Edit by Mặc Hàm
Cả hai phóng viên đều là omega. Lúc mới vào toilet, liền cảm giác được hơi thở chung quanh có một tia mơ hồ mê người.
Nhạt đến mức gần như không phân biệt được, bọn họ gần như đồng thời nhìn về phía phòng pheromone đang khóa cửa. Quả nhiên, đèn đỏ phía trên cho thấy bên trong có người đang sử dụng.
Phòng riêng sẽ được trang bị cho men o và men a, 360° không góc chết, kín kẽ. Ngay cả các lỗ thông hôi cũng trang bị riêng, được thiết kế để cung chấp cho ao sự an toàn tối đa. Nếu không hàng năm cũng không phải tốn nhiều ngân sách như vậy để xây dựng nhà vệ sinh có diện tích không nhỏ như thế này.
Bọn họ quen thuộc, cho rằng omega bên trong đang tiêm thuốc ức chế, tiếp tục ngó lơ nói chuyện phiếm.
“Có rất nhiều điểm để trở về viết, anh dự định viết các nào trước?”
“Người lớn làm gì mà lựa chọn, đương nhiên phải viết tất rồi.”
“Lần này có thể nhìn thấy Cố Hi biến sắc, trăm năm khó gặp. Không phải cậu ta luôn rất chiếu cố người mới sao. Vinh Kinh này hình như cũng là sinh viện học viện điện ảnh, vẫn là tiền bối hậu bối cùng trường.”
“Vừa vặn đụng phải họng súng, quanh năm bị trói buộc…luôn có một người làm cậu ta mất kiên nhẫn.”
“Cậu nói xem, co s phải Vinh Kinh làm điều gì không phải với Cố Hi không? Alpha này không có ý đồ tốt.”
“Thật sự là người mới còn có thể ở lại đoàn phim? Ngay cả các nhà đầu tư lớn trước đó cũng từ chối.” Tuy rằng có thể viết tự do, nhưng lại thêm mắm dặm muối các loại để thu hút, thoạt nhìn vừa xấu vừa độc. Nhưng sự thật thế nào bọn họ mới biết được. “Có một tin tức nhỏ, trước đó có một alpha hang hai thừa dịp đóng phim làm gì đó với Cố Hi, cậu hiểu mà, Cố Hi là người mà ngay cả O cũng không giữ được.”
“Sau đó thì sao!?” Người kia hứng thú
“Sau đó —— bị đánh ra xa mười mét.” Các người có ý nghĩ kì lạ, phải đánh.
“!!”
Cố Hi nghe thấy tiếng cười khẽ bên kia, còn có giọng nois gần như dán vào mang nhĩ lướt qua: “Mười mét?”
Cố Hi không được tự nhiên tránh, đó là chuyện trước kia rồi. Hơn nữa không phải mười mét, nhiều nhất cũng là một hai mét thôi. Cậu mạnh như vậy còn phải sợ biến thái sao?
Hiếm thấy bị Vinh Kinh trêu chọc, Cố Hi vừa ngượng vùa lo lắng hó nhịn, khó chịu muốn bóp chết người đàn ông ung dung phái sau.
Chen chúc trong không gian nhỏ hẹn, khí tức của người khác lại phát ra. Vốn sức hấp dẫn của hai giới tính rất mạnh, hơn nữa độ phù hợp gần như trăm phần trăm, cả người Cố Hi sắp bị khát vọng mãnh liệt này làm cho phát điên.
Cố Hi chậm rãi nhắm mắt lại, có thể lo lắng bị nghe thấy giọng, nhỏ giọng thúc giục alpha phía sau: “Cậu nhanh lên!”
Trước kia sao không phát hiện ra, kỳ thật Vinh Kinh có đôi lúc sẽ làm chuyện xấu.
Vừa dứt lời, phía sau cổ đã bị cắn, trong phút chốc pheromone hai giưới tính va chạm khiến Cố Hi không kìm được mà “A…!” một tiếng.
Một tay che miệng lại, trong nháy mắt muốn trốn khỏi sự khống chế của alpha, sau lưng lại là nhiệt độ nóng bỏng thuộc về người khác, cánh cửa phía trước lạnh như băng. Cố Hi lâm vào cảnh lạnh nóng xuyên qua.
Một thanh âm không cách nào khác chế kia, phát ra khỏi phòng riêng, kích động hai người phóng viên suýt chút nữa không khống chế được.
Khí tức tiền miên, thật giống như con thú bị ép phải thần phục, không thể không mở tứ chi để mãnh thú mạnh hơn chi phối, người ngoài nghe đều đỏ mặt tai hồng.
Đều là omega, bọn họ biết rõ dưới tình huống nào mới phát ra loại thanh âm này. Ở trong gian phòng có thể không chỉ có một người.
Loại tình huống này cũng không phải không có, so với đau đớn do thuốc ức chế mang lại. Đương nhiên là bị thuộc tính thu hút lẫn nhau, a đánh dấu thì tốt hơn, còn không có tác dụng phụ. Có đôi khi còn đạt tới cao trào.
Có thể âm thanh vừa nãy…là người đồng giới tính đều có thể nghe ra.
Phối hợp với khí tức ngọt ngào như có như không trong không khí, đây tuyệt đối là o đỉnh cấp.
Loại o này ánh mắt cao, phần lớn chướng mắt a bình thường. Muốn tìm bạn cũng rất khó, không thấy tỷ lệ ghép đôi của trung tâm đối xưng càng ngày càng thấp à.
Bon họ cũng có nghĩ tới có nên ở lại xem là ai hay không. Nhưng alpha vừa mới đánh dấu sẽ có ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt đối với omega của mình. Cho dù là cùng giới tính cũng dẽ khiến cho a công kích, đặc biệt không dễ đụng.
Sau khi hai phóng viên rơi đi, cuộc trò chuyện ngày càng xa.
“Bên trong là hai người.”
“Chắc chắn, hơn nữa lại đang đánh dấu tạm thời. Chao ôi, háo sắc ghê, bây giờ o thật sự là…” Đúng là sóng sau xô sóng trước mà.
“Cậu cho rằng o nào cũng lạnh lùng như Cố Hi à?”
“Cũng đúng, Cố Hi không xem trọng a, đúng là o hiếm có. Cảm giác cả đời Cố Hi sẽ không cho người khác đánh dấu mình. Omega chúng ta nên nhìn theo cậu ta mà học tập!”
Đánh dấu lâu khiến Cố Hi mê man, hai tay còn đang ôm trên eo Vinh Kinh, bằng không cậu sợ mình sẽ trực tiếp ngã trên đất.
Vinh Kinh cũng nhắm mắt lại, một tay như trấn an vuốt ve vành tai mềm mại của Cố Hi, hơi thở dốc: “Nếu có một ngày, tôi không khống chế được thì làm sao bây giờ?
“Vậy thì bao dưỡng tôi đi, một phần cày cấy, một phần thu hoạch.”
Đợi đến khi Vinh Kinh hoàn hồn: “!”
Lúc nhìn lại, người trong ngực sớm giống như một đám mây nhẹ rời đi.
*
Hôm nay là ngày Tạ Kỷ Thịnh được ra khỏi trại tạm giam, thân là Nhị thiếu gia nhà họ Tạ, lại không một ai đến đón hắn.
Hắn trống rỗng nhìn bên ngoài nơi tạm giam, ngoại trừ mấy anh em đã được thả ra, còn bởi vì cố ý chống đối cảnh sát nên vẫn còn bị nhốt. Bên cạnh hắn, không một ai.
Nếu như là thường ngày, Tạ Lăng đã sớm phái người qua đón nhị thiếu gia đã chịu khổ về để trấn an. Cho dù không động vân nhưng ít nhất sẽ sớm dùng mối quan hệ để hắn sớm được thả ra. Nhưng lần này Tạ Lăng hoàn toàn không quan tâm.
Chuyện này không hề giống với anh cả vừa ngốc vừa ngu xuẩn kia, có thể là việc hạ độc đã sớm bị phát hiện?
Tạ Kỷ Thịnh có chút sợ hãi, nhưng phần lớn mưu kế có thể bị vạch trần sau khi rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Cho đến hôm nay, hắn đã không còn đường lui.
Tạ Kỷ Thịnh trực tiếp gọi một số điện thoại, người ở đầu kia vẫn không hề gợn sóng.
Tạ Kỷ Thịnh: “Tại sao lại đề cháu ở bên trong đợi lâu như vậy, sao không bảo lãnh cho cháu, rõ ràng chú đã đồng ý giúp cháu!”
“Ta cũng đã nói, nếu như thất bại, thì phải chịu hậu quả tương ứng.”
Hiển nhiên, đối phương cũng không nghe lời oán giận của Tạ Kỷ Thịnh. Không nói hai câu liền định cúp điện thoại.
“Chờ đã, chú Ngô.” Tạ Kỷ Thịnh lúc ở trại tạm giam cũng cảm giác được, lần này Tạ gia không giúp hắn, mà ngay cả nhà họ Kỷ cũng không ai đáp lại. Khẳng định đã xảy ra chuyện. “Không biết độc là do chu cấp, nếu như cháu xảy ra chuyện, chú cũng không thoát khỏi liên quan.”
Ngô Hàm Thích không chút nào bị uy hiếp: “Ta chỉ là nhà cung cấp, lại như một khẩu súng, ta với tư cách là người bán chỉ chịu trách nhiệm bán đi. Còn nó đến tay ai, dùng thế nào, không thuộc quyền quản lý của ta.”
Lần này Tạ Kỷ Thịnh mới nhận thức được bản thân mình không có chứng cứ nào có thể uy hiếp được Ngô Hàm Thích, ngược lại bị Ngô Hàm Thích nắm được nhược điểm.
“Chú Ngô, giúp cháu..cháu sợ, cháu sợ Tạ Lăng biết được sự thật, còn có…chuyện năm đó, cháu sợ hắn trả thù cháu…lần này không thành công, hắn sẽ không tin tưởng chá nữa!”
“Chú Ngô, cầu xin chú…”
Thật lâu sau, khi Tạ Kỷ Thịnh cho rằng còn không nhận được đáp án.”
“Tạ gia, trước mắt là ai nắm quyền?”
“Là Tạ Lăng.” Tuy rằng Tạ Chiêm Hoành là tổng giám đốc. Nhưng ai không biết đó chỉ lả để làm cảnh, trên thực tế quyền điều hành vẫn là Tạ Lăng khống chế. Từ nhỏ hắn đã được là người thừa kế hợp pháp thứ nhất.
Nhưng điện thoại ở bên này đã cúp.
Chờ chút, Tạ Lăng đến bây giờ vẫn chỉ là người thừa kế, hắn có quyền đại diện điều hành.
Cho nên, người chân chính nắm quyền, vẫn luôn là Tạ lão gia đang ở trong viện dưỡng lão.
Ánh mắt tuyệt vọng của Tạ Kỷ Thịnh, chậm rãi sáng lên.
*
Mặc dù buổi sáng đã diễn qua một tuồng kịch, tất cả mọi người rõ ràng chủ yếu là để dập tắt một số ý kiến trái chiều.
Buổi chiều chính là đọc lời thoại về Tam bá chủ chạm mặt, đông đảo diễn viên điều quen biết lẫn nhau. Chuẩn bị cho giai đoạn đầu, có đôi khi số lượng có thể lên tới hàng trăm thậm chí hàng ngàn người. Đương nhiên đại bộ phận thời gian là không tập hơn đầy đủ như vậy.
Cái gọi là Tam bá chủ, chính là tổ đạo diễn, tổ hóa trang, và tổ ánh sáng,…
Vinh Kinh đến sớm một chút, mở kịch bản ra tiếp tụ cân nhắc về nhân vật, nỗ lực không hề ít so với bất kì ai.
Đây là một bộ phim quan trọng để cứu vãn thanh danh, anh vẫn rất coi trọng. Đang lúc Vinh Kinh đang chăm chú, bên tai truyền truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Ô, cái kịch bản này của cậu viết thật cẩn thận, còn có cả cảm tưởng, chắc sẽ có cả tiểu truyện của nhân vật nhỉ.” Người đến nhìn đống chú thích lít nha lít nhít trên kịch bản của Vinh Kinh, còn có những trọng điểm được đánh dấu bởi bút dạ quang.
Có cả, căn bản đều là do Cố Hi viết, trong đó cũng có một số chú giải của Vinh Kinh dựa trên đó.
Vinh Kinh đứng lên chào hỏi đối phương, người tới là một nữ diễn viên tương đối xuất sắc trong bộ phim này, cũng khá có nhiều cảnh quay với anh, Hạ Mạn Ni thủ vai Đức phi.
Cô là một diễn viên rất quen thuộc với khán giả, cũng không tính là quá nổi tiếng. Luôn có thể nhìn thấy các vai phụ trong các loại phim thần tượng khác nhau. Bên ngoài phim, cô trẻ trung thời thượng, ngũ quan tinh xảo, diễn suất rất bổi bật trong số các tiểu hoa cùng tuổi. Chính là nhiều lần đóng vai nữ phụ quá nhiều, thủy chung chưa từng nổi tiếng quá, luôn luôn muốn kìm điểm đột phá, nhân vật Đức phi này cũng là một thử thách mới.
Thật ra ngay từ đầu, cô cũng giống như những người khác, nghe được tin đồn cộng với thêm video tai nạn sân khấu kia, đối với việc đạo diễn chọn ra một người mới trong ngàn người kia không quá hài lòng, thậm chí bắt đầu cân nhắc xem có nên rút ra khỏi bộ phim để tham gia một bộ phim thần tượng giá cao hơn không.
Nhưng sáng nay sau khi xem đoạn diễn kia, đã có thay đổi nhiều. Nhìn thấy kịch bản cẩn thận như thế của Vinh Kinh, tuyệt đối là dụng tâm, ấn tượng lúc này mới bắt đầu chuyển biến.
“Đừng khách khí, tôi cũng không tính là tiền bối.” Đối với Vinh Kinh là alpha vừa đẹp trai vừa lễ phép, càng thêm yêu thích, “Cảnh diễn của chúng ta cũng có rất nhiều, vẫn còn chưa bắt đầu đọc kich bản, chi bằng trước tiên nói về lý giải đối với nhân vật của từng người?”
Vinh Kinh ngẫm lại cũng có lý, tán gẫu một chút liền phát hiện ra cô gái này rất có chính kiến. Từ trước đến nay nah vẫn luôn thưởng thức những người chuyên nghiệp. Hạ Mạn Ni cũng rất kinh ngạc, Vinh Kinh thoạt nhìn hoàn toàn không giống người đầu tiên mới đóng phim, có chút kiến giải rất sâu sắc.
Phía sau lục tục có những diễn viên khác, hai người trò chuyện đến mức thu hút người ở bên cạnh.
Vô luận đối với một người mới như Vinh Kinh làm diễn viên chính, ít nhất bề ngoài tất cả mọi người đều sẽ tương đối chiếu cố người mới. Còn có chút tán thưởng và câu về diễn xuất buổi sáng của anh, nói anh đặc biệt có thiên phú, chỉ là ánh mắt không rõ ý tứ.
Thấy thế, Hạ Mạn Ni đến gần Vinh Kinh nhỏ giọng nói: “Đừng để ý đến bọn họ, mấy người vừa rồi chào hỏi cậu, là cùng công ty với Tuân Gia Thụy, cảm thấy cậu đi cửa sau. Còn có một diễn viên khác, Hàn Mộc Kiệt, là sư huynh của Tuân Gia Thụy”
Vinh Kinh quả thật không chú ý tới những thứ này: “Cậu cũng cảm thấy tôi đi cửa sau?”
Hạ Mạn Ni nở nụ cười: “Nhin cậu cây ngay không sợ chết đứng, tôi nghĩ không phải.”
Vinh Kinh cũng nhin không được nở nụ cười, cảm thấy tính cách của cô gái này giống chị hai của anh, tùy ý, có cá tính.
Lúc Cố Hi tiến vào, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng nói chuyện của a và o, thoạt nhìn rất là hợp ý.
Những người khác vừa nhìn thấy diễn viên lớn nhất này, nhao nhao đứng lên chào hỏi. Cố Hi lập tức điều chỉnh bộ dáng, cười nhạt chảo hỏi mọi người. Lúc đến Vinh Kinh chỉ khẽ gật đầu, Vinh Kinh cũng duy trì sự ăn ý của hai người, ở bên ngoài liên làm bộ như không quen biết.
Nếu như hiện tại có ngươi đến phỏng vấn những người ở đây, bọn họ có thể chắc chắn scandal của hai người này là giả!
Buổi đọc kịch bản đầu tiên, là cuộc nói chuyện của Tam bá.
Đợi đến khi giao lưu một vòng, đạo diễn Lưu Vũ mới mở miệng: “Ngày hôm này chủ yếu là để mọi người làm quen một chút, kế tiếp có mấy tháng làm việc chung, có chuyện gì cũng dễ nói.”
Cố Hi dùng dư quang đánh giá toàn bộ cuộc họp, càng nhìn càng không đúng.
Cậu phát hiện Vinh Kinh thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Hạ Mạ Ni, chuyện này trước kia chưa từng có.
Vinh Kinh nhìn thì ôn hòa, trên thực tế khó ai đến gần được anh, cùng ai cũng cách một khoảng.
Cố Hi bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề trước kia, nhưung mà vẫn không suy nghĩ nghiêm túc.
Vinh Kinh dường như sẽ chú ý nhiều hơn đếu nhu cầu của phụ nữ, anh thường sẽ khiêm tốn hơn đối với nữ, bất kể là nữ giới tính nào.
Còn nhớ lúc trước trợ lý của anh, Chu Du để trong xe một cuốn tạp chí, tạp chí lấy omega làm chủ đề, bên trong có nam o và nữ o.
Lúc nhìn thấy nam o, phần lớn Vinh Kinh đều lướt qua, không hứng thú.
Đến bây giờ Cố Hi còn nhớ rõ ánh mắt Vinh Kinh lúc ấy, rất lạnh lùng, còn lộ ra một tia không đồng ý.
Ở trong mắt anh, nam omega mặc ren rất kì quái. Tuy rằng nữ o thì anh cũng không dừng lại nhiều, nhưung rõ ràng trong mắt anh là bình thường.
Bình thường ở chung cũng vậy, Vinh Kinh đối với nam ba giới tính phần lớn là giải quyết công việc. Nhưng đối với nữ ba loại giới thính thì ôn hòa hơn rất nhiều.
Kết hợp trước manh mối, lòng Cố Hi chìm xuống một chút.
Cậu phát hiện một chuyện.
Vinh Kinh dường như chỉ thích phụ nữ.