8
"Tôi và Tĩnh Vi quen nhau gần mười năm, chúng tôi không phải chị em, nhưng so với chị em ruột còn thân hơn, cô ấy chế.t thảm quá..."
Khi Tần Như nói điều này, giọng bà ta nghẹn lại.
Bà ta nhìn Từ Bình Nam: "Nếu tôi không thể làm điều gì đó cho cô ấy, cả đời này đều không thể cảm thấy thoải mái được."
Đối mặt với một đôi mắt trong veo và thuần khiết như vậy, dường như không ai có thể từ chối nổi.
Tôi cũng nghĩ ông ấy sẽ nói đồng ý.
Dù sao ông ấy cũng mới trở về nhà họ Từ, chỗ đứng hiện tại còn chưa vững.
Mặc dù ông ấy có vô số tiền để chi tiêu, nhưng lại không có quyền lực hay sức ảnh hưởng.
Có thể lấy được con gái nhà họ Tần, người phụ nữ nổi tiếng trong giới Bắc Kinh được hàng ngàn người yêu mến. Hoàn cảnh của ông ấy ở nhà học Từ sẽ đảo lộn chỉ sau một đêm.
Nhưng Từ Bình Nam từ chối.
Ông ấy đứng dậy.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy guộc của ông ấy qua khe cửa.
Tôi không biết ánh mắt của ông ấy lúc này như thế nào.
Hai gò má Tần Như có chút ửng hồng.
"Cái này không cần, đối với cô sẽ không công bằng."
“Nếu tôi lấy người khác, sau này xuống nơi chín suối cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với Tĩnh Vi.”
"Bình Nam..." Tần Như sửng sốt, dường như không nghĩ tới ông sẽ nói ra lời như vậy.
Từ Bình Nam giơ tay ngăn bà ấy tiếp tục: "Tôi hiểu cô làm vậy là vì Tĩnh Vi, xin nhận tấm lòng."
Tần Như cụp mắt nức nở, Từ Bình Nam dặn dò bà ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ông ra ngoài, bế tôi lên và ôm tôi vào lòng.
Cho đến khi tôi về nhà.
Đó là ngôi nhà nhỏ mà gia đình ba người chúng tôi đã sống trong năm năm.
Ông ấy nấu bữa trưa cho tôi, một món thịt, một món chay và một món canh.
Ăn xong, chúng tôi nằm nghỉ trên những chiếc ghế ngoài ban công như hồi mẹ tôi còn sống.
"Man Man." Ông vuốt tóc tôi và nhìn tôi dịu dàng.
Tôi nằm trong vòng tay ông.
Tôi không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi cảm thấy như miếng vải sau lưng mình ướt đẫm.
Tôi muốn ngước lên nhìn ông ấy, nhưng bàn tay to lớn của ông giữ chặt sau đầu tôi.
Tôi biết chắc ông ấy lại khóc rồi.
9
Dì tôi và Trương Nam sống trong hòa bình trong ba ngày.
Cuối cùng không nhin được lại cãi nhau ầm lên.
Kết thúc cuộc cãi vã, hai người vật nhau như quả bóng.
Dì tôi bị đứt một nhúm tóc, còn khuôn mặt của Trương Nam bị trầy xước.
Tôi lại “bị dọa sợ”, trốn trong tủ không chịu ra.
Từ Bình Nam mất bình tĩnh, cả dì và Trương Nam đều bị đuổi ra ngoài.
Bởi vì cả hai đều đến để "chăm sóc" tôi, kết quả lại làm cho bệnh tôi nặng hơn.
Ông ngoại cũng không dám nói nhiều nữa.
Trương Nam biết mình đã sai nên tạm thời an phận lại.
10
Ba tháng sau khi mẹ tôi mất.
Những người lớn tuổi trong nhà họ Từ bắt đầu ra lệnh cho Từ Bình Nam cưới vợ và sinh con.
"Anh kết hôn không phải chỉ vì anh, mà còn vì anh trai anh, còn vì cả nhà họ Từ."
"Con cái đương nhiên càng nhiều càng tốt, ít nhất phải có ba đứa con trai, đứa lớn nhất sẽ được anh trai anh nhận làm con nuôi."
"Tôi thương anh trai anh, bệnh tật đầy mình, nhưng bản thân lương thiện, không muốn trì hoãn hạnh phúc của con gái nhà người khác, nhất quyết không chịu lấy vợ, nhưng là trưởng bối, tôi không thể nhìn hắn không có người kế vị được."
"Nhà họ Tống không ghét bỏ quá khứ của anh, cũng không chán ghét sự tồn tại của Man Man, vẫn nguyện ý gả con gái cho anh."
"Chọn một ngày định hôn đi."
Để cưới mẹ, ông ấy đã quỳ ba ngày ba đêm.
Nhà họ Từ có một người con trai cả ốm yếu, sợ rằng người con trai út mới tìm được về mà sảy ra chuyện gì thì hương khói của nhà họ Từ sẽ bị cắt đứt, đành bóp mũi đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng mẹ tôi đã chế.t.
Bây giờ nếu Tống Thanh Nhã vẫn chưa từ bỏ, bà ấy sẽ gả qua đây và trở thành mẹ kế của tôi.
Đột nhiên, tôi mơ hồ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Tống Thanh Nhã là một công chúa nhỏ ngạo nghễ.
Bà ấy quen biết mẹ tôi thông qua Tần Như.
Như thể muốn kết bạn với mẹ tôi vậy.
Mẹ tôi là người tâm địa lương thiện, không có chút phòng bị nào đối với người khác.
Bà và Tống Thanh Nhã dần trở nên thân thiết, còn thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Một đêm nọ, Tống Thanh Nhã không nhịn được ngả bài với mẹ tôi.
Lúc đầu, bà ấy kiên nhẫn thuyết phục mẹ tôi chia tay.
Sau đó, mẹ tôi có chế.t cũng không đồng ý, bà ấy bắt đầu nói gay gắt hơn.
“Thẩm Tĩnh Vi, cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
"Tớ nói cho cậu biết, đối với những người bình thường như cậu, tớ có thể giế.t chế.t mười người như cậu chỉ bằng một cái tát!"
"Nếu như cậu không chia tay với anh Nam, tớ sẽ bán anh sang nước P (*)!"
(*) Tên nước đã được viết tắt.
"Tớ nói cho cậu biết, bọn buôn người bên đó rất ma.n r.ợ, có thể mo.i nộ.i tạ.ng của cậu ra đấy!"
Tôi mơ hồ nhớ lại vẻ hung dữ của Tống Thanh Nhã khi đó.
Nhưng mẹ tôi không có vẻ sợ hãi gì cả, bà vẫn cười khúc khích.
11
Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy Tống Thanh Nhã rất ngốc nghếch và ngọt ngào.
Có chút miệng cọp gan thỏ (*).
(*) Bản gốc 外强中干
Tôi còn nhớ một lần mẹ dẫn tôi đi chơ, một con bọ xấu xí từ đâu bay ra và đậu lên túi của Tống Thanh Nhã.
Lúc đó, bà ấy hét lên muốn bể mái nhà, sợ tái xanh mặt.
Mẹ tôi lao tới và đập chế.t con bọ đó.
Sau đó, Tống Thanh Nhã nhìn xác con bọ, lắc lư một hồi lâu rồi ngất đi hoàn toàn.
Không phải tôi đánh giá thấp chỉ số IQ hay thủ đoạn của bà ấy, chỉ là cảm thấy một người như bà ấy dường như không thể làm một việc như vậy.
Đương nhiên, không biết nhà họ Tống sau lưng bà ấy có làm hay không.
Nhà họ Từ ép bố tôi tái hôn, ông ấy đưa tôi đến gặp Tống Thanh Nhã.
Tôi thực sự không ngờ rằng bây giờ Tống Thanh Nhã lại thành ra thế này.
Giống như một đóa hoa tươi tốt bỗng nhiên thiếu nước khô héo.
Bà ấy trở nên gầy gò, uể oải, toàn thân lấm lem, hai mắt mờ đục, không còn chút hoa lệ nào.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà ấy bỗng sáng lên.
Nếu Từ Bình Nam không ngăn bà ấy lại, bà ấy sẽ lao tới ngay lập tức.
Tôi sợ hãi, còn khuôn mặt của Từ Bình Nam thì trở nên xấu xí.
Nhưng Tống Thanh Nhã đột nhiên quỳ xuống với một tiếng phịch.
"Anh Từ."
Bà ấy túm lấy quần của bố tôi, sống chế.t không chịu buông.
Trước khi Từ Bình Nam có thể rút chân ra, Tống Thanh Nhã đột nhiên mím môi, bắt đầu khóc.
"Tối nào Tĩnh Vi cũng tới tìm tôi, tôi vừa ngủ thì cô ấy liền tới."
“Cô ấy khăng khăng trách tôi, nói tôi đã bán cô ấy sang nước P."
"Cô ấy hận tôi, đêm nào cũng làm phiền tôi."
"Ba tháng qua, tôi không có đêm nào ngon giấc cả."
"Tôi cứ cầu xin cô ấy, nhưng vô ích."
"Cuối cùng cô ấy cũng mở miệng, bắt tôi thề phải chăm sóc Man Man thật tốt."
"Cô ấy nói xung quanh Man Man và anh có người xấu, cô ấy không yên tâm."
"Cô ấy nói gia đình tôi rất giàu có và quyền lực, tôi là người duy nhất cô ấy biết có xuất thân từ xã hội đen."
"Cô ấy còn nói, nếu tôi không thể bảo vệ tốt Man Man, chỉ cần khiến Man Man rụng một sợi tóc, cô ấy sẽ tới bắt tôi đi..."
Nói đến cuối, Tống Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
“Tôi thề đi thề lại cô ấy mới tin, mới chịu rời đi."
"Anh Từ, tôi xin anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa..."
Tôi chế.t lặng nhìn Tống Thanh Nhã.
Từ Bình Nam cũng nhìn bà ấy.
"Cho nên, liên hôn là chủ ý của cô?"
"Phải, là tôi đến tìm bố tôi cầu xin."
"Tống Thanh Nhã, tôi chỉ có một câu hỏi, cô có thích tôi không?"
Cái đầu nhỏ của Tống Thanh Nhã lắc như trống lắc, như thể đang nhìn thấy một tai họa nào đó, liên tục xua tay.
"Tôi không thích anh, Từ Bình Nam, có chế.t cũng không dám thích anh."
Từ Bình Nam chạm vào chuỗi tràng hạt: "Kết hôn tuyệt đối không thể, nhưng cô có thể chuyển đến nhà nhà họ Từ làm vị hôn thê của tôi, chăm sóc Man Man."
Tống Thanh Nhã vui mừng khôn xiết.
Từ Bình Nam nói tiếp: "Chỉ một năm."
Khi nói điều này, ông ấy không nhìn Tống Thanh Nhã mà nhìn tôi.
Sau đó, ông ấy chạm vào mặt tôi: “Man Man, hãy tin tưởng bố, cùng lắm thì đợi một năm thôi.”