Binh Vương Chiến thần

chương 296: quyết tâm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(P1,2,3)

Lẳng lặng đứng nhìn cuộc huấn luyện tàn khốc dưới sân. Trong mắt Quân Khương Lâm không chỉ hiện lên vẻ lãnh khốc mà còn vô tình.

Cái hắn muốn không chỉ là như thế! Chỉ cần khiến cho cường độ thân thể của những người này đạt đến cực hạn cùng với số lượng lớn thuốc mà hắn chế ra, mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất! Có thể làm cho mỗi người trong bọn họ đều lên một cấp bậc mới.

Trong tương lai, nhiệm vụ Quân Khương Lâm giao cho đội quân này chính là giết chóc! Giết chóc! Giết chóc không ngừng! Giết chóc vĩnh viễn không ngừng!

Ở trên một ngọn tháp giữa Quân phủ, Quân Chiến Thiên lão gia tử đứng sóng vai cùng Quân Vô Ý. Khi nhìn đến việc "luyện" được nâng tầm cao mới - cực độ tàn khốc, cả hai đều nhíu mày.

- Vô Ý, theo ý con thì Mạc Tà rốt cuộc luyện đám người này ra làm cái gì? Cần phải luyện đến mức đó hay sao?

Ánh mắt Quân lão gia tử nghiêm túc lại.

- Nếu so với binh sĩ bình thường, cách luyện như vậy chắc chắn là lấy mạng họ, ngay cả khi dùng để luyện một "binh đoàn bất bại" cũng là quá mức. Nhưng theo con thấy, Mạc Tà luyện một binh đoàn này chỉ với một mục đích. Giết chóc!

Ánh mắt Quân Vô Ý thể hiện sự thèm muốn lộ liễu. Cũng khó trách, chắc chắn một vị tướng quân nào mà nhìn thấy đội ngũ như vậy, nếu không thèm nhỏ dãi mới là chuyện lạ!

Một đội ngũ như vậy, căn bản chính là niềm mơ ước tha thiết nhất của bất kỳ tướng quân nào! Chi bộ đội này không nói cả ba trăm người, chỉ cần một trăm người cũng là một đội quân không gì không phá được! Ở trên chiến trường chắc chắn sẽ thành một đội quân bách chiến bách thắng, không đâu không công phá được!

Cũng là ác mộng của quân địch!

- Giết chóc!

Trong ánh mắt của Quân lão gia tử hiện lên vẻ lo âu:

- Nếu ngay cả là giết chóc, cũng phải coi giết chóc vì ai, giết vì cái gì, mục đích giết cùng dự tính ban đầu. Điểm này dù bất cứ thời đại nào cũng là điều trọng yếu đối với đất nước.

- Lời này của cha, con không dám tán thành. Con chỉ cảm thấy rằng, mặc kệ là vì cái gì, đám người kia chỉ cần chiến đấu vì một người là đủ!

Ánh mắt Quân Vô ý trở nên lạnh lùng:

- Ba trăm người này, vĩnh viễn chỉ cần chiến đấu vì một người là Mạc Tà! Vì Mạc Tà, cũng chính là vì Quân gia! Bởi vì tương lai của Quân gia nằm tất cả trên người Mạc Tà! Hậu thế cái gì, vì đất nước cái gì, vì người dân cái gì, mấy thứ đó thật sự quan trọng sao?

- Lực lượng như vậy ….

Nỗi lo âu của Quân lão gia tử vẫn không giảm:

- Một khi hiện ra trước mắt người ta, tất không thể không khiến họ ngờ vực!

- Nghi ngờ? Thì sao?

Hai mắt Quân Vô ý híp lại, lóe lên sự lạnh lẽo và sắt bén:

- Mấy năm nay có khi nào Quân gia không bị người ta nghi ngờ? Chuyện Quân gia ta làm thì cứ thừa nhận, còn chưa đủ sao?

Những lời này của Quân Vô ý gần như tiếp cận với lối suy nghĩ của Quân Khương Lâm, nói một cách tương đối là trong mắt không còn vua nữa rồi.

Quân lão gia tử thở dài một tiếng buồn bã không nói. Những lựa chọn của mình năm đó đều hoàn toàn chính xác sao? Người tài trong Quân gia càng lúc càng điêu tàn, có phải đều là trách nhiệm của mình hay không?

- Có Mạc Tà, Quân gia chúng ta sẽ vùng dậy! Không hề bị bất cứ người nào, bất cứ thế lực nào ra tay ngăn cản! Về điểm này, con vô cùng tự tin!

Quân Vô ý chậm rãi quay đầu, nhìn cái cảnh đánh nhau thảm thiết trên sân tập rồi chậm rãi nói:

- Cái cần, chính là cần thời gian, còn cần cả thực lực! Cần thực lực tuyệt đối, hiện tại chúng ta có chính là hình thức ban đầu của thực lực tuyệt đối đó!

- Thằng nhóc Mạc Tà đó không phải nói là đi xem bọn chúng huấn luyện sao? Làm sao mà không thấy bóng dáng của nó vậy?

Quân lão gia tử đảo mắt tìm một vòng.

- Huấn luyện của những người này, đã sớm không cần bất kỳ ai giám sát rồi!

Trong mắt Quân Vô ý hiện ra sự bội phục:

- Luyện binh đến bước này, đã lên đến tột đỉnh rồi! Về phần Mạc Tà, cũng không biết nó đang đi làm cái gì nữa. Thằng nhóc này trước nay vẫn rất thần bí. Chúng ta không cần lo cho nó, càng lo càng mệt, không lo mới không mệt a! Dù gì đi nữa hắn cũng là rồng ẩn trong ao, đến lúc sắp xuất hiện rồi! Cha à, hiện tại chúng ta cứ mạnh tay mà làm đi!

Quân lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói:

- Mặc kệ? Không lo? Ngươi nghĩ hay quá hả, ngươi không biết bản thân làm chú như vậy thật sự không hết lòng hết dạ rồi. Tuổi của Mạc Tà đã lớn, không lẽ người không quan tâm đến chuyện cưới hỏi gì của nó sao?

- Sao con lại không biết Mạc Tà đã trưởng thành. Cũng đến lúc cần cưới vợ rồi. Bữa đó không phải cha tận mắt chứng kiến sao? Đúng rồi, tiền vốn của thằng nhóc này cũng không tệ nha?

Quân tam gia bổng nhiên hỏi lại.

- Thật sự rất tốt, rất có phong độ của ta khi xưa, phì, thẳng nhóc này mày nói gì đó, muốn ăn đòn sao?

Quân lão gia tử trong nháy mắt tỉnh ngộ, giơ tay lên tỏ vẻ muốn chỉnh Quân Vô ý.

Tam gia cười hề hề:

- Cha, cha còn bực mình cái gì. Mạc Tà trưởng thành rồi, chẳng lẽ cha không vui sao? Chỉ có điều chuyện cưới hỏi vẫn là phải bàn bạc kỹ lại. Dĩ nhiên nếu người cho rằng mình có thể ép buộc được Mạc Tà làm chuyện mình không muốn thì con cũng không có ý kiến, ngược lại còn sẽ vui vẻ đứng xem!

Đối mặt với cái vẻ "sẵn sàng đứng xem" của con mình, Quân lão gia tử đột nhiên cảm thấy chán nản. Có điểu ngẫm đi ngẫm lại một hồi, với cháu nội bảo bối của lão mà muốn cố ép nó thì cả chuyện nhỏ nhặt nhất cũng khó mà làm. Càng không nói chuyện đột ngột bắt nó cưới vợ.

