"Anh thật sự yêu tôi sao?"
———
Âm thanh của anh quẩn quanh bên tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào màng nhĩ, tôi cảm giác như có một dòng điện chạy trong cơ thể, dòng điện dịu dàng chạm vào lỗ tai, chạy dọc sống lưng, khiến cho cơ thể hơi tê tê.
"Ngô Tà, mỗi ngày trôi qua, ngày nào tôi cũng muốn cậu......" Muộn Du Bình tiếp tục nói.
Làm ơn đi ông đây là lão xử nam, anh đừng có lúc nào cũng quyến rũ tôi có được không! Nhất là khi anh đang trong tình trạng không quần không áo như vậy, còn tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện đó!
"Cậu, đừng khóc....." Anh nỉ non.
Cánh môi ướt át xẹt ngang tai tôi.
Má nó, hiện tại cả người ông đây đều như bị điện giật, thậm chí dục hỏa đốt người đến mức muốn dừng cũng không dừng được, ông đây thực sự chịu không nổi!
Tôi ngẩng đầu, hai tay nâng mặt Muộn Du Bình.
Anh đưa đôi mắt mê ly nhìn tôi.
"Anh yêu tôi sao?" Tôi hỏi.
"Yêu........" Anh đáp.
"Anh thật sự yêu tôi sao?" Tôi hỏi lại.
"Yêu........" Anh lại đáp.
Sau đó anh, sau đó anh cứ như vậy mà cười!
Trời ơi! Anh cười, từ đó đến giời tôi chưa khi nào thấy anh thực sự mỉm cười! Xin hãy tha thứ cho cái vốn ngôn ngữ thiếu thốn của tôi không thể nào dùng ngôn ngữ hoa lệ để hình dung nụ cười của anh, tôi chỉ có thể nói một câu, quá đẹp!
Tôi bế anh ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô người anh.
Mặc dù bộ dạng anh lúc đó trông có vẻ đứng không vững nhưng anh vẫn nở nụ cười với tôi.
Tôi cũng cười với anh.
Cười dâm.
Thật ra tui đây là một quân tử, tui không muốn thừa dịp người ta gặp nguy mà ra tay với người ta, nhưng anh hở ra là rù quến tui, hơn nữa còn nói yêu tui, lại mỉm cười để quyến rũ tui!
Nếu tối nay tôi không làm chút gì đó thì tôi còn là đàn ông sao?
Tôi ôm Muộn Du Bình với thân thể trần truồng trên vai vào phòng ngủ, sau đó đặt anh nằm ngang trên giường.
Cả người anh không mảnh vải che thân, đôi mắt vẫn cứ mê ly, nụ cười cũng mê ly, anh còn vô ý vươn lưỡi liếm môi.
"Ngô Tà......." Anh nằm trên giường, vươn tay về phía tôi.
"Tới đây!" Tôi nôn nóng cởi quần áo, qua mấy giây đã cởi sạch bong, sau đó nhào lên người Muộn Du Bình!
Tôi nổi điên hôn lên cổ anh, tay vuốt ve khắp cơ thể trần truồng của anh.
Cả người tôi như bị thiêu đốt bởi thứ cảm xúc mãnh liệt này.
Linh hồn tôi kêu gào
Ôi! Mùa xuân của tôi đến rồi!
Rốt cuộc Ngô Tà tôi cũng có thể phá bỏ tấm thân xử nam năm này rồi!
Hôm nay tôi phải để cho Trương Khởi Linh hiểu thế nào là yêu!
Tôi không ngừng làm loạn trên người anh, nhưng dục hoả đốt người vẫn khiến tôi đói khát khó nhịn.
Tôi phải nhanh chóng phát tiết đói khát bấy lâu!
Chú chim non của tui đã ao ước tìm được một cái ổ ấm áp lâu lắm rồi!
À mà đàn ông với đàn ông phải làm sao?
Không lẽ phải dùng nơi đó?
Chắc vậy chắc vậy!
Tôi đưa ngón tay chọc vào nơi đó của anh.
Nào ngờ tôi còn chưa đâm vào anh đã tung cước đá thùm thập vào ngực tôi, tôi chỉ nghe "thụp" một tiếng, trước mắt đã biến thành màu đen, thiếu chút nữa còn phun một ngúm máu, tôi bị đá liền ngả ngửa rơi xuống giường!
Tôi nằm dưới gầm giường nửa ngày, hơi thở vẫn chưa ổn định, cảm giác khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn chảy, mắt nổ đom đóm, quả thật sắp ngất tới nơi.
Tôi nằm dưới đất khóc không ra nước mắt, Muộn Du Bình anh đang chơi tôi sao?
Sao lại có người vừa quyến rũ người ta lại vừa có thể dùng sức lớn đến mức chỉ dùng để đạp bánh tông để đạp người ta?
Hôm nay ông đây nhất định bị anh chơi chết!
