muốn bắt cóc anh?”
“Anh không có đối thủ nào lợi hại như vậy đâu, đó là xe của anh.”
“Di? Xe của anh? Vì cái gì phải đem tới hai chiếc?”
“Chúng ta là kẻ có tiền rồi, ra ngoài phải mang theo hai chiếc, một chiếc ngồi, một chiếc không ngồi chạy theo phía sau.”
“. . . . . .”
“Đùa em thôi, đó là luật sư của anh, hắn nói muốn theo dõi anh cho tới khi anh quay về Mĩ, không cho anh chạy trốn nữa.”
“Hư, làm em hoảng sợ.”
“Sóc con.”
“Cái gì?”
“Anh yêu em.”
“Ân. Em cũng yêu anh, đồ ngốc!”
“Không được kêu anh là đồ ngốc!”
“Hì hì. . . .”
“Anh đang lái xe, không được ôm. . . .”
Hạnh phúc a, là thật đơn giản đấy.
ღTOÀN VĂN HOÀNღ
ĐAM MỸ Page