Nếu là mọi hôm, chắc chắn Sở Duật Phong sẽ sử dụng trực thăng tư nhân của mình, nhưng hôm nay có Dạ Vũ đi cùng, cô không thể đi lại bình thường nên anh đành đặt một khoang hạng nhất cho riêng hai người.
Đây không phải lần đầu Dạ Vũ đi máy bay, trước đây cô đã từng đi đến Mỹ một lần cùng đoàn trường đại học của mình để tham gia sự kiện liên trường được tổ chức tại San Francisco thuộc bang California.
Tuy nhiên, hoàn cảnh lúc đó khác hẳn với bây giờ, hành trình của cô hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông bên cạnh.
Quả đúng như lời Sở Duật Phong nói, tất cả mọi thủ tục đều đã được anh ta thu xếp xong xuôi, do đó khi hai người đến sân bay chỉ cần nói vài lời với nhân viên rồi đi thẳng lên máy bay là được.
Đây là lần đầu tiên Dạ Vũ đặt chân trên khoang hạng nhất, mức độ xa xỉ của nó khiến cô gần như bị choáng ngợp.
Sở Duật Phong đặt cô ngồi cạnh mình, sau đó anh mở laptop tiếp tục làm việc.
Hai người không nói với nhau câu nào, cảm thấy đói thì ăn, cảm thấy buồn ngủ thì ngả lưng xuống.
Gần mười tiếng sau, máy bay bắt đầu hạ cánh xuống sân bay quốc tế Heathrow.
Sở Duật Phong bế Dạ Vũ rời đi, việc còn lại anh để cho người của mình giải quyết.
Một chiếc xe hơi đã đợi sẵn, ngay khi hai người lên xe thì nó chạy vụt đi.
London - thành phố sương mù xinh đẹp của Anh Quốc, là một địa điểm lý tưởng cho du lịch lẫn công nghiệp.
Nhắc đến London, hầu như mọi người nghĩ ngay đến tháp đồng hồ Big Ben bên cạnh dòng sông Thames thơ mộng, trữ tình.
Người đến đều nhớ, người rời khó quên, chỉ cần một lần đặt chân đến xứ mộng mơ này thì chẳng ai có thể quên được những thắng cảnh lừng danh này.
Tài xế lái xe đến một công ty kỹ thuật ở phía Nam.
Khi vừa đậu xe, tài xế liền mở cửa đi ra phía sau mở cốp lấy ra một chiếc xe lăn đã được gấp gọn.
Sở Duật Phong cũng xuống xe, sau đó bế Dạ Vũ và đặt cô ngồi trên đấy.
“Đây không phải xe lăn của tôi.”
“Đương nhiên, cái của cô làm sao có thể mang đến đây được? Không phải cái này tiện lợi hơn nhiều à?”
“...” Ý cô không phải làm vậy, vấn đề là chiếc xe lăn này quá nhiều tiền rồi…
Sở Duật Phong cũng không quan tâm đến Dạ Vũ, anh đẩy cô vào trong công ty.
Hai người đàn ông nước ngoài đã nhận được mệnh lệnh từ chủ tịch nên đứng đợi sẵn, khi thấy hai người xuất hiện liền làm một động tác mời họ vào trong.
Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Sở Duật Phong đến nơi này, anh và hai người đàn ông ngoại quốc kia trò chuyện khá thoải mái với nhau.
Đột nhiên một người hỏi anh rằng cô gái này là ai, vì Sở Duật Phong nổi tiếng là không có trợ lý hay thư kí bên cạnh, lúc nào anh cũng xuất hiện một mình.
Dạ Vũ hơi sững người với câu hỏi này, không hiểu vì sao trong lòng cô lại rất muốn nghe anh trả lời như thế nào.
Sở Duật Phong ngập ngừng một lát, ánh mắt anh liếc về cô gái đang ngồi trên xe lăn trước mặt mình.
Bỗng nhiên anh đưa tay xoa đầu cô, dứt khoát trả lời với họ rằng đây là vợ mình.
Dạ Vũ cứng đờ cả người, cô không nghĩ đến việc Sở Duật Phong sẽ nói như thế.
Cô biết anh cực kì không thích cô, thậm chí còn có chút ghét bỏ đôi chân này.
Phàm là một người thành đạt, tiền thì nhiều còn quyền cũng không thiếu, làm gì có ai mong muốn cưới một người vợ tàn tật như cô chứ?.