“Vui nhỉ? Nãy giờ tôi lo lắng cho cậu, an ủi cậu tránh đi nỗi buồn, cuối cùng kết quả tốt đẹp như thế thì cậu còn bày ra vẻ mặt đó làm gì?”
“Ngại.”
Mẹ kiếp ngại ngại cái đầu cậu đấy! Một Sở Duật Phong tung hoành chốn thương trường, mặt không đổi sắc khi ký hợp đồng bây giờ lại ngại trước một cô gái? Ai tin chứ anh chắc chắn không tin.
“Ồ, vậy tôi chúc cậu hạnh phúc nhé.
Trân trọng cô ấy đi, một người con gái tuyệt vời như thế khó tìm lắm đấy.”
Sở Duật Phong không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào ly rượu vang của mình.
Màu sắc óng ánh cùng với vẻ đỏ đậm của rượu phản ánh lại hình bóng của anh, là một người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị với từng đường nét tinh xảo.
“Này Will, tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Hửm?” Will nhìn thấy vẻ mặt của Sở Duật Phong không tốt lắm, khóe miệng khẽ giật giật.
Tên này nắng mưa thất thường còn hơn cả con gái, một giây trước cậu ta còn cười tươi vui vẻ thì một giây sau lại nhíu mày cau có.
Đột nhiên anh thấy cảm thông cho Dạ Vũ, sau này cô chăm sóc cậu ta sẽ cực nhọc hơn một chút nhỉ?
“Chân của Dạ Vũ… có thể chữa trị không?”
Will không nghĩ là Sở Duật Phong sẽ hỏi câu này, cả người cậu đột nhiên cứng đờ.
“Tôi chưa kiểm tra nên không biết.”
Chỉ có một lần anh nhìn sơ qua đôi chân của Dạ Vũ, có thể là teo cơ do thần kinh bị ảnh hưởng.
Sở Duật Phong cũng đã nói hai năm trước cô gặp tai nạn giao thông, rất có thể đây là di chứng của việc này.
Anh học chuyên về ngoại khoa, do đó không rành mấy về việc này.
Hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như thế, anh không chắc việc trị liệu còn khả thi không.
“Cậu nên hỏi ai giỏi về mảng này hơn tôi đi, tôi không học chuyên sâu về xương khớp và thần kinh.”
Sở Duật Phong một ngụm uống sạch ly rượu vang đỏ rồi khẽ thở dài.
Từ ngày ở Mắt London, khi nhìn đôi chân của Dạ Vũ anh không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Một người đàn ông trưởng thành còn khó vượt qua, huống hồ cô còn là một cô gái nhỏ bé như thế, làm sao có thể chịu nổi nỗi đau này trong thời gian dài như thế?
“Tôi nhất định sẽ chữa trị cho cô ấy thật tốt.” Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô khi cơn đau ập đến mỗi lúc tuyết rơi, dù cô không biểu hiện nhiều nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nó.
“Có gì tôi sẽ liên lạc với một số người bạn ở nước ngoài của tôi nhưng điều kiện tiên quyết… là Dạ Vũ phải đồng ý trị liệu, nếu cô ấy khăng khăng từ chối thì cũng vô ích.”
“Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
…
Vết thương của Dạ Vũ đang hồi phục rất tốt, Sở phu nhân quyết định đưa cô xuống vườn cho khuây khỏa, đồng thời hít thở bầu không khí trong lòng.
Trong phòng ngày nào cũng phải ngửi mùi thuốc sát trùng, chắc chắn con dâu bà sẽ không cảm thấy thoải mái.
Bệnh viện này vô cùng rộng lại được đầu tư tốt, do đó sân vườn ở đây cũng đẹp không kém.
Hôm nay trời không có tuyết mà thay vào đó là từng tia nắng chiếu vào tán lá xanh, từng hàng hai ở hai bên đường đi như đang hưởng thụ ánh mặt trời sau bao ngày không gặp.
Ở khu vực phía tây là khu vực dành riêng cho hoa hướng dương, chúng nghiêng đầu về hướng đông để tìm lấy tri kỉ của mình.
“Biết con vui vẻ như thế thì mấy ngày trước mẹ đã đưa con xuống đây rồi.”
“Rất đẹp ạ.” Dạ Vũ rất thích những nơi nhiều cây cối như thế này, vừa trong lành lại tạo thêm cảnh đẹp.
Sở phu nhân thấy vẻ mặt đó của Dạ Vũ thì thở phào, sau đó bà đẩy cô đi đến một hàng ghế đá gần đó rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, lời dặn của con trai cũng đang dần hiện rõ trong đầu.
“Dạ Vũ.”
“Vâng ạ?”
Sở phu nhân ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng, ánh mắt bà đầy vẻ chờ mong: “Con… có muốn chữa trị đôi chân của mình không?”.