Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

phu tế chẳng thành đành kết nghĩa kim lan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người chạy ra khỏi thành Dương Khúc, không bao lâu thì đuổi kịp đạo sĩ áo xanh.

Trương Đan Phong quát: “Dừng lại!”

Đạo sĩ ngạc nhiên quay lại, chợt cười lớn: “Ngươi biếu tiền cho ta đấy ư?”

Trương Đan Phong nói: “Trong tửu lầu này đông không tiện nói nhiều, đạo trưởng còn muốn bỡn cợt nữa không!”

Đạo sĩ ấy biến sắc: “Ai muốn bỡn cợt với ngươi!”

Trương Đan Phong nói: “Đã không phải bỡn cợt, xin hãy nói ra lai lịch”.

Đạo sĩ áo xanh nói: “Ta bình sinh đến cắp tiền chưa bao giờ thất thủ, hôm nay bị ngươi bắt được, ta đã trả lại cho ngươi, ngươi còn lại đuổi theo ta, rõ ràng ngươi đang bỡn cợt ta, hừ, hừ, hãy nếm một kiếm!”

Y nói tựa như không phải đùa, nói vừa xong quả nhiên rút thanh trường kiếm đâm tới một chiêu Kim Châm Dẫn Tuyến.

Trương Đan Phong lướt qua, đạo sĩ ấy ra tay như gió, liên tục chém ra ba kiếm, Trương Đan Phong nhìn thấy kiếm pháp của y đúng là Liên Hoàn Đoạt Mạng kiếm pháp của phái Võ Đang, thế rồi ngạc nhiên. Chỉ nghe đạo sĩ quát: “Ngươi ỷ ngựa chạy nhanh, đâu có phải anh hùng gì?”

Trương Đan Phong chợt nghĩ: “Chả lẽ y muốn thử kiếm pháp của mình?” Thế rồi nhảy xuống ngựa nói: “Được, ta sẽ chìu theo đạo trưởng vài chiêu!”

Đạo trưởng ấy cũng nhảy xuống chẳng nói một lời trở tay đâm ra một kiếm vào huyệt Hồn Môn của Trương Đan Phong, Trương Đan Phong bực tức trong lòng, trả lại một chiêu Thành Giá Kim Lương, rồi đánh tiếp ra thêm một chiêu Kim Thiềm Hí Lãng, một lưỡi kiếm phải ra ba đóa kiếm hoa đánh vào ba đại huyệt của đạo sĩ, đạo sĩ ấy kêu lên: “Lợi hại lắm!” Thế rồi bước xoay người gạt ngang kiếm, giải thế công của Trương Đan Phong thì đột nhiên thoái lui, lại đâm ra thêm một kiếm. Trương Đan Phong thầm phục trong lòng, nghĩ bụng: “Kiếm pháp của kẻ này hơn hẳn Tùng Thạch đạo nhân, chắc là cao thủ có tên tuổi trong phái Võ Đang”.

Rồi chàng tập trung chú ý, thi triển kiếm pháp Bách Biến Huyền Cơ, kiếm ảnh loang loáng, kiếm thép như cầu vòng, biến hóa vô định, một mạch đánh ra tám nhát kiếm, chàng vừa đánh xong tám nhát kiếm thì đạo sĩ ấy thở phào, Trương Đan Phong bất ngờ đâm ra một kiếm Vân Hoàng Phái Lĩnh rồi đổi thành Tuyết Phủ Tam Quang, chỉ nghe soạt một tiếng, mũ của đạo sĩ ấy đã bị Trương Đan Phong chém rớt xuống.

Đạo sĩ kêu ối chao một tiếng, thoái lui mấy bước rồi kêu lên: “Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, chả trách nào Tùng Thạch sư đệ thua to”.

Trương Đan Phong nghe thế thì hỏi: “Đạo trưởng đến đây phải chăng là muốn trả thù cho Tùng Thạch đạo nhân?”

Đạo nhân mắc áo xanh ấy cười ha hả, rồi nói: “Chỉ có một chuyện nhỏ như thế mà cũng phải báo thù, ta đâu có rảnh đến thế? Chắc ngươi là Trương Đan Phong, may mà ta thử ngươi, nếu không ngươi đi uổng chuyến này. Ta hỏi ngươi, các người có phải đến Hắc Thạch trang không?”

Trương Đan Phong ngạc nhiên hỏi rằng: “Sao thế?”

Tùng thạch đạo nhân nói: “Không sao cả, sao ông đến Hắc Thạch trang thì sẽ không gặp Oanh Thiên Lôi nữa”.

Trương Đan Phong nói: “Ông ta không ở Hắc Thạch trang thì ở đâu?”

Đạo sĩ ấy bảo: “Ông ta đang ở sơn trại của Sa Đào”.

Thạch Anh và Sa Đào trước kia tuy thân thiết, nhưng từ khi hứa gã con gái cho Vân Lối, thì dần dần nhạt nhẽo. Trương Đan Phong nghe thế thì nghi ngờ hỏi rằng: “Có thật không?”

Đạo sĩ ấy bảo: “Lừa ngươi làm gì? Gần đây Sa Đào mời hào kiệt lục lâm, bần đạo cũng được y mời đến đó, nhưng không muốn đi mà thôi. Ta chỉ gởi tạ thiếp, sau đó bỏ đi, trùng hợp gặp Thạch Anh đang ở trên núi”.

Vân Lối chen vào hỏi: “Con gái của ông ta ở đâu?”

Đạo sĩ ấy nói: “Con gái của y đương nhiên đi cùng y, sao tiểu ca nhà ngươi lại quan tâm đến thế?”

Trương Đan Phong nói: “Dám hỏi đại danh của đạo trưởng?”

Đạo trưởng nói: “Bần đạo là đạo sĩ núi Võ Đang, đạo hiệu Xích Hà”.

Trương Đan Phong nói: “Té ra là Xích Hà đạo trưởng, nghe danh đã lâu!”

Trương Đan Phong nói như thế chẳng phải khách sáo, thật ra Xích Hà đạo nhân cũng là người có tên tuổi trong phái Võ Đang, Xích Hà đạo nhân chợt nói: “Bần đạo còn nghe một lời đồn, không biết là thật hay giả?”

Trương Đan Phong nói: “Lời đồn gì?”

Xích Hà đại nhân nói: “Nghe nói khi quân Ngõa Thích chiếm vùng này, đã có qua lại với cha con Sa Đào cho nên sơn trại của y mới được an toàn”.

Trương Đan Phong nghe thế thì thất kinh, nói: “Thạch Anh có biết không?”

Xích Hà nói: “Không biết, ta không biết. Ta vốn cho Thạch Anh biết, nhưng có người cử Sa Đào đi cùng y, không có dịp nói chuyện riêng với y”.

Trương Đan Phong kêu ối chao một tiếng, cung tay nói: “Đa tạ đạo trưởng đã chỉ dẫn” Thế rồi phóng người lên ngựa lập tức chạy về phía trước. Xích Hà đạo nhân rẽ sang hướng Đông.

Trên đường Vân Lối hỏi: “Đạo nhân này muốn gì?”

Trương Đan Phong nói: “Nghe khẩu khí của ông ta, cha con Sa Đào chắc có âm mưu, có thể đã bày cạm bẫy dụ Thạch Anh mắc lừa, lúc nãy ông ta đã thử thách chúng ta, muốn xác định thân phận của chúng ta rồi chỉ dẫn chúng ta đi cứu Thạch Anh”.

Vân Lối kinh ngạc nói: “Nguy hiểm đến thế sao?”

Trương Đan Phong nói: “Dù sao ngựa của chúng ta cũng rất nhanh, trước tiên hãy đến Hắc Thạch trang xem thử, nếu Thạch Anh không có ở đó, chúng ta sẽ tìm Sa Đào tính nợ”.

Thế rồi hai ngựa phóng đi, không đầy nửa canh giờ đã đến trước Hắc Thạch trang. Chỉ thấy cửa sơn trang mở rộng, bên trong có tiếng người ồn ào, khi Trương, Vân rút kiếm xông vào, có hai kẻ tựa như đầu mục trong sơn trại chạy ra ngăn cản, không được ba hiệp thì bị hai người Trương, Vân chém bị thương, chỉ thấy trang đinh trong Hắc Thạch trang đã bị trói gô lại, vài người có võ công tương đối cao cường đang liều mạng với bọn lâu la. Trương Đan Phong Vân Trọng Vân Lối đại triển thần oai, không đầy nửa canh giờ, bọn lâu la đánh lén Hắc Thạch trang đều đã bị điểm huyệt đạo, trang đinh đều được giải cứu, khi hỏi nguồn cơn thì trang đinh bảo rằng: “Trang chủ ra đi không đầy nửa ngày, thì đám cướp này đã đến, lúc đầu chúng tôi còn tưởng bọn chúng là thủ hạ của Sa Đào, có giao tình với Trang chủ, cho nên mời bọn chúng vào, nào ngờ bọn chúng lại dám cướp bóc trắng trợn!”

Trương Đan Phong giải huyệt đạo cho một tên đạo mục, quát rằng: “Có phải Sa Đào bảo bọn ngươi hay không! Đến đây làm gì?”

Đầu mục ấy nói: “Trại chủ sai chúng tôi đem đồ đạc của Hắc Thạch trang về sơn trại, nhất là tranh chữ của ông ta, không được thiếu một tấm”.

Trương Đan Phong nghe thế thì nghĩ thầm: “Sa Đào chắc chắn không phải cướp của cải, y muốn tìm tranh chữ, xem ra y tưởng rằng bức tranh ấy vẫn còn ở nhà Thạch Anh, nhưng sao y lại biết chuyện này?”

Vân Lối nói: “Đại ca, đại ca đang nghĩ gì thế?”

“Xích Hà nói rất đúng, Sa Đào này đã tư thông với bọn Ngõa Thích”.

Thế rồi nói với quản gia với Hắc Thạch trang: “Các người hãy trói bọn cường đạo này lại, đợt Trang chủ của các người trở về sẽ xử lý sau”.

Trương Đan Phong và Vân Lối rời khỏi Hắc Thạch trang, vội vàng lên đường. Sơn trại của Sa Đào nằm ở núi Lục Trương gần đó, cách Hắc Thạch trang hơn ba mươi dặm, hai người Trương, Vân phóng ngựa không đầy nửa canh giờ thì đã đến chân núi. Chỉ thấy sơn trại kéo dài trên núi tựa như con trường long, núi non trùng điệp, cây cối cao ngất trông rất hùng vĩ.

Trương Đan Phong và Vân Lối cùng lên núi, một tên lâu la quát hỏi: “Ngươi là ai?”

Trương Đan Phong nói: “Khách của Sa trại chủ”.

Tên lâu la bảo: “Thiệp mời đâu”.

Trương Đan Phong vung tay, nói: “Nhận lấy!”

Tên lâu la ấy thấy trong tay chàng trống trơn, định quát hỏi thì đột nhiên cảm thấy người tê rần, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh. Té ra Trương Đan Phong đã phóng phi trâm đâm và các huyệt đạo của y, sau mười hai canh giờ sẽ tự giải.

Hai người Trương,Vân thi triển khinh công tuyệt đỉnh, trong chốc lát là lên đến đỉnh núi, thấy có một vách núi dựng đứng, phía trước có một cây cầu đá. Trương Đan Phong nói: “Nơi này hiểm yếu, hãy cẩn thận!”

Thế rồi bước lên cây cầu đá, Vân Lối đi ở phía sau, đi được nửa đường thì chợt nghe phía sau có tiếng tên phóng tới, Vân Lối rút kiếm múa ra một vòng ngân hồng, cười rằng: “Loạn tiễn này thì có thể làm gì được ta?” Nói chưa dứt, trên vách núi có một người nhảy xuống. Trương Đan Phong đánh ra một chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên, đâm kiếm lên trên, chỉ cảm thấy người ấy phóng xuống hai người ở giữa hai người Trương, Vân toan đẩy Vân Lối rơi xuống cây cầu đá!.

Cây cầu đá rất nhỏ hẹp song kiếm khó hợp bích, Trương Đan Phong đột quát lên một tiếng, phóng vọt người ra khỏi cây cầu đá. Vân Lối kêu lên kinh hoảng, người ấy tưởng rằng Trương Đan Phong đã hụt chân rơi xuống nên trong lòng cả mừng, tung chân đá tới. Nào ngờ Trương Đan Phong thi triển Thiên Cân Trụy, hai chân móc vào cây cầu đá, đột nhiên tung ra một nắm phi châm, người ấy không thể né tránh được, trong lúc nguy cấp đã phóng vọt người lên đến hơn cả trượng, né được nắm phi châm ấy, nhưng Trương Đan Phong và Vân Lối nhân cơ hội này cũng đã vượt qua cây cầu đá. Người ấy quát lớn một tiếng lao bổ tới, đồng thời trên vách núi cũng có mấy người chui ra, bày thành thế ỷ giác. Trương Đan Phong thấy người ấy võ công cao cường, trong lòng thầm ngạc nhiên.

Chợt người ấy kêu hoảng: “Ồ, té ra là ngươi”.

Trương Đan Phong cũng quát: “Hừ, té ra là ngươi!”

Lúc nãy trên câ cầu đá, hai bên đã đổi nhau mấy chiêu, trong lúc nguy cấp, cả hai đều tập trung chú ý, cho nên không nhìn rõ diện mạo của nhau, đến khi nhìn rõ lại thì không khỏi kêu lên.

Người này chính là Ngạch Cát Đa, Trương Đan Phong đã từng giao thủ với y trong thành Thổ Mộc, biết y võ công cao cường, ở nước Ngõa Thích chỉ kém Đàm Đài Kính Minh, thế rồi không dám sơ ý, vội vàng kêu lên: “Tiểu huynh đệ, bắt giặc, bắc vua, trước tiên ta hay trừ người này”.

Vân Lối vung iếm đâm ra, hai kiếm hợp bích kỳ dịu vô cùng, Ngạch Cát Đa chưa kịp phát ra chiêu số thì hai thanh kiếm đã đâm tới trước mặt. Ngạch Cát Đa quát lớn một tiếng, vung ngang kiếm gạt ra, nhưng nào có thể được, chỉ nghe kêu một tiếng, thanh trường kiếm trong tay đã chặt thành, bốn đoạn, Ngạch Cát Đa phóng người vọt lên vẫn chưa hết uy thế, chém ngang qua, lập tức hai kẻ bị thương. Ngạch Cát Đa vội vàng giật một thanh trường kiếm trong tay của đồng bọn, hai người Trương, Vân lại đánh kiếm tới, lúc này y nào dám chống trả, ném ra tuyệt chiêu Lôi Điện Giao Quang, đây chỉ là một thanh kiếm bình thường nhưng qua tay của y, tiếng chiêu kêu lên vù vù, kiếm hoa chói mắt, một thanh kiếm tự nhiên đã biến thành mấy mươi thanh kiếm. Trương Đan Phong kêu lên một tiếng: “Hay”.

Hai kiếm vừa lướt qua thì chỉ nghe soạt một tiếng, khăn cột đầu của Ngạch Cát Đa đã bị chém đứt. Như một chiêu này của y hư hư thật thật, biến hóa rất nhiều, dù bị hai kiếm tấn công, nhưng vẫn có thể né tránh được, Trương Đan Phong không chặt gẫy được binh khí của y, cũng cảm thấy bất ngờ.

Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, Vân Lối đâm soạt tới một kiếm, Trương Đan Phong chém tiếp xuống hạ bàn, hai kiếm hợp lại tựa như một vòng ánh sáng, nhốt Ngạch Cát Đa vào ở giữa. Hai kiếm hợp bích, uy lực tăng lên rất nhiều, nếu Ngạch Cát Đa né tránh nhát kiếm của Vân Lối thì hai chân sẽ bị Trương Đan Phong chặt đứt; nếu né tránh chiêu kiếm của Trương Đan Phong thì mũi kiếm của Vân Lối sẽ đâm vào ngực, không chết cũng bị thương, giữa hai chỉ có thể chọn một.

Ngạch Cát Đa nghĩ bụng: “Mình dù có chết cũng không thể chịu nhục, chặt chân”.

Thế rồi trở mũi kiếm, thủ ở phần hạ bàn, Vân Lối đâm kiếm tới, như sắp đâm thẳng vào ngựa Ngạch Cát Đa, đột nhiên một luồng kình công dồn tới trước mặt, Vân Lối nhẹ nhàng né qua, đang định đổi chiêu bỗng nghe keng một tiếng, Ngạch Cát Đa kêu hoảng, phóng vọt ra đến hơn một trượng. Tiếp theo một giong nói ồm ồm vang lên: “Ngừng tay!”

Ở phía trước xuất hiện thêm một người, người này che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắt, hai quyền đánh gấp ra, chính y đã cứu mạng Ngạch Cát Đa!

Hai người này ra tay rất nhanh nhẹn, thanh trường kiếm của Ngạch Cát Đa tuy bị Trương Đan Phong chặt gẫy, chân cũng đã bị thương, nhưng vẫn giữ được tính mạng, lúc đó y đang đứng một bên thở phì phò, người che mặt nói: “Hai vị phải lên núi, xin hãy theo quy củ giang hồ, vào trong đại trại, nói chuyện, sau lại không phân rõ trắng đen, đến trước trại đã chém giết”.

Người này có thể cứu được Ngạch Cát Đa thì có thể thấy võ công của y cao cường biết dường nào, Trương Đan Phong cũng thầm thất kinh: “Sao cha con Sa Đào lại có thể mời được một cao nhân như thế này? Chuyện hôm nay e rằng khó giải quyết!”

Vân Lối chợt nói: “Ngươi là người Hồ hay người Hán?”

Người ấy ngạc nhiên, nói: “Ngươi hỏi như thế là có ý gì?”