- Con bé ĐộcCô kia đối với Mạc Tà cũng không tệ ha, mà ta xem Mạc Tà cũng có ý với nó. Ngoài nó ra, còn có đứa nào khác nữa không? Chứ một mình con bé đó sợ chịu không nổi Mạc Tà!

Quân lão gia tử chưa từ bỏ định hỏi lại.

Đến đây thì hai cha con bắt đầu chuyển qua bàn tính hái hoa xây hậu cung cho cháu nội mình rồi!

- Ách, trừ con bé này, thì mấy lần trước nó cũng thường xuyên đi vài vòng qua Linh vụ hồ! Không chừng ở đó còn có…

Quân Vô ý chớp chớp mắt.

Quân lão gia tử suýt tí nữa lên tăng xông té xỉu, một tay giơ lên vỗ trán:

- Cái này coi như bỏ qua, còn có ai khác không?

-Nhớ ra rồi, Mạc Tà đối với chị dâu Thanh Hàn cũng có dã tâm!

Quân Vô Ý nói xong câu này liền ầm một phát phá luôn cửa sổ mà bay mất. Hắn biết nếu mình ở lại, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho hắn.

-Khốn kiếp! Cút đi cho tao!

Quân lão gia tử giận tím mặt muốn ca bài "Bão nổi" thì thấy con mình đã chạy mất dạng. Lão chỉ đành trợn mắt dậm chân vừa đi vừa xuống lầu vừa gầm gừ. Nhưng gầm gừ một hồi, lão nhíu mày như có suy nghĩ gì…

- Chẳng lã Quân gia chúng ta phải lưu người ta lại cả đời hay sao?

Quân lão gia tử thở dài một cái, rồi lại lắc đầu:

-Hoang đường! Cực kỳ Hoang đường!

Cũng không biết lão gia nói cái gì hoang đường nữa.

Trên một khoảng đất trống trong sân tập, Quân Khương Lâm nghe trộm được mấy tiếng gầm gừ của Quân lão gia tử thì cảm thấy mờ mịt: Mới đó còn thấy lão gia tử vui vẻ lắm mà, không phải đã ăn no uống đủ rồi đi đọc sách sao? Tại sao lại đột nhiên "nổi lửa lên em" vậy?

Quân đại thiếu nhà ta tất nhiên không biết lửa giận lần này của Quân lão gia tử là do hắn đốt lên, tuy rằng lần này hắn thật sự vô tội.

Thân mình chợt lóe, trên sân tập ngay cả cái bóng của Quân Khương Lâm cũng đã biến mất.

Nhìn trời về chiều, trong lòng Quân Khương Lâm âm ỷ đợi chờ, chuyện cần làm khuya hôm nay quả là không ít mà.

Thứ nhất, thứ đồ chơi đen trên người thằng ku Tiêu Phượng Ngô của Ngân thành quả là đồ tốt, thứ có thể khiến Hồng Quân Tháp sinh ra phản ứng thì làm sao là đồ ve chai được? Quân đại thiếu gia tuy rằng không biết món đồ chơi đó rốt cuộc là cái gì, nhưng kệ xác chuyện biết hay không, trước tiên cứ cướp cái đã rồi mọi chuyện tính sau.

Tiếp theo, cái tên sát thủ ám sát mình hồi trưa kia, Quân Khương Lâm đối với tên này có thể xem là rất hứng thú

Mà cái tác phong làm việc kia của hắn khiến Quân Khương Lâm rất thích, thậm chí còn tán thành nữa.

Tuyệt đối không đánh chính diện, một đòn không trúng lập tức chạy đi không một lần ngoái lại, không dây dưa dài dòng. Đây chính là phương pháp của Quân Khương Lâm hổi kiếp trước, cũng là một "sát thủ" chân chính mà Quân Khương Lâm gặp từ khi đến thế giới này! Còn chuyện tổ chức sát thủ gì gì đó, đối với Quân Khương Lâm thì chúng cũng chỉ là một đám huyền giả loi choi lóc chóc rất thích tàn nhẫn tranh đấu mà thôi.

