Một màn này bị người có ý đồ chụp được, hôm sau lên báo luôn.
Ảnh chút có chút mờ, nhưng tiêu đề lại rất khơi gợi — Tình nhân? Tình địch? Lao thẳng vào trường quay chửi mắng!
Cái dấu chấm than cuối câu kia nhìn thật ghê người, nếu không cẩn thận nhìn, thật khiến người ta giật mình. Trên báo không đề cập tới Tần Phong, chỉ ám chỉ đời sống cá nhân của Cố Ngôn không biết kiềm chế, cả trai lẫn gái đều qua lại.
Nếu là Tần Trí viễn, khẳng định không bên truyền thông nào phát tin này, hiện tại… hiện tại đương nhiên không giống.
Cố Ngôn cảm thấy mình thật sự oan uổng, ngay cả một sợi tóc của Tần tiểu bạch còn chưa chạm qua, lại phải chịu cái hư danh này.
Chuyện xấu đăng báo không quá hai ngày, Cố Ngôn liền nhận được điện thoại của bạn tốt: “Đại minh tinh, tôi đem danh thiếp của mình cho cậu, không phải để cậu cho người linh tinh!”
Giọng nữ trong trẻo tức giận.
Cố Ngôn lúc ấy đang ngồi trên sopha xem TV, vội vàng bỏ điện thoại ra xa một chút: “Luật sư Vương,chú ý hình tượng chuyên nghiệp của cậu.”
Vương Nhã Lỵ ở bên kia điện loại lầm bầm: “Nói, bồi thường tôi sao hả?”
“Quảng cáo miễn phí cho cậu không tốt sao? Tôi còn chưa thu phí tuyên truyền đâu nhé.”
“Cố, Ngôn!”
Cố Ngôn cười đủ mới hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tối thứ tư được không? Tôi mời cậu ăn.”
“Trước kia lúc nào cũng không hẹn được cậu, gần đây sao rảnh thế?”
Cố Ngôn bình tĩnh: “Công việc sắp xếp không dày đặc.”
Công việc lúc năm mới kia đa số là Tần Trí Viễn sắp xếp cho hắn từ trước, giờ trừ bộ phim đang quay, trên cơ bản đã hoàn thành, người đại diện lâu rồi cũng không gọi điện cho hắn, ước chừng về sau hắn ngày càng nhàn.
Cố Ngôn một bên suy nghĩ, một bên nói địa chỉ nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng kia nằm ở trên con đường trung tâm phố sầm uất, tên rất văn nhã, trang hoàng cũng coi như phong cách, quan trọng đồ ăn tinh xảo lại có sáng tạo, ngày nào cũng đông khách, nếu không hẹn trước tối rất khó kiếm được chỗ ngồi.
Tối thứ tư, khi Vương Nhã Lỵ tới chỗ hẹn, Cố Ngôn đã ở trong phòng tầng hai, đeo kính râm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
“Đại minh tinh đến nơi náo nhiệt như này không vấn đề gì sao? Có thể bị fan phát hiện không?” Vương Nhã Lỵ cố ý trêu chọc hắn, mở thực đơn, “Cậu hôm nay mời khác, tôi không khách khí.”
Cố Ngôn tháo kính râm xuống, cười: “Không sao, cứ việc gọi đồ cậu thích.”
Tính Vương Nhã Lỵ trước giờ ngay thẳng, giờ thành người có tiếng, vẫn dáng vẻ hấp tấp, quả nhiên không khách khí gọi một bàn đầy đồ ăn.
Cố Ngôn là người không có bạn bè nhiều lắm, cô là một trong những người bạn tốt khó có được. Hai người tùy ý nói chút chuyện cuộc sống gần đây, đương nhiên cũng nhắc tới sự kiện xấu hổ kia, Cố Ngôn dùng hai chữ hiểu lầm để nói, Vương Nhã Lỵ cũng không hỏi tiếp.
Ăn được một nửa, Cố Ngôn gõ gõ tay lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: “Cậu thấy thức ăn nhà hàng này làm thế nào?”
“Không tồi, ăn ngon lắm. À, vẫn kém thủ nghệ của cậu.”
“Có muốn thấy đầu bếp trưởng của nhà hàng này không?”
“Á?” Vương Nhã Lỵ ngẩn người, “Không cần.”
Cố Ngôn tiếp tục hỏi: “Thế có muốn thấy ông chủ của nơi này không?”
Vương Nhã Lỵ cảm thấy khó hiểu, vừa ngẩng đầu thấy Cố Ngôn tay chống cằm, cười như không cười nhìn cô. Cô cũng không phải ngốc, lập tức hiểu, chỉ tay vào Cố Ngôn nói: “Tên thối này, cậu…!”
Cố Ngôn sợ cô ấy nghẹn, vội rót chén nước.
Vương Nhã Lý đá hắn một cái dưới gầm bàn: “Đây là nhà hàng cậu mở hả? Khi nào thế?”
“Vẫn luôn tích tiền, tiền đủ rồi thì mở.” Trong cái vòng luẩn quẩn kia, hôm nay không biết ngày mai, đương nhiên phải tìm mấy con đường khác mà đi.
Vương Nhã Lỵ nghĩ hắn không coi mình là bạn thân: “Sao không nói sớm cho tôi biết?”
Cố Ngôn lấy đũa gắp rau, mỉm cười: “Nhà hàng buôn bán vào quỹ đạo mới dám mời cậu tới, nếu nơi này lạnh tanh, lèo tèo vài người tới ăn, không phải tôi mất mặt sao.”
Hắn chưa bao giờ là kẻ thích sĩ diện, nhưng lại là người có chủ kiến, biết mình phải làm cái gì, hạ quyết tâm sẽ kiên trì đến cùng, ai cũng không cản được.
“Quên đi, quên đi, dù sao tính cậu thế rồi.” Vương Nhã Lỵ hiểu hắn rất rõ, khoát tay, “Trước kia rõ ràng muốn làm đầu bếp, sau này không nói tiếng nào lại đi đóng phim, còn bất tri bất giác trở thành đại minh tinh, bản lĩnh quá.”
Cố Ngôn không kể mấy chuyện phức tạp, chỉ sơ sơ nói: “Vận khí tốt ấy mà.”
“Đúng rồi, nợ của nhà cậu…”
“Mấy năm trước đã trả hết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Vương Nhã Lỵ cầm li rượu kính hắn, “Tóm lại, chúc mừng cậu lên làm ông chủ.”
Cố Ngôn cùng cô chạm li, “Rất nhiều nghệ sĩ đều lấy tiền gửi ngân hàng đi đầu tư, như tôi không phải là giỏi gì cả.”
“Với người khác mà nói có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với cậu thì bất đồng, tôi biết đây là ước mơ từ nhỏ của cậu. À đúng rồi, còn phải chúc mừng ước mơ của cậu thành sự thật nữa chứ.”
Cố Ngôn nói cảm ơn, uống cạn li rượu. Hắn không giống bình thường lộ ra tươi cười, chỉ là híp mắt — đây mới là vẻ mặt khi hắn vui vẻ.
Vương Nhã Lỵ đảo mắt: “Chúng ta thân như vậy, có thể cho tôi thẻ VIP không?”
Cố Ngôn đương nhiên OK, nói tiếp: “Còn có chuyện phiền cậu.”
“Ừ? Chuyện gì?”
“Tôi tính mở chi nhánh, địa điểm đã chọn xong, tài chính cũng đủ, nhưng còn một số vấn đề cần cậu cố vấn, không biết cậu có đồng ý giúp không?”
“Phí tôi thu cao lắm đấy.”
“Về phương diện này nhất định khiến cậu vừa lòng.”
Cố Ngôn nói vậy Vương Nhã Lỵ còn lí do gì để cự tuyệt đây? Cô vừa ăn vừa nhìn Cố Ngôn mấy lần, hỏi: “Sau này có nên đổi gọi cậu là ông chủ Cố không?”
“Ừ.” Cố Ngôn đáp một tiếng dài, quay đầu cười rộ lên: “Coi như dễ nghe.”