Dịch Giả
Quân Mạc tà lấy tay che mặt, than một tiếng. Trong lòng thực sự kinh ngạc: "Đến tột cùng thì nữ nhân như thế nào mới chịu được tên mập năm trăm cân đây?" Trong lòng không khỏi có chút than thở. Ước chừng thời gian một bữa cơm, sau khi mắt to mắt nhỏ trừng nhau liền mang theo một đội thị vệ tiền hô hậu ủng đi đễn chỗ hẹn gặp giai nhân.
- Tam thiếu gia ah, ngươi nói ta nghe, nếu Tôn tiểu thư nàng chê ta mập mạp quá thì ta phải làm sao?
Tâm trạng Đường mập mạp bồn chồn lo lắng không yên. Con ngựa hắn cưỡi đến rắm cũng phóng, miệng sùi bọt mép bước đi khó nhọc. Quân Khương Lâm miệng ừ hử ứng phó, mắt không ngừng quan sát hai bên, dáng vẻ không yên tâm cho lắm. Đường mập mạp hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Mạc Tà, chỉ buồn rầu nhìn thân hình béo ị của mình, thở ngắn thở dài. Đột nhiên hắn nghĩ ra cái gì, mặt phấn chấn, tay vỗ đùi, thân hình lắc lư không yên trên lưng ngựa:
- Tam thiếu gia, ngươi nghĩ xem ta giảm cân có được không, ngươi giám sát đốc thúc ta, biết đâu có hiệu quả?
Đáp lại hắn chỉ có giọng rền rĩ của con ngựa, bốn vó bị in sâu xuống mặt đường. Vì bị tên mập uốn éo trên lưng, con ngựa của hắn càng hổn hến thở mạnh, xoay đầu ai oán nhìn tên mập đang hứng chí, bước đi ngày càng chậm, đúng là Đường mập mạp uốn éo thắt lưng là con ngựa cũng phải uốn éo lưng theo...
- Việc này cứ để thương thế ngươi khỏi hẳn rồi ta sẽ bắt đầu giúp ngươi giảm béo ah.
Quân Khương Lâm vuốt cằm cười rất tà dị:
- Nhất định sẽ cho ngươi nhỏ bé như hạt đậu luôn...
- Ai da, ta hoàn toàn nhờ vào ngươi, kỳ thật nếu không béo như vậy thì ta cũng rất anh tuấn ah!
Đường Nguyên vừa vuốt mông ngựa Tam thiếu, vừa nhìn Tam thiếu ra vẻ ta đây quyến rũ. Quân Khương Lâm vừa nhìn thấy đã ra roi cho ngựa phi lên trước, vừa tiến lên đã xoay ngang ra phun một bãi nước miếng thật to. Cặp mắt "quyến rũ" của Đường mập mạp quả thật có lực sát thương kinh người mà...
- Gặp mặt tại đây sao?
Quân Khương Lâm nhìn thấy tửu lâu bình thường phía trước không khỏi có chút ngạc nhiên:
- Đường mập mạp, ngươi không phải cùng hôn thê hẹn gặp ở đây đó chứ? Trong lòng ta rất bất ngờ đó, không phải là ngươi đưa ra địa điểm gặp mặt đó chứ?
- Thực không phải ta, tại tửu lâu này gặp mặt không tốt sao, ta thấy cũng rất tốt ah!
Đường mập rốt cuộc không hiểu chuyện gì, nhìn Quân đại thiếu gia, hỏi một câu buồn bực:
- Có gì kỳ quái sao?
- Sao lại không kỳ quái? Nếu là nam nhân hẹn nam nhân tại tửu lâu thì là chuyện bình thường, nhưng nữ tử của ngươi lại hẹn hôn phu mập ngươi gặp mặt tại nơi này, ngươi nói xem có giống bình thường không?
Quân Khương Lâm tặc lưỡi nói tiếp:
- Mập ah, xem ra lão bà tương lai của ngươi cũng không phải là người tầm thường nha!
- Ta thấy có sao đâu,không hẹn tại tửu lâu, không lẽ hẹn ở nhà đại phu ah?
Đường Nguyên nhướng mắt, đối với thái độ khó hiểu của đại thiếu tỏ vẻ kinh thường, trong mũi hừ một tiếng:
- Chuyện lạ hơn còn có!
Hắn chưa kịp nói chuyện xong với Quân Mạc đột nhiên một bóng trắng bay ra, cơ hồ trong khoảnh khắc đã đứng trên vai của Mạc Tà, tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không kém nhất lưu cao thủ.
Đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng Mạc Tà có chút bất ngờ, nhưng rốt cuộc cũng không có phản ứng gì, tùy ý để cái bóng trắng kia đứng ở vai mình. Trái lại bóng trắng kia ô ô kêu hai tiếng, phút chốc trượt từ từ xuống lồng ngực, càu nhàu một tiếng rồi chui thẳng vào ngực của Mạc Tà, quậy qua lại rồi thò đầu ra nhìn quanh xong lại chui vào yên ổn nằm trong đó không nhúc nhích, tựa như đây là nơi thoải mái, tin cậy và thân thiết nhất.
- Tiểu gia hỏa ngươi sao cũng ở nơi này?
Với thần thức sắc bén của Quân đại sát thủ đương nhiên từ sớm đã phát hiện bóng trắng kia là gì, thuận tay đưa vào ngực, kéo tai tiểu gia hỏa nhẹ nhàng hỏi. Bóng trắng đương nhiên là Tiểu Bạch Bạch - Thiết Dực Báo của Độc Cô Tiểu Nghệ. Mới có không gặp mấy ngày mà từ trong lòng ngực cảm thấy sức nặng của nó đã tăng lên không ít.
Hơn nữa, bên sườn của tiểu gia hỏa này lại còn có một đôi cánh hơi gồ lên. Thiết Dực Báo vốn chỉ khi vào thời kỳ sắp trưởng thành, thực lực đạt tới đỉnh phong mới bắt đầu mọc cánh. Tuy nhiên, tiểu tử này nhiều nhất chỉ mới không gặp chỉ tháng mà đã nhú lên, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Nghe thấy Quân đại thiếu gia nhẹ nhàng hỏi, tiểu thú hai mắt đầy thân ý nhìn Quân Tà, ô ô kêu lên hai tiếng, nhẹ nhàng dụi vào ngực và liếm liếm chiếc áo rồi cao hứng thò móng vuốt ra cào cào làm nũng với Quân Tà, vẻ mặt mơ màng hưởng thụ, ý tứ giống như nhớ quá, ôm thêm năm trăm năm nữa cũng không đủ...
Tiểu gia hỏa cứ ôm chặt hắn, giống như sợ người tốt này lại giống như mọi khi sắp ném nó ra ngoài, còn hắn thì miên man suy nghĩ: "Tiểu tử này là vật yêu của tiểu nha đầu, đã có nó xuất hiện ở đây thì khẳng định Độc Cô Tiểu Nghệ cũng ở đây!"
Quân Khương Lâm có chút đau đầu khi nghĩ tới sự đanh đá của nàng. Cho dù có hoàng thượng ở đây, chưa chắc hắn đã kiêng kị, nhưng mà đây là Độc Cô Tiểu Nghệ ah.
Nhưng mà đến thì cũng đến rồi, muốn ầm thầm rút lui là không thể, Quân đại thiếu gia đành phải chờ Đường mập mạp xuống ngựa, cùng tên mập cất bước nặng nề hường về tửu lâu. Cái này không biết có nên gọi là "Biết núi có hổ mà vẫn lên núi" không ta?
Xem ra vì lần gặp mặt này mà Tôn thượng thư hao tổn tâm huyết và tài lực bao hết cả tửu lâu. Cả tửu lâu hiện tại ở đại sảnh chỉ có duy nhất có một cái bàn, hơn nữa chỉ có hai người. Một người mặc áo màu xanh nhạt, thân hình vô cùng xinh xắn chính là Độc cô Tiểu Nghệ, cứ nhìn hành động sau mỗi câu nói, nàng lại đưa tay vân vê mái tóc, cũng chính là thói quen của nàng nên hắn nhìn là nhận ra ngay, còn người ngồi bên cạnh là ai??
Bên cạnh Tiểu Nghệ là người vô cùng hào sảng lưng hùm vai gấu, cánh tay thô ráp, tóc có chỗ ố vàng, nhìn sơ qua cứ nghĩ người này mới từ chiến trường trở về.
Xem ra Độc Cô gia hay lo lắng đã phái một vị ca ca bảo vệ, cũng không biết vị này là vị nào trong "Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền" bảy huynh đệ đây?
Nhưng với nhãn lực của Quân đại thiếu rõ ràng có thể cảm nhận được, người này khí độ tuyệt đối hơn xa bảy anh em "Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền", chẳng lẽ Độc Cô gia còn ẩn dấu một vị "lão bát" sao?
Quân đại thiếu gia cùng Đường Nguyên vừa bước vào cửa, tất nhiên đã thấy hai người này liền phải đi tới, đột nhiên thấy nơi này không đúng cho lắm, Tôn tiểu thư đâu?
Quân Khương Lâm vỗ ót mình cười thầm: "Là tên mập đi ra mắt, không phải là ta, nhưng Tôn tiểu thư đâu? Trong này ngoài Độc Cô tiểu thư ra đâu còn có nữ nhân thứ hai". Khi hắn nghĩ tới đây chẳng biết tại sao trong lòng chợt dâng lên một cỗ sợ hãi từ trước đến nay chưa từng có (không sợ mới lạ), hắn tìm mọi cách gạt bỏ suy nghĩ đó mà không được.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Quân đại cao nhân nhà ta nghĩ tới một khả năng không bình thường, kéo tay áo tên mập nhỏ giọng hỏi:
- Mập, vị hôn thê Tôn tiểu thư của ngươi, ngươi đã gặp mặt bao giờ chưa?
Đường mập đang khẩn trương hồi hộp, hai bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm, cả người cứng ngắc, hai tay cứ chỗ này kéo kéo, chỗ kia túm túm, một viên thịt tròn xoay qua xoay lại, xem xét thân hình của mình xem còn có điểm nào chưa được, cũng là để lưu lại một ấn tượng tốt cho vị hôn thê lần đầu gặp mặt; nghe thấy Quân Tà hỏi vậy liền nhỏ giọng đáp:
- Chưa, chưa bao giờ, mà vị hôn thê kia của ta là con nhà khuê các, không bao giờ rời khỏi nhà, người bình thường sao gặp được nàng, đúng là:
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặt ai."
Nói xong Đường Nguyên thần thần bí bí nói nhỏ vào tai Quân Tà:
- Chẳng qua ta cũng đoán nàng cũng không đến nỗi nào, bởi vì ta từng nghe ông nội ta buột miệng nói rằng có ấn tượng tốt với nàng, với nhãn lực của ông nội ta, ta hoàn toàn tin tưởng ah.
- Vậy rốt cuộc ông nội ngươi nói gì?
Mạc Tà tò mò hỏi.
- Ông nội ta nói: Tiểu nha đầu họ Tôn kia mông rất to ah, khẳng định có thể sinh con trai, rất xứng với ta, đúng là quần anh tụ hội ah (hắc hắc).
Đường Nguyên càng nói càng thích chí, đôi mắt híp cứ sáng lên, hưng phấn co giật.
- Tam thiếu gia ah, ngươi cũng không phải không biết ca ca ta thích nhất là phụ nữ mông to ah, nữ nhân kia là hôn thê của ta cũng là tình nhân trong mộng của ta, hắc hắc hắc …
Mạc Tà đảo mắt nhìn quanh, không hề để ý đến dâm ý đang dâng lên của tên mập, ngay cả bị hôn thê của mình mà hắn cũng không tha, thật sự là...cực phẩm nha, trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân dạng nào thì mới có thể cùng tên mập này "quần anh tụ hội", xứng đôi vừa lứa đây? Tên mập cũng không phải loại có đức hạnh, lại mới có một sự tích vang dội như vậy, vậy mà không những không giải trừ hôn ước mà còn muốn gặp mặt. Tất cả mọi việc này tựa như không được bình thường cho lắm …."
Quân đại thiếu gia đang miên man suy nghĩ xem có gì bất thường thì một âm thanh trực tiếp làm Quân đại sát thủ chấn kinh.
- Mạc Tà ca ca, các ngươi đến đây đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhanh chóng nhận ra sự có mặt của bọn hắn, hưng phấn kêu lên.
- Ta biết ngươi nhất định đi cùng mập mạp nên cũng đã quấn quít lấy Tôn tỷ tỷ, nhất định phải đi cùng nàng, hì hì... Quả nhiên ta đoán không sai, các ngươi mau đến đây.
Quân Khương Lâm cả người giật thót, toàn thân nổi da gà. Độc Cô Tiểu Nghệ này kêu một tiếng "Mạc Tà ca ca" làm hắn cả người rét run, lúc trước nàng ta đâu có lễ phép như vậy.
- A, là nàng sao, Độc Cô cô nương, chúng ta thực là có duyên nha, đi đâu cũng gặp. Ân, mà vị Tôn tỷ tỷ ấy đâu?
Mạc Tà cũng cố gắng đáp lại, cũng nhân tiện hỏi về Tôn tiểu thư.
- Ngươi còn gọi ta là Độc Cô cô nương sao?
Tiểu Nghệ bất mãn ngay, chu mỏ nói dỗi, oán hận nhìn hắn một cái (ai da, con gái là vậy ah), đột nhìn đưa tay vào ngực Quân Tà lôi tiểu Bạch Bạch ra, cũng không để ý thái độ không cam lòng của tiểu gia hỏa, sau đó nàng liếm môi nói:
- Đang đây nè chứ đâu?
Đường Nguyên sớm đã thèm nhỏ dãi đối với vị hôn thê này, nghe vậy lập tức nhìn quanh, nhưng vẫn không phát hiện hình bóng xinh đẹp của Tôn tiểu thư ở đâu. Bởi vì ngoài Độc Cô Tiểu Nghệ ra thì chỉ còn có một đại hán lưng hùm vai gấu đang tự rót tự uống, làm gì có ai gọi là Tôn tiểu thư?
Quân đại thiếu gia trong lòng hô to một tiếng: "Đường lão gia tử quả nhiên cũng không nói gì sai, quả nhiên là châu liên bích hợp (ngọc trai hợp với ngọc bích), quần anh tụ hội, trời sinh một đôi đất sinh một cặp nha...."
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm