Bình Tĩnh, Anh Có Thể

chương 36: alpha đều là thứ khốn nạn kể cả tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sàn phòng tắm là màu đen và vàng, vệt máu trên nền trắng lóa thật chói mắt.

Kỳ thực, Cố Hi không đổ nhiều máu, chỉ là bị bọt tắm dính vào nên nhìn có hơi dọa người.

Trong đầu Vinh Kinh chỉ có từ, âm mưu giết người.

Đã từng gặp nhiều cảnh trước đây, nội dung câu chuyện đã trở nên mạch lạc một cách khó hiểu, cậu ta có ý nghĩ nhưu vậy cũng không lạ.

Vinh Kinh gần nhưu run rẩy lấy điện thoại ra gọi 120.

Điện thoại vẫn đang chờ để được kết nối, một bên bước tới xem tình hình của Cố Hi.

Giờ phút này, Cố Hi bị bọt tắm che phủ, mỗi mọt tấc đều đẹp như không giống người, lại giống như mỹ nhân ngư đang tan thành bọt biển.

Thoát ẩn thoát iện, lại có sự cám dỗ muốn hút hết linh hồn người khác, giống như thỏi nam châm tự nhiên.

Đặc biệt trong không khi tỏa ra một hương vị mê người, đôi mắt Vinh Kinh dần đỏ lên, pheromone trong cơ thể đang bừng tỉnh.

Anh không chút ý thức, không biết trong thời kỳ phát tình của omega máu cũng có một sức cám dỗ nhất định.

Tuy rằng không đủ để ảnh hưởng đến tâm trí, nhưng trong koong gian nhỏ thế này, cũng tràn ngập những tia lửa nhỏ.

Chỉ cần một chút nhiên liệu, có thể nhanh chóng phát nổ.

Ngón tay Vinh Kinh vừa mới đụng tới lưng Cố Hi, mới vừa rồi còn là mỹ nhân đau đến choáng váng đầu óc, đột nhiên đã kích hoạt cơ quan nào đó, một tay từ từ chống đỡ bản thân, như một con báo nhỏ, té nhào vào người Vinh Kinh.

Đại não của Vinh Kinh còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bắt lấy anh trước, sợ rằng thân thể cực ký yến ớt này sẽ phải chịu thêm những vết thương khác.

Dáng dấp Cố Hi rất khác vẻ ngày thường, giờ phút này ánh mắt lãnh đạm tựa hồ không chút cảm xúc, lộ ra vẻ điên cuồng.

Giống như khí tức hoang dã, đầy chinh phục, ở trên cao nhìn Vinh Kinh, như thể cuối cùng nó đã gặp con mồi phù hợp với ý mình

Một giọng nói vang lên từ chiếc điện thoại bị rơi trên nền gạch: "Này, có ai bị thương không? Vui lòng trả lời."

Cố Hi nhẹ nhàng đè lên Vinh Kinh, những ngón tay vẽ vòng trên y phục của Vinh Kinh, lực rất nhẹ, nhưng lại giống như lông cũ, hoàn toàn áo chế phản kháng của Vinh Kinh.

Vừa hướng về phía điện thoại, lạnh lùng nói: "Nhầm số." Sau đó tắt điện thoại.

Vinh Kinh cảm thấy Vinh Kinh có chút khác, nhưng lại không thể nói khác ở chỗ nào.

Vinh Kinh có thể lật người Cố Hi bất cứ lúc nào, nhưng anh cảm thấy mình mà động thì có thể bẻ gãy Cố Hi.

Vẫn còn người đang nằm trong bệnh viện.

Ngoài ra, mấy lần gặp mặt Cố Hi rất ngưỡng mộ cậu.

Cũng không thể tùy tiện đánh cậu như mấy người khác.

Cảm xúc của anh đối với Cố Hi rất phức tạp.

Sự tiếc nuối của anh khi đọc cuốn tiểu thuyết ấy rất thương tiếc cậu, sau khi gặp thì lại rất yêu thích.

Sự thấu hiểu ngầm và thông cảm lẫn nhau, cũng là tâm lý khi gặp người mà mình hâm mộ đều là tự nhiên.

Ngay cả trong lòng Vinh Kinh cũng không phát hiện ra, anh dần dần không xem Cố Hi là đồng tính, mà xem thành một omega.

Vinh Kinh lúc này cũng rát khó chịu, anh bị thân thể thơm tho ngọt ngào kia ảnh hưởng đến, nhiệt độc cơ thể cũng tăng lên.

Lại nhìn người trên thân, trắng như tuyết, tinh tế chứ không yếu đuối, mỗi một nơi đều hoàn mỹ, đoạn văn miêu tả mấy trăm chữ để hình dung Cố Hi nhất thời hiện lên trong đầu.

Đúng là rất chính xác.

Vinh Kinh không dám nhìn nhiều.

Gần như ngay lập tức quay đầu, cố gắng không nhìn đến Cố Hi.

Giữ chặt các ngón tay, tự nhắc nhở bản thân về tình trạng thể chất của Cố Hi, anh tuyệt đối không thể bạo lực.

Cố Hi cảm thấy trong lòng Vinh Kinh không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thực, tự nhiên có chút đắc ý muốn đùa dai, khẽ mỉm cười.

Cúi xuống, đối mặt với hầu kết của Vinh Kinh.

Vinh Kinh cả kinh muốn nhảy dựng lên, Cố Hi cậu có biết nơi này thì nhìn có vẻ không đáng chú ý, nhưng thật ra là mạng của đa số đàn ông không?

Tuyết đối không thể tủy tiện cắn!

Đôi mắt Vinh Kinh tràn ngập tơ máu, muốn đập chết người trên thân, lại nghĩ tới đây là Cố Hi, là Cố Hi mà alpha đụng vào sẽ buồn nôn, làm sao có khả năng dùng bạo lực với người nhau vậy, chật vật nói: "Bình tĩnh, cậu bình tĩnh đã, cậu xem tôi là gì..." Cậu nhìn cho rõ, tôi là alpha!

Vinh Kinh cố gắng lay tỉnh ý thức mơ hồ của Cố Hi, nhưng hiển nhiên, không được.

Vừa định bắt cánh tay của Cố Hi đẩy ra, nhìn thấy vết máu trên đó, đây là nơi máu dính vào bọt tắm.

Thoạt nhìn không biết đã dùng cái gì mà mài rách da, có thể là do da cậu quá trắng quá mêm, đỏ bừng một mảng lớn quá kinh khủng.

Vinh Kinh cố gắng khuyên nhủ thời kỳ phát tình của Cố Hi, thời kỳ phát tình anh hiểu, chỉ có thể sử dụng lý trí mới khống chế được

Cố Hi không dừng lại ở đó, thậm chí khẩn trương tấn công đôi môi được cho là bạc tình của Vinh Kinh.

Nếu là Ngô Phất Dục, sớm đã bị anh đánh ngã hai ba lần.

Lúc này Vinh Kinh khó khăn né tránh, quần áo vì vậy cũng trở nên lộn xộn.

Khó khắn bảo về sự trong sạch của mình, cũng cố gắng hết sức đẩy người đang trên thân nhìn thì yếu ớt nhưng thực tế rất khó chơi.

Trong lúc đẩy nhau ra, Vinh Kinh đột nhiên chú ý đến cánh tay đang duỗi ra của Cố Hi.

Động tác Vinh Kinh bỗng ngừng lại.

Trên tay có mười mấy lỗ kim, nhiều đến mức nhìn mà giật mình

Chắc là thuốc ức chế, vì chống lại sụ mãnh liệt của kỳ phát tình, mà cậu ta tiêm nhiều thế à?

"Nhìn rất đau."

Mọi sự khước từ của Vinh Kinh đều dừng lại, nhìn Cố Hi không mảnh vải che thân, anh lau vùng da đỏ ứng với những hạt máu giống như san hô đỏ, trên đó có gần chục lỗ kim màu xanh tím.

Vinh Kinh không muốn hỏi Cố Hi chuyện gì đã xảy ra, một người sau khi đã trải qua nhiều chuyện đau khổ, nếu bị nhăc lại lần nữa sẽ giống như đang trải qua chuyện đó vậy, không kém gì lần tra tấn thứ hai.

Ba từ ngắn ngủi, Cố Hi cũng ngừng di chuyển.

Một giot nước rơi trên mặt Vinh Kinh, Vinh Kinh không phân biệt đó là nước trên tóc của Cố Hi sau khi tắm hay là...!