Vân Lối nói: “Nhìn bề ngoài ngươi là một ngưới Hán, nhưng lại giúp cho người Hồ, chẳng lẽ ngươi cũng biết thổ thẹn nên dùng khăn che mặt hay sao?”

Người ấy đột nhiên cả giận, phóng vọt người tới, quét ra một chưởng, Trương Đan Phong vội vàng đâm kiếm ra, hai kiếm hợp lại đâm vào hai bên huyệt Kiên Tĩnh của y, chưởng thế của người che mặt nhanh chóng vô cùng, mỗi chiêu phát ra đều đồng thời đánh hai người, chỉ trong chớp mắt đôi bên đã đánh nhau ba chiêu. Người ấy đỡ ba chiêu kiếm rồi tiếp tục đánh ra chiêu thứ tư, chiêu thứ năm, dần dần cảm thấy không thể ứng phó nữa, thế công của hai bên đều rất gấp, đánh thêm một mạch ba chiêu nữa, người ấy thoái lui mấy bước. Vân Lối cười lạnh: “Loạn thần tặc tử, ai cũng có thể biết, cần gì phải nói quy củ giang hồ?”

Khi nàng đang nói thì đã đánh thêm ba chiêu nữa, người ấy chỉ có chống đỡ chứ không thể nào trả đòn được. Trương Đan Phong chợt kêu lên: “Tiểu huynh đệ, hãy ngừng tay”.

Vân Lối nói: “Sao?”

Trương Đan Phong nói: “Người này dùng đôi chưởng mà được tiếp mười chiêu chúng ta, cũng coi như là một trang hảo hán, có giết y y cũng không phục, được, chúng ta hãy theo y vào trại xem thử”.

Vân Lối rất ngạc nhiên, nhưng trước mặt kẻ này cũng không tiện tranh cãi với Trương Đan Phong cho nên chỉ đành ngừng tay. Nàng đâu biết, Trương Đan Phong đang suy đoán tên lai lịch của người này, võ công của người này tuy quái dị, nhưng chỉ sau hơn mười chiêu thì Trương Đan Phong đã phát dát ra manh mối, người che mặt nhìn hai người, Trương, Vân, chợt nói: “Ai đã truyền kiếm pháp cho các người?”

Vân Lối nói: “Ngươi không xứng hỏi tên sư phụ ta!”

Người ấy cả giận, toan ra tay nhưng rốt cuộc đã ném lại được. Y ngừ một tiếng, rồi nói: “Bọn nhãi nhép chẳng biết tốt xấu, lát nữa các ngươi sẽ biết tay ta!”

Người che mặt dắt họ vào Tụ Nghĩa sảnh trong sơn trại. Đại sảnh này rất rộng lớn, tựa như một sân tập võ, trong sảnh ngồi đầy những nhân vật tam sơn ngũ ngạc, thấy hai người, Trương, Vân bước vào mà vẫn ngồi yên, chẳng hề liếc mắt nhìn. Vân Lối đưa mắt nhìn, chỉ thấy cha con Thạch Anh bị vây ở giữa, Thạch Thúy Phượng cứ nhìn thẳng vào mình, vẻ mặt như ai oán như mừng rỡ, chợt lên tiếng gọi: “Hiền tế, con đến đây làm gì? Chuyện ở đây không liên quan đến con!”

Trương Đan Phong mỉm cười, nói: “Không liên quan đến y, vậy chắc chắn liên quan đến tôi?”

Thế rồi ngồi xuống bên cạnh Thạch Anh, Sa Đào trừng mắt nhìn: “Hay lắm! Ngươi tự dẫn sát đến đây thì tốt còn gì bằng!”

Sa Vô Kỵ trừng mắt nhìn Vân Lối, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Té ra y cứ tưởng rằng Vân Lối là Thạch Thúy Phượng đã thành vợ chồng, y căm giận Vân Lối đến cướp mất người trong mộng của mình.

Trương Đan Phong nói: “Thạch lão anh hùng, chuyện gì đã xảy ra?” Thạch Anh chưa kịp trả lời, Sa Đào đã lớn giọng nói: “Thạch đại ca, kẻ hiểu thời thế là trang tuấn kiệt, giờ đây khí số triều Minh đã hết, triều Châu của Trương Sĩ Thành cũng chẳng còn gì nữa, đại ca có bao giờ thấy tro tàn bốc cháy trở lại chưa? Sao đại ca còn cam lòng làm gia nô cho người chết, giúp y bảo vệ báu vật?”

Thạch Anh đúng là gừng càng già càng cay, nghe thế thì cả giận, nhưng cũng cố nén lại, cười lạnh nói: “Theo ý ông, chúng ta nên làm nô tài cho Ngõa Thích?”

Sa Đào đỏ mặt, tỏ vẻ lúng túng, ngượng cười nói: “Đại ca, không nên nói thế!”

Thạch Anh rằng giọng: “Vậy sẽ nói thế nào?”

Sa Đào nói: “Đại ca cứ đưa bức tranh ấy ra, chúng ta sẽ tìm bảo tàng của Trương Sĩ Thành, nhân lúc thiên hạ đại loạn dựng cờ khởi nghĩa, dù không đầu hàng Ngõa Thích cũng có thể tự lập làm vua!”

Thạch Anh nói: “Ai bảo ngươi biết có bức tranh ấy, nói mau, nói mau!”

Thạch Anh tuy nằm trong tay địch nhưng vẫn còn uy phong, Sa Đào chợt lạnh mình ấp úng đáp không ra lời. Chợt nghe một giọng khàn khàn: “Là ta đã cho y biết, thế nào?”

Thạch Anh nhìn lại, chỉ thấy người ấy tướng mạo rất thô kệch, đang chợt thấy mắt nhìn mình. Thạch Anh nổ giận chỉ người ấy quát: “Ngươi là ai?”

Trương Đan Phong lạnh lùng nói: “Đây chính là thủ hạ dưới tay Dã Tiên võ sĩ Ngạch Cát Đa, ta nói không sai chứ?”

Ngạch Cát Đa tính tình lỗ mãng, chẳng biết lợi hại, y vừa rồi đã thua trong tay hai người Trương, Vân bị đánh đến nổi mặt mày sưng vêu, không thể nào trút giận được, nghe Sa Đào ấp úng như thế, y không biết đó là do Sa Đào e ngại Thạch Anh cho nên mới xông ra.

Y nghe Trương Đan Phong nói như thế ngạo mạng trả lời: “Ngõa Thích bọn ta, binh mạnh tướng tài, mời ngươi lui binh chính là nể mặt ngươi, nếu tên tiểu tử nhà ngươi không phục thì chúng ta đơn đả độc đấu”.

Y vừa nói ra câu này, ngoại trừ bọn tâm phúc của Sa Đào và những kẻ đã bị Ngõa Thích mua chuộc, một nửa số người còn lại, quyết định không bán mạng cho Sa Đào nữa.

Thạch Anh chợn tròn mắt, định lên tiếng, chợt nghe Trương Đan Phong nói: “Các người đều uổng phí tâm cơ. Chỉ vì bức tranh này mà dù Thạch lão anh hùng tới đây, cướp nhà ông ta, nhưng cũng chẳng được gì, đường đường là một Trại chủ mà làm chuyện lén lúc thậm thụt, không sợ thiên hạ anh hùng che cười hay sao?”

Thạch Anh nghe nói nhà mình bị cướp, càng phẫn nộ hơn. Ông ta vỗ bốp một chưởng lên bàn, chiếc bàn gẫy bớt một góc, lớn giọng nói: “Người xưa nói, cắt chiếu tuyệt giao, sao hôm nay chặt bàn tỏ ý. Sa Đào lão tặc, tình huynh đệ giữa ta và ngươi đã chấm dứt, nếu ngươi buộc ta nữa ta sẽ không khách sáo!”

Sắc mặt Sa Đào lúc xanh lúc đỏ, lớn giọng quát: “Lão thất phu họ Thạch kia, nếu hôm nay ngươi không giao bức tranh ra, đừng hòng sống sót!” Thế rồi phất tay lên định xông tới cướp đoạt.

Chợt thấy ánh hào quang lóe lên, Trương Đan Phong đã rút kiếm ra khỏi đao, chàng thúc chỏ, đánh bật Sa Đào ra đến cả một trượng, vây cánh của Sa Đào định la hét đã định xông lên, chỉ thấy Trương Đan Phong tay phải cầm kiếm, tay trái lấy ra một bức tranh, cười ha hả rồi nói: “Ai muốn lấy tranh thì xông về phía ta? Ta mới là chủ nhân của bức tranh này! Nhưng các ngươi có lấy được cũng vô dụng, ta đã bảo bảo tàng và địa đồ ở Tô Châu đều đã dâng cho Thiên tử nhà Minh!”

Lời ấy vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đều không đoán được lai lịch của thiếu niên này, vốn muốn biết là lời thiếu niên này là thật hay giả! Ngay lúc đó chợt có một người cười lạnh nói: “Trương Đan Phong, ngươi làm sao gạt nổi ta”.

Người ấy chính là trợ thủ của Ngạch Cát Đa, tên gọi Cát Chương A, y là vệ sĩ trong phủ Dã Tiên, cho nên nhận ra Trương Đan Phong. Ngạch Cát Đa nói: “Ngươi là con trai của Hữu thừa tướng Trương Tôn Châu ư? Thái sư đang tìm ngươi, ngươi hãy mau mau theo ta trở về!”

Trương Đan Phong nói: “Ta cũng đang muốn tìm Thái sư của các người, nhưng không phải đi theo ngươi bởi ta là người Trung Quốc, sau có thể làm việc trong Ngõa Thích các ngươi?”

Cát Chương A nói: “Họ Trương nhà ngươi có thù truyền kiếp với họ Chu, nếu ngươi đào được bảo tàng và địa đồ làm sao lại dâng cho kẻ thù? Thế này nhé, ngươi cứ giữ lại bảo tàng, còn địa đồ thì trao cho ta, để ta dâng cho Thái sư, ngươi đừng đùa nữa”.

Trương Đan Phong đặt một chân lên ghế, giở tấm tranh ra quát rằng: “Ai đùa với ngươi? Ngươi có gan hãy tự đến lấy!”

Cát Chương A vẫn còn nấn ná, vài võ sĩ Mông Cổ cũng không dám lộ mặt, các nhân vật hắc đạo, quá nửa lại theo đóm ăn tàn, bè đảng của Sa Đào rất kinh hoảng trước oai thế của chàng nhất thời cũng không ai dám bước ra.

Thạch Thúy Phượng nhẹ nhàng nhích sát vào người Vân Lối, kề tay nàng nói nhỏ: “Mấy ngày nay huynh có nhớ muội không?”

Vân Lối thì thầm: “Có nhiều người đang nhìn chúng ta, hôm e rằng nay khó thoát, cô nương còn lòng dạ nào nói với tôi như thế?”

Đột nhiên có hai đại hán bước ra, lao bổ về phía Trương Đan Phong. Sa Đào đã mời hai kẻ này tới, cả hai thấy Trương Đan Phong tuổi còn trẻ thì coi thường, vừa lao lên thì một tên di chuyển công phu cầm nã thủ vặn cánh tay của Trương Đan Phong, một tên toan đoạt bức tranh. Nói thì chậm sự việc diễn ra rất nhanh, chợt thấy ánh hàng quang lóe lên, Trương Đan Phong tung ra một cú đá, đá gẫy tay kẻ toan đến chụp bản đồ, chém ra một kiếm đứt cánh tay của kẻ toan đến vặn cánh tay chàng. Trương Đan Phong chỉ nghe tiếng quát: “Thật vô sĩ, các người ỷ đông hiếp yếu?”

Sa Đào nghĩ thầm: “Lúc này còn kể gì đến quy củ giang hồ nữa?”

Thế rồi định ra lệnh tất cả cùng xông lên, người che mặt đã cứu Ngạch Cát Đa lúc này đột nhiên lên tiếng: “Hay lắm, hay lắm, hôm nay trời thu mát mẻ thư giản gân cốt cũng tốt, nếu đơn đả độc đấu thì còn gì hay bằng”, giọng nói của y tựa như chuông đồng, chấn động cả căn đại sảnh. Sa Đào nhì y nghĩ bụng: “Nếu đơn đả độc đấu thì cũng khó hạ bọn chúng!”

Thạch Thúy Phượng dựa vào người Vân Lối, thì thầm nói những lời tình tứ, chợt thất Sa Vô Kỵ nhảy bổ tới, lớn giọng nói: “Ta sẽ lãnh giáo Vân công tử vài chiêu!”

Y căm hận Vân Lối, lúc này lại thấy hai người thì thầm to nhỏ với nhau càng ngứa mắt hơn, cho nên xông tới khiêu chiến. Vân Lối vội vàng đẩy Thạch Thúy Phượng ra, rút cây Thanh Minh kiếm.

Vân Lối đã từng giao đấu với Sa Vô Kỵ biết võ công của y không kém nhưng cũng không phải là đối thủ của mình, cho nên rất coi thường y. Nào ngờ Sa Vô Kỵ phóng đến rất nhanh, chưởng pháp kiểu rất quái dị, cánh tay co vào, chưởng trái từ bên trong, múa ra một vòng cung, chưởng phải đẩy ra theo sau, Vân Lối dùng một chiêu Thoát Bào Nhượng Vị, chân trái đạp xéo ra một bước, vai thu lại, trở tay chém kiếm ra, trước khi né chiêu sau đó chém vào cổ tay của kẻ địch, vốn đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ Sa Vô Kỵ đánh ra chưởng trái trước, nhưng được nửa đường thì chưởng phải ra trước, trong chưởng phong có mùi tanh. Vân Lối rất ngạc nhiên, chỉ nghe Sa Vô Kỵ nói: “Xem chiêu!” rồi một bàn tay màu tím đen chém tới trước ngực!”

Trong chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy một bóng người phóng vọt lên.

Soạt một tiếng, Sa Vô Kỵ loạng choạng bước chân, đùi của Sa Vô Kỵ đã bị kiếm đâm qua, Vân Lối cố nhảy vọt ra đến hơn một trượng, lúc này cả hai người đều cảm thấy rất bất ngờ.

Té ra Sa Vô Kỵ từ sau lần thất bại đó, tìm mọi cách báo thù, đã bái một quái nhân Miêu Động làm thầy, luyện loại Âm Phong Độc Sa chưởng cựa kỳ quái dị, chưởng lực càng độc địa hơn, người có võ công bình thường bị chưởng phong của y quét trúng thì sẽ bị trúng độc, người có võ công cao cường bị đánh trúng thì sau bảy ngày sẽ chết.

Sa Vô Kỵ lúc nãy mới đánh ra quái chiêu, tưởng rằng chắc chắn sẽ đánh trúng, nào ngờ Vân Lối tuy không biết loại chưởng pháp này nhưng võ công và khinh công hơn hẳn Sa Vô Kỵ cho nên trong lúc nguy cấp vẫn có thể tùy cơ ứng biến, nàng đã né tránh đồng thời trả lại một kiếm.

Sa Vô Kỵ đã trúng kiếm, may mà nhát kiếm vẫn chưa thấu xương, nhưng cũng rất đau đớn, tức giận đến nỗi kêu ầm lên, vung hai chưởng nữa bổ tới.

Lần này Vân Lối rất cẩn thận, nàng thi triển thân pháp Xuyên hoa như thụ dù đấu với y, trong khoảnh khắc, chỉ thấy bốn phương tám hướng chỉ thấy toàn là bóng dáng của Vân Lối, Sa Vô Kỵ chẳng chạm được vào gấu áo nàng. Sau hơn hai mươi chiêu, kiếm pháp của Vân Lối đột nhiên gấp gáp Sa Vô Kỵ biết không thể địch lại nàng, nhưng cũng không chịu thất bại, y muốn liều mạng để lưỡng bại câu thương, cho nên đột nhiên nhảy bổ vào vòng kiếm quang, đánh ra một chiêu Tà Tích Hoa Sơn, toan hy sinh một cánh tay để vỗ chưởng lên mặt Vân Lối. Vân Lối rất lanh lẹ, nàng trở tay hất thanh kiếm lên, trong chớp mắt lẽ ra cánh tay của y đã bị nàng chặït xuống.

Đột nhiên có một bóng người nhảy vọt ra, tay trái kéo Sa Vô Kỵ thoái lui, tay phải chụp vào mạch môn của Vân Lối. Người ấy có bộ mặt rất quái dị, thân hình gầy nhu que củi, mười móng tay đen óng, lạnh lùng cười nói: “Ái tế của Thạch trang chủ quả nhiên bất phàm, để ta lãnh giáo vài chiêu”.

Người ấy chính là sư phụ của Sa Vô Kỵ, dị nhân ở chốn miêu cương tên gọi Xích Thần Tử, y từ miền Vân Quý lên phía Bắc, hào kiệt ở phía Bắc rất ít người biết y.

Khi nói thì hai người đã giao thủ. Tuy cùng là một bộ chưởng pháp nhưng Xích Thần Tử sử dụng thì lại lợi hơn Sa Vô Kỵ gấp mười lần! Trong màng kiếm quang mà y cũng có thể xuất chiêu tựa như ma quỷ, mỗi chiêu thì các khớp đều kêu lên răn rắc, Vân Lối rất kinh hãi, vội vàng múa cây Thanh Minh kiếm thành một màn ngân hồng.

Xích Thần Tử liên tục xuất chiêu mà vẫn không thể tấn công được, đột nhiên gầm lớn một tiếng, hai chưởng quét ra liên tục, một luồn hàn khí dồn tới, mũi kiếm của Vân Lối bị đánh bật ra, điều kỳ lạ hơn là trong lòng dần dần cảm thấy bồn chồn, lửa giật bốc cao, tựa như bị người chọc giận, không thể kềm chế nỗi. Nàng vốn chỉ muốn thủ chứ không công nhưng đấu được vài mươi chiêu, lửa giận bốc lên không thể kềm chế thân mình, thế là lao vào tấn công Xích Thần Tử. Vốn là Âm Phong Độc Sa chưởng của Xích Thần Tử không những hai chưởng có kịch độc mà trong luồn chưởng phong cũng có khí lạnh, có thể kích thích thần kinh của kẻ địch, khiến cho kẻ địch phân tâm.

Xích Thần Tử đang muốn dụ nàng tấn công, trong lúc kịch chiến, Vân Lối đâm ra một kiếm, kiếm này vừa chuẩn vừa dữ, xem ra Xích Thần Tử không thể nào né tránh nữa, chợt thấy y gầm lên một tiếng rồi phóng vọt người lên, từ trên cao chụp mười đầu ngón tay xuống Thạch Thúy Phượng kêu hoảng, suýt chút nũa thì bất tĩnh, chợt nghe mọi người cười ầm, đến khi nàng mở mắt ra thì không khỏi ngạc nhiên! Xích Thần Tử đứng cách Vân Lối khoảng một trượng, áo quần rách rưới, bộ dạng trông rất thảm hại. Nhưng Vân Lối thì còn tả tơi hơn y gấp mười lần, vòng buộc tóc trên đầu đã gẫy, khăn đầu cũng bị xé rách, lúc này đã trông nàng giống như một thiếu nữ! Té ra lúc nãy hai bên đều liều mạng, Vân Lối ở thế hạ phong, thế là đánh liều ra chiêu kiếm Cực Mục Thương Ba, Xích Thần Tử vẫn dùng lực chụp xuống, cũng có thể chụp được vào đầu của nàng nhưng nhát kiếm của Vân Lối cũng có thể đâm vào ngực của y. Cho nên cả hai bên đều di chuyển, vì thế đòn đánh chệch chuẩn, Vân Lối móc rách áo của y còn y thì chụp được dây cột tóc của nàng!

Mọi người cười ầm lên, Xích Thần Tử phun một bãi nước bọt rồi nói: “Coi như lão tử xui xẻo, gặp phải tên nhân yêu nhà ngươi, lão tử không động thủ với đàn bà!”

Vân Lối tức giận đến mặt tái xanh, nàng vung Thanh kiếm địnnh xông lên liều mạng, chợt nghe Trương Đan Phong dịu dàng nói: “Tiểu huynh đệ, đệ hãy nghỉ ngơi một lát!” Đang nói thì đã chặn Xích Thần Tử lại, cả hai bên bắt đầu động thủ với nhau.

Tiếng cười kéo dài không dứt, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Vân Lối, cha con Thạch Anh thì ngạc nhiên vô cùng, Thạch Thúy Phượng đứng như trời trồng, những cảm giác, chua xót, thất vọng, ngạc nhiên, đau đớn, dâng lên trong lòng nàng. Nàng không ngờ người mà nàng ngày đêm mong nhớ lại là một thiếu nữ giống mình! Chỉ thấy Vân Lối cắn môi, vẻ mặt lúng túng, buộc lại tóc, vẻ e thẹn ấy càng giống như một thiếu nữ khuê các. Thạch Thúy Phượng vẫn không tin nàng là phụ nữ, mặc cho mọi người đang đứng nhìn, vội bước sát tới Vân Lối, ghé tay nàng hỏi nhỏ nàng hỏi nhỏ: “Vân công tử, tại sao công tử để tóc dài như thế? Công tử... là nam tử hay nữ yêu nương?”

Vân Lối đỏ mặt, nàng vốn định nói sự thật cho Thạch Thúy Phượng nghe, nhưng trong tình cảnh lúc này, bị Thạch Thúy Phượng hỏi dồn như thế, nàng nói muốn không ra lời, Thạch Thúy Phượng nói: “Oan gia, ngươi nói đi!”

Chợt tiếng cười trong đại sảnh dứt hẳn, té ra Trương Đan Phong và Xích Thần Tử đang đánh nhau rất kịch liệt, mọi người đều chú ý đến họ.

Vân Lối cũng chăm chú nhìn, ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng, Thạch Thúy Phượng chợt xốn xang trong lòng, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, ngoại trừ là tình nhân, không thể tìm được cách giải thích nào. Xem ra sự quan tâm của “y” đối với Trương Đan Phong cũng giống như sự quan tâm của mình đối với “y”, vậy thì sự thật đã bày ra trước mắt, tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Thạch Thúy Phượng vỡ tan như bọt biển, nàng không biết là tiếc nuối, hay đau đớn!.

Trương Đan Phong và Xích Thần Tử đã đỗ nhau đến hàng trăm chiêu, nội lực và hỏa hầu của Trương Đan Phong hơn hẳn Vân Lối, Âm Phong Độc Sa chưởng của Xích Thần Tử cũng chẳng làm gì được chàng, Trương Đan Phong thấy chiêu phá chiêu, thấy thức phá thức, không chậm không nhanh, không hề nôn nóng tí nào. Xích Thần Tử cũng chẳng chiếm được tiện nghi, trái lại lửa giận bốc lên, y gầm lớn một tiếng phóng vọt người lên, chụp mười đầu ngón tay xuống! Còn Trương Đan Phong thì trông rất nhẹ nhàng tự nhiên! Kiếm quang lúc tụ lúc tản, tựa như nước chảy mây bay mà không hề mất sức, nhưng lúc nào cũng chiếm tiên cơ. Xích Thần Tử bắt đầu lạnh mình, trong lòng ngạc nhiên thầm nhủ: “Mình đã sáng tạo ra bộ chưởng pháp này, đã truyền cho Sa Vô Kỵ nhưng y cũng không hoàn toàn hiểu được. Không biết người này tại sao tựa như rất thông thuộc, trước khi mình đổi chiêu đón đầu mình khiến cho mình không thể thi triển được?” Y nào biết Trương Đan Phong sau khi học được Huyền công yếu quyết của Bành hòa thượng, đã lãnh ngộ được nguyên lý võ học của các môn các phái, cho nên chỉ nhìn được môn võ mới là chàng đã thông hiểu ngay. Chàng đã thấy Sa Vô Kỵ đánh một trận với Vân Lối, lại thấy Xích Thần Tử đấu với Vân Lối, bản thân cũng đã tiếp hơn một trăm chiêu của Xích Thần Tử, cho nên đã nắm bộ pháp này trong lòng bàn tay, lại thêm công lực của chàng hơi nhỉnh hơn Xích Thần Tử, thanh Bạch Vân kiếm lại là bảo kiếm, Độc Sa chưởng của Xích Thần Tử tuy lợi hại nhưng y cũng không làm gì được chàng. Lúc này Xích Thần Tử chỉ có thể chống đỡ, chẳng thể nào trả đòn được! Xích Thần Tử thấy thế lại càng lo lắng đang tìm cách bỏ chạy thì Trương Đan Phong đã cười lạnh, quát: “Tên yêu nhân nhà ngươi hãy xem chiêu!”

Trong chưởng phong kiếm ảnh, chỉ nghe chát một tiếng, cánh tay của Xích Thần Tử đã bị chàng chặt gãy. Những nhân vật hắc đạo trong sảnh đường đều kêu ồ lên, Xích Thần Tử đỡ lấy cánh tay gãy, chạy ra khỏi sơn trại, quay đầu lại mắng: “Tiểu tử kia mười năm sau, tổ sư gia sẽ tìm nhà ngươi trả thù!”

Trương Đan Phong cầm kiếm nói: “Được, ta sẽ đợi ngươi!”

Mọi người thấy sau khi Xích Thần Tử bị chặt tay mà vẫn chạy như bay thì không khỏi kinh hãi. Trương Đan Phong vốn không có ý chặt tay y, nhưng gì y mắng Vân Lối một câu “Nhân yêu”, cho nên mới chặt tay của y, lúc này cũng có chút hối hận. Mọi người thấy Xích Thần Tử hung hăng như thế, mà chẳng hơn được Trương Đan Phong, trong lòng lo lắng, không ai bước ra khiêu chiến nữa, Sa Đào lại đánh liều định xui thuộc hạ ra, vây công. Chợt nghe có người cười nói: “Kiếm pháp hay, kiếm pháp hay, ta cũng muốn lãnh giáo vài chiêu?”

Trương Đan Phong nhìn lại, thấy chính là người che mặt lúc nãy, ánh mắt của y trông sáng quắt, rõ ràng rất bí hiểm. Vân Lối lạnh mình, đơn đả độc đấu chỉ e Trương Đan Phong không phải là đối thủ của y. Người che mặt thủ thế quát: “Xuất chiêu đi!”

Trương Đan Phong đút kiếm vào vỏ, nói: “Nếu các hạ không dùng binh khí, tại hạ cũng sẽ chìu các hạ đi một bài quyền”.

