Những lời này làm cho người ta nghe cảm thấy rất không thích.
Tần Trí Viễn hắng giọng, rót chén trà mời Lâm Gia Duệ, hợp thời mở miệng: “Đạo diễn Lâm, vẫn là nói chuyện chính đi.”
Lâm Gia Duệ thu hồi tầm mắt, từ trong túi lấy ra kịch bản, “Tôi nói trước về nội dung một chút…”
“Đạo diễn Lâm,” Cố Ngôn đưa tay nhận kịch bản, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Suỵt.” Lâm Gia Duệ lắc lắc ngón trỏ, lãnh đạm nói. “Không được ngắt lời tôi.”
Cố Ngôn đành ngậm miệng, đưa mắt với Tần Trí Viễn một cái, ý nói, vị Lâm công tử này thật khó ở chung.
Tần Trí Viễn cười, rót thêm trà vào chén cho hắn.
Lâm Gia Duệ tuy tính cách lãnh đạm, nhưng đối với chuyện đóng phim lại rất nhiệt tình, đặc biệt dể tâm mà miêu tả nội dung bộ phim muốn quay: nam chính là một bác sĩ tâm lí, anh ta điều trị bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, mỗi người đều có bệnh cổ quái, hơn nữa trong đó dường như có quan hệ bí ẩn nào đó với nhau. Nam chính vì vạch trần bí ẩn này mà bắt đầu một hồi mạo hiểm… cuối cùng, chân tướng rõ ràng, thì ra nam chính mới là kẻ có bệnh tâm lí nghiêm trọng, những người bệnh trong ảo tưởng của anh ta thật ra là bác sĩ, hộ sĩ, quản lí, dọn dẹp vệ sinh bình thường hay tiếp xúc. Những người được gọi là “người bình thường” đó không ai biết bí mật cổ quái này, hơn nữa nam chính lại là người “rất bình thường” trong mắt họ. Cuối phim, nam chính trong sự thật – lặng lẽ nhắm mắt, bởi vì được tắm mình trong ánh sáng hư ảo mà mỉm cười.
Nội dung không tính là đặc biệt, nhưng kịch bản viết hay, đạo diễn có năng lực nếu xử lí tốt, lên phim sẽ thú vị.
Mấu chốt trong kịch bản không có nữ chính, toàn bộ nội dung phim đều thông qua góc nhìn của nam chính, và diễn viên đóng vai này phải đặc biệt có tài năng, tuyệt đối không thể là bình hoa.
Vậy thì, sao lại đến tìm Cố Ngôn?
Lâm Gia Duệ sau khi nói xong, làm động tác với Cố Ngôn: “Được rồi, anh có thể hỏi.”
Dáng vẻ như đang chờ phóng viên đặt câu hỏi.
Kì thật, Cố Ngôn chỉ có một vấn đề, đó chính là nghi ngờ vì sao Lâm công tử này lại tới tìm hắn làm nam chính? Hắn rõ ràng là dựa vào Tần Trí Viễn mới lên được.
Lâm Gia Duệ thật không ngại hắn dài dòng, sảng khoái đáp: “Thứ nhất, đương nhiên là bộ mặt xinh đẹp của anh, rất phù hợp với hình tượng nhân vật trong đầu tôi. Thứ hai, bởi vì ngẫu nhiên tôi nhìn thấy video.”
“Cái gì video?”
Lâm Gia Duệ không nói gì, trực tiếp lấy laptop vẫn hay mang bên mình đặt lên bàn, khởi động máy, sau đó theo thư mục mà tìm video, ấn mở.
Cố Ngôn và Tần Trí Viễn cùng ghé vào xem.
Nhạc dạo nổi lên, Cố Ngôn liền nhận ra đây là trailer phim “Thanh ti”. Phim này đã đóng máy mấy tháng trước, sắp xếp chiếu vào tháng tới, bây giờ đang bắt đầu tuyên truyền rồi.
Tuy nói phần diễn của Cố Ngôn bị cắt không ít, nhưng tuyên truyền vẫn như cũ, nói là hai nam chính, cho nên trailer hắn có không ít cảnh. Trong đó có một màn hắn quần áo trắng, cúi đầu thổi sáo ở đình, gió thổi tóc nhẹ rối. Khi hắn đưa tay lướt qua thái dương, có bông hoa khẽ rơi, lúc này đẹp đến không tả nổi.
Tần Trí Viễn nhìn xuất thần.
Lâm Gia Duệ ngay lúc đó ấn dừng, tua qua đoạn dài, mãi đến khi hình ảnh Cố Ngôn bị hủy dung thì dừng lại.
Nhạc phối ngày càng buồn miên man.
Sau hiện ra cảnh nam nữ ngọt ngào ở trên thuyền dạo hồ. Tiếp đó liền đến cảnh Cố Ngôn chống kiếm đứng trong màn mưa. Quần áo hắn rách rưới, cả người đều bị mưa ướt, vết thương trên mặt dữ tợn, ấn ngực ho khan, lại giống như đã dùng hết khí lực, chật vật không chịu nổi ngã xuống trong mưa.
… hắn không đứng lên nữa.
Cố Ngôn không ngờ đoạn này cũng sẽ xuất hiện trong trailer, bất ngờ không kịp phòng bị mà nhìn thấy bản thân như vậy, cảm thấy trái tim đập liên hồi, không tự chủ được đè lại tay phải, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trong lòng bàn tay.
Lâm Gia Duệ ấn dừng, nói với Cố Ngôn: “Những phim khác diễn xuất kém thì không nói, ít nhất phim này diễn không tồi.”
Cố Ngôn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười nói: “Ngay cả mặt đều không nhìn thấy rõ.”
“Duy nhất chỉ có màn này làm cho tôi ấn tượng sâu sắc.” Lâm Gia Duệ dường như rất thích biểu hiện lúc đó của Cố Ngôn, mở đi mở lại cảnh ấy, nhìn thân ảnh ngã xuống trong màn mưa to, nói: “Mấy thứ khác không quan trọng, mấu chốt là diễn xuất của anh có thể lay động lòng người hay không.”
Tần Trí Viễn cũng rất chăm chú.
Gã thấy Cố Ngôn mệt mỏi không chịu nổi ngã trên mặt đất, giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng tuyệt vọng từ bỏ, mặc cho mưa quất xuống người. Trên mặt hắn dính đầy bùn đất, vết sẹo bên mặt lại càng đáng sợ, chỉ có đôi mắt vẫn thanh tỉnh sáng ngời.
Ống kính lia lại gần, đặc tả ánh mắt Cố Ngôn.
Nước mắt theo đôi mắt đen trong suốt kia chảy ra, hòa lẫn trong làn mưa, rất nhanh biến mất. Nhưng hắn vẫn mở to hai mắt nhìn về nơi nào đó, giống như nơi ấy có người mà hắn yêu nhất, mà hắn dường như đã nhìn như vậy cả một đời. Màn hình nhoáng một cái, tầm mắt Cố Ngôn mất tiêu điểm, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần, đại biểu sinh mệnh người này đã hết.
Trong lòng Tần Trí Viễn khó chịu, trong đầu bỗng có một ý nghĩ hoang đường. Gã cảm thấy chết đi không chỉ có nhân vật Cố Ngôn diễn, dường như còn là tình yêu khắc cốt minh tâm kia cũng theo đó mà mất đi.