Vinh Kinh chạm vào giọt nước kia, không quan tâm đến việc bản thân mình đang rối tung lên, muốn hỏi tình hình của Cố Hi.

Nhưng phát hiện ra Cố Hi sau khi buông anh ra, ngồi xuống, cuộn chân lại, vùi đầu vào khủy tay bên trong, đây là cử chỉ từ chối giao tiếp.

Vinh Kinh không để ý vừa nãy khi mình nói ra ba chữ kia, sự điên cuồng trong mắt Cố Hi đã lui dần, từ từ khôi phục lại sự trong sáng, thậm chí còn nghi ngờ nhìn xung quanh một chút, lại nhìn thấy Vinh Kinh đang ở dưới người mình bị bắt nạt, cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Có phải Vinh Kinh rất chán ghét cậu, cảm thấy hành vi của cậu rất phóng túng?

Cố Hi không muốn nói chuyện, Vinh Kinh cũng không nói.

Tình hình bây giờ lại vừa xấu hồ vừa khó giải thích được.

Vinh Kinh cũng đoán được, trong lòng liền náo loạn, nguyên tác hại mình!

Vinh Kinh gần như trốn khỏi nơi dễ dàng phát sinh tình huống này, đóng cửa lại, lao đến căn phòng xa hơn, khép cửa phòng lại.

Thở hồn hển một hơi, nhìn chiếc áo sơ mi bỏ quần đã bị kéo ra, vài chiếc cúc đã được cởi ra.

Không cần soi gương cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình, cũng giống như đang trong thời kì động dục.

Điều làm cho anh không thể nào chấp nhận được, chính là trong đâu lại hiện lên mấy đoạn ngắn kia, da thịt mềm mại trắng như tuyết.

Hấp dẫn đến mức anh không nhớ nổi đối phương cũng là nam, trước đây mấy lời văn kia tả đến mức cảm thấy giả tạo, nhưng giờ thì anh quả nhiên cảm thấy được.

Vinh Kinh liếc nhìn xuống, dường như cảm giác nhiều hơn anh, kinh ngạc nhìn.

Không, đây không phải là mình, đây là pheromone trong cơ thể đang tác quái.

Là đàn ông hai đời chưa từng yêu ai, nhưng anh cũng có dục vọng.

Cũng không phải là nhà sư khổ hạnh, anh đã sống khô khan hơn 20 năm, nếu không phản ứng mới là bất thường.

Nhưng đó là đàn ông.

Không đúng, đó là omega.

Omega bên trong đàn ông cũng là đàn ông.

Không, Vinh Kinh cảm thấy mình hơi hỗn loạn, không thể nghĩ về vấn đề này.

Vinh Kinh đang nhấn huynh đệ đang bừng bừng phía dưới, muốn lợi dung lúc người ta đang gặp nguy sao, mơ đi.

Mặt không cảm xúc nghĩ, alpha đều là cầm thú, kể cả mình.

Vinh Kinh có chút bồn chồn, hơi thở vẫn rất dồn dập, bởi vì do va chạm hồi nãy còn chưa lắng xuống.

Anh đi đi lại lại trong phòng hơn 20 phút, vẫn lắng lẽ dán vào ván cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Không có gì xảy ra, rất yên tĩnh, Cố Hi dường như cũng không ra ngoài.

Bây giờ nên làm gì?

Thực ra, anh hi vọng sau sự việc vừa rồi, Cố Hi sẽ sợ hãi, có thể tự mình chạy trốn.

Đến nơi này của anh thì tương đương với việc vừa ra khỏi hang sói đã tiến vào hang cọp.

Nhưng Vinh Kinh nghĩ đến bóng dáng trong mưa của Cố Hi, lại còn kéo tay mình, giống như đang cầu cứu.

Vinh Kinh thở dài thườn thượt, nhìn tiều huynh để của minh: Làm người giùm cái.

Vừa nãy trong hoảng loạn cũng không quên cầm theo điện thoại.

Gửi tin nhắn wechat cho Chu Hưởng: thời kì phát tình của O, tiêm thuốc ức chế có phải là rất đau?

Chu Hưởng không hổ danh là bách khoa toàn thư, nhắn: Đau, đau muốn chết.

Cậu nghĩ đi, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.

