Trịnh Phi nhớ đến là thấy khó chịu giùm cậu, lúc đó hắn cũng đang khó ở trong người nên dắt Đào Ninh đi uống rượu. Mới đầu hắn tưởng Úc Phong là người bỏ cậu, đang định thay trời hành đạo thì Đào Ninh lại nói – cậu là người nói chia tay, lỗi là ở cậu.
Khi đó Trịnh Phi không tin. Tới tận bây giờ, hắn vẫn không tin.
Đã h đêm, Đào Ninh vẫn chưa về. Úc Phong đứng ngoài ban công, nhìn chăm chăm xuống dưới.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, vì hồi đó Đào Ninh bày trò rất nhiều. Cậu muốn ra trận tấn công đối phương liên tục nên hễ có thời gian rảnh là lại bày trò dưới kí túc xá của anh. Úc Phong nhớ rất rõ hôm đó, anh tan học về kí túc xá thì có một đám rất đông vây quanh bảng thông báo bàn tán gì đó.
“Phong cách học bên khoa báo chí bây giờ Tây quá nhỉ?”
“Ai vậy? Đừng nói là em gái nào đó nha?”
“Không thấy kí tên à? Đào Ninh, hotboy năm nhất khoa báo chí, top trai đẹp trường, Thằng nhóc này đúng là không sợ bị đòn mà.”
“Cái gì cơ? Chủ đề là gì vậy?”
“”
“Khoan đã, tỏ tình sao không đến kí túc xá nữ?”
“Kiểu này mà đi kí túc xá nữ là mai khỏi nhìn thấy mặt trời.”
Hơn h tối, dưới đầu đúng là có tiếng đàn ghi-ta vang lên, lúc đó Úc Phong đang ở lầu ba nên nghe được rất rõ. Đào Ninh bày trò bên dưới còn dẫn theo Trịnh Phi để đề phòng bị đánh, cậu cầm cái loa lên bắt đầu nói: “Xin lỗi các anh em bên khoa tài chính, làm phiền mọi người chút. Tôi là Đào Ninh bên khoa báo chí, tại sao tôi ở đây mọi người cũng biết rồi. Giáo sư không được bình thường lắm, muốn xem xem trong đám sinh viên chúng ta có ai đáp ứng hoàn hảo yếu tố “Chân Thiện Mỹ” không, nên tôi xung phong đi đầu, dũng cảm hiến thân vì chủ đề thảo luận. Trước khi tôi làm đủ bài tập, tôi phải bày tỏ tình cảm, tôi phải tìm một đối tượng, nghe nói khoa chúng ta có cậu sinh viên Úc Phong mặt lạnh băng sơn nổi danh khó tấn công…”
Ban đầu không ai thèm quan tâm cậu, nhưng cái tên Úc Phong vừa thốt ra thì nháy mắt đã có vô số cái đầu ưa hóng chuyện thò ra ngoài, còn có vài âm thanh ồn ào vang lên: “Muốn cua Úc Phong của chúng tôi thì đến đây hát là chưa đủ!”
“Ghê đấy ông ạ! Nhưng ông nên hiểu mình chỉ lái thuyền buồm, không phải tàu TItanic, muốn liều mạng tông vô băng hả!”
“Khoa báo chí các ông ai cũng cứng đầu thế à hahaha?”
“Người anh em triển đi, hôm nay nếu giọng hát của cậu lôi được Úc Phong ra ngoài thì tên ông đây viết ngược luôn cho xem.”
“Người chưa ra thì chưa được đi, ai bảo cậu đi chứ phòng chúng tôi đây nhất quyết không đồng ý!”
Hai cậu bạn cùng phòng Úc Phong cũng nhìn ra cửa sổ xem, vừa cười vừa nhỏ giọng bàn tán: “Tao thấy hình như nó muốn hát suốt đêm luôn ấy.”
Đào Ninh thấy phản ứng của mọi người không tệ, cầm loa lên ngửa đầu hắng giọng, bắt đầu thật tâm bày tỏ: “Úc Phong phòng , em thích anh, rất rất thích, không biết vì sao, chỉ là thấy anh rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Em thích anh, muốn nói lời yêu đương với anh! Hôm nay nếu anh đồng ý, anh hãy ra ban công phòng anh lộ diện chút thôi.”
Mọi người vây xem ai cũng nghĩ cậu nói đùa, chỉ có Úc Phong đang ngồi trước bàn học là biết – cậu nói thật lòng.
Đào Ninh nói xong còn nhận được một tràng hoan hô tán thưởng, cậu cười ha ha ra hiệu cho Trịnh Phi bắt đầu đệm nhạc. Lúc đó Trịnh Phi còn là một thanh niên yêu văn nghệ, nhạc cụ gì cũng đàn được vài phát, không như bây giờ ngón tay to đến mức đè được ba cái dây một lúc.
Nhạc đệm vang lên, là một bài tình ca xưa tiếng Quảng, rất là kinh điển, kiểu nhạc nghe nhiều nên thuộc. Giọng Đào Ninh rất êm tai, liên tục nhìn chằm chằm hai khuôn mặt đang xem trò vui ở phòng , hy vọng sẽ xuất hiện một khuôn mặt nữa. Khi đó cậu đã đeo theo Úc Phong được một năm rồi nên cũng nhận ra là anh không hề lạnh lùng như vẻ ngoài, mà rất dịu dàng và dễ xấu hổ. Đào Ninh thấy mình như tìm được kho báu vậy, càng khó thì càng hấp dẫn, thế nên cậu cũng đeo theo Úc Phong ngày càng hăng.
Cả bài hát tình ý nồng nàn, bao nhiêu người lúc đầu vây xem chỉ để cho vui bây giờ đã yên lặng nghe hát. Bài hát không dài, khoảng chừng hai phút, mới đầu Đào Ninh còn hát khá bình thường, đến gần cuối đột nhiên giọng có hơi thay đổi. Cậu hé miệng, ánh mắt sáng lên như sao, hát xong câu cuối cùng thì bỗng có người hô lên: “Lầu đối diện! Úc Phong kìa!!”
“Đù, thiệt hả?”
“Ai cơ?!”
“Triều đại tài chính lạnh lùng nên đổi ngôi rồi, hát một bài xưa lắc vậy mà cậu lại đi ra à?”
“Chiêu này có vẻ hay đấy? Tao thích người đẹp lạnh lùng bên khoa ngoại ngữ, có nên học tập tí không?”
Úc Phong nhớ rất rõ lúc ấy Đào Ninh đứng dưới lầu nhìn anh, mang theo khát vọng và tình cảm nồng đượm mà anh đang né tránh. Giống hệt như lúc này, Đào Ninh cũng đang đứng dưới lầu ngửa đầu nhìn anh, vẫy vẫy tay.
Dù tỏ tình rầm rộ là vậy, hai người vẫn không thể cùng nhau đi đến cùng. Trước lúc chia tay một tháng, Đào Ninh vẫn là người chủ động, còn anh vẫn luôn bị động như vậy. Tình yêu này nếu không có Đào Ninh dẫn dắt thì Úc Phong mãi như một vũng nước đọng lặng yên tại chỗ, chẳng làm được gì, cũng không thể tiến thêm một bước nào. Úc Phong biết tất cả là lỗi của anh, vốn tưởng chẳng còn cơ hội nào để sửa thì sau nhiều năm như vậy Đào Ninh lại xuất hiện, cậu thật sự đã về.
Hơn mười giây sau, tiếng chuông cửa reo lên. Úc Phong ra mở cửa, thấy Đào Ninh đứng ở ngoài, cười híp mắt nói: “Nuôi em thêm một đêm nữa! Chìa khóa vẫn để ở công ty rồi.”