Thi Nhiêu vô cùng thâm tình nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng cũng cong lên vừa đủ, giống như một yêu tinh đang muốn câu dẫn người khác.
Mày Khâu Thừa giật giật, theo bản năng nhìn về phía mẹ xem phản ứng, bất ngờ ăn một đạp của Thi Nhiêu làm cả người anh đều run lên.
Thấy anh chậm chạp không há miệng làm nét cười trong mắt cô càng dữ tợn, giống như muốn bóp chết anh, Khâu Thừa hít sâu một hơi rồi mở miệng ăn lấy miếng đậu hủ sắp rơi kia.
"Ăn ngon không?"
Khâu Thừa bị kẹp giữa hai người phụ nữ đang đấu tranh gay gắt nên làm gì còn tâm trạng thưởng thức hương vị, nhai còn chưa được mấy lần đã nuốt xuống.
"Ngon, rất ngon."
Này giống như mẹ và bạn gái cùng rơi xuống nước....Không, vấn đề này không giống nhau.
Tình huống hiện tại phải là bạn bị rơi xuống nước, mẹ và bạn gái ở trên bờ đang tranh cãi không ngừng, bạn muốn tiếp tục ở trong nước hay leo lên bờ khuyên can đây?
Nếu có quyền lựa chọn Khâu Thừa sẽ chọn ở trong nước cả đời không cần lên nữa.
"Lại nếm thử món này đi."
"Anh, anh tự ăn được, em cũng ăn đi...."
Tuy rằng anh cực lực ngăn cản nhưng Thi Nhiêu vẫn làm theo ý mình, liên tục đút thức ăn đến miệng anh, trên bàn ăn bỗng trở thành chiến trùng nồng mùi thuốc súng, anh thật sự rất muốn chui xuống gầm bàn để được yên tĩnh một chút.
"Một miếng này nữa rồi em ăn đi, đừng đút nữa nhé, ngoan."
Vốn tưởng mình ăn nói khép nép như vậy sẽ có được sự đồng tình của cô, không ngờ người nào đó vẫn hết sức ngoan cố.
"Không sao, em sẽ đút cho anh."
Nhìn dáng vẻ không chút thiện lương của cô làm Khâu Thừa nổi da gà khắp người, hiện tại anh mới hiểu ra : Hai người phụ nữ này rõ ràng đang cố hơn thua nhau!
"Em...."
"Ai nha, ăn cơm thì ăn, nói ít một chút. Đây, uống miếng canh đi...."
Nếu đổi thời gian khác, vào một trường hợp khác thì trong lòng anh sẽ rất thỏa mãn, nhưng lúc này anh lại vô cùng căng thẳng.
Ăn xong bữa cơm này Khâu Thừa ra không ít mồ hôi, không phải do nóng mà là do sợ. May mắn Nhạc Vi Vi trước đó ở Khâu gia nên vẫn nhịn được để không đấu khẩu.
Cơm nước xong Thi Nhiêu thỏa mãn đứng lên lau khóe miệng, vịnh vào bả vai Khâu Thừa mỉm cười.
"Anh nói chuyện với dì đi, em về phòng chờ anh nha, moa~"
Sau khi hôn lên mặt anh một cái cô còn không quên nhìn về phía Nhạc Vi Vi cười, trong mắt cũng không có khiêu khích gì, nhưng đặt trong tình huống này lại là vẻ như đang khiêu khích.
Sau khi cô rời đi, Khâu Thừa nhìn chiếc chén trước mặt rồi thở dài một hơi, anh cảm giác sau này nhà này sẽ không được yên bình, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu làm sao có thể hòa hoãn đây.
"Mẹ, tính cách Nhiêu Nhiêu là như vậy, mẹ thông cảm một chút, cô ấy không có ý xấu đâu."
Hai tay Nhạc Vi Vi đặt lên bàn rồi nhìn vào mắt anh, trong mắt không buồn cũng chẳng tức giận.
"Nghỉ ngơi sớm chút đi, chú của con hai ngày nữa sẽ từ Mỹ trở về, sau này sẽ càng lúc càng bận, đừng để mình mệt mỏi đến suy sụp."
Bà ngay cả việc chồng nɠɵạı ŧìиɦ cũng có thể nhịn thì Thi Nhiêu có tính là gì.
"Con biết rồi, gần đây quá bận nên không có thời gian trò chuyện với mẹ, hy vọng mẹ có thể thông cảm."
"Yên tâm làm việc của mình đi, mẹ vẫn có thú vui trong vườn, lại nói không phải còn có con bé lâu lâu đến chọc giận mẹ sao?"
Biết được mẹ không tức giận thì tảng đá trong lòng anh rốt cuộc cùng buông xuống, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
"Cô ấy vĩnh viễn là một đứa bé không chịu lớn, luôn thích náo nhiệt."
Nhìn con trai khi nhắc tới Thi Nhiêu trong mắt đầy ý cười thì Nhạc Vi Vi khẽ thở dài trong lòng : Nếu không phải lúc trước mẹ có thành kiến về thân phận của con bé thì hiện tại người một nhà cũng không cần xấu hổ như vậy.
"Mẹ biết rồi, hai đứa lâu ngày không gặp, lên phòng đi."
"Được, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Khâu Thừa đẩy ghế ra rồi đi lên lầu, sau khi vào phòng thì thấy cô gái đang nằm trên giường bấm điện thoại, anh khép cửa lại rồi đi đến mép giường.
"Nói, vừa rồi em cố ý đúng không?"
Thi Nhiêu bĩu môi không chịu thua nhìn anh : "Đúng thì thế nào? Anh muốn đánh em à?"
Nói xong còn nghiêng mặt qua một bên rồi hừ một tiếng.
"Nếu anh nỡ đánh em thì còn chờ tới ngày hôm nay sao?"
Khâu Thừa giơ tay đặt lên đỉnh đầu rồi xoa nhẹ mái tóc dài của cô.
"Về sau đừng như thế nữa, bữa cơm này anh ăn đến đau dạ dày đấy."
"Em cũng đâu muốn thế. Ngày thường anh bận rộn làm việc em không thể làm phiền, thật vất vả mới gặp được cũng không được ân ái sao, chúng ta đâu phải vị thành niên."
Nhìn trên mặt cô đang cố ra vẻ ủy khuất thì anh khẽ thở dài.
"Anh biết, anh chỉ không hy vọng hai người sẽ làm náo loạn lên, gần đây bận đến mức không có thời gian ăn cơm, trường hợp xấu hổ như thế anh thật sự không muốn xảy ra."
Chú sắp trở về rồi nên anh phải tranh thủ bố trí mọi việc cho thật tốt, vì việc này mà tốn không ít thời gian.
"Gần đây có phải anh không nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không, quầng thâm mắt thật đậm."
"Vẫn ổn, tối qua ngủ được tiếng."
Nghe lời này Thi Nhiêu ngạc nhiên đến mức há miệng, vội vàng đứng bật dậy rồi đẩy vai anh thúc giục nhanh đi tắm.
"Vậy anh mau đi tắm đi, đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon."
Đẩy mạnh Khâu Thừa vào phòng tắm xong thì cô vội vàng đem giấu bộ 'nội y tình thú' vào ngăn cuối của tủ quần áo, cầm một bộ váy ngủ bình thường đi thay.
Anh tắm rửa xong ra ngoài sấy tóc thì cô đi vào đánh răng, chờ đến lúc cô ra ngoài thì anh đã ngủ ngon trên giường.
Nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của người đàn ông, Thi Nhiêu càng thêm nguyền rủa đôi cha con ở Khâu gia kia, tay chân nhẹ nhàng đắp chăn đàng hoàng cho anh thì cô cũng tắt đèn nằm xuống.
Đêm nay hai người ngủ thật ổn định, những đêm trước do không được ngủ yên giấc nên Khâu Thừa ngủ đến hừng đông mới mở mắt ra.
Tỉnh lại thì anh nhìn người đang nằm bên cạnh mình, vẻ đẹp mềm mại khi ngủ của cô làm mọi mệt nhọc lo lắng trong người anh đều tan biến mất.
Cô như một dòng suối thanh mát gột rửa mọi sự hận thù bất lực của anh, len lỏi vào trong lòng để anh còn cảm nhận được chút gì đó yên bình.
Đại khái là do ánh nhìn của anh quá nóng bỏng nên làm cô gái đang ngủ cũng thức giấc, chậm rãi mở mắt ra chạm ngay vào ánh mắt đầy dịu dàng kia, cô khẽ cong cong môi rồi đưa tay sờ mặt anh.
Khâu Thừa không né tránh, vẫn giữ nguyên tư thế nằm bên cạnh cô rồi vươn tay vuốt chóp mũi cô.
"Chờ anh giải quyết xong chuyện này thì mỗi ngày đều sẽ bên cạnh em đến lúc thức giấc."
Thi Nhiêu nghe xong lời này thì phụt cười : "Anh thật có tiền đồ đấy."
"Có thể do gần đây quá mệt mỏi nên lần đầu tiên anh cảm thấy cùng người mình yêu ngủ đến thức giấc cũng là điều gì đó rất hạnh phúc."
"Vậy về sau mỗi ngày em đều sẽ ngủ bên cạnh rồi cùng anh thức giấc."
Vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng đập, Thi Nhiêu đương nhiên biết là ai nên trước khi anh lên tiếng đã nhanh chóng bịt miệng anh lại.
"Tiểu Thừa, con tỉnh chưa?"
Nghe thanh âm quen thuộc kia cô khẽ đảo mắt rồi tiến đến tai anh nói.
"Rên đi!"
Khâu Thừa nhíu mày khó tin nhìn cô, giống như chẳng hiểu cô nói gì.
"Em bảo anh rên lên, lớn tiếng một chút lừa mẹ anh đi đi, xong em sẽ giúp anh bằng miệng!"
"......"
Trong nháy mắt ánh mắt người đàn ông sáng quắc nhìn chằm chằm cô, giống như đang hỏi : Em nói thật không?
"Em nói thật, anh lừa được bà ấy đi thì em giúp anh bằng miệng!"
Vừa dứt lời Khâu Thừa nhanh chóng xoay người đè cô xuống thân mình, dùng âm thanh hết sức rõ ràng để diễn một màn không dành cho thiếu nhi cho người ngoài cửa nghe.
Vốn dĩ Nhạc Vi Vi còn muốn tiếp tục gõ cửa nhưng nghe thấy tiếng động bên trong thì tay cứng ngắc giữa không trung, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tấm cửa rồi lắc đầu bỏ đi.
Đoán được người đã rời đi nên Thi đẩy nhẹ người đàn ông đang đè mình ra rồi ngồi dậy, thở dài nói.
"Về sau nếu mỗi ngày mà mẹ anh cứ gọi rời giường như thế thì việc cùng nhau thức giấc chỉ là giấc mộng hão huyền."
Cô còn có tâm trí suy xét chuyện tương lai nhưng anh hoàn toàn chẳng rảnh như vậy, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện vừa rồi cô hứa.
"Đừng nói vô nghĩa, nhanh nào."
"Nhanh cái gì?"
"....."
Đối diện với ánh mắt mờ mịt của cô thì Khâu Thừa khẽ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Đừng bảo chuyện vừa rồi em nói mà em không nhận nhé?"
"Em, em vừa rồi nói giỡn mà, em không biết đâu."
Làm cái gì mà làm? Phim cấm cô còn chưa xem được bao nhiêu, không cắn đứt luôn của anh là mừng đấy.
"Fck!"
Mẹ kiếp, chính là do chưa thử qua nên vừa rồi anh mới không suy nghĩ mà đồng ý, ai biết cô gái này nói mà không dám làm.
"Trước thử xem, không chừng em thử một lần liền biết."
"Hơ, em còn chưa ăn bữa sáng đâu, anh đừng tưởng bở."
Nếu thật giúp anh bằng miệng thì có mà đến ngày mai cô cũng chẳng ăn cơm nổi.
Thi Nhiêu liếc anh một cái rồi xoay người lấy từ ngăn kéo ra chiếc TT đỏ rồi ném đến trước mặt anh.
"Tự mình chọn, làm hoặc không làm, đừng mơ tưởng chuyện khác."
"....."
Loại chuyện này còn phải chọn sao?
Cho dù không có phục vụ đặc biệt nhưng còn hơn không có gì đúng không?