Cứu, người?!
Chuyện tai nạn qua lâu như vậy rồi Tần Trí Viễn lần đầu tiên mới nghe người ta nhắc tới từ này. Trái tim gã đập liên hồi, vội vàng hỏi: “Cái gì mà chặn cành cây? Cái gì mà cứu người? Cố Ngôn lúc ấy cứu ai?”
Giọng điệu của gã quá mức kích động, bác sĩ nghe thấy mà ngẩn người, kì quái liếc mắt nhìn gã: “Tôi không ở hiện trường tai nạn, sao biết được mà nói? Vả lại thời gian lâu như vậy rồi, cũng có thể là tôi nhớ nhầm.”
Dừng một chút, ông lại nhỏ giọng: “Tôi nhớ rõ bệnh nhân có nhắc đến chi tiết chắn cành cây này, nói là cậu ấy vì cứu một người rất quan trọng, vừa nói vừa cười nữa, không biết có phải là em họ của cậu không?”
Vừa nói vừa cười?
Hình như mỗi lần gã đi thăm, Cố Ngôn đều vừa cười nói không sao?
Cố Ngôn luôn đem những thứ quan trọng của mình cất sâu dưới đáy lòng. Hắn sao lại là kẻ không biết diễn chứ? Rõ ràng là diễn quá mức xuất sắc, xuất sắc đến nỗi có thể lừa gạt bất kể người nào.
Tim Tần Trí Viễn đập thịch. Gã đem những lời bác sĩ và Cố Ngôn móc nối với nhau, mơ hồ đoán ra có chuyện gì đó nhưng lại không dám nghĩ quá xa. Hai ngày nay gã đã bị nhiều thứ quấy nhiễu lắm rồi, chân muốn nhũn cả ra, dứng cũng không vững.
Vị bác sĩ rất có trách nhiệm, sau đó còn nói với gã về chuyện tay của Cố Ngôn: “Đễ em họ cậu tiếp tục vật lí trị liệu đi, loại thương tổn này tuy mất thời gian cho dù không thể khỏi hẳn cũng có thể khôi phục lại tám chín phần.”
Tần Trí Viễn nói cảm ơn, lúc rời bệnh viện quả thực là thất hồn lạc phách.
Vụ tai nạn kia cũng là gút mắc của gã.
Lúc sự việc xảy ra gã không tận lực nhớ lại, hiện giờ không thể không nghĩ. Kì thật ở hiện trường người lái xe và Triệu Tân là người bị thương nghiêm trọng nhất, vận khí của gã tốt hơn chút chỉ bị đập đầu hôn mê, sau đó là Cố Ngôn bị thương tay phải, cuối cùng… Trương Kỳ?
Tần Trí Viễn lâu lắm không nhắc tới cái tên này, trong ấn tượng của gã ngay cả diện mạo cũng mơ hồ, nhưng cậu ta có thể là người biết chân tướng. Dù sao vẫn còn sớm, Tần Trí Viễn tìm người hỏi địa chỉ của Trương Kỳ, trực tiếp lái xe qua.
Trương Kỳ gần đây quả thực nghèo túng.
Cậu ta bị vụ tai nạn kia liên lụy, biết được nhiều bí mật lắm, khó tránh bị chướng mắt, Tần Trí Viễn không để cậu ta vào mắt nữa. Cậu ta cũng không phải là người có tiếng, chỉ là idol mới ra nghề, không thường xuất hiện trên TV thì nhanh chóng bị người ta lãng quên, chỉ có thể ở một vài show thực tế lộ mặt.
Trương Kỳ ở một căn phòng không mới không cũ, tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Lúc cậu ta mở cửa trên người mặc bộ đồ thể thao, dù sao cũng trẻ tuổi, không mặc vest cũng thấy đẹp, hơn nữa trải qua sự việc kia, thì có vẻ trưởng thành hơn.
Trương Kỳ thấy Tần Trí Viễn, ngẩn người: “Tần tổng, sao anh lại tới đây?”
“Ừ, có một số việc muốn hỏi cậu một chút.” Tần Trí Viễn tới thật đột ngột, không giống gã chút nào, nhưng trong lòng gã rối tung, hoàn toàn không để ý tới điều này.
Gã chỉ cần một đáp án.
Để khiến trái tim gã bình ổn lại hay là lại lún sâu hơn?
Cho nên sau khi vào nhà Trương Kỳ, gã ngay cả lời khách sáo cũng không, đi thẳng vào vấn đề hỏi về vụ tai nạn năm ngoái.
Trương Kỳ cúi đầu nhớ lại, nói: “Rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ.”
“Không sao, nhớ bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
Trương Kỳ là người thông minh, biết cái nào nên nói cái nào không. Cậu ta không hề nhắc tới tên Triệu Tân, chỉ nói: “Ngày đó đã muộn rồi, tôi đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nghe uỳnh một cái, hình như là xe tông vào cây ven đường, sau đó liền thấy anh Ngôn bị văng lên người tôi.”
Tần Trí Viễn cũng nhớ rõ đoạn này, lúc ấy người ngồi ở vị trí phó lái là nguy hiểm nhất, mà gã lại ngồi ngay phía dưới đó, cho nên lập tức đẩy Cố Ngôn qua một bên, sau hướng tới chỗ Triệu Tân. Gã cũng nghe được tiếng ầm to, như là có gì đó đập phải, nhưng gã rất nhanh mất đi ý thức.
Gã không muốn nghe Trường Kỳ dài dòng, hỏi trọng điểm: “Lúc tôi ngất đi, chuyện gì xảy ra?”
“Thân cây bị va phải đổ xuống làm méo xe, nhất là vị trí của Tần tổng và người kia, có nhánh cây…”
“Làm sao?”
“Có nhánh cây chọc đến, thiếu chút nữa đâm vào mắt Tần tổng, anh Ngôn lấy tay của mình chặn lại. Tay của anh ấy bị đâm xuyên qua, máu chạy nhiều lắm nhưng anh ấy nhất quyết không buông tay…” Trương Kỳ nói tới đây, dường như nghĩ tới cảnh máu chảy đầm đìa ấy, không kìm được rùng mình.
Tần Trí Viễn cảm thấy một sự đau đớn lan khắp toàn thân.
Gã vội vàng đè lại mi tâm của mình, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó xe cứu thương tới.”
“Bao lâu mới tới?”
“Đợi không lâu lắm.”
Tần Trí Viễn nhìn thẳng cậu ta.
Trương Kỳ chột dạ, thành thật đáp: “Hôm đó có mưa, tai nạn lại ở chỗ hẻo lánh, phải chờ chừng hai mươi phút.”
Tần Trí Viễn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Ở trong chiếc xe vặn vẹo biến dạng, Cố Ngôn quên mình lao đến cứu gã.
Cành cây đâm xuyên qua tay hắn, máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt người hắn yêu, mà hắn lại vừa mới biết được, trong lòng người ấy lại là một người người khác.
Hắn làm thế nào sống qua nổi hai mươi phút kia?
Mắt thấy tình yêu của mình bị xé nát chút một, ước mơ của hắn ngày một rời xa, chân tình của hắn moi ra nhưng lại bị người ta hung hăng dẫm nát dưới chân.