Vân Lối nhíu mày, thầm nhủ: “Trương Đan Phong cũng quá tự đại, kẻ này dùng hay tay và có thể chống được mười chiêu song kiếp hợp bích, công lực không tầm thường tí nào. Nếu dùng kiếm thì có thể chống chọi được, chỉ đấu quyền của y thì chắc chắn thất bại”.

Nàng bắt đầu lo lắng cho Trương Đan Phong.

Người ấy cười ha hả rồi nói: “Nếu như thế, mong các hạ ban cho vài chiêu”.

Trương Đan Phong nói: “Hắc phong hoa chủ, mời các hạ chỉ giáo”.

Người ấy cười: “Trương công tử không hề chiếm phần hơn của người khác, quả thật là đệ tử danh gia, thật ra chúng ta đều là khách. Nếu Trương công tử đã nhường, tôi chỉ đành chìu theo”. Thế rồi co cánh tay lại, đột nhiên đánh ra một chiêu Loan Cung Xạ Nguyệt, ngón tay điểm huyệt Huyền Cơ trước ngực của Trương Đan Phong.

Thủ pháp điểm huyệt của người che mặt nhanh nhạy lạ thường, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào áo của Trương Đan Phong, chàng lập tức hóp bụng thu ngực, thoái lui ra sau đến một thước, chưởng phải dở lên đánh ra một chiêu Bôn Lưu Để Trụ, chặt ngang vào cánh tay của y, chưởng này của Trương Đan Phong có thể đánh nát bia vỡ đá, dù là người có nội công hỏa hầu cũng không thể nào chịu nổi. Nào ngờ ngón tay của người che mặt ấy cứng rắn lạ thường, y mau chóng rút tay về khen rằng: “Trẻ tuổi mà có công lực như thế thật đáng khen, tiếp thêm chiêu này nữa”. Thế rồi biến chỉ thành chưởng, bàn tay từ dưới phải chĩa ra, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng.

Trương Đan Phong giật mình, lúc nãy chàng chém một chưởng trúng vào cánh tay của y cảm thấy tê rần, nếu không phải gần đây nội công có tiến bộ, chàng đã không thể nào chịu đựng nổi, đang kinh ngạc, chỉ thấy chưởng của người ấy dồn tới, chàng nào dám chậm trễ, vội vàng dùng nội lực Kim Cương thủ pháp vừa mới học được tiếp lấy chưởng ấy, nhẹ nhàng ra tay rất mạnh, hai luồn kình lực vỗ ra như dời núi lấp biển, nội lực Kim Cương thủ pháp của Trương Đan Phong bị y phản công, kình lực giảm sút, hai bên đều thoái lui ba bước, nhưng người ấy không hề biến sắc, còn Trương Đan Phong thì cảm thấy hổ khẩu tê rần, những người đứng gần đó tuy không nhận ra, nhưng Trương Đan Phong rất thắc mắc, lúc nãy người đó đã sử dụng Nhất chỉ thiền công, nhưng chưởng này thủ phát Thiết Tỳ Bà, Thiết Tỳ Bà thủ là môn võ nhiều người biết, nhưng có thể sử dụng xuất thần nhập hóa như y thì rất hiếm. Trương Đan Phong thần nhủ: “Kẻ này là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, tại sao lại nhập bọn với bọn Sa Đào, hình như y biết sư môn của mình”, chỉ nghe người ấy cười: “Đã lâu rồi mới gặp một địch thủ như thế này, hôm nay ta phải xem thử cao chiêu của đệ tử danh gia như thế nào!”

Thế rồi vỗ liền ra ba chưởng, Trương Đan Phong thi triển thân pháp Công Loạn Lạc Hoa, khi né tránh cũng liên tục tung ra ba chiêu phản công, chiêu đầu tiên là Như Phong Tự Bế của Thái Cực quyền, hóa giải chưởng thế của người che mặt; chiêu thứ hai là Khôi Tinh Thích Đấu của Thiếu Lâm quyền, dùng tấn công làm thủ, buộc kẻ địch phải đổi chiêu; chiêu thứ ba là Bách Biến Huyền Cơ chưởng pháp của sư môn, đẩy chưởng thế của kẻ địch ra ngoài. Người che mặt thấy chỉ trong khoảnh khắc mà chàng đã dùng ba loại chưởng pháp khác nhau thì không khỏi kinh ngạc, chỉ kêu ồ một tiếng.

Hai người lại đấu hai ba mươi chiêu nữa. Người che mặt vẫn sử dụng Thiết Tỳ Bà thủ, chốc chốc lại kèm thêm một đòn Nhất chỉ thiền công, thế công không hề giảm.

Trương Đan Phong tuy dùng thủ pháp của các phái, nhưng chỉ có thể làm rối loạn kẻ địch trong một lúc, cứ đánh mãi thì cuối cùng cũng thua thiệt. Sau ba mươi chiêu, chàng dần dần đuối sức, không dùng võ công của các phái khác nữa, chỉ dùng chưởng pháp Đại Tu Di của bổn môn, dùng song chưởng hộ toàn thân chỉ thủ chứ không công.

Chưởng pháp Đại tu di này tạo ra một vòng đánh nhỏ, nhưng phòng bị rất kín kẽ, vững chắc vô cùng, lực phản công rất mạnh, người ấy cũng không thể tấn công được chàng nữa, nhưng Thiết Tỳ Bà thủ của y thần dịu vô cùng, có lúc chưởng lực kèm theo gió kêu lên vù vù, mạnh mẽ vô cùng, có lúc lại nhẹ nhàng vỗ ra, khi sát đến người Trương Đan Phong thì kình lực đột nhiên phát ra, khiến cho chàng không thể nào lường được, còn Nhất chỉ thiền công thì lại càng lợi hại hơn, chiêu nào cũng đánh vào đại huyệt trên người Trương Đan Phong. Trương Đan Phong càng lúc càng nghi ngờ, người này dùng Thiết Tỳ Bà thủ để đánh đến xuất thần nhập hóa chẳng kém gì Đàm Đài Diệt Minh nhưng Đàm Đài Diệt Minh lại không biết Nhất chỉ thiền công của y, nếu hai người không cùng một môn phái, tại sao thủ pháp Thiết Tỳ Bà thủ lại giống nhau? Nếu bảo cùng một môn phái, tại sao y lại biết Nhất chỉ thiền công? Chả lẽ sư phụ của họ thiên vị? Vả lại Đàm Đài Kính Minh chỉ nói y cũng có một sư muội, chưa bao giờ nói y có huynh đệ. Hai người đánh được khoảng năm mươi chiêu nữa, người che mặt lúc phóng chưởng lúc đâm chỉ, Đại tu di thủ pháp của Trương Đan Phong tuy thần dịu nhưng nội công của chàng hơi kém hơi dần dần khó chống nổi võ công thượng thừa của kẻ địch, người che mặt quát: “Cẩn thận tiếp chiêu!” Thế rồi chưởng trái đẩy khủyu tay của Trương Đan Phong lên, chưởng phải đột nhiên đâm tới, nếu Trương Đan Phong né Nhất chỉ thiền công của y thì bị Thiết Tỳ Bà thủ của y đẩy tới!.

Chỉ thấy Trương Đan Phong xoay người, chợt hai ngón tay vạch ra phía trước, một tay trở chưởng quét lại, chưởng ấy chính là thủ pháp Thiết Tỳ Bà còn chưởng lúc nãy trông giống như Nhất chỉ thiền công. Nhưng tật ra muốn luyện Nhất chỉ thiền công phải tốn ít nhất mười năm, không thể học lén trong chốc lát, chỉ pháp mà Trương Đan Phong sử dụng chỉ tương tự như Nhất chỉ thiền công. Nhưng như thế cũng đủ cho người ấy kinh ngạc vô cùng, y chỉ ùa lên một tiếng. Trương Đan Phong nhân lúc đó, tấn công bằng Bách Biến Huyền Cơ chưởng pháp. Người ấy ngạc nhiên, chợt cười ha hả nói: “Ngươi rất thông minh, suýt nữa đã gạt được ta!” Thế rồi lại vung tay điểm vào huyệt Thiên Trụ ở xương sống của Trương Đan Phong.

Trương Đan Phong nhẹ nhàng lách qua, người ấy mau chóng xuất chiêu, chưởng lực nặng như núi, Trương Đan Phong cố gắng lắm mới chống chọi nổi. Lại hơn hai mươi chiêu nữa trôi qua, người ấy vung hai chưởng ra, một hư một thực, chưởng trái kêu lên vù vù như là hư chiêu, chưởng phải chỉ vỗ nhẹ xuống nhưng lại là thực chiêu, Trương Đan Phong vận kình tiếp chưởng trái của y,vừa chạm vào thì đã biết mắc lừa. Người này nhả kình lực ở chưởng phải ra, dồn Trương Đan Phong thoái lui, chợt cười ha hả nói: “Quả nhiên ngươi đã đào bảo tàng của Trương Sĩ Thành và kỳ thư của Bành hòa thượng, ta ở đây còn có ý nghĩa gì?” Thế ra vung ra một chưởng, đột nhiên nhảy vọt ra sau chạy thẳng ra sơn trại. Người che mặt này đến cũng bất ngờ, đi cũng bất ngờ tựa như con thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, mọi người đều ngạc nhiên cả Trương Đan Phong cũng thắc mắc: “Nếu có đánh tiếp, người ấy rõ ràng đã thắng, nhưng tại sao lại dừng tay?”

