Sự thật đúng như những gì Diệp Lan nghe nói, Ngô Đại Long là một đạo diễn cực kỳ yêu nghề, riêng tạo hình nhân vật đã chụp mất nguyên một ngày, đặc biệt Giản Minh một mình hai vai, là linh hồn của bộ phim lần này.
Đạo diễn Ngô yêu cầu anh phải thay đổi tự nhiên giữa hai nhân vật thái tử tươi sáng nhân hậu và thế thân âm trầm, anh chuyển vẫn chưa được thuần thục lắm, vẻ mặt cũng chưa tới, bị đạo diễn Ngô mắng như tát nước.
Phương Lược ở trường quay xem quá trình chụp ảnh tạo hình một lúc, ánh mắt vẫn không rời Châu Hiểu Ngữ, nhìn cô ôm quần áo, bình giữ nhiệt của Giản Minh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ, cũng không biết trong lòng đang cảm thấy gì. Ngay cả khi hắn đến đứng sau lưng cả nửa ngày rồi mà cô vẫn hoàn toàn không nhận ra, cuối cùng Phương Lược đành tự mình lên tiếng, “Em… tình nguyện phục vụ người khác thế cơ à?”
Châu Hiểu Ngữ đang quan sát tâm tình ông chủ, sợ anh bị đạo diễn Ngô mắng sẽ suy sụp, ảnh hưởng đến việc chụp ảnh. Không ngờ sau khi ông chủ tự dìm hàng, da mặt cũng dày lên không ít, bị mắng mà vẫn có thể hòa nhã nhận sai, “Đạo diễn Ngô, để tôi thử lại, lần sau sẽ không thế nữa.”
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đã nhìn ngay thấy Phương Lược, lúc này mới phát hiện người vừa hỏi là hắn. “Chuyện đó không giống nhau, đây là công việc.”
Giọng Phương Lược thể hiện thái độ mất mát rõ ràng, “Có gì không giống nhau, đều là lo nghĩ về ăn uống ngủ nghỉ của một người đàn ông cả thôi. Hơn nữa cậu ta chỉ cho em có chút tiền lương, em còn phải đi công tác, chạy tới chạy lui khắp các nơi.” Phần sau của bộ phim này còn phải chạy đến mấy chỗ Tân Cương, Cam Túc để lấy cảnh đẹp, nghe nói hoàn cảnh quay phim không tốt lắm.
Châu Hiểu Ngữ nhíu mày, “Chuyện này chúng ta đã bàn rất nhiều lần rồi, ai cũng không chịu nhường bước nên mới phải chia tay. Phương Lược, công việc và đời sống thường ngày không giống nhau, để em ở nhà làm nội trợ toàn thời gian và để em ra ngoài làm trợ lý là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Phương Lược thật sự không hiểu nổi, “Anh biết, em vốn không yêu anh nhiều như anh yêu em, bởi thế nên chuyện làm một người vợ ngoan ngoãn ở nhà vui vẻ đợi chồng tan ca, giúp chồng dạy con em làm không được. Anh nuôi em chẳng phải dễ dàng hơn em phải khổ cực ra ngoài làm việc sao? Bao nhiêu cô gái chỉ mong có người nuôi mình, sao em lại không chịu?”
Châu Hiểu Ngữ nghe thấy mấy lời giáo huấn này là cảm thấy như quay lại trận cãi nhau dữ dội ngày hôm đó, trước mắt cũng sắp đen kịt, cô chặn ngay lại, “Chúng ta không bàn chuyện này ở phim trường được không? Bây giờ đang trong giờ làm việc của em, buổi tối xong việc rồi chúng ta lại nói chuyện một lần, nói cho rõ ràng minh bạch hết!”
Phương Lược cười dịu dàng, “Em xem, em lại vội vàng nữa rồi, anh đã nói từ đầu, em vẫn còn trẻ con, đừng nghĩ nhiều làm gì, mọi chuyện cứ nghe theo anh là được. Em thế này giống như đứa trẻ vô cớ hờn dỗi làm loạn vậy. Được rồi được rồi chúng ta sẽ nói chuyện, nói đến khi em đồng ý mới thôi!” Ánh mắt hắn vượt qua đỉnh đầu Châu Hiểu Ngữ, đụng thẳng vào ánh mắt của Giản Minh đang chụp ảnh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt lại càng nở rộ.
Vốn Giản Minh đang chụp vai thế thân ngẩng mặt quay đầu cũng phải thể hiện vẻ âm mưu ngoan độc, quyết đoán lạnh lùng nhưng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái tươi cười rạng rỡ của thái tử lúc nãy, kết quả vừa nhìn thấy Phương Lược sán lại gần trợ lý mập nói chuyện, mặc dù không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nụ cười trên mặt kia thì không lừa được ai. Sáng nay lúc Giản Minh mua đồ ăn sáng về phòng, đang ngồi đợi trợ lý mập qua cũng là vẻ mặt này, anh đã tự kiểm chứng trong gương rồi.
Ngô Đại Long đang định mở miệng ra mắng thì phát hiện thần thái Giản Minh thay đổi hẳn, ánh mắt chứa đựng phẫn nộ, không cam tâm, đấu tranh bắt đầu xuất hiện, hơn nữa lại nháy mắt bị đè hết xuống, cả người chuyển hóa thành Tiêu Sắt âm trầm, rốt cuộc vẫn mở miệng khen một câu, “Chàng trai trẻ, khả năng lĩnh ngộ cũng không tồi đâu, lúc nghỉ ngơi chịu khó nghiền ngẫm thêm nội tâm nhân vật đi.”
Giản Minh, “…”
Hôm đó kết thúc chụp ảnh, Châu Hiểu Ngữ đi về với Giản Minh, để đồ của anh vào phòng rồi mới tranh thủ xin nghỉ phép, “Anh Minh, tối nay tôi có việc, phải đi một chuyến.”
Dạo này kết thúc công việc xong Giản Minh đều tập thể hình dưới sự hướng dẫn của Thi Khải, thông thường Châu Hiểu Ngữ cũng sẽ đi theo, lên máy chạy bộ tập một chút cho ra mồ hôi. Dạo này trời đã lạnh dần lên rồi, luyện tập một chút cũng dễ chịu hơn.
“Tối muộn rồi còn chạy đâu? Có cần tôi đi cùng không?” Anh đoán trợ lý mập chắc chắn là có hẹn với Phương Lược, còn không thể để lộ mình đang ghen được. Bây giờ anh mới thấy yêu cầu của đạo diễn Ngô vẫn chưa là gì, khó nhất hóa ra là diễn trước mặt trợ lý mập kìa.
Châu Hiểu Ngữ nào dám để anh đi cùng, “Không cần đâu anh Minh, anh cứ luyện tập với Thi Khải đi.” Dù sao dạo gần đây Tiết Khởi không thèm ngó ngàng gì đến Thi Khải, anh chàng huấn luyện viên tưởng có thể tận hưởng cuộc sống thần tiên có đôi có cặp giờ lại một mình chiếc bóng, đã sắp biến thành oán phu luôn rồi, trông thấy Giản Minh là lại cằn nhằn cái tên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, sau đó đổi thành hành hạ Giản Minh trong phòng tập.
Đợi trợ lý mập đi rồi, Giản Minh gửi tin nhắn cho Thi Khải: “Tối nay nghỉ, cho cậu có thời gian đi tán gái”, sau đó tìm một cái áo jacket dày, dựng thẳng cổ áo, kéo hết khóa lên che nửa khuôn mặt, lại đội thêm mũ, không cản đường nhìn nhưng che giấu thành công thân phận. Anh đứng trước gương chỉnh lại y phục, cảm thấy bản thân như gián điệp sắp ra trận, vô cùng căng thẳng hệt trong phim hành động vậy.
