Quân Khương Lâm giương một ngón tay ra chỉ, huynh đệ bảy người nhãn thần đều nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhất thời trở nên cứng đờ. Cả đám tức giận mắng:
- Ngươi còn nói không nhiều lắm? Cái vò lớn như vậy a!
Bên trong ít ra cũng phải năm mươi cân rượu. Chỗ này...... ít nhất.... cũng có vài trăm cân, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể ngửi... Một giọt cũng không được nếm, một giọt cũng đánh giá nghìn vàng a, ngươi tại sao không đi cướp luôn đi?... Bất quá, chỉ ngửi hương vị thôi thì rượu này nghìn vàng cũng đáng.
- Các vị đại ca, chúng ta không phải đi bái kiến Độc Cô lão đại nhân sao?
Quân Khương Lâm đi vài bước, nhìn lại, chỉ thấy bảy người vẫn vẫn đứng yên như cũ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy vò rượu, chân giống như đã mọc rễ dính chặt vào đất, quanh mép nước dãi dầm dề.
Lẽ nào có keo dính dưới đế giày sao? Dưới đất nhất định là không có keo dán, bất quá ma lực của rượu ngon cũng rất lớn!
- Thì ra là thế, nhờ bảy vị đại ca nhắc khéo, tiểu đệ xin đa tạ.
Quân Khương Lâm quay ngược trở lại, trầm giọng quát:
- Người đâu?
Lập tức mấy người giúp việc vvọi vàng chạy đến:
- Thiếu gia có gì phân phó?
- Bổn Thiếu gia đã không cẩn thận, các ngươi tại sao cũng vô ý như vậy? Đem hết mấy vò rượu này niêm phong lại, nếu không phải nhờ các vị Độc Cô đại ca nhắc nhở, rượu của ta đã bay mùi hết rồi! Sau đó, đem tất cả khiêng đi cho ta...
Quân Khương Lâm nói tới đây thì ngừng một chút.Mấy người giúp việc há hốc mồm, thiếu gia không phải nói lầm chứ? Không phải lúc nãy người vừa dặn chúng ta nhất định không được niêm phong mấy vò này rồi để đây sao? Bây giờ lại nói như thế?
Bảy vị mãnh nam của Độc Cô gia nghe vậy đều thấy sướng âm ĩ, cho rằng Quân Khương Lâm kêu người giúp việc khiêng mấy vò rượu này làm lễ vật tặng cho lão gia tử nhà mình, vừa nghĩ tới sau này có thể thưởng thức một chút liền nhịn không được trên mặt lộ rõ sự vui mừng mà khoa chân múa tay, bỗng nghe:
-.... khiêng vào để trong kho của ta, chờ buổi tối ta trở về sẽ cùng gia gia và tam thúc cử hành gia yến!
Quân Khương Lâm nghiêm mặt nói:
- Nhân tiện mời thêm vài vị khách, mà chừng này rượu e là không đủ.... các ngươi nên chuẩn bị thêm rượu dự trữ, kẻo làm chậm trễ việc đón tiếp khách quý.
Mấy người giúp việc cúi người nhận mệnh, tiến tới mấy vò rượu đem chúng niêm phong lại.
- Chậm đã!
Độc Cô Anh động tác mau lẹ không gì sánh được, nhảy tới cạnh vò rượu, hất người giúp việc ra rồi đem mấy bình rượu giấu sau lưng. Tư thế phi thân đẹp mắt như vậy, nếu là người không biết còn tưởng rằng tên này chính là một tuyệt thế cao thủ đang xuất tuyệt chiêu. Sáu huynh đệ còn lại cũng sực tỉnh, không hẹn mà cùng tiến tới chắn trước mấy vò rượu, bày ra tư thế sắp sửa gặp đại địch đến nơi. Té ra những vò rượu này là để Quân gia khuya hôm nay tiếp tổ chức yến tiệc, mà còn có khả năng không đủ rượu. Nói vậy chẳng phải là sau tối hôm nay, tất cả mấy vò rượu ngon này cũng không còn? Bọn họ cũng không nghĩ tới, lời nói của Quân Khương Lâm thật sự có quá nhiều kẽ hở, lúc thì nói mình muốn giữ lại từ từ uống, lúc thì lại nói sẽ tổ chức yến tiệc, đem rượu tiếp đãi khách cho tới hết thì thôi, đúng là tiền hậu bất nhất mà. Tuy nhiên, bảy người này khi nghe rượu ngon sẽ không còn, trong lòng đã cuống cuồng, làm sao mà nhận ra.
- Bảy vị đại ca làm vậy là ý gì?
Quân Khương Lâm làm ra vẻ khó hiểu hỏi.
- Gia gia của ta sẽ chờ ta về tối nay, tốt nhất chúng ta nên đi nhanh về nhanh.
Một câu nói kia đã khiến trong đầu bảy người này bỏ đi ý niệm cướp đoạt.
-Nguyên lai rượu này dùng để chiêu đãi Quân đại nguyên soái. Ha ha a hắc cạc cạc hì hì…
Độc Cô Anh cười mà thực ra không giống như cười, chẳng biết tại sao lại phát ra thanh âm như vậy, đột nhiên hắn nháy mắt. Sáu người còn lại nhất thời hiểu ý, như sáu con mãnh hổ xuất sơn, trong nháy mắt đem Quân Khương Lâm chế trụ, sau đó trong nháy mắt đem bốn người giúp việc đánh ngã xuống đất. Độc Cô Anh không ngừng thét to:
- Nhẹ tay thôi, nghìn vạn lần đừng làm ai bị thương.
Độc Cô Tiền giống như một trận gió chạy vào căn phòng trước mặt, một lát tay không chạy ra. Độc Cô Hùng giọng căm hận mắng to:
- Đồ con heo, xuống bếp mới có bát!
Độc Cô Trùng cùng Độc Cô Thượng xoát một tiếng đi ra ngoài, không bao lâu, mỗi người trong tay cầm một cái chén lớn cười ha hả trở về.
- Nghìn vạn lần đừng để rớt rượu ra ngoài.
Độc Cô Anh vẻ mặt trịnh trọng căn dặn:
- Theo quy tắc cũ, rượu sẽ do mọi người thay phiên nhau rót, uống từng vò một, đừng uống nhiều quá. Nhanh lên, uống một bát cho đã nghiền. Sau đó chúng ta đem Quân Khương Lâm hồi phủ. Nghìn vạn lần không thể uống say, lão lục, tiểu tử ngươi mê rượu nhất, nhớ kỹ uống ít thôi.
Xem ra mấy người này bình thường ở nhà uống trộm không ít, kinh nghiệm rất phong phú.
- Biết rồi!
Mấy người còn lại đã sớm không kềm nổi, ào ào chạy tới mấy vò rượu, mỗi người cẩn thận khiêng một vò, đem tới bàn đá rồi chia nhau ngồi xung quanh.
Độc Cô Anh bưng bát rượu lên, trước hết ngửi ngửi một cách mê luyến, sau đó mới mở to cái miệng uống một ngụm đầy, lập tức, một cổ lạnh lẽo như sợi tơ thuận theo cổ họng đi xuống, ngay sau đó trong bụng dâng lên một cổ hỏa diễm rừng rực, cảm giác cả người bay bay như thần tiên. Hắn lên tiếng khen:
- Quả nhiên là hảo tửu! Cực phẩm hảo tửu, trước đây uống rượu ngự cống (rượu dâng lên cho vua) và gì gì đó, toàn là rác rưởi! Sau này chắc chắn phải hỏi kỹ Quân Khương Lâm chỗ bán mới được!
Sáu người còn lại động tác giống y chang nhau, đồng thời uống một ngụm, sau đó đồng loạt "khà" một tiếng, đầu ngửa lên trời, ngồi ôm bụng rung đùi khoái trá, không hẹn mà cùng nhau rên lên sung sướng.
Bảy đại hán tử giờ phút này thanh âm phát ra giống như là của mười cô kỹ nữ thanh lâu đang cùng nhau tiếp khách,"ấy ấy" cùng một chỗ, thanh âm cực kỳ kiều diễm ướt át làm cho Quân Khương Lâm cả người lạnh run, rợn hết tóc gáy, cảm giác giống như nửa đêm đi ngang nghĩa trang, gai ốc nổi khắp người.
Ngay sau đó, bảy người càng lúc càng gấp, liếp tục múc rượu, thỉnh thoảng vang lên thanh âm tranh chấp:
- Lão đại ngươi hai chén rồi, ta mới được một chén...
- Lão thất ngươi lăn qua một bên, đừng cướp rượu của ta...
- Uống ngon thậ...t
- Ngươi, ngươi tại sao lại đẩy ta?
- Lão tam ngươi không nói gì mà đã uống hết ba chén, thật là vô sỉ mà...…
Không ai ngờ bảy huynh đệ này có thể làm vậy, chính mình đạp văng cửa nhà người ta, đường đường là nhà của một đại nguyên soái đế quốc, nhưng thời gian trôi qua không biết bao lâu, không thấy một người thị vệ hay quân sĩ nào tiến tới, bảy tên này không ai thấy bất thường, còn cư nhiên ngồi uống rượu như thế, thông minh đến mức này thì Quân Khương Lâm chỉ còn biết giương mắt mà nhìn. Tình huống này giống như một đám đạo tặc phô trương thanh thế xông vào nhà người ta, thản nhiên như không ngồi uống rượu, lại còn uống say nữa chứ, uống đến không thèm để ý tới chủ nhà đã đi báo quan từ sớm. Quân Vô Ý lặng lẽ xuất hiện, nhìn Quân Khương Lâm cười giễu xong lại vô thanh vô tức rời đi. Phía ngoài cửa, mấy trăm thị vệ của Quân gia cũng lặng lẽ rời đi…. Rượu này có thể gọi là chân chính rượu mạnh, chính là nước đầu tiên chưa qua pha loãng tí nào, nếu so sánh với cấp độ cồn của kiếp trước thì ít nhất, rượu này cũng phải bảy, tám mươi độ, có khi còn cao hơn, nếu gọi là cồn tinh khiết cũng không có gì quá.
Một chén ít nhất nửa cân a, Quân Khương Lâm trong lòng thầm thương hại.
Quân Khương Lâm ra vẻ bị chế trụ huyền khí mằm im trên mặt đất, mấy mãnh nam huynh đệ không ai để ý đến hắn, chỉ sợ mình uống rượu ít hơn người khác. Đương nhiên, với kiểu chế trụ này với Quân Khương Lâm mà nói thì có cũng như không. Lúc đầu hắn còn sợ bảy huynh đệ phát hiện nên giả vờ hôn mê, về sau liền ngồi dậy lẳng lặng nhìn bảy người ngươi tranh ta đoạt. Đến cuối cùng thì đứng hẳn lên, hoạt động tay chân một chút, sau đó khoanh tay đứng một xem náo nhiệt, bảy huynh đệ không ai thèm để ý tới hắn.
Chỉ chốc lát, thực sự chỉ chốc lát..." Phanh!" Độc Cô Tiền trẻ tuổi nhất, tửu lượng kém nhất, phát tác cũng sớm nhất, nhịn không được, ngã lộn nhào, vừa ngã xong là ngủ luôn.
Độc Cô Hào tưởng hắn tranh rượu, bất mãn tung một cước, đem Độc Cô Tiền đá văng ra ngoài, sau đó bước nhanh tới múc rượu.
" Phanh!" Độc Cô Trùng trên đường đi lấy rượu cũng lảo đảo, cuối cùng nhịn không được ngã xuống.
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
Trên mặt đất, bảy người nằm la liệt.
Thật là không có biện pháp, rượu này thật sự quá mạnh mà, phỏng chừng ngay cả hiệu lực của mông hãn dược cũng không nhanh được như vậy!
Tuy nói tửu lượng là có cao có thấp, bất quá cũng phải tùy loại rượu, bảy tên mãnh nam huynh đệ này cơ hồ là cùng nhau ngã xuống một lúc.
Quân đại thiếu gia lần này đem ra vốn là liệt tửu, mà rượu này chính là nước đầu, quả thực không khác gì cồn, bảy tên này tuy rằng tửu lượng bất phàm, nhưng có thể trụ tới lúc này mới gục cũng gọi là kinh khủng, giống như một người từ nhỏ tới lớn chỉ uống bia, đột nhiên uống một chén rượu xái (rượu nước thứ hai, nồng độ khoảng 60,70%). Vừa vào miệng thì không sao, thậm chí còn có thể tu hết trong một hơi, nhưng một khi rượu đã bắt đầu ngấm vào, đã đi vào túy mộng như thế này thì phỏng chừng một vài ngày sau cũng chưa thể tỉnh lại. Huống chi Độc Cô gia huynh đệ bảy người, người nào cũng uống ít nhất ba bốn bát to.
Trong chốc lát, từ tiểu viện của Quân Khương Lâm, tiếng ngáy vang ra như sấm. Tuy lần này phiền phức đã được giải quyết êm xuôi, nhưng Quân Khương Lâm cũng vô cùng bực mình. Nguyên nhân chính là do bảy huynh đệ này gây ra."Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, lại còn ngáy là sao? Nếu chỉ như vậy cũng được đi, ta nhịn, nhưng các ngươi không chỉ có ngáy không thôi, nào là nghiến răng, nào là huýt gió, cái kiểu chó nào cũng có… lại còn trầm bổng du dương, thay phiên nhau vang lên nữa chứ". Trong khi Quân Khương Lâm đang phiền não suy nghĩ thì Độc Cô Anh, đang nằm phè trên mặt đất lại bắt đầu huýt gió.
Quân Khương Lâm bay lên tung một cước thẳng vào "thằng nhỏ" của hắn, oán hận mà chửi đổng:
- Kêu la cái chó gì!
Lúc đó tiếng huýt gió đột nhiên ngừng lại, Độc Cô Anh bị đá liền trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, lẩm bẩm nói:
- Hảo tửu...
Lúc này, trên đầu tường sát vách của tiểu viện, Quản Thanh Hàn, một thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết đứng nấp dưới một cành cây to đang giương to đôi mắt mà nhìn, thần sắc hiện ra vẻ không thể tin được.
Nàng có nhận được lời thông tri của Khả Nhi. Tuy nhiên, nàng vẫn tới.
Khi Độc Cô Gia huynh đệ bảy người đạp nát đại môn mà tiến đến, Quản Thanh Hàn đã rút trường kiếm ra, chỉ cần Độc Cô Anh huynh đệ mấy người làm cho Quân Khương Lâm bị thương hoặc muốn đem Quân Khương Lâm đi, Quản Thanh Hàn sẽ ra tay ngay lập tức. Dù nàng biết rõ là không địch lại, nàng cũng sẽ tận lực ra tay.
Tuy nàng từ trước tới giờ không vừa mắt với Quân Khương Lâm nhưng hắn dù sao cũng là đời thứ ba độc nhất của Quân gia, cũng chính là tiểu thúc tử (em chồng) của nàng, nàng dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn bị thương tổn. Thêm vào đó, dạo này hắn có vẻ giống "người" hơn trước….
Nhưng khi chứng kiến tất cả, Quản Thanh Hàn ngạc nhiên đến hai mắt mở to, trong ánh mắt thậm chí có vài phần bội phục khi nhìn thấy Quân Khương Lâm không có một chút run sợ lúc đám người này tiến tới. Trong trí nhớ của nàng, lúc này nếu Quân Khương Lâm sợ đến mức tè ra quần thì cũng không phải chuyện lạ, nhưng hôm nay hắn lại bình tĩnh một cách dị thường. Sau đó lại dùng kế lạt mềm buộc chặt, đem bảy huynh đệ của Độc Cô gia dẫn dắt vào bẫy, để cho bọn họ cảm thấy đang chiếm tiện nghi lớn lao, nhưng kì thực là đang bị lừa, sau đó tự chuốc mình say đến không còn biết gì... Tuy rằng bảy người này đều là ngu đến không thể ngu hơn, nhưng kết quả như thế, vẫn khiến Quản Thanh Hàn ngạc nhiên: "Tất cả mưu mẹo này đều do Quân Khương Lâm, một tên phá gia chi tử nhát như chuột bày ra sao?"
Nhè nhẹ thở dài, Quản Thanh Hàn cũng vô thanh vô tức tiêu thất.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.