Người che mặt đi theo Ngạch Cát Đa, từ đầu đến cuối không hề cho người ta thấy mặt thật, cả cha con Sa Đào cũng không biết lai lịch của y, chỉ thấy võ công của y cao cường, cho nên e ngại. Người che mặt vừa bỏ đi, Sa Đào đã thấy tình thế không xong, lập tức hạ lên cho bọn thủ hạ xông lên. Ngạch Cát Đa lúc này cũng nôn nóng báo thù xông lên trước tiên, Trương Đan Phong cười ha hả, vẫy tay với Vân Lối, đồng thời cả hai kiếm cùng phóng ra, Ngạch Cát Đa cướp được một thanh kiếm, chỉ chặn được hai chiêu, hai người Trương, Vân, ra tay quá nhanh, vây cánh của Sa Đào chưa kịp tiếp ứng thì chỉ nghe chát một tiếng, thanh kiếm của Ngạch Cát Đa đã bị chặt gãy. Cát Chương A hỏi: “Trương Đan Phong, họ Trương nhà ngươi nhận ơn của nước ta lẽ nào ngươi không hiểu điều đó?”. Rồi rút đao ra chống đỡ, Trương Đan Phong chém kiếm ra, thế kiếm vẫn chưa hết, chỉ thấy kiếm quang loáng lên, chặt đứt thanh đao của Cát Chương A, Cát Chương A kinh hoàng thất sắc, kêu lên: “Trương Đan Phong... ngươi... ngươi”. Nói chưa dứt lời thì tiếng chiêu của Vân Lối đánh tới, võ nghệ của Cát Chương A kém hơn của Ngạch Cát Đa, làm sao có thể tránh được song kiếm hợp bích? Bị Vân Lối chém tới một kiếm mất mạng. Ngạch Cát Đa nhảy vọt ba bước, chợt nghe có một tiếng quát đuổi theo, người chưa tới thì kình công đã tới trước ngực, té ra Thạch Anh đã ra tay, chưởng này nặng đến hàng ngàn cân, Ngạch Cát Đa vừa mới bị Trương Đan Phong và Vân Lối đánh cho đầu óc choáng váng, chẳng phân biệt được phương hướng, lúc này lại đụng phải Thạch Anh, thế là né tránh không kịp, bị Thạch Anh vỗ bốp một chưởng vào hậu tâm, tấm áo giáp cũng rách toạt, thế là phung một ngụm máu tươi, may mà nhờ có áo giáp, nếu không đã khó giữ mạng, dù như thế cũng ngã xuống đất bất tỉnh, bọn võ sĩ đi cùng vội vàng khiêng y lếch thếch bỏ chạy.

Những nhân vật tam sơn ngũ nhạc do Sa Đào mời tới quá nữa lại có hai lòng, thấy thế thì tự động chuồn mất, số còn lại là tâm phúc của Sa Đào, thấy kiếm thế của hai người Trương, Vân quá ghê gớm, cho nên cũng hoảng sợ. Cho nên Trương Đan Phong cười ha hả, chỉ đông đánh Tây, chỉ Nam đánh Bắc, nhưng địch đông mà ta ít, trong nhất thời cũng chưa thể thoát khỏi vòng vây. Thạch Anh quát lớn: “Sa lão tặc, ta sẽ tính nợ với ngươi” Thế rồi nhảy bổ tới đuổi theo Sa Đào, Sa Đào đột nhiên hú dài một tiếng, bọn lâu la thoái lui, bọn Trương Đan Phong ngạc nhiên, chợt nghe ầm một tiếng, một tấm sắt từ trên trần nhà đổ xuống, chặn hai bên lại!

Bên ngoài có cao liên thủ và cung thủ đang mai phục, với sức của Thạch Anh và Trương Đan Phong, dù cho có thể dỡ tấm sắt này lên cũng không thể thoát khỏi độc tiễn, Thạch Anh thở dài, nói: “Chúng ta đã bị y nhốt ở đây!”

Sa Đào bên ngoài kêu lên: “Hãy mau đưa bức tranh cho ta, buông khí giới xuống, ta sẽ nhớ đến tình kết bái lúc trước, tha cho ngươi xuống núi”.

Vân Lối mỉm cười, nói: “Đại ca, bọn chúng vẫn chưa tin, huynh đã lấy bảo tàng dù đưa tấm bản đồ y cũng chẳng làm gì được”.

Trương Đan Phong nói: “Nhưng ta cứ không đưa”.

Thạch Anh nói: “Đúng thế! Đây là di vật của chúa công, làm sao có thể đưa cho y”.

Vân Lối cũng cười rằng: “Tôi chỉ nói đùa mà thôi, chúng ta dù có chết ở đây cũng không thể chịu nhục”.

Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, ta cứ cười đệ yếu đuối, té ra đệ cũng có khí khái nam tử”.

Chàng chỉ nói đùa nhưng Vân Lối lại cho là thật, bĩu môi nói: “Hừ, chả lẽ chỉ có nam tử các người mới là anh hùng hào kiệt?”Lúc này trong Tụ Nghĩa sảnh, chỉ còn lại bốn người bọn họ, Vân Lối vừa nói như thế, cha con Thạch Anh đều biến sắc. Thạch Thúy Phượng tiến tới gần Vân Lối, nắm tay nàng run rẩy hỏi: “Vân công tử? Ngươi là nữ nhi ư?”

Vân Lối đỏ mặt, hạ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói không sai, tôi là một nữ nhi!”

Thạch Thúy Phượng tái mặt, chỉ Vân Lối nói: “Tiểu oan gia... ngươi... ngươi...”, rồi ấp úng nói không ra lời. Vân Lối thổ thẹn vô cùng, nói: “Hảo tỷ tỷ, là tôi đã gạt tỷ. Tỷ tỷ, tỷ đừng giận nữa, tôi... tôi... vẫn còn có một nghĩa huynh...”.

Thạch Thúy Phượng giận dỗi nói; “Mặc kệ tên nghĩa huynh gì đó của ngươi, hừ, tiểu oan gia, ngươi chẳng biết tâm sự của ta tí nào!”

Lúc này Thạch Thúy Phượng đã biết rõ nàng là một nữ tử, nhưng vẫn coi nàng như nam nhi, Trương Đan Phong nghe thấy thì không khỏi cười gượng. Thạch Anh là người già dặn, kéo Trương Đan Phong qua một bên hỏi cho kỹ càng, Trương Đan Phong nói xong lai lịch của Vân Lối thì cười rằng: “Lúc ấy ông nóng lòng chọn con rể, Vân Lối lại có tính trẻ con, cho nên đã gây ra chuyện buồn cười này, may mà chỉ giấu các người một năm, không đến nỗi làm lỡ tuổi thanh xuân của lệnh ái, ông đã gặp con trai của Kim Đao Châu Kiện, y coi như cũng là một trang thiếu niên tuấn kiệt.

Thạch Anh vừa nghe thì đã hiểu ý chàng, tìm hiểu đáp rằng: “Ta không quản hôn sự của con gái nữa. Châu Sơn Dân ư, nếu so với Vân công tử thì cũng chưa bằng, nhưng coi như cũng khá!”

Thạch Anh đã quen miệng gọi Vân Lối là công tử. Trương Đan Phong lại buồn cười. Thạch Anh chợt nói: “Thiếu chủ, tôi mất đi một ái tế, nhưng cũng xin chúc mừng người”.

Câu nói đùa của ông ta đã khơi dậy tâm sự của Trương Đan Phong chàng thở dài nói: “Có vui gì đâu!”

Thạch Anh nói: “Các người là một đôi người ngọc trời đất tạo ra, a đầu của tôi nào có thể xứng với Vân công tử. Chừng nào các người uống rượu tôi đây, ha ha, đây cũng là một giai thoại trong võ lâm!”

Trương Đan Phong nói: “Nói vẫn còn quá sớm! Thạch lão anh hùng, ông có điều vẫn chưa biết”. Thế rồi kể ra mối thù của hai nhà Trương, Vân.

Thạch Thúy Phượng coi Vân Lối là phu tế lý tưởng của mình, lúc này đương nhiên rất đau buồn. Vân Lối cũng rất ái ngại, nhưng cũng cảm động, chợt nói: “Hảo tỷ tỷ, tôi sẽ không lấy chồng, cứ ở mãi bên cạnh tỷ tỷ!”

Thạch Thúy Phượng mỉm cười hỏi: “Thật không?”

Vân Lối vẫn còn tánh trẻ con, cười rằng: “Sao mà không thật? Nhưng tôi còn có một huynh trưởng, tỷ tỷ thì không có. Tôi đương nhiên không cần phải gả cho người khác, nhưng nếu tỷ tỷ không lấy chồng, ai sẽ lo chuyện hương hỏa cho nhà họ Thạch các người?”

Thạch Thúy Phượng liếc nhìn Trương Đan Phong rồi nói: “Vân công tử, tôi biết người không nói đúng với lòng, tôi tuy chỉ là một ả nha đầu ngốc, nhưng đã biết ai là ý trung nhân của công tử”.

Vân Lối nghe thấy thì thở dài buồn bã nói: “Kiếp này tôi sẽ chẳng lấy ai cả, nếu tỷ tỷ không tin, tôi sẽ thề!”

Thạch Thúy Phượng che miệng nàng nói: “Đang vui vẻ tại sao lại thề? Tôi có được một hảo muội muội như thế này trong lòng đã thỏa mãn lắm”.

Thạch Anh là người phóng khoáng, tuy không vui lắm nhưng cũng mỉm cười với con gái rằng: “Hay lắm, hay lắm, các con đã nhận nhau làm tỷ muội, sao không mau bái kiến nghĩa phụ này?” Vân Lối bước tới trước mặt Thạch Anh quỳ xuống, bái lạy, Thạch Anh đỡ nàng dậy, nói: “Vân công tử! Hãy đứng dậy!”

Trương Đan Phong cười ha hả nói: “Sao còn gọi là Vân công tử?” Chàng vừa nói ra câu ấy thì mọi người đều cười, lúc này đã đến hoàng hôn, tiếng quát tháo bên ngoài vẫn vang dậy, trong Tụ Nghĩa sảnh lại không có thức ăn. May mà Vân Lối và Trương Đan Phong có mang theo lương khô, Vân Lối nói: “Ngày mai sẽ làm thế nào?”

Trương Đan Phong cười rằng: “Chuyện ngày mai thì chờ ngày mai tính, cần gì phải lo bây giờ?” Bốn người cứ ngồi trò chuyện với nhau, bọn Sa Đào ở bên ngoài sợ uy lực song kiếm hợp bích nên không dám vào đánh lén.

Đêm nay Trương Đan Phong và Thạch Anh thay phiên nhau canh gác, Vân Lối và Thạch Thúy Phượng nằm bên nhau trò chuyện thân mật tựa như một đôi tỷ muội. Vân Lối hỏi: “Lần trước chúng ta chia tay ở Thanh Long hiệp, Thạch tiền bối bảo tỷ quay về là có chuyện gì?”

Thạch Thúy Phượng nói: “Vẫn là bức tranh ấy. Cha bảo, nước Ngõa Thích biết bức tranh ấy ở trong nhà của tỷ, sắp sai người đến cướp đoạt. Do đó cha bảo tỷ quay về, rồi cả nhà đến chỗ Lam trại chủ tránh nạn, sau khi quân Ngõa Thích rút đi mới trở về. Không ngờ tên lão tặc Sa Đào cấu kết với Dã Tiên không chịu Thạch Anh cho chúng ta”.

Vân Lối cười nói: “Bọn chúng làm sao biết bức tranh này đã sớm lọt vào tay đại ca của muội”.

Thạch Thúy Phượng nghe chàng gọi Trương Đan Phong thân mật như thế, lòng chợt nhói đau, nói: “Muội có đại ca, quên mất tỷ tỷ này!”

Vân Lối thở dài, nàng là phụ nữ cho nên rất e dè, dù trong lòng có nỗi buồn cũng không dám nói cho Thạch Thúy Phượng nghe.

Thạch Thúy Phượng thấy vẻ mặt của nàng khác lạ, trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, hai người bất giác chìm vào giấc ngủ. Không biết ngủ bao lâu chợt nghe bên ngoài có tiếng người la hét, Trương Đan Phong kêu: “Tiểu huynh đệ, đệ mau dậy xem thử! Nghĩa huynh của đệ đã tới!”

Vân Lối thức dậy thì thấy trời đã sáng, trên tấm sắt chặn ở phía trước có lỗ nhỏ có thể ghé mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài có hai lá cờ lớn phất phới, một lá có hình mặt trời một lá có hình mặt trăng, đó chính là dấu hiệu của Kim Đao trại chủ, Nhật Nguyệt song kỳ.

Bên ngoài tiếng la hét ầm trời, Trương Đan Phong nói: “Châu Sơn Dân đến thật đúng lúc!”

Lời này có hàm ý, Vân Lối bất giác mỉm miệng cười, một lát sau tiếng la hét dần dần yên lặng, tấm sắt cũng được người ở bên ngoài hợp lực kéo lên, ánh sáng bên ngoài ùa vào, Châu Sơn Dân chậm rãi bước vào Tụ Nghĩa sảnh.

Vân Lối đã mặc nữ phục, Châu Sơn Dân vừa nhìn thì rất ngạc nhiên, chào hỏi mọi người rồi liếc mắt nhìn Vân Lối. Vân Lối mỉm cười: “Chuyện muội nhờ huynh, muội đã tự nói rõ”.

Vân Lối đã mặc y phục của nữ, nét cười tựa như hoa bách hợp mới nở, nàng càng trở nên xinh đẹp hơn trong mắt Châu Sơn Dân, Châu Sơn Dân bất giác xốn xang trong lòng nhưng chợt thấy Trương Đan Phong cứ mỉm cười nhìn mình, bất giác lòng thấy bẽ bàng. Châu Sơn Dân vốn yêu đơn phương Vân Lối nhưng từ sau biết Vân Lối có tình cảm với Trương Đan Phong thì đã cố nén lòng mình, đến khi Đàm Đài Diệt Minh âm thầm giúp họ đánh thắng trận. Kể rõ tấm lòng của Trương Đan Phong đối với đất nước, Châu Sơn Dân càng hạ quyết tâm rút khỏi cuộc tình vô vọng này, lúc này tuy xốn xang nhưng lại kềm nén được.

Thạch Anh nói: “Châu hiền diệt làm sao biết chúng tôi bị nhốt ở đây mà đến cứu?” Câu hỏi cũng chính là đều mọi người thắc mắc tất cả đều nhìn Châu Sơn Dân, chỉ nghe Châu Sơn Dân nói: “Khi quân Ngõa Thích đánh vào, chúng tôi lưu lạc khắp nơi giờ đây chiến sự đã kết thúc, chúng tôi đã tập hợp trở lại, muốn quay trở lại nơi củ, hôm qua đã cắm trại ở gần đây, đến tối thì có một chuyện lạ xảy ra”.

Thạch Anh nói: “Chuyện lạ gì?”

Châu Sơn Dân nói: “Một người che mặt nữa đêm đột nhập vào doanh trại, phóng đao gởi thư, trong thư viết rõ ràng rằng các người đã trúng kế của Sa Đào, bị nhốt ở đây. Người che mặt này võ công cao cường, đến khi chúng tôi phát hiện thì đã chạy nhanh như luồng khói”.

Trương Đan Phong ngạc nhiên, nói: “Người che mặt?” Trong lòng đầy nghi hoặc.

Châu Sơn Dân nói: “Đúng thế, người che mặt lay vô ảnh khứ vô hình, cũng không biết y có lai lịch như thế nào? Gia phụ nói thà tin là có, chứ không nên nghĩ là không, vả lại Thạch lão anh hùng đã gặp nạn, chúng tôi không thể không cứu, cho nên bảo tiểu điệt đến đây”.

Vân Lối và Trương Đan Phong đều thầm ngạc nhiên, không biết người che mặt mà Châu Sơn Dân nói có phải là kẻ đã tỷ thí với họ hay không?

Châu Sơn Dân lại nói: “Khi quân Ngõa Thích đánh vào Trung Thổ, gia phụ đã nhiều lần sai người đến thăm Hắc Thạch trang, nhưng Thạch lão bá lánh nạn chưa về”.

Thạch Anh nói: “Đa tạ Kim Đao trại chủ đã quan tâm, ngày sau tôi sẽ đến thăm hỏi”.

Mọi người dùng cơm trưa trong sơn trại của Sa Đào, Trương Đan Phong và Vân Lối đang lên đường gấp, cho nên cáo biệt đi trước. Cha con Thạch Anh và Châu Sơn Dân đưa xuống núi, Vân Lối và Trương Đan Phong huýt một tiếng sáo, hai con ngựa nối đuôi nhau chạy tới, Châu Sơn Dân thấy Vân Lối nhảy lên lưng ngựa, chợt nhớ đến một chuỵên, nói: “Vân cô nương khoan đã”.

Vân Lối quay đầu lại hỏi: “Châu đại ca, có chuyện gì chỉ giáo?”

Châu Sơn Dân nói: “Cô nương đã nói rõ ràng chuyện với Thạch cô nương vậy không cần tôi phải giúp cô nương nữa. Cô nương hãy giữ lại vật này”. Nói xong lấy ra cây bích ngọc sang hô.

Đó chính là:

Dời hoa ghép cành kế đã xong, cần gì lấy lại bích san hô?

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio