Qua h, Thi Nhiêu đăng nhập Weibo của mình, đăng tấm ảnh tay đeo nhẫn lên: Đẹp không?
Fan mới lắng xuống một chút đã bị chiếc nhẫn mang ngụ ý khác này làm náo loạn lên trở lại, ai muốn thoát fan cũng đã thoát rồi, hiện tại dư lại cũng toàn "fan mẹ" đi theo tò mò xem nhà trai là ai.
Thi Nhiêu ngồi trên giường nhìn trần nhà ngây người một lúc, sau đó trả lời một bình luận.
[Bạn trai.]
Fan:????Có vô nghĩa quá không. Nói gì chúng em chưa biết ấy.
Nhìn fans khắp nơi kêu ca khắp nơi làm Thi Nhiêu có chút vui sướng vì mục đích đã thành công, sau đó lăn đến trong lòng Khâu Thừa.
"Lúc trước vừa công khai đã có rất nhiều fan rời đi, mắng em không có chí cầu tiến, mà các cô ấy đâu biết rằng em chẳng có chí cầu tiến thật."
Thi Nhiêu để mặt mình lên bụng anh, mái tóc mềm mại xả tung ra như tấm áo choàng, Khâu Thừa thoải mái dùng tay vuốt theo làn tóc như tơ lụa của cô.
"Anh cảm thấy em rất có chí cầu tiến mà."
"Nào có, nếu em có chút chí cầu tiến thì đã chạy đến công ty tranh "bát cơm" với chị em rồi."
Chỉ qua một lớp áo ngủ mỏng nhưng cô cọ mũi vào người để ngửi mùi hương của anh, giống như chú mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân làm lòng anh nhộn nhạo cả lên.
"Em nằm yên đi, giữ chừng mực một chút."
Đổi khi cô giống như chú mèo hay chú cún nhỏ, thích thì sẽ bò lên người anh rồi nhào vào ngực anh quậy phá. Nhưng cũng có những lúc cô lại giống như chú nhím, anh muốn đến gần cũng chẳng được.
"Làm sao, em không được cọ vào người anh hay sao?"
Cô chầm chậm bò dậy, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn anh, Khâu Thừa giật giật khóe môi, thật muốn lấy dây thừng trói cô lại mà.
"Em cũng đang "nghỉ lễ" rồi, cọ sẽ xảy ra chuyện gì đâu phải em không biết. Một chút "nó" tỉnh rồi anh lại phải vào nhà vệ sinh giải quyết."
Lại nói anh cũng thật xui xẻo, mỗi khi tới mấy kỳ lễ tết thì "dì cả" của cô đều đến. Mà kỳ snh lý cô lại càng dính người, mà điều quan trọng là cô chỉ để chính mình vui vẻ, mặc kệ xem anh có ổn không.
"Không được, em khó chịu, anh ôm em chút đi."
"...." Vừa rồi không phải em còn để chân trần chạy ra ngoài sao, bây giờ biết khó chịu rồi?
Khâu Thừa bất đắc dĩ thở dài, ôm cô từ phía sau vào ngực mình.
"Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn khó chịu nữa."
Thi Nhiêu ngồi quỳ trên đùi anh, hít hít mũi rồi lẩm bẩm: "Em không buồn ngủ, một chút cũng không."
"....." Nhưng anh khó chịu! Cũng không thể tiếp xúc cự ly âm thì trêu chọc gì nhau nữa?
Sau một lúc bị anh lăn lộn hôn hít thì cô gái không chịu yên phận rốt cuộc cũng kéo chăn nằm xuống, bá đạo đặt chân lên người anh, Khâu Thừa là giận nhưng không dám nói, chịu đựng cho đến sáng hôm sau.
Hai người bọn họ chẳng thường ra ngoài ăn cùng nhau, không dạo phố càng không đi chơi, hơn nữa paparazzi cũng không dám nhiều lời về gia thế của Thi Nhiêu, dù có thêm tư liệu gì cũng chẳng dám đăng lên, cho nên fans đoán cả đêm cũng không ra rốt cuộc vị bạn trai trong truyền thuyết kia là ai.
Vấn đề này làm mọi người rối loạn từ năm trước qua năm sau, fans điên cuồng thăm hỏi khắp nơi những chẳng ra được tin tức có ít gì.
Đương nhiên phát điên vì cô không chỉ có fans mà còn có mấy vị ở Tạ gia kia, Thi Nhiêu ăn sáng xong liền thúc giục Khâu Thừa đưa mình về, bước vào nhà thì giống như bước vào phiên tòa.
"Ngày hôm qua con bảo đảm trong điện thoại thế nào?"
"Con, con đã nói gì chứ?"
Chuyện đến nước này, ngoại trừ giả ngu ra thì không biết phải làm gì nữa, dù sao cô cũng không thể như Tạ Dư mà mặc kệ không phản ứng với bọn họ.
"Con dám giả ngu, hôm qua đã nói trước trời tối sẽ trở về."
Nhìn ba mình đang rất muốn đánh người, Thi Nhiêu quay đầu nhìn ra cửa sổ, bĩu môi nói: "Nhưng trời rõ ràng chưa tối thật mà."
"Con...."
Tạ Hữu Thanh tức giận đến ngực phập phồng, Thi Lam bên cạnh thấy vậy liền dìu ông ngồi xuống rồi vỗ vỗ vào sau lưng.
"Nhiêu Nhiêu, đến đây xin lỗi ba con ngay!"
Chỉ một câu của mẹ đã phá hủy hết tâm trạng vui vẻ của cô, Thi Nhiêu mếu máo đi lên cúi người trước mặt ba, không tình nguyện nói.
"Ba, con xin lỗi, con sai rồi!"
Tạ Hữu Thanh đã thở bình thường trở lại, nhìn vẻ mặt uất ức của con gái thì nhịn không được quay lại trách cứ vợ mình.
"Em sao lại thế, người một nhà mà hung dữ làm gì, anh cũng đâu tức giận lắm. Chỉ định nói chút đạo lý cho con hiểu thôi mà, em xem em dọa con bé sợ hãi rồi kìa."
"Em...."
Đối diện với sự chỉ trích của chồng, Thi Lam chẳng biết phải nói sao nên ấp úng cả buổi rồi tức giận xoay người đi lên lầu.
Thi Nhiêu đứng trước mặt ba, nhìn dáng vẻ tức giận của mẹ thì nghĩ thầm: Không phải là do con nói đâu đấy, mẹ đừng sau này lại đổ lên đầu con.
"Nhiêu Nhiêu, đến đây ngồi, ba có việc muốn nói với con."
Cô đáp một tiếng sau đó mờ mịt ngồi xuống cạnh ba, đoán không ra rốt cuộc ông muốn hỏi gì.
"Ba muốn hỏi gì? Chuyện của Khâu gia sao?"
"Ba mới không thèm quan tâm chuyện Khâu gia, chị gái con....có phải có bạn trai rồi không?"
"!!!" Thi Nhiêu không hề chuẩn bị trước mà mở to mắt.
Tạ Hữu Thanh vừa thấy phản của cô liền biết mình đoán không sai: "Nói với ba, bạn trai của chị gái con trông thế nào?"
Nghĩ đến với cái tính cách như chẳng có người thân kia của Tạ Dư, Thi Nhiêu cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát, chột dạ nói:
"Con, con còn không biết chị ấy có bạn trai, làm sao biết bạn trai chị ấy trông thế nào?"
"Nói bậy, con rõ ràng biết, có một số chuyện chị gái con sẽ không nói với chúng ta, nhưng sẽ nói với con. Có phải người đón con bé đi lần trước là bạn trai nó không? Cậu ta làm nghề gì?"
"Người nào, con, con không biết. Ba, nếu ba muốn biết thì tự mình đi hỏi chị đi."
Đùa chứ, nếu quay đầu ba bảo do cô lỡ miệng nói thì Tạ Dư không bóp cht cô mới lạ.
"Con không biết thật? Nếu tương lai ba phát hiện ra con biết chuyện này, ba sẽ tìm con "tính sổ"."
"Hả???" Con có phải con ruột không đấy, xem thế nào cũng thấy như được nhặt về.
"Nhưng mà con không cần sợ, ba sẽ không tính với con, mà ba sẽ tính hết lên người tên Khâu Thừa kia."
"!!!" Mọi người có thể đừng đem anh ấy ra uy hiếp con không, ác độc thật đấy!
Vì để tạm thời bảo vệ được Khâu Thừa, cô chỉ có thể bán đứng một ít tin tức về chị gái. Bởi vì dù sao khi Tạ Dư trở về biết mình bị bán đứng thế nào cũng lại đi tìm Khâu Thừa gây phiền toái.
Tại sao ai cũng cao cao tại thượng lại gây khó dễ cho một cô gái nhỏ bé yếu đuối như cô chứ!
"Con cũng biết không nhiều lắm, chỉ vô tình thấy được thôi, đúng là người đàn ông hôm đó đón chị ấy đi, quan hệ của hai người họ cũng rất tốt, là kiểu yêu đường bình thường giống bao người ấy."
Bình thường cái P, cô chưa bao giờ thấy qua mối quan hệ nào rối rắm như hai người bọn họ.
"Chị con có thích cậu ta không?"
"Đương nhiên là thích chứ, nếu không sao lại ở bên anh ta, còn chịu đựng được cái trù nghệ() tệ như vậy."
() trình độ nấu ăn
Tạ Hữu Thanh gật gật đầu, nghĩ thầm: Thì ra cũng có thể nấu ăn, chỉ là không ăn được thôi.
"Cậu ta làm nghề gì?"
"Cái này con không rõ, hình như hiện tại không làm gì cả."
"???" Không có nghề nghiệp? Con gái bảo bối của mình sao lại coi trọng một người đàn ông mà ngay cả nghề nghiệp cũng chẳng có.
Phát hiện ánh mắt của ba mình dần sắt bén hơn, Thi Nhiêu vội vàng xua tay: "Không phải như ba nghĩ đâu, trước kia anh ta có làm việc, chỉ là sau này không làm nữa. Anh ta chăm sóc chị rất tốt, làm việc gì cũng nghĩ cho cảm nhận của chị, chị con đối với anh ấy cũng rất vừa lòng."
Việc Hàn Lâm trước từng làm trợ lý cho Tạ Dư cô hoàn toàn không dám nói, nói cũng không giúp được gì. Hiện tại anh ta đang làm bảo mẫu cho Tạ Dư cô càng không dám nói, nếu không ba mình có thể tức chết mất.
Làm người tốt, thật khó a!
"Ba, cho chị thêm chút thời gian đi, khi nào sẵn sàng chị ấy sẽ mang bạn trai về giới thiệu. Mọi người phải tin tưởng ánh mắt của chị, chị ấy đâu phải kiểu phụ nữ ngu ngốc vì yêu mà không màng thứ gì đâu, người đàn ông chị ấy chọn có lẽ không ưu tú được như ba, nhưng chắc chắn anh ta sẽ có chỗ hơn người."
Một câu nói có thể khen cả người, cô thật muốn vỗ tay cho mình, nghĩ thầm: Hai người quay về mà không mời tôi ăn được một bữa lớn, không mua cho tôi được vài chiếc túi thì thật phí với nỗ lực của tôi lúc này.
"Vậy gia thế của cậu ta, con biết không?"
"Không biết, bọn con mới gặp mặt nhau một lần."
Lần đầu gặp chẳng nói gì, cô căn bản cũng không gọi đây là gặp mặt.
"Không biết thật?"
"Con không biết thật, những gì biết con đều đã nói, ba cứ chờ đợi thêm đi, biết đâu qua một thời gian nữa chị ấy sẽ mang người về."
Nghe vậy Tạ Hữu Thanh thở dài, Thi Nhiêu vốn đang cho rằng ông sẽ im lặng để suy nghĩ thêm, lại nghe ông nói:
"Qua vài ngày nữa công ty có cuộc họp thường niên, con cũng đến dự đi."
"Con? Không tốt lắm đâu, loại việc này không phải nên để chị con...." Nói đến đây cô mới nhớ ra Tạ Dư đã bị mình lừa chạy đi mất rồi, thật muốn vả cho mình một bạt tai.
"Không phải bởi vì nguyên nhân kia, con cũng không còn nhỏ, dù không tham gia các hoạt động thương nghiệp, nhưng tham gia vào các buổi tiệc của công ty là việc cần thiết."
"Ba biết bao năm nay ở Tạ gia con chịu không ít thiệt thòi, ba cũng không nên nói những chuyện làm con nhớ mãi trong lòng. Dù sao con yên tâm, đồ vật gì nên thuộc về con thì ai cũng không lấy đi được."
Hai chị em cô vốn đã được sắp xếp tốt, chưa nói đến chuyện công bằng hay không công bằng, Tạ Dư làm người thừa kế nên bao năm nay vất vả hơn Thi Nhiêu rất nhiều, muốn đăng cai thì phải chịu được sức nặng của vương miện, đạo lý này ai cũng có thể hiểu.
"Ba, con không có bị thiệt thòi...."
"Được rồi, trong lòng con thế nào ba hiểu rõ. Nếu lúc trước không phải con cứ lạnh lạnh lùng lùng với Khâu Thừa thì ba cũng không đề nghị nó kết hôn với chị gái con."
Nghe được lời này Thi Nhiêu giật mình: "Ba biết chuyện của con với Khâu Thừa?"
"Ba không phải người mù, mẹ của con... Haizz, con đừng trách bà ấy."
Hai mẹ con ruột thịt lại để mối quan hệ trở thành thế này, ông cũng không biết phải làm sao, băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày lạnh, nếu muốn băng tan cũng cần phải có thời gian chứ không phải trong một sớm một chiều.
Nói xong những chuyện này Tạ Hữu Thanh vỗ vỗ vai cô, cho cô một ánh mắt cỗ vũ rồi dứng dậy đi lên lầu.
Thi Nhiêu nhìn bóng dáng của ba mình thì trong lòng có chút xúc động, cô vẫn luôn cho rằng ông không biết, cho rằng ông và mẹ đều không thích mình, chỉ là xuất phát từ nghĩa vụ nên mới giữ cô lại trong ngôi nhà này.
Cô giơ tay xoa xoa mắt mới phát hiện trên tay có nước: "Sao lại khóc thế này, gần đây có phải quá đa sầu đa cảm rồi không?"
Sau khi trở về phòng ngủ cô gửi tin nhắn cho Tạ Dư, vừa muốn hỏi thử bên kia thế nào rồi, vừa muốn xem xét tình hình xem cô với Khâu Thừa có cần chạy trốn trước không.
[Chị rốt cuộc đang làm gì? Định khi nào trở về, gặp người nhà anh ta rồi chứ?]
Vốn tưởng rằng phải chờ đợi lâu lắm mới được trả lời, ai ngờ chỉ vài giây sau Tạ Dư đã đáp lại.
[Xử lý chuyện chia tay, đêm nay sẽ về.]
Thi Nhiêu bị dọa đến mức ngồi bật dậy: "Mẹ kiếp, chắc không phải đâu!"