Trợ lý mập có lẽ trong lòng có tâm sự, ra khỏi khách sạn cũng không gọi tắc xi mà cứ đi bộ trên lề đường. Giản Minh không nhìn được khuôn mặt cô, chỉ có thể dựa vào dáng đi mà phán đoán tâm tình đối phương. Nếu bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn thì chắc chắn là có hy vọng tái hợp với Phương Lược. Có điều trời chiều lòng người, mỗi bước đi của trợ lý mập đều có vẻ do dự đắn đo, lờ đờ đi giữa màn đêm đến hai mươi phút, càng đi càng chậm, có mấy lần còn dừng hẳn lại, xong lại như đã nghĩ thông suốt, lại sải bước đi tiếp.
Trong đầu Giản Minh không biết đã có bao nhiêu suy nghĩ lướt qua, chỉ mong có thể lập tức rút điện thoại ra do thám tin tức từ Diệp Lan. Khổ nỗi Diệp Lan rất nhanh nhạy, mũi còn thính hơn chó, chỉ cần anh nói mấy câu thể hiện sự quan tâm đến trợ lý mập thì không chừng bị đoán ra mất.
Anh vẫn còn nhớ lúc đầu tuyển trợ lý, anh chỉ lo lại gặp phải trợ lý nào trồng cây si mình, mà Diệp Lan thì năm lần bảy lượt đảm bảo trợ lý mới sẽ không có hứng thú gì với anh đâu. Bây giờ thì ngược lại, anh chỉ mong trợ lý mập có hứng thú với mình, sự thật tréo ngoe, anh mới là người rung động trước.
Nếu kể cho Diệp Lan nghe, khéo chị ta cười bể bụng mất.
Đích đến của trợ lý mập là quán trà kiểu Hồng Kông, giữa các bàn đều có cây xanh để đảm bảo không gian riêng tư. Giản Minh vừa bước vào đã liếc ngay thấy trợ lý mập và Phương Lược ở trong góc.
Trợ lý mập đứng cạnh bàn, Phương Lược chào hỏi mời cô ngồi xuống, anh cũng đi qua ngồi ở bàn bên cạnh, vừa hay nghe được lời của Phương Lược.
“Em xem em gầy đi bao nhiêu rồi, cứ theo Giản Minh sống kiểu gì thế? Anh đã gọi mấy món em thích, lát nữa em ăn nhiều chút.”
Giản Minh nghĩ mình đã chăm chỉ không mệt mỏi vỗ béo trợ lý, khổ nỗi cô béo nhanh gầy cũng nhanh không kém, gần đây lại theo anh chạy tới chạy lui, sau khi về Bắc Kinh cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế, mắt thấy khuôn mặt bánh bao đã sắp gầy thành trái xoan rồi, anh cũng bất lực lắm. Ai ngờ chuyện này lại thành đề tài để Phương Lược công kích, anh chỉ hận mình không tự qua đó biện minh được.
Anh nghe tiếng trợ lý mập, “Anh Minh đối xử với tôi rất tốt, ăn uống cũng rất thịnh soạn, chẳng qua dạo gần đây bận quá thôi. Chúng ta cứ nói chuyện cho rõ ràng đi, không cần phải ăn gì đâu.”
Phương Lược dường như rất tổn thương, “Tiểu Ngữ, em thế này anh rất đau lòng. Cho dù chúng ta không thành vợ chồng được thì chẳng lẽ đến ăn cùng nhau một bữa cũng không được sao?”
Cách lên án nhẹ nhàng khiến người khác áy náy này của hắn Giản Minh cứ thấy quen tai ghê, đột nhiên nhớ ra lúc Giản Thu Nhạn bắt trợ lý mập mặc váy chẳng phải cũng dùng chiêu này sao?
Quả nhiên trợ lý mập trúng chiêu liền, “Vậy… thôi được rồi, vừa ăn vừa nói.”
Phương Lược cười nhẹ, “Thế sao được, em không ăn uống tử tế anh sẽ đau lòng. Ngoan, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.”
Giản Minh bàn bên cạnh da gà da vịt nổi đầy người, trong bụng đã chửi không biết bao nhiêu lần câu “lão già vô liêm sỉ” rồi, dám dùng chiêu này đối phó với Mập Mập nhà anh. Trợ lý mập là cô gái đơn thuần biết bao nhiêu, sao lại đen đủi gặp trúng thằng cha già Phương Lược này chứ?
Anh không nghe thấy tiếng trợ lý mập đáp lời, đoán cô nàng trước nay chưa biết ứng phó với loại tình huống này, nói cho chính xác thì là luống cuống không biết làm sao. Nếu người ta đối xử tốt với cô nàng, mức độ chịu đựng nhẫn nhịn của cô nàng rất cao, không biết từ chối ý tốt của người khác. Giống như Giản Thu Nhạn làm rất nhiều việc cô rõ ràng không thích nhưng cũng ngại không dám từ chối, còn cảm ơn ý tốt của bà.
Nhân viên phục vụ đẩy một xe đồ ăn đến bày chật bàn Phương Lược. Lại có một nhân viên khác đến hỏi món, cô nàng này phát hiện ra Giản Minh, chắc là fan của anh, kích động đến độ hai mắt phát sáng, suýt nữa thì kêu ầm lên. Cũng may Giản Minh phản ứng nhanh giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng, cô nàng mới nhìn bốn phía, mặt đỏ bừng gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Giản Minh chọn bừa mấy món, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bàn bên cạnh, kết quả hai người đó hình như chuyên tâm ăn uống thật. Trong lúc đợi đồ ăn lên, rốt cuộc Giản Minh nhịn không được nữa mà gửi tin nhắn cho Diệp Lan, “Chị Diệp, bạn trai cũ của em gái chị đuổi đến tận trường quay rồi.”
Không thấy Diệp Lan trả lời, chẳng rõ là không thấy tin hay không thấy việc này có gì nghiêm trọng.
Mười lăm phút sau, giọng trợ lý mập vang lên, “Tôi ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện đi.”
Giản Minh mừng húm, đang định dỏng tai lên hóng thì thấy màn hình điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng sáng lên, là điện thoại Diệp Lan gọi tới. Anh dập máy rồi còn chưa nghe Phương Lược nói gì thì Diệp Lan đã kiên quyết gọi lại.
Anh quá hiểu người quản lý mình, chị ta tính tình nóng nảy, anh mà còn tiếp tục không nhận điện không chừng chị sẽ gọi cho trợ lý mập mất. Giản Minh cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh, chỉ mong nói cho nhanh gọn còn lẩn được về chỗ ngồi trước khi bọn họ nói xong chuyện, nghe được đoạn cuối.
Diệp Lan có vẻ vô cùng kinh ngạc, “Mau nói mau nói, người đó đuổi đến tận phim trường à? Tôi còn tưởng bị cha mẹ con bé dọa chạy mất dép rồi chứ. Người đó nói thế nào, cậu đã gặp chưa?” Giọng còn hổn hà hổn hển, không biết là chạy từ đâu ra.
Giản Minh rất muốn nói: Chị hai, chị thả tôi quay lại nghe xong về tôi báo cáo cho có được không? Nhưng cái chuyện mất mặt như lén lút theo đuôi này mà kể với Diệp Lan thì không chừng bị chị ta cười cả năm mất, thế là anh đành nhịn.
“Gặp rồi, người đó hình như lớn tuổi hơn Tiểu Ngữ nhiều.”
“Trước tình yêu chân chính thì tuổi tác không phải vấn đề!” Diệp Lan vô cùng tự tin, “Người đó đối xử với Tiểu Ngữ tốt lắm, chăm sóc chu đáo. Mấy năm nay Tiểu Ngữ chịu khổ nhiều rồi, cũng nên chọn loại người như thế. Không ngờ luôn đó…”
Giản Minh chưa hề biết, quản lý của bản thân cũng có mặt điên cuồng như thế.
Diệp Lan còn đang cảm thán tình cảm hai người vững bền này kia thì Giản Minh đã thấy rõ ràng bà chị này căn bản không hiểu tình hình thế nào rồi, “Chị Diệp, Tiểu Ngữ có nói với chị vì sao hai người họ lại chia tay không?”
Nguyên bụng nhiệt huyết hừng hực của Diệp Lan bị câu nói này dập mất, bắt đầu cao giọng chửi mắng cô mình và chồng trước của bà hết hai mươi phút, chỉ trích bọn họ tham lam vô độ, từ nhỏ không để ý đến trợ lý mập, lớn lên lại chạy tới lĩnh thành quả, trừ việc không thăm hỏi tổ tông nhà họ Diệp ra thì mức độ đặc sắc có khi phải ngang ngửa mấy bài chửi kinh điển lâu năm chứ chẳng kém.
Khó khăn lắm mới đợi được Diệp Lan xả xong đám rác tinh thần, Giản Minh quyết đoán dập điện thoại, đi ra mới thấy Phương Lược và trợ lý mập đã đi rồi.
Đi rồi…
Giản Minh mất công đi một chuyến chẳng thu được tin tức gì, lại lo trợ lý mập bị Phương Lược thuyết phục, định quay lại với hắn, lòng như lửa đốt chạy thẳng về khách sạn gõ cửa phòng trợ lý mập, kết quả chẳng ai đáp lời, anh bèn rút điện thoại chuẩn bị gọi thì vừa hay thấy trợ lý mập gọi điện tới.
Anh nhận điện, hai người đồng thanh hỏi, “Anh/Cô đang ở đâu thế?”
Giản Minh chột dạ, lẽ nào trợ lý mập phát hiện anh theo đuôi?
Châu Hiểu Ngữ không đợi anh trả lời, vội hỏi tiếp, “Tôi đến phòng tập chẳng thấy ai cả. Thi Khải bảo hôm nay nghỉ, anh Minh, anh đang ở đâu thế?”
Giản Minh nhớ lại chiến thuật của Giản Thu Nhạn, nảy ra sáng kiến, giả bộ chán nản, “Tâm tình không tốt, không muốn tập. Cô đi về mua hộ tôi mấy chai bia.”
Châu Hiểu Ngữ theo anh đã nửa năm, thấy anh nổi giận rồi nhưng chưa từng thấy tâm tình anh xuống dốc như thế, nghĩ kỹ lại mới hiểu, Giản Minh trọng sĩ diện, hôm nay bị đạo diễn Ngô mắng xối xả ở phim trường như thế, đâu thể giận ngược đạo diễn được, chỉ có thể âm thầm tự mình giải sầu.
Phận làm trợ lý, cô phải lo chuyện ông chủ lo, “Anh Minh anh đợi chút, tôi về ngay đây.”
Dập điện thoại rồi, Giản Minh lại hớn hở như cũ. Trợ lý mập nói chuyện xong là đi thẳng đến phòng tập tìm anh, thế chứng tỏ tình huống không tệ như anh nghĩ. Lẽ nào, trợ lý mập… thật ra cũng có tình cảm với anh mà không biết?
Ôm bí mật vui vẻ này trong lòng, Giản Minh chạy vội về phòng, giấu kỹ bộ đồ nghề gián điệp, lại đứng trước gương vò đầu tóc cho tán loạn, cởi ba nút áo sơ mi, vạt áo nửa thả ra ngoài nửa đóng thùng, còn trưng ra vài vẻ mặt chán chường, cảm thấy hợp với hình tượng mình định diễn rồi mới hài lòng.
Châu Hiểu Ngữ về vừa đúng lúc, anh mở cửa ra còn thấy cô đang thở hồng hộc, chắc là chạy gấp quá, trông thấy bộ dạng anh như thế thì thái độ cũng nghiêm trọng hơn, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng uyển chuyển khác hẳn bình thường, “Anh Minh, hay anh uống ít thôi, tôi cùng đọc kịch bản với anh?” Lúc đọc kịch bản trong buổi gặp mặt tập trung lần trước còn tự tin ngợp trời, sao mới chụp ảnh tạo hình thôi mà đã ra nông nỗi này rồi?
Hai người ngồi xuống xô pha, Giản Minh bật nắp lon đưa cho trợ lý mập, một lon khác tự giữ lấy, uống một ngụm lớn, giọng trầm thấp dường như chẳng muốn nói gì, “Tôi vẫn chưa nắm được cảm giác của thế thân, loại cảm giác sống trong bóng tối, cả thế giới này chẳng liên quan gì đến mình, rốt cuộc là như thế nào?”
Ánh mắt anh nhìn Châu Hiểu Ngữ đầy vẻ cầu xin giúp đỡ, khác hẳn với thái độ tự yêu bản thân ngày thường.
Châu Hiểu Ngữ nắm chặt lon bia, thầm nghĩ có phải bản thân quá tự tin rồi không. Ban đầu chính cô đề xuất anh chọn vai thế thân, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh lớn lên của Giản Minh mà xem, kinh tế dư dả, cha mẹ yêu thương nhau, Tần Chính ngoài mặt thì có vẻ chê anh phiền phức nhưng thực tế vẫn rất chăm sóc bảo hộ em trai. Người như thế mà bắt đi đóng vai thế thân âm trầm u ám thì quả thật là độ khó cao.
Cô ngồi khoanh chân trên sô pha, liếc nhìn Giản Minh, uống một hớp bia, tựa như truyền dũng khí cho bản thân, từ từ mới mở miệng đầy khó khăn, “Tôi đã từng kể cho anh chuyện nhà mình bao giờ chưa?”
Cho dù Giản Minh đã nghe Diệp Lan kể từ lâu rồi nhưng lúc này cũng phải giả vờ không biết, lắc đầu đáp, “Cô chưa kể cho tôi nghe bao giờ.”
Châu Hiểu Ngữ uống một hớp bia, suy nghĩ cách nói, “Anh Minh, anh đã từng nhìn thấy mấy con mèo con chó nuôi trong nhà, chủ nhân tính tình không tốt, vui lên thì cho ăn đôi ba miếng, không vui thì đá cho vài cái chưa?”
Thật ra cô cũng không định nghe Giản Minh trả lời, “Lúc tôi còn nhỏ cũng bị ghét như mấy con mèo con chó đó. Cha mẹ tôi… tình cảm bọn họ không tốt, thường xuyên cãi vã đánh lộn, ai không vui đều có thể đánh tôi một trận. Có lúc cha tôi bị mẹ tôi chọc tức, bèn chỉ thẳng vào mặt tôi chửi rủa thậm tệ, nói tôi với mẹ giống nhau, sau đó bắt đầu đấm đá một trận. Có lúc mẹ tôi bị cha tôi đánh, cảm thấy tôi là con của cha tôi, nên cũng chẳng cần phân biệt trắng đen phải trái gì, đánh cho tôi một trận. Có lúc hai người họ đều không để ý đến nhau, ai sống đời người ấy, đều ở ngoài ăn cơm, tối muộn mới về nhà, những lúc như thế tôi đều chịu đói, chẳng ai cho ăn.”
Tim Giản Minh nặng trĩu, tựa như bị một hòn đá thật to đè lên vậy, “Cô không muốn thì đừng kể nữa.”
Châu Hiểu Ngữ lại uống một ngụm lớn, giọng bình tĩnh như biển đêm sâu thẳm chẳng chút gợn sóng, khiến người khác chẳng thể thấy được dưới mặt biển kia ẩn giấu những gì.
“Đến năm tôi mười hai tuổi, cha mẹ tôi rốt cuộc cũng ly hôn, có điều hai người bọn họ chẳng ai muốn nuôi tôi cả. Bác tôi thay tôi tranh được một căn nhà nhỏ, về sau tôi cứ sống một mình như thế. Lúc đầu tôi vui lắm, nghĩ là cuối cùng cũng không bị cha mẹ đánh nữa rồi. Mỗi ngày tôi đi học một mình, về nhà một mình, trong nhà ngay đến một âm thanh cũng chẳng có, im lặng như nấm mồ vậy, bất kể tôi có khóc lóc hay hô hoán gì đều chẳng có người đáp lại. Trước đó, tôi cứ luôn cho là bụng đói không đáng sợ, đáng sợ nhất là bất cứ lúc nào cũng có thể bị cha mẹ vô duyên vô cớ đánh đập. Thế nhưng về sau tôi mới biết, hóa ra đáng sợ nhất chính là bản thân bị cả thế giới quên lãng. Có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, thà cha mẹ vẫn còn ở cùng, cho dù bọn họ có đánh tôi cũng không sao, chỉ cần bọn họ thi thoảng nhớ đến tôi là đủ…”
Cô nở nụ cười mất mát đến bản thân cô cũng chẳng nhận ra, hoặc cũng có lẽ chỉ là nụ cười theo thói quen, là vẻ mặt còn khổ sở hơn cả khóc.
Giản Minh đau lòng, không tự chủ cầm lấy tay cô, lúc này cô chẳng còn đề phòng nữa, mặc kệ anh cầm tay mình, lại ngửa cổ uống thêm.
“Về sau, có lần tôi đến nhà bác gặp được mẹ mang em gái mới sinh với chồng sau đến chúc Tết. Anh biết không? Em gái rất xinh đẹp dễ thương, mắt đen to tròn long lanh, mẹ tôi ôm con bé cưng nựng như bảo bối, không nỡ buông tay. Tôi vươn tay định vuốt ve một chút đã bị mẹ trừng mắt, cứ như tôi đem đến vận xui vậy, trừng mắt dữ tợn lắm. Sau đó tôi mới hiểu, thật ra không phải mẹ tôi không có tình mẫu tử, lúc trước tôi cứ biện hộ cho bọn họ, cho là bọn họ làm việc mệt mỏi, hai người đều bận nên mới cãi nhau, mới nhìn thấy tôi là nóng nảy cáu gắt, chỉ cần tôi ngoan ngoãn là được, nhất định sẽ có ngày bọn họ nhớ đến tôi. Nhưng ngày hôm đó tôi đã hiểu, cha mẹ tôi chẳng qua là không yêu thương tôi mà thôi. Cũng không phải tất cả mọi sinh mạng đều được cha mẹ mong chờ đến với thế gian này.”
Chắc chỉ có mong chờ quá nhiều lần mà cuối cùng vẫn tuyệt vọng, mới có tâm tình như cô bây giờ. Mắt trợ lý mập chẳng hề đỏ lên, cũng chẳng có nước mắt, ngay cả vẻ mặt cũng chỉ có trào phúng nhàn nhạt, tựa như đang mỉa mai một đứa ngốc chẳng liên quan đến bản thân, biết rõ không nên hy vọng mà lại cứ ôm hy vọng đó chờ đợi mãi, đến cuối cùng tất cả tan biến cũng chỉ có thể trách bản thân ngu ngốc. Thế nhưng Giản Minh lại cảm thấy trong lòng cô nàng nhất định là bùn lầy trải dài, mưa mãi không ngưng, còn cô thì cứ lảo đảo tiến về phía trước.
Lần đầu tiên không có bất cứ suy tư gì, chỉ đơn thuần muốn cho trợ lý mập một cái ôm, Giản Minh vươn tay ôm cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang an ủi một đứa nhỏ, nhẹ giọng dỗ, “Đều đã qua rồi… không sao đâu, đã qua cả rồi, ngoan…”
Cũng không biết do cồn làm trợ lý mập thả lỏng hẳn, hay vì lâu nay cô đã quen với phong cách hành động đột ngột của Giản Minh rồi, lần này cô đặt đầu lên vai anh, vươn tay ôm lấy eo anh, hít vào mùi hương thanh mát tươi mới của anh. Giản Minh đột nhiên chẳng muốn biết gì nữa.
Bất kể là quá khứ của cô và Phương Lược hay suy nghĩ của cô với hắn. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô vui vẻ mỗi ngày mà thôi.
Hôm qua có tí hơi men, Châu Hiểu Ngữ vùi trong lòng Giản Minh rất lâu, lúc đó chẳng nghĩ gì, nhưng đến hôm sau nghĩ lại thì mặt đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Minh.
Sáng hôm sau cô qua phòng Giản Minh, nhìn thấy mấy lon bia nghiêng ngả trên bàn trà liền len lén liếc trộm Giản Minh, thấy anh đang quay lưng lại mặc áo khoác thì vứt hết chỗ lon không đó vào thùng rác như để che giấu, cứ thấy mặt nóng rực.
Giản Minh mặc xong đồ quay đầu lại còn thấy lạ, “Tiểu Ngữ, sao mặt cô đỏ thế? Bên ngoài lạnh lắm à?” Lẽ nào cô nàng mới sáng sớm đã ra ngoài chịu lạnh, bây giờ vào phòng mặt mới đỏ thế kia?
Trợ lý mập lắp bắp, “Không…”
Giản Minh rất tự nhiên đi qua xoa đầu cô nàng, “Tôi dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, ăn ngon chút nói không chừng hôm nay làm việc thuận lợi, không bị đạo diễn Ngô mắng nữa.”
Anh cũng nhận ra được, trợ lý mập là cô gái lương thiện, bất kể bản thân đã trải qua những gì đều chưa từng khiến cô nàng trở nên lạnh lùng, ngược lại còn dễ nảy sinh thái độ đồng cảm với những người rơi vào đường cùng.
Anh nhíu mày, cường điệu khó khăn của mình, “Bây giờ mỗi ngày mở mắt tôi chỉ mong mỗi một chuyện, hôm nay có thể quay thuận lợi, không bị đạo diễn Ngô mắng. Cả đoàn phim từng đó người, thật mất mặt quá!”
Châu Hiểu Ngữ vụng về an ủi anh, “Đạo diễn Ngô rất yêu nghề, nếu muốn để ông ấy hài lòng thì diễn xuất của anh nhất định phải có đột phá.”
Giản Minh: Mập Mập thật đúng là “thẳng thắn girl”, ngay đến an ủi người khác cũng an ủi đúng chỗ ngứa thế!
Hai người ra ngoài ăn sáng, đến đại sảnh lại gặp ngay Phương Lược. Đối phương lại mời bọn họ cùng ăn, Giản Minh cũng không từ chối, ba người cùng nhau đi. Trong bữa ăn Phương Lược liên tục gắp đồ ăn cho trợ lý mập, Giản Minh cũng làm như không thấy, đợi đến khi tách ra rồi anh mới nhỏ giọng hỏi, “Cô đã kể chuyện lúc nhỏ của mình cho tổng giám đốc Phương nghe bao giờ chưa?”
Châu Hiểu Ngữ mặt mày ngơ ngác quay đầu nhìn anh, “Sao phải kể cho anh ta nghe?” Cô cũng đâu có thói quen gặp ai cũng kể chuyện riêng của mình.
Giản Minh lại như chú mèo ăn trộm được mật ong, cười ngu ngốc không nỡ nhìn, “Đúng đúng đúng! Không cần kể cho anh ta nghe!”
Châu Hiểu Ngữ không get được lý do anh vui vẻ thế, “Anh ta cũng đâu có đóng phim, không cần nghiên cứu tâm lý nhân vật.”
Giản Minh: Mập Mập hóa ra chỉ đơn thuần muốn giúp mình thôi à?!
Anh thừa nhận nghe xong chuyện của cô đã bị ảnh hưởng rất sâu sắc, nhưng chuyện khiến anh vui nhất không phải là hiểu rõ hơn nội tâm nhân vật thế thân, mà là… trợ lý mập còn chưa kể chuyện này cho vị hôn thê cũ Phương Lược, chỉ kể cho mình anh nghe!
Cái cảm giác bí mật chỉ thuộc về hai người này… khiến trái tim anh tươi như hoa. Nếu không phải sợ dọa trợ lý mập chạy mất thì anh còn định ôm cô quay mấy vòng ý chứ.
Châu Hiểu Ngữ quay đầu, giả vờ không nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của ông chủ nhà mình, chẳng qua lúc người khác không để ý cô cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đáy mắt có ánh sáng niềm vui nho nhỏ.