Thuốc ức chế lại áp chế nó một cách gượng ép, đây là đi ngược lại, làm sao mà không đau? Hơn nữa nếu tiêm quá nhiều, sẽ để lại rất nhiều di chứng, tỷ như thời kì phát tình hỗn loạn, đau đớn các thể loại.

Vinh Kinh: Tầm mười mấy mũi?

Chu Hưởng: Muốn tìm chết à, có thể bị phản ứng khi kích ứng, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện.

Tức là tình hình của Cố Hi hiện tại rất nguy hiểm, Cố Hi buồn bực mà giải quyết phía dưới.

Vì để cho mình nhanh tỉnh táo lại, Vinh Kinh gọi điện cho máy làm lạnh nhân gian, anh cả Tạ Lăng, hỏi: "Anh, phòng ở đây trang trí rất đẹp, ai thiết kế vậy?"

Tạ Lăng lúc này đang ở viện diều dưỡng của Tạ lão gia, mấy máy hỗ trợ hô hấp đang cắm vào người ông, hai mắt nhắm lại, rất ít thười gian mới tỉnh táo được.

Lần trước Tạ Lăng đã nhìn thấu tâm tính của Tạ Kỷ Thịnh, rất nhớ ông nội, bỏ mặc một đống công việc, đến đây để thăm hỏi.

Tựa lưng vào cạnh giường của ông, không nói gì.

Cho đến khi có cuộc gọi, Tạ Lăng đến viện điều dưỡng cố ý bật sang chế độ máy bay, chỉ có vài người trong danh sách mới gọi được.

Hắn cài nhạc chuông đặc biệt cho em trai mình, vừa nghe là biết ai gọi đến.

Nghe đến giọng nói của em trai, ánh mắt Tạ Lăng khẽ động.

"Không phải bảo ba ngày đừng là phiền anh à." Tạ Lăng nói, khóe miệng câu lên: "Ngoại trừ anh thiết kế thì còn ai."

Em trai thật giống cục đường nhỏ.

Vinh Kinh thật sự kinh ngạc: "Anh à, thẩm mỹ của anh cũng quá tốt."

Tạ Lăng lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Nếu không phải vì công việc kinh doanh, anh đã thi học viện mỹ thuật rồi." Được em trai mình khẳng định, Tạ Lăng rất cao hứng, đây là nhà tặng cho người thân ở.

Dĩ nhiên không thể làm bình thường, thiết kế bết trong đều là do hắn làm.

Kể cả Tạ Kỷ Thịnh cũng có một căn hộ được thiết kế theo phong cách khác, hắn luôn đối xử bình đẳng với cả hai đứa em mình.

Chỉ là Tạ Kỷ Thịnh cho rằng nơi đó là Kim ốc tàng kiều, bên trong không ngừng thay đổi chim hoàng yến.

Hai huynh để nói chuyện vài câu mới cúp máy.

Lại phát hiện ông nội đã hôn mê từ rất lâu đã tỉnh, đôi mắt cẩn đục mở ra, tràn đầy yêu thương nhìn hắn, đứt quãng hỏi: "Tiểu Lăng, có phải...đã xảy ra chuyện gì."

Cùng máy làm lạnh nhân gian trò chuyện xong, tâm trạng hừng hựng của Vinh Kinh cuối cùng đã nguội đi một chút.

Anh chợt nhớ rằng có một tin nhắn mà anh vừa nhìn nhưng chưa kịp đọc, là tin nhắn từ trung tâm pheromone tương xứng (Pheromone Matching Center)

Trong đó nhắn có một người số máy là 32908477xxxxxx phù hợp với pheromone của anh hơn 80%, hỏi anh có muốn liên hệ với bên kia không.

Chi khi độ tương hợp của pheromone trên 80% thì mới có tin nhắn như vậy.

Vinh Kinh nhớ tới khi chính chủ lúc trước bị nhà họ Tạ mang đến trung tâm pheromone tương xứng đăng kí, ssau đó vì không tìm được vợ.

Dù sao alpha cũng nhiều hơn omega, mà alpha thì có khả năng trở thành lưu manh.

Thế giới này lại giống như thời phong kiến, lại còn có truyền thống cưỡng chế pheromone tương xứng độ tương xứng càng cao, càng có thể ép hôn.

Trong thế giới cổ đại, cha mẹ đặt đâu con ngồi đây không khác lắm.

