Hôm chi nhánh khai trương, cũng là sinh nhật lần thứ của Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn gọi người mang lẵng hoa đến tặng, bản thân thì dừng xe ở phố đối diện, xa xa nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên, trước cửa nhà hàng có không ít người tới giúp vui, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Ngôn.
Không cần đoán cũng biết hắn nhất định là ở trong bếp thử đồ ăn mới.
Mùa hè sắp qua, thời tiết sót lại chút oi bức. Tần Trí Viễn hạ cửa kính xe xuống, để cho gió đêm thổi vào mặt, tưởng tượng dáng vẻ bận rộn lúc này của Cố Ngôn, miệng hơi lộ tươi cười.
Đã qua đám cưới của Triệu Tân mấy tháng, phim điện ảnh Cố Ngôn diễn cũng đã sớm công chiếu, sắp tới hình như không có công việc gì, nhưng quan hệ giữa Tần Trí Viễn và hắn trở nên vô cùng bình thản. Một người không vội vã bù đắp tổn thương, một người không nghĩ tìm mọi biện pháp trốn tránh, bọn họ giống như bạn bè bình thường, ngẫu nhiên gọi điện, có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Đối với Tần Trí Viễn mà nói thật không dễ dàng.
Phải buông người mà mình đã yêu từ lâu như vậy giống như trong lòng bị khoét đi mất một miếng thịt, ngực trống rỗng và đau. Cô đơn trống rỗng ấy thường làm gã nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sau đó có thế nào cũng không ngủ lại được. Đến khi không thể chịu đựng được nữa thì lại nghĩ tùy tiện tìm một ai đó ở bên cạnh.
Nhưng gã không dẫm lên vết xe đổ ấy.
Giống như Cố Ngôn đã từng nói, chỉ có thời gian mới có thể chữa lành tất cả.
Một ngày, hai ngày không thể quên, một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm có thể quên.
Tần Trí Viễn nhắm mắt, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền khởi động xe, chạy đến cửa sau nhà hàng chờ. Cũng không lâu sau, quả nhiên thấy Cố Ngôn đeo kính râm đi ra.
Con phố vắng vẻ, Tần Trí Viễn ấn còi hai tiếng, Cố Ngôn liền phát hiện ra xe của gã, bước đến cạnh cửa hỏi: “Hôm nay tan làm sớm thế?”
Tần Trí Viễn không nói gã cố tình dành thời gian trống, chỉ bảo: “Lên xe đi, cùng nhau ăn cơm.”
Cố Ngôn mở cửa xe ngồi xuống.
Tần Trí Viễn liếc mắt nhìn hai tay hắn, ngạc nhiên hỏi: “Em hôm nay không làm bánh ngọt à?”
Cố Ngôn lắc lắc tay phải, hỏi ngược lại: “Sinh nhật mình mà còn phải tự làm bánh ngọt sao?”
Tần Trí Viễn nhớ rõ trước kia hắn đều tự mình làm, nhưng nói như vừa rồi cũng có lí nên chân dẫm ga, cười: “Được rồi, tôi biết đêm nay nên đến đâu ăn cơm.”
Gã mang Cố Ngôn đến một quán café rất phong cách.
Bên trong trang trí theo phong cách hoài cổ, ngọn đèn hơi tối, đĩa nhạc toàn bài của người xưa, cảm thấy khá du dương. Tần Trí Viễn thắp nến trên bánh ngọt rồi bưng tới bàn, lấy chút lửa cùng rượu tưới lên trên, cả cái bánh liền bốc cháy, ngọn lửa màu lam nhạt xinh đẹp động lòng người.
Sau khi lửa tắt, hương vị bánh khá ngon, bên trong còn có kem, ăn lành lạnh ngọt ngọt, nhưng không ngấy.
Tuy rằng mùi vị không tính là ngon nhất nhưng một khắc khi lửa cháy bất ngờ kia, Tần Trí Viễn cũng coi như có tâm, nói một câu sinh nhật vui vẻ.
Cố Ngôn vừa nhìn ánh lửa dần tắt, vừa nói cảm ơn với Tần Trí Viễn, lúc ăn bánh ngọt, trong mắt vẫn mang ý cười.
Tần Trí Viễn phát hiện cứ ở chung như thế này thật không tồi.
Gã cùng Cố Ngôn không còn là quan hệ giữa kẻ bao dưỡng và người được bao dưỡng, ngược lại còn hiểu nhau hơn, cho dù cơ thể không được vui sướng thì tinh thần cũng vẫn được vui sướng.
Bởi vì quan hệ công việc, gã có khi gặp được mấy cậu trai giống như Cố Ngôn vậy, bọn họ đều có đôi mắt trong veo, tóc đen, so với Cố Ngôn thì trẻ tuổi hấp dẫn hơn nhiều, ở chung tất nhiên cũng vui vẻ, nhưng nếu đặt một chỗ so sánh với Cố Ngôn thì mấy người trẻ tuổi đó lập tức mờ nhạt.
Tần Trí Viễn không thể nói rõ là vì sao, có lẽ vì… gã có quá nhiều hồi ức đẹp với người này.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Trí Viễn không giữ Cố Ngôn lại quá muộn, chỉ uống cốc café rồi đưa người về nhà. Chính gã cũng không đi đâu, lập tức về nhà ngủ.
Gã gần đây tu thân dưỡng tính, rất ít ra ngoài tầm hoan mua vui, thậm chí số lần nhớ tới người kia cũng ít đi. Ngược lại trước khi tắt đèn ngủ, lơ đãng nhớ tới ngọn lửa sáng bừng, ánh mắt Cố Ngôn lập tức trở nên sáng ngời.
Sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn còn dễ dỗ như vậy.
Ngày mai nếu có thời gian, sẽ đến nhà hàng của hắn để ủng hộ.
Tần Trí Viễn mang theo ý nghĩ đó chìm vào giấc ngủ, hôm sau thức dậy tinh thần không tồi, sáng sớm liền đến công ty. Hôm nay công việc hoàn thành rất thuận lợi, nhưng lúc tan tầm, nhận được điện thoại từ người đại diện của Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn đối với công việc của Cố Ngôn vẫn rất để ý, nhiều lần tự tay an bài cho hắn, nhất là mảng đóng phim, rào trước đón sau từng ải cho hắn, chính vì thế người đại diện thường gọi cho gã để xin chỉ thị, nói là có kịch bản phim điện ảnh muốn tìm Cố Ngôn làm diễn viên.
Tâm tư Cố Ngôn gần đây không ở việc diễn, mấy tháng chỉ nhận có hai cái quảng cáo, Tần Trí Viễn cũng không muốn ép buộc hắn, bởi vậy không để ý mấy chuyện này, thuận miệng hỏi: “Điện ảnh gì?”
“Là phim nghệ thuật.”
“Uhm, đạo diễn là ai?”
Người đại diện hơi do dự một chút mới nói ra một cái tên: “Lâm Gia Duệ.”
Tần Trí Viễn nghe mà giật mình.
Không phải là đạo diễn này không có tiếng tăm, mà là cậu ta thật sự quá mức nổi.
Danh tiếng này không phải là do cậu ta làm ra phim ăn khách ra sao, mà là bối cảnh – tiểu thiếu gia được sủng ái nhất tập đoàn Lâm thị. Nghe nói cậu ta làm phim là vì sở thích, từ viết kịch bản đến tuyển diễn viên rồi thì chọn trang phục đạo cụ, từng chi tiết đều đích thân tham dự vào, mọi thứ cần phải hợp ý cậu ta. Lúc bắt đầu quay mới càng khoa trương, muốn xem thời tiết, xem tâm tình, xem không khí, có lần cậu ta vì quay cảnh mặt trời mọc, thủ ở đỉnh núi gần một tháng.
Quá trình quay phim mệt muốn chết, sản xuất thành phim cũng có phong cách, kì lạ là có không ít nhà phê bình phim khen ngợi phim của cậu ta, không biết là cầm tiền rồi hay là thật sự hay. Tóm lại, dù sao nhà cậu ta có tiền, nên tùy cho cậu ta chơi đùa.
Lâm Gia Duệ có thân phận như vậy tất nhiên sẽ kiêu ngạo, mọi người thường gọi cậu ta là Lâm công tử. Ai cũng biết Lâm công tử tuyển diễn viên không phải là xem người ta có phải là nổi tiếng hay không, mà là nhìn có thích hợp hay không.
Tần Trí Viễn trước giờ quan hệ rộng cũng không cách nào để Cố Ngôn làm diên viên chính trong phim của cậu ta, ngay cả nam phụ cũng khó.
Mà lần này, Lâm Gia Duệ vì điều gì mà chủ động tìm tới cửa?