Tôi chật vật bò lên giường, trông thấy Muộn Du Bình ôm chặt chăn, chốc chốc lại mê sảng nói: "Ngô Tà, yêu......."
Yêu cái đầu anh!
Ông đây không chơi với anh nữa!
Tôi đạp anh văng qua bên phải giường, còn bản thân thì chật vật cầm chăn nằm xuống, lồng ngực đau như sắp thủng đến nơi.
Lúc này Muộn Du Bình ở bên kia lầm bầm hai câu, lại ôm lấy chân tôi.
Tôi không nhịn được muốn hất anh ra, anh lại như oan ức ôm chặt chân tôi, tôi không thể làm gì anh, chỉ đành để anh ôm.
Thời gian trôi qua rất rất lâu.............!
Trong đêm tối, tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Hôm nay anh đạp ông đây sắp chết, đáng lý ra phải để anh ngủ ngoài cửa hàng, nhưng tôi tạm cho anh ngủ dưới chân tôi, ngày mai anh cút ra đất ngủ cho ông!
Đau chết tôi rồi.
Đêm hôm đó tôi trằn trọc trở mình rất lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đêm qua mấy giờ mới ngủ.
Hôm sau thức dậy trời đã sáng trưng.
Tôi ngồi bật dậy, trong lòng cảm thấy bực bội, nhìn sang đầu giường bên kia đã thấy chăn nệm vô cùng ngăn nắp, Muộn Du Bình lại không thấy đâu.
Lòng tôi nhói lên, chẳng lẽ anh cho rằng tôi sắp kết hôn nên muốn bỏ tôi lại, tự mình rời đi?
Tôi để chân trần bước xuống giường, tôi vừa gọi: "Tiểu Ca, Tiểu Ca!" vừa chạy ào ra ngoài.
Đẩy cửa phòng ngủ, mùi thơm trứng chiên bay vào mũi, tôi tìm nơi phát ra hương thơm, vừa bước vào cửa bếp đã xém đụng trúng Muộn Du Bình đang bưng sanwich ốp la đi ra.
Anh đeo tạp dề màu xanh da trời, trên tay cầm hai dĩa sanwich ốp la và cà chua, tôi bỗng thấy yên tâm hơn hẳn.
"Chào buổi sáng.......Tiểu Ca, anh chiên trứng gà à.
Thật là thơm!" Tôi đưa mũi ngửi ngửi trứng chiên trong tay anh.
Muộn Du Bình không trả lời, nhưng lại đưa mắt quan sát tôi.
Tôi......!
Tôi lẽ ra không nên so đo với anh, vì anh vốn không thích nói chuyện mà.
Tôi vừa suy nghĩ vừa vươn móng vuốt muốn lấy sanwich.
Tự nhiên Muộn Du Bình lại nói: "Ngô Tà, sao cậu không mặc quần áo?"
Hả?!!!
Tôi cúi đầu, quả thật nhìn thấy cơ thể trần trụi không mảnh vải.
Đó giờ tôi có sở thích ngủ trần, sáng sớm thức dậy sẽ thường xuyên để cơ thể trần truồng chạy chỗ này chỗ kia, riết rồi thành quen, sáng nay vừa thức đã vội vã đi tìm Muộn Du Bình nên mới để một thân lỏa lồ chạy khắp nơi như vậy!
Má ơi............!!!
Tôi nhanh chóng lấy tay che chim non chạy về phòng ngủ.
Chờ tôi ăn mặc tử tế bước ra, Muộn Du Bình đã bày biện xong bữa sáng: "Ngô Tà, ăn sáng."
Tôi nhìn anh, cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng có ngại hơn nữa cũng phải ăn, vì vậy tôi làm như không có gì lập tức ngồi vào bàn.
Trong lúc tôi nhai sanwich, uống sữa bò, Muộn Du Bình bất chợt nói: "Sáng nay tỉnh lại tôi thấy mình không mặc gì, là cậu cởi giúp tôi sao?"
Nghe thấy lời này, sữa bò trong miệng trôi tuột xuống cuống phổi, tôi vội ho khan, càng ho càng khiến lồng ngực đau đớn, nhất thời không thở được, xém xíu nữa là tắt thở.
"Cậu sao vậy?" Muộn Du Bình thấy tôi như vậy liền đi tới vỗ nhẹ lên ngực tôi.
Tôi thở hỗn hển nói: "Anh đừng làm vậy, tôi đau."
Muộn Du Bình thu tay, từ trên cao nhìn xuống nói: "Xương cậu không sao.
Hôm qua cậu bị đánh vào ngực à? Qua bao lâu rồi? Kẻ đó là ai?"
Tôi nhìn biểu tình vô cùng khó hiểu của anh, thậm chí còn nghe ra ý tứ muốn đánh kẻ đã tổn thương tôi trong lời anh nói liền muốn khóc mà là khóc không ra nước mắt.
Tôi có thể nói hôm qua tôi lợi dụng lúc anh uống say muốn làm bậy với anh, kết quả còn chưa làm được gì đã bị anh đá xuống giường sao?
Mặc dù lỗi không phải hoàn toàn do tôi, anh cũng có dụ dỗ tôi mà.
Nhưng trông điệu bộ sáng nay của anh, chỉ sợ là chuyện hôm qua đã bị anh quên sạch rồi!
Những chuyện hôm qua anh làm, anh nói, đều phát ra trong lúc say xỉn!
Anh còn trịnh trọng nói yêu tôi!
Sao anh có thể quên hết như vậy!
Bây giờ lòng ông đây rất đau đớn!
Nhưng tôi vẫn không có gan chất vấn anh, không thể làm gì khác: "Tôi, tôi đụng trúng bàn.
Chính là, là vào lúc đưa anh về hôm qua, anh nặng quá, hại tôi đi đường không vững nên va vào cạnh bàn.
Còn còn còn." nhớ tới chuyện hôm qua làm tôi có chút tức giận: "Hôm qua anh ói một bãi trên xe tôi, tôi mệt muốn chết mới đưa được anh về nhà.
Người anh vừa bẩn vừa hôi nên tôi mới cởi quần áo ra đưa anh đi tắm! Đều tại anh hết! Khi không uống rượu chi vậy!"
Muộn Du Bình nghe tôi nói có hơi sửng sốt, đè cánh tay đang chỉ vào mũi anh của tôi xuống: "Cậu ngồi xuống đi.
Cậu bị thương không nhẹ, không nên nói chuyện lớn tiếng."
Nói xong anh nhẹ nhàng ấn tôi xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Ngô Tà.
Sau này tôi sẽ không uống rượu nữa."
Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra thỉnh thoảng uống một chút cũng được........!
Mặc dù sẽ ói, nhưng sau khi anh say, giọng nói cứ như dòng điện chạy trong thân thể người ta, còn có ánh mắt mê ly, trong lúc vô tình dụ dỗ người khác, cả......cả lời yêu nửa thật nửa giả đó.
Tôi thật sự rất thích..........!
Vào lúc này, Muộn Du Bình cũng trở về chỗ mình, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Vừa ăn anh vừa nói: "Hôm nay cậu muốn tới đường khẩu của chị Nha xử lý đám người đó phải không?"
Nghe anh nói tôi mới nhớ ra còn có chuyện này, thế nên vội xem đồng hồ, đã hơn bảy giờ, còn chút thời gian nữa để chuẩn bị.
Tôi vứt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, tăng tốc ăn nhanh lên, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Ừ."
Muộn Du Bình lại nói: "Các cậu muốn xử phạt bọn họ như thế nào?"
Tôi ngưng nhai, nhìn anh: "Phế một tay, đuổi cổ vĩnh viễn khỏi nghề này."
"Cậu muốn xử lý toàn bộ bọn họ như vậy?"
Tôi uống cạn sữa bò, cau mày nói: "Bằng không thế nào.
Nếu tôi không làm vậy, nếu tôi còn giữ đám người phản bội đó bên cạnh, nói không chừng lại có ngày bọn họ vì tiền mà bán đứng tôi.
Còn nữa, nếu tôi không làm vậy.
Người dưới trướng sẽ cho rằng làm sai cũng sẽ không bị phạt, bọn họ nhất định sẽ sinh dã tâm.
Hiện tại tôi trừng phạt đám người này chính là để diệt trừ luôn dã tâm của những người khác!"
"Cậu muốn giết gà dọa khỉ." Muộn Du Bình nói: "Có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không."
"Nói đi." Tôi cầm điện thoại tìm số Vương Minh, chuẩn bị kêu cậu ta tới đón chúng tôi.
Chiếc xe hôm qua đã bị Muộn Du Bình ói bẩn, không ngồi được nữa.
"Thời điểm hoàng đế khai quốc triều Minh - Chu Nguyên Chương còn tại vị, hắn từng trừng trị tham quan bằng cách giết sạch bọn họ.
Nhưng giết một nhóm tham quan vẫn sẽ có một nhóm khác mọc lên, có giết cũng giết không hết.
Thế nhưng bọn tham quan kia dường như thật sự không sợ chết.
Cho đến khi Chu Nguyên Chương chết vẫn chưa thể diệt sạch lũ tham quan." Muộn Du Bình nói: "Ngô Tà, cậu biết sau khi Chu Nguyên Chương chết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tôi nuốt bánh sanwich, nhìn Muộn Du Bình.
"Tiểu Tam gia" tôi vì sự nghiệp đổ đấu nên vẫn có tìm hiểu chút kiến thức về lịch sử Trung Quốc.
Tôi dĩ nhiên biết chuyện gì xảy ra, chính vì trước khi chết Chu Nguyên Chương đã giết sạch các đại thần đắc lực nên khiến cho Kiến Văn hoàng đế sau khi nối nghiệp không có đại thần phò trợ, thế là bị chú mình là Chu Lệ tạo phản soán ngôi.
Hết chương ..