Quân Vô Ý bàn tay run run làm cho rượu trong chén sánh cả ra ngoài. Trầm lặng nhìn xuống bàn tay phải bấy lâu nay vẫn dùng để đẩy xe, một lát sau, tâm tình của hắn trở nên vô cùng kích động! Mười năm phải ngồi xe lăn! Đến hôm nay hắn đã có một tia hy vọng lại được đứng trên chính đôi chân của mình rồi! Cho tận tới lúc rời đi, hắn vẫn không có nói thêm một lời nào!
Ba ngày sau, Quân Chiến Thiên lão gia tử trực tiếp đóng cửa! Lão cũng hạ lệnh xuống dưới: bắt đầu từ ngày hôm đó, trừ khi là hoàng thượng có chỉ, còn không bất cứ kẻ nào cũng không cho vào! Nếu có ai dám tiến vào nội viện nửa bước, giết ngay không tha! Toàn bộ Quân gia, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương giống như lâm đại địch, vô cũng nghẹt thở! Cửa vào nội viện được đóng chặt lại, phía bên ngoài, luôn luôn có hai hàng thị vệ gươm đao tuốt sẵn tuần tra liên tục.
Ở những chỗ khuất, bóng đen di chuyển không ngừng, lực lượng bí mật của Quân gia từng uy chấn kinh thành, giờ phút này lại một lần nữa được điều động! Hơn nữa trong hành động lần này, tất cả những người tham gia đều đã theo Quân Chiến Thiên chinh chiến mấy chục năm nay, bất kì người nào trong số bọn họ đều vô cùng đáng tin cậy, tuyệt đối trung thành! Phàm là những kẻ có chút nghi ngờ, tất cả đều bị gạt ra ngoài! Trong quá trình giải độc, mọi chuyện phải tuyệt đối được giữ bí mật, tránh những nguy hiểm phát sinh ngoài ý muốn!
Bên trong nội viện được tường cao bốn trượng bao vây xung quanh, ở chính giữa đã chuẩn bị sẵn một thiết bồn cực lớn được đổ dầy nước, trông nó chẳng khác gì một cái ao nhỏ, phía bên dưới bồn lửa cháy hừng hực, sáu gã đại hán không ngừng cho thêm củi vào đun, lúc này trên mặt nước bọt khí đã bắt đầu nổi lên.
Quân Chiến Thiên một thân áo xanh đang, sắc mặt rất ngưng trọng, hai tay chắp sau lưng đang thong thả bước đi trong nội viện, trên hai bàn tay đeo một đôi bao tay vô cùng kỳ quái, che kín toàn bộ hai bàn tay của lão, không hở ra một chút da thịt nào.
Ngược lại, Quân Vô Ý một thân áo bào trắng, đang ngồi yên lặng ở một bên, ánh mắt rất bình tĩnh, dường như sau một đêm, hắn đã suy nghĩ thông suốt tất cả! Quân Khương Lâm đang đứng cạnh một chiếc bàn, trên đó đặt một chiếc chậu lớn bằng ngọc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, đem một gốc Cửu diệp thảo, Thông tâm thảo và một ít rễ cây theo tỉ lệ nhất định trộn lẫn vào nhau bỏ vào chậu giã nhỏ ép lấy nước, tất cả nước cốt được rót cẩn thận vào trong một chiếc bình nhỏ, tất cả quá trình tiến hành rất trôi chảy. Ngay sau đó, Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng: "Tam thúc!"
Quân Vô Ý cả người nhất động, Huyền khí màu vàng của Địa giai cao thủ lập tức bạo phát, y phục trên người trong nháy mắt bị chấn thành bụi phấn, không chậm trễ Quân Chiến Thiên tiến tới bế cả người của hắn lên.
Quân Khương Lâm khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt đem toàn bộ bã còn lại của dược thảo trong chậu chà xát lên trên người Quân Vô Ý không chừa một chỗ nào! Tất cả số dược thảo mà Quân Khương Lâm sử dụng trong lần giải độc này đều là loại kịch độc! Ngẫu nhiên chọn ra 1 loại trong đó cũng đã được xếp vào loại "kiến huyết phong hầu". Hiện tại tuy rằng chỉ là hỗn hợp của ba loại, nhưng sau khi bị chà xát lên toàn bộ cơ thể, trong nháy mắt Quân Vô Ý cảm thấy mình giống như đột nhiên bị ném vào trong một lò lửa, toàn thân bỏng rát đau đớn, khẽ kêu lên một tiếng rồi cắn chặt răng chịu đựng! Trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra như suối!
Ba loại kịch độc đồng thời công kích, cảm giác thế nào, ko cần nói cũng biết! Nhưng tất cả bấy nhiêu đó mới chỉ là màn khởi đầu mà thôi! Sau khi đã bôi toàn bộ dược thảo lên trên người Quân Vô Ý, Quân Khương Lâm cũng chẳng dừng lại, tiện tay với lấy chiếc bình ngọc, bằng một động tác vô cùng thuần thục hắn bóp mạnh vào cằm Quân Vô Ý, đang cắn chặt răn chịu đựng đau đớn, lại bị bóp mạnh một cái, Quân Vô Ý nhịn không được rống to lên một tiếng. Quân Khương Lâm chỉ chờ lúc này liền mang toàn bộ nước thuốc trong bình đổ thẳng vào miệng Quân Vô Ý! Hắn còn chưa có phản ứng gì thì toàn bộ nước thuốc đã theo cổ họng chảy xuống rồi. Hỗn hợp nước thuốc giống như một ngọn lửa nóng rực từ cổ họng đi vào bên trong cơ thể. Trong ứng ngoại hợp, đồng thời công kích, Quân Vô Ý vô cùng thống khổ, nhịn không được rống lên vài tiếng đau đớn. Nhưng vừa mới mở miệng, Quân Khương Lâm đang đứng bên cạnh, trong tay chẳng biết chuẩn bị từ bao giờ cầm một miếng vải trắng, nhanh nhẹn nhét vào miệng của hắn.
Quân Chiến Thiên cả người run lên, Quân Khương Lâm động tác cực kỳ liền lạc, quả thực chẳng khác cực hình tra tấn là mấy, thậm chí còn tàn nhẫn hơn vài phần! Nhìn thấy một màn như vậy, lão cũng cảm thấy xót xa. Bản thân lão cũng hiểu rõ tất cả những chuyện này quan trọng thế nào."Đây là việc làm cần thiết, khi bị đau đớn tột cùng, cho dù là người can đảm, thần trí cũng sẽ trở nên mê man, nếu để hai hàm răng tự do, sợ rằng khi đau đớn quá sức chịu đựng sẽ cắn đứt lưỡi chết mất". Quân Khương Lâm đang ở bên cạnh tranh thủ nghiền nát một nắm cánh hoa lên tiếng giải thích toàn bộ ý nghĩa việc làm vừa rồi.
Bỗng nhiên, ba loại dược thảo kịch độc trong cơ thể Quân Vô Ý đồng thời phát tác, cả người hắn trong nháy mắt chuyển thành màu tím đen! Cùng lúc đó số cánh hoa đã nghiền nát cũng được rắc lên người hắn! Động tác Quân Khương Lâm có thể nói là nhanh tới cực điểm, vội vàng đưa tay rút miếng vải trong miệng của Quân Vô Ý ra, đồng thời nhét một ít bột cánh hoa vào trong miệng hắn! Quân Vô Ý còn chưa kịp định thần lại thì miếng vải đã lại một lần nữa nhét vào miệng của hắn đầy nẹn, Quân Vô Ý chỉ kịp rên lên một tiếng đau đớn, hai mắt gần như lòi ra, trong mắt tia máu hiện rõ mồn một, cái gì mà "huyết quán đồng nhân" (đại khái là mắt đỏ như máu) chỉ sợ cũng không hơn được bây giờ!
Số bột cánh hoa này cùng với ba loại kịch độc lúc trước giống như đổ dầu vào lửa, độc tính càng công kích mãnh liệt hơn, từ trong ra ngoài, rồi nhanh chóng lan truyền toàn thân, Quân Vô Ý chỉ cảm thấy đan điền vô cùng đau đớn, giống như thiêu đốt cả linh hồn vậy, một sự thống khổ khôn xiết từ đan điền vốn bị thương tổn từ mười năm trước ko ngừng dâng lên! Vào giờ khắc này, bên trong người Quân Vô Ý cả mới lẫn cũ năm loại kịch độc đồng thời công kích đối kháng, trong nháy mắt làm cả người đang trần như nhộng của hắn biến thành đủ loại màu sắc, mỗi lần như thế làm cho phần eo và xương chân đã mười năm không có cảm giác đau đớn từng trận. Cuối cùng, toàn bộ độc tố tiềm ẩn 10 năm qua trong cơ thể đã hoàn toàn bị ép ra! Quân Khương Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, hai mắt chăm chú nhìn vào đôi chân của Quân Vô Ý, mấu chốt cuối cùng chính là ở đó, một tia hi vọng cuối cùng quyết định thành công của cả một quá trình trước đó.
Đột nhiên ko biết ma xui quỉ khiến thế nào mà trong đầu Quân Khương Lâm có một ý nghĩ: "Còn lâu mới bằng của ta..."Trong khi hắn vẫn đang thích thú với suy nghĩ đêu cáng đó thì đột nhiên Quân lão gia tử kích động kêu lên:" Đứng lên, đứng lên nào!" Chòm râu bạc của lão cũng run lên, ngón tay đang chỉ vào dưới hai chân đang cử động của con trai mình, quả nhiên thành công rồi, đang còn vui mừng ko thôi, đột nhiên một bóng người đúng thẳng dậy - nhất trụ kình thiên! Thiếu chút nữa làm bể mũi Lão gia tử đang cúi cúi xuống dòm.
Quân Tam gia kia cả mười năm nay ngồi không, đến hôm nay một lần đứng lên, tự nhiên là không giống người thường rồi.
Quân Khương Lâm đang cầm một ít Phần Kinh hà trong tay, bị lão gia tử hét lên làm cho giật mình hoảng sợ, thiếu chút ngã lăn ra đất, tức thì trợn mắt lên nói:" Điều đó là tất nhiên, nếu không đứng dậy, ko cần nói nhiều cũng biết giải độc đã thất bại! Thật là…! Có cần thiết phải kích động như vậy ko?" Quân lão gia tử gật gù liên tục, cũng không bị thằng cháu hỗn xược kia giáo huấn mà phậtt lòng, ngược lại trên mặt ko dấu được vẻ mừng rỡ vô hạn, Lão gia tử thầm nghĩ…"Cái đó" mà khôi phục thì thằng con tàn tật của mình lại có thể làm một nam nhân chân chính rồi, những cái khác chưa thèm nói, nhưng riêng cái việc sinh con đẻ cái duy trì nòi giống Quân gia thì ko cần bàn cãi".
Trước đây Lão gia tử luôn canh cánh trong lòng ko thôi vì Quân gia chỉ còn mỗi Quân Khương Lâm là người nối dõi duy nhất, cho nên việc này với lão đúng là trời Phật ban ơn! Quân Vô Ý môi run run, khuôn mặt vốn đang nhăn nhó vì đau đớn, giờ khắc này đột nhiên lại có cảm giác như đang ngượng ngùng vì một cái gì đó. Quả thật, nhớ ngày trước Quân tam gia hắn dù gì cũng đỉnh đỉnh đại danh thiết huyết nam nhi, một người "địch trăm", nhưng hiện tại... Hai người đứng cạnh này, một già một trẻ, hồn nhiên ko chút ngượng ngùng đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào tên "tiểu đệ" khốn kíp, ko chịu nghe theo sự điều khiển của mình kia, làm mình còn "đau" hơn ăn kịch độc, hắn lập tức kêu lên một tiếng, rồi ngất luôn! Đúng là ko nhìn thì thôi, càng nhìn càng thấy nản!
Sau khi đã đại khai nhãn giới, hai nam nhân một già một trẻ ko khỏi hết hồn tự hỏi, một nam nhân cường tráng như thế sao lại chỉ có một mẩu con con thế nhỉ? Hơn nữa, nghĩ sao làm vậy, Quân lão gia tử liền cho tay vào lật qua lật lại cái mẩu đó hy vọng tìm ra chút manh mối gì, đúng là ko muốn cho người khác sống nữa mà? Những chuyện kiểu này nếu là một nam nhân bình thường cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi! Tuy rằng người đó chính là Lão gia tử - phụ thân đại nhân, nhưng Quân Tam gia cũng đã ngoài ba mươi tuổi chứ ít ỏi gì đâu?
Mấy tên đại hán phụ trách củi lửa xung quanh đó thấy chuyện cũng ngẩng đầu quan sát, nhưng vừa xem được một lúc cả bọn liền đỏ hết cả mặt cúi đầu xuống, thục mạng cho thêm củi vào bếp. Đại tướng quân không hổ là Đại tướng quân a, dù mười năm qua ko có cầm quân nhưng phong độ vẫn còn nguyên, bọn ta tự thẹn ko bằng được, hổ thẹn, hổ thẹn...
Đợi một lúc, vốn đang thay đổi thành đủ các màu sắc khi nãy thì cả người Quân Vô Ý chuyển thành một màu duy nhất, rực rỡ vô cùng…. "Chính là lúc này!" Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, nhanh như chớp rút miếng vải trắng trong miệng của Quân Vô Ý ra, tay trái nắm lấy cằm, tay phải sử dụng Khai Thiên Tạo Hóa Công đem mẩu Kinh hà đen thui ép lại, nhất một dòng chất lỏng màu đen như mực chảy ra, liên tục nhỏ vào trong miệng Quân Vô Ý, sau đó lại nhét chặt miệng y như cũ nhưng lần này dùng nhiều vải hơn, sau đó lại lấy thêm một mảnh vải nữa quấn chặt quanh miệng rồi vòng ra sau gáy buộc chặt lại, cứ như vậy, cho dù là đánh chết Quân Vô Ý, hắn cũng không thể nhổ miếng vải trong miệng ra được!
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Quân Khương Lâm tiện tay ném bã của Phần Kinh hà sang một bên, tay phải vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, đặt lên trước ngực Quân Vô Ý, một dòng chân khí tinh thuần, mãnh liệt được đẩy vào cơ thể của hắn!
Trong khoảnh khắc đó, dùng mắt thường đễ dàng thấy được cả người Quân Vô Ý như một chiếc bong bóng được thổi lên từ từ, tất cả mạch máu dưới da đều nổi lên một cách rõ ràng, ngoằn nghòe như vô số tiểu xà màu đen quấn quanh cơ thể của hắn vậy, vừa khủng bố lại vừa ghê tởm vô cùng!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, Quân Chiến Thiên lão gia tử ngay lập tức ra tay, huyền khí màu xanh da trời lung linh hiện ra, "Xoát" một tiếng, chiếc bè trúc đã chuẩn bị từ trước bay lên rơi thẳng vào trong bồn, lúc này, nước trong bồn cũng đã sắp sôi!
Quân Khương Lâm quát lớn một tiếng, đột nhiên hai tay nhẹ nhàng nâng cả người Quân Vô Ý lên, rồi từ từ hạ xuống, chính xác đặt trên tấm bè trúc, hai chân duỗi thẳng mặt ngửa lên trời.
Sau đó, khẽ quát một tiếng, cả người Quân Khương Lâm liền lăng không lở lửng bên trên bồn nước, động tác dứt khoát, cả người cúi xuống, hai bàn tay xòe ra, Quân lão gia tử có thể thấy rõ ràng, trong nháy mắt, trong hai tay Quân Khương Lâm xuất hiện mười đầu ngân châm sắc bén!
Ngân quang chợt lóe, châm đầu tiên "Xoát" một tiếng cắm ngập vào huyệt Bách Hội, động tác gọn gàng chuẩn xác, không chút do dự. Mặc dù là một người trầm ổn như Quân lão gia tử, khi trông thấy như vậy cả người cũng run lên. Đây chính là tử huyệt của con người ta a! Cuối cùng cũng ko có dám nhìn tiếp nhắm chặt mắt lại nhưng một lúc sau lại mở ti hí ra xem.
Trong chớp mắt đó, ngân châm trong tay Quân Khương Lâm liên tiếp được phóng ra, hầu hết đều trúng vào các đại huyệt trên người Quân Vô Ý, trong trong đó cũng có ko ít tử huyệt. Quát nhỏ một tiếng, mũi chân khẽ điểm, hắn một lần nữa làm cả người Quân Vô Ý lơ lửng trên không xoay ngược lại, rồi hạ xuống nằm sấp trên bè trúc, lộ ra toàn bộ phần lưng.
Quân Khương Lâm hai tay mở ra, lại có hơn mười cây ngân châm trên tay, ngân quang lóe lên, tất cả lần lượt được cắm đầy trên tấm lưng rộng lớn của Quân Vô Ý! Xong xuôi, hắn thở phào một hơi, hai tay duỗi ra, "Xoát" một tiếng, đem bè trúc quẳng ra ngoài, cả người Quân Vô Ý mất chỗ dựa rơi tòm vào bồn nước sôi!
Nhiệt độ của nước càng ngày càng cao, theo đó trên mặt nước không ngừng phát ra từng đợt âm thanh ùng ục, toàn bộ lỗ chân lông trên người Quân Vô Ý, kể cả thất khiếu, đề ko ngừng tiết ra chất lỏng đen sì, một lát sau, cả một bồn nước to như thế cũng bị nhuộm thành một màu đen như mực!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.