Trong thời hiện đại, pheromone không phải là tiêu chuẩn duy nhất, mà càng đề cao tự do hôn nhân.

Đặc biệt là các omega ít ỏi càng muốn được tôn trọng hơn, không phả vì muốn giúp chồng dạy con, cũng không muốn vì pheromone mà kết đôi, quan điểm dần dần cũng thoáng hơn.

Tất nhiên, nhiều người nghĩ rằng chỉ có A-O phù hợp pheromone mới có thể sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh nhất.

Hơn nữa trong thời kì phát tình, dễ dàng vượt qua hơn.

Cho nên phần lớn nhiều người cũng muốn gặp mặt, tìm hiểu lẫn nhau.

Và nếu pheromone vốn là hơi thở đặc biệt cao cấp của omega, thường có nhiều đối tượng phù hợp, không kém hơn anh là bao nhiêu.

Vinh Kinh suy nghĩ một lúc, vẫn bấm từ chối tiết lộ thông tin liên quan.

Cuộc sống sinh hoạt của chính anh còn đang rối loạn, không có thời gian để gặp gỡ omefa mới, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao.

Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, giống như Tạ Lăng rất yêu thích đặt tất cả bất động sản dưới tên mình, trong đó có cái kia.

Vinh Kinh mở cửa gần như ngay lập tức, đi vào buồng tắm lắng nghe âm thanh, xác định Cố Hi vẫn ở đó, không giống như đang tắm rửa.

Vinh Kinh hít sâu một hơi, bước đến phòng tiện ích.

Cố Hi quả nhiên vẫn ở trong phòng tắm, từ sau khi Vinh Kinh hoảng sợ rời đi, vẫn duy trì một tư thế, hiện tại cậu không còn mặt mũi để gặp Vinh Kinh.

Sau vụ va chạm vừa rồi, thần trí có chút mơ hồ, liền bị một ý thức khác tạm thời chiếm thế thượng phong.

Đợi đến khi tỉnh táo trở lại, tất cả những điều cậu vừa làm liền ùa về, cậu biết mình vừa nãy rất điên cuồng, và đã làm gì với Vinh Kinh.

Cố Hi sụp đổ chất vấn: Mày điên rồi, làm sao có thể chạm vào cậu ta, mày không xứng!

Một giọng nói khác: Vậy ai xứng? Cậu à, cậu cảm thấy bản thân mình không xứng sao.

Cố Hi đỏ mắt: Nếu mày lại đụng cậu ta, tao giết mày.

Thử xem.

Một giọng nói khác: Tôi chính là cậu, chính là dục vọng đáy lòng cậu, cậu muốn là cái gì là điều quá rõ ràng.

Tôi tiện tay giúp cậu thực hiện nguyện vọng mà thôi, sợ cái gì.

Cố Hi không nói nên lời, cảm thấy miệng đầy chua xót.

Cậu thậm chỉ không thể phản bác lại giọng nói kia.

Sau khi bố mẹ lần lượt ra đi, ba chị anh chị em trong nhà được họ hàng nhận nuôi, cậu thì được cô nhận nuôi.

Thời gian đầu trôi qua yên bình, mãi đến khi ánh mắt chú mình càng lúc càng có vấn đề.

Nhân dịp lúc cô đang đi công tác, xông vào phòng cậu...!

Cậu phát điên trốn thoát, không có chỗ để đi, mỡi ngày vừa đi vừa nghỉ, ăn đồ ăn trong thùng rác, ngủ cũng tỏng thung rác.

Cũng không biết có một ngày, một giọng nói khác trong cơ thể mình thức tỉnh.

Cố Hi biết mình có bệnh.

Bệnh rất nghiêm trọng.

Nhưng cậu không kiềm chế được.

Xin lỗi, Vinh Kinh...!

Toàn thân Cố Hi lạnh như băng cuộn mình trên sàn nhà.

Cho đến khi cửa phòng tắm lại lần nữa được mở ra, thấy người đã được võ trang đầy đủ xuất hiện.

Vinh Kinh mang mặt nạ phòng độc, nhìn người bên trong đã nửa tiếng không nhúc nhích.

Cố Hi sửng sốt nhìn người trước mặt.

Mặt nạ phòng độc!?

Độc.

Tôi à?

Cậu hình như hơi khoa trương rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio