Cách buổi tối còn mấy tiếng.
Cố Ngôn cảm thấy ban ngày thật rối loạn. Đầu tiên là diễn lại cảnh kia lần nữa, lần này hắn không làm ra điều gì khác lạ nữa, quy củ theo kịch bản mà diễn, không quá xuất sắc nhưng cũng không tồi, đạo diễn phất tay coi như qua. Tiếp theo là cảnh đánh nhau, ở trong rừng trúc bay tới bay lui, tuy rằng rất đẹp trai nhưng diễn không thoải mái, Tần Trí Viễn ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Thật vất vả mới kết thúc công việc, buổi tối còn một bữa tiệc đang chờ.
Người tiêu tiền mời khách là Tần Trí Viễn, cho nên địa điểm ăn cơm cũng là do gã chọn, trên đoạn đường trung tâm thành phố có nhà hàng lớn, thức ăn ra sao chưa tính, nhưng trang trí tuyệt đối xa hoa.
Triệu Tân có việc tới muộn một chút. Không biết có phải là do anh ta sợ Cố Ngôn hay không, mà mấy tiểu trợ lí cũng dẫn tới, đều là mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi, ở trên mâm cơm ầm ĩ vô cùng, không bao lâu đã làm nóng không khí.
Cố Ngôn nhớ tới câu chuyện nói đêm trước với Tần Trí Viễn, liền hỏi thăm anh ta chuyện nhẫn đính hôn, Triệu Tân là người tùy tính ấy thế mà nhắc tới chuyện này lại đỏ mặt ấp úng.
Là cô gái bên cạnh hắn bất ngờ nói: “Triệu đạo diễn cầu hôn đêm ở tiệc chúc mừng đó!”
“Đúng vậy, nhiều người chờ anh phát biểu cảm tưởng, anh lại thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài, lặng lẽ đem chuyện chung thân đại sự của mình ra quyết định.”
“Trước thì cẩn thận, sau không hé lấy một tiếng, Triệu đạo thật sự gian giảo quá.”
“Phạt rượu, phạt rượu!”
Vài người trẻ tuổi ồn ào, một li lại một lí bắt Triệu Tân phải uống.
Triệu Tân ngửa đầu uống cạn, không hề ngại ngùng, một hơi uống cạn ba chén, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có Tần Trí Viễn không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều vội vàng gắp thức ăn cho Cố Ngôn, ngay cả mắt cũng không nâng lên chút nào. Mãi đến khi Triệu Tân có vẻ say gã mới giúp cản vài chén rượu.
Cố Ngôn nghe bọn họ nói chuyện đêm chúc mừng mới nhớ hôm đó quả thật Triệu Tân có biến mất một lúc ngắn, thì ra là chạy ra ngoài cầu hôn bạn gái. Cẩn thận nghĩ lại, đó không phải là buổi tối hắn cùng Tần Trí Viễn ra biển hóng gió đấy sao? Cũng là đêm đó, mối quan hệ giữa hai người bọn họ dần phát sinh thay đổi.
Nói như vậy, hôm ấy là ngày lành rồi.
Tâm trạng hắn tốt, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhoi cũng vui.
Tần Trí Viễn rót trà cho hắn, thấy hắn cười, nhịn không được hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Cố Ngôn khoát tay: “Đang đoán xem Triệu đạo diễn cầu hôn thế nào ấy mà.”
“Cầu hôn còn có gì mới hơn nào? Không phải là quỳ một gối xuống lấy nhẫn ra sao? À, nhưng mà Triệu Tân so với người khác ngốc hơn chút, lúc quỳ xuống tí nữa thì ngã bổ xuống đất.”
Cố Ngôn không nghĩ anh ta sẽ ngốc vậy, bật cười: “Nói cứ như anh tận mắt trông thấy vậy.”
Con ngươi Tần Trí viễn tối lại, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ mỉm cười: “Đơi lát nữa lão Triệu quá chén, em có thể nói chuyện đóng phim với cậu ta.”
Trong lòng Cố Ngôn không được tự nhiên, cảm thấy nụ cười của gã có chút kì lạ, nhưng không thể nói được lạ chỗ nào. Huống hồ sau đó lại có vài chi tiết vụn vặt xen vào, hắn không để ý chuyện này nữa.
Triệu Tân tranh thủ đi WC, khi trở về mang theo một người không ai ngờ tới – Trương Kỳ bị mưa ướt đẫm người.
Theo cách nói của Trương Kỳ, cậu ta cùng người bạn trong đoàn làm phim hẹn ăn cơm ở bên cạnh, nhưng đến nơi lại không tìm thấy người, di động vừa lúc hết pin, ở trong hành lang bối rối thì gặp Triệu Tân. Triệu Tân vì có quan hệ với Tần Trí Viễn, trước kia đã gặp qua vài lần, xem như có chút giao tình, không thể bỏ mặc cậu ta bộ dạng ướt sũng đến tội nghiệp, liền kéo vào đây.
Lí do này trừ Triệu đại đạo diễn, chắc chừng chả ai tin.
Cố Ngôn đoán lúc hắn cùng Tần Trí Viễn ở trường quay nói chuyện bị tiểu hồ ly này nghe được, nên cậu ta mới đuổi tới đây. Kể mà nói, Trương Kỳ có thể tìm được chỗ này lại còn nhẫn nại chờ ngoài cửa lâu đến thế, coi như có chút tâm tư. Hắn vì vậy đưa tay ra đón Trương Kỳ đến ngồi bên cạnh mình, còn cởi áo khoác ra đưa tới. Dù sao hắn không cởi thì Tần Trí Viễn khẳng định sẽ cởi, còn vui mừng vì làm người tốt.
Trương Kỳ ngồi vào chỗ sau đó kiếm cớ nói chuyện với Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn ậm ừ, ở dưới bàn nắm lấy tay Cố Ngôn, cố ý gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Cố Ngôn đành phải cố nhịn cười.
Bên kia Triệu Tân bị chuốc thêm vài chén, rượu ngấm, quả nhiên nói chuyện khá hơn, Tần Trí Viễn trêu chọc anh ta liền vỗ ngực cam đoan để Cố Ngôn làm nam chính. Thậm chí còn đi tới vỗ vai Cố Ngôn, nhẹ nhàng nói với hắn: “Tiểu Cố à, nhân phẩm của cậu tất nhiên tôi không phản đối, nhưng diễn xuất thì rất, rất…”
“Rất tệ?”
“Khà khà, tôi vốn sống chết không chịu để cậu làm nam chính, nhưng tiểu tử Tần Trí Viễn này cứ năn nỉ tôi mãi, tôi liền mềm lòng đồng ý.”
“Tần Tổng xin anh thế nào?”
“Cậu ta nói không để cậu đoạt được giải thưởng, cậu ta ngủ không yên.”
Cô Ngôn nghe vậy cừoi ha ha.
Triệu Tân đè thấp âm thanh tiếp tục: “Cậu đừng thấy bình thường Tần Trí Viễn lăng nhăng, thật ra cậu ta ngây thơ lắm, còn viết thư tình nữa đấy. Tôi trước kia theo đuổi nữ sinh, toàn là cậu ta giúp tôi viết thư, hôm nào bảo cậu ta viết cho cậu một bức đi.”
Tần Trí Viễn nghe đến đây vội vàng kéo Cố Ngôn về: “Đừng nghe lão Triệu nói bậy.”
Cố Ngôn uống chút rượu, có chút say, giật giật cà vạt của gã hỏi: “Anh có viết cho tôi không hả?”
Tần Trí Viễn dở khóc dở cười, thở dài: “Viết, viết, viết.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng.
Cố Ngôn cảm thấy không lúc nào ngọt ngào hơn lúc này, cho dù nhìn mặt Trương Kỳ cũng muốn cười.
Bữa cơm này ăn rất lâu, lúc rời đi đã là đêm khuya, ngoài trời còn lất phất mưa. Bởi vì uống rượu nên không thể lái xe, Tần Trí Viễn gọi hai xe taxi. Trương Kỳ dùng chút thủ đoạn, chen lên xe bọn họ, Triệu Tân đành phải ngồi lên chỗ phó lái.
Cố Ngôn ngồi giữa ở ghế dưới, một bên là Tần Trí Viễn, một bên là Trương Kỳ, cũng xem như hưởng thụ, nhưng thái dương hắn giật giật, cảm thấy trong lòng không yên.
Là bởi vì mọi việc phát triển thuận lợi quá sao?
Cảm giác không thật.
Tần Trí Viễn thấy Cố Ngôn ấn đầu, liền đưa tay giúp hắn xoa, hỏi: “Làm sao thế? Không thoải mái à?”
Cố Ngôn muốn ngủ tựa đầu vào lòng gã, mơ màng đáp: “Muốn về thật nhanh.”
“Gấp lắm à?” Tần Trí Viễn cúi đầu, mượn bóng tối hôn lên tóc hắn, “Nhưng câu nói kia phải giữ lại lên giường mới nói được.”
Cố Ngôn bắt mình nhắm mắt lại.
Xe đi ngày càng nhanh, tim hắn đập cũng ngày càng nhanh. Như là mong đợi điều gì đó, chỉ cần chờ thêm một chút, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới.
Mong ước quá mức tốt đẹp nên khi xảy ra tai nạn, Cố Ngôn còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Bởi vì trời mưa, xe rẽ ngoặt thì bị đường trơn, trật hướng về gốc cây đại thụ ven đường. Cây bị đâm thẳng, nhánh cây ầm ầm đổ xuống, nện trên mui xe.
Lái xe đúng lúc đánh tay lái, kết quả người ngồi ghế phó lái bị đâm nghiêm trọng nhất. Tần Trí Viễn ngồi thẳng phía sau ghế phó lái, vội vàng đẩy Cố Ngôn ra, Cố Ngôn văng về phía Trương Kỳ, hai người bị đau rên lên.
Sau đó bọn họ nghe được âm thanh Tần Trí Viễn la lên.
“Triệu Tân!”
Tiếng hét đau thắt tim gan, Cố Ngôn cả đời này cũng chưa từng nghe qua.
Nháy mắt hắn tỉnh táo lại.
Từ trước tới giờ cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ trước tới giờ hắn xem nhẹ vài chi tiết vụn vặt, giờ khắc này, mới chính xác sắp xếp lại. Bữa tiệc mừng hôm đó Tần Trí Viễn sắc mặt tái nhợt, thư phòng bị dọn dẹp lại, với lí do gã đột nhiên tới A thị… tất cả đều có liên quan tới một người.
Mà người đó không phải Cố Ngôn.
Cố Ngôn nhìn đáy mắt Trương Kỳ lộ ra vẻ kinh dị, hắn biết vẻ mặt mình khẳng định cũng giống thế. Ô tô bị đè thay đổi hình dạng, Tần Trí Viễn chiến đấu quên mình lao về phía Triệu Tân.
Nói một nghìn lần anh yêu em cũng không ý nghĩa gì.
Chỉ có sống chết trước mắt mới biết được ai thật lòng.