Nào có một chút xíu phong độ của sát thủ?

Những người đó, căn bản là không xứng với danh xưng sát thủ!

Trừ lần đó ra, tuy còn một số tên có sát chiêu công kích cực nhanh nhưng Quân Khương Lâm tự tin rằng, nếu mình biết được thần kỹ như chiêu đó thì lực sát thương của mình tuyệt đối sẽ gấp hai lần. Cho dù đối thủ có là Thần huyền đi nữa, cũng có thể bị mình lén giết!

Trong đó tất có huyền ảo!

Thẳng một đường tới gần tiểu viện của mình, Quân Khương Lâm chợt ngẩn đầu lên nhìn dừng mạch suy nghĩ lại, cũng đứng lại chứ không bước tới nữa.

Trước cửa tiểu viện của mình có hai bóng người nhỏ nhắn quỷ thẳng ở đó, cũng không biết đã quỳ bao lâu rồi.

Gầy yếu, bóng lưng mỏng manh nhưng lại lộ ra cảm xúc quật cường vĩnh viễn không phai.

Quân Khương Lâm thở dài, thân ảnh quỷ mị hiện ra rồi chậm rãi đi tới. Đây chính là hai trong số những thiếu niên mà hắn cùng Quân Vô Ý cứu ra khỏi Hoàng Hoa Đường. Nhũng đứa khác đều đã nhận sự an bài mà rời đi rồi, chỉ có hai thằng nhóc này chết sống cũng không chịu đi mà muốn ở lại học một thân bản lĩnh, cốt để trả thù.

Nhưng hai đứa trẻ đáng thương này tuy rằng không tính là tàn tật nghiêm trọng, nhưng cũng đều bị câm cả, đầu lưỡi còn bị cắt đi một nửa. Không chỉ là không thể mở miệng nói chuyện, mà một trong hai đứa cũng chỉ còn lại một cánh tay duy nhất.

Quân Khương Lâm không phải là không có lòng muốn giúp, nhưng sau khi kiểm tra hai người đành bất đắc dĩ mà cự tuyệt. Hai đứa trẻ này quả thật là có nghị lực kinh người, cừu hận cũng nhận biết rõ ràng, nhưng tố chất con người chỉ bẳng với người thường. Huống chi hiện tại đã biến thành hai người tàn tật.

Hoàng Hoa Đường vứt bỏ ý định bồi dưỡng hai đứa trẻ này cũng không phải là không có nguyên nhân.

Quân Khương Lâm cũng đã tính toán kỹ càng. Nếu hết lòng nuôi dưởng hai đứa trẻ này, lấy nghị lực ngoan cường của chúng kết hợp với sự huấn luyện tàn khốc cùng sự chỉ dẫn của mình. Chỉ cần bọn chúng chịu gắng sức thì có thể qua một thời gian thử thách khoảng mười năm, thì bọn chúng cũng có chút thành tích, trong kiếp này thậm chí còn có thể đạt tới mức Địa huyền cảnh giới!

Địa Huyền cường giả, thành tích cỡ này không thể nói là không cao. Cái này vốn là chuyện người thường cả đời cũng khó đạt được, đối với người bình thường hoặc thế lực bình thường đã là một độ cao phải ngước mặt nhìn rồi. Nhưng đó là đối với bọn hắn, chứ đối với Quân Khương Lâm thì không có chút ý nghĩa nào.

Đầu tiên, Quân Khương Lâm có thể chờ nổi sao? Càng không nói tới việc tiêu phí thời gian, tiền bạc, lẫn thuốc men với số lượng khổng lồ. Nếu bỏ nhiêu đó thời gian để đào tạo hai tên tối đa cũng chỉ đạt mức Địa huyền cao thủ, đối với Quân Khương Lâm mà nói thì hoàn toàn không có giá trị bồi dưỡng.

Cho dù bọn chúng có động lực báo thù cao cỡ nào, thì chuyện tu hành cũng không thể gấp rút hoàn thành, bởi vậy hết thảy đều là chuyện vô nghĩa!

Quân Khương Lâm tuy rằng thông cảm với bọn chúng, cũng ngầm tán thưởng nghị lực của chúng, nhưng vẫn biết rõ rằng đó là chuyện này không thể làm.

Thế nhưng hai đứa trẻ này từ sau khi bị hắn cự tuyệt, mỗi ngày đều quỳ ở trong này. Vừa thấy bóng dáng Quân Khương Lâm hiện, tuy không thể nói chuyện nhưng trong mắt lại lộ vẻ khổ sở van cầu.

Đến hôm nay, cũng là ngày thứ chín bọn chúng quỳ không chịu dậy rồi!

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Quân Khương Lâm. Hai thân thể gầy yếu kia khẽ run rẩy rồi thẳng lưng lên. Nhưng vẫn là quỷ thẳng, vẫn không nhúc nhích.

Thở dài một hơi, Quân Khương Lâm chậm rãi bước lến trứơc mặt chúng:

- Ngẩng đầu lên, nhìn ta đây!

Trong giọng nói mang theo một mệnh lệnh không thể chống lại.

Thân hình hai đứa trẻ run lên, nghe lời ngẩng đầu lên nhìn Quân Khương Lâm.

Quân Khương Lâm ngẩn người ra, hai đứa trẻ này chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Trong ánh mắt chúng cũng không có sự cấp bách cùng khát vọng như mấy ngày trước. Thay vào đó lại là một mảnh tĩnh lặng.

Không phải là một loại tĩnh lặng đến chết chóc, mà là một loại coi thường sinh tử, coi thường vạn vật trong trời đất!

Chết, tịch, cũng không trống rỗng!

Quân Khương Lâm thầm thở dài trong lòng: Đây là ánh mắt của tuyệt đỉnh sát thủ! Sau khi bị đè ép tới cực điểm liền thay đổi thành ánh mắt xem mạng người như cỏ rác! Thậm chí trong mắt bọn chúng, mạng mình cũng chỉ là cỏ rác!

Nếu tố chất của bọn chúng có thể mạnh mẽ hơn ba phần, chỉ cần cường thịnh trở lại khoảng ba phần thì Quân Khương Lâm sẽ tiếp nhận chúng không chút do dự! Nhưng tiếc rằng, bọn chúng lại là phế vật trời sinh rồi!

Thành tài, cần 1% linh cảm cùng 99% mồ hôi, nhưng cái 1% linh cảm này là thứ rất trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu hơn nếu so với 99% mồ hôi kia!

- Nói lý do của các ngươi đi. Để ta xem thử quyết tâm của các ngươi rốt cuộc đến mức nào!

Trong lòng Quân Khương Lâm có một chút thương hại, hai đứa trẻ này đều cứu ra từ mấy cái chum kia, cái khổ của bọn chúng thì người bình thường tuyệt đối không hiểu được. Nhưng cho dù hai đứa trẻ này trong lòng tràn đầy thù hận, nhưng rốt cuộc vẫn không có tư chất luyện võ! Khiến cho Quân Khương Lâm không khỏi than thở cho chúng.

Quyết tâm?

Hai người nhìn nhau, bất thình lình cùng gật gật đầu.

Đứa trẻ bên trái đột ngột đưa ngón trỏ bàn tay trái duy nhất may mắn sót lại của mình lên miệng, rồi hung hăng cắn một cái, sau đó dùng hàm răng tước lớp thịt ra khiến một dòng máu tươi phụt ra. Nó đau run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng duy trì thân hình bất động. Nó vươn ngón tay, dùng máu viết lên mặt đất từng chữ một. Khi tốc độ chảy máu dần chậm lại, nó nhìn lại thấy vẫn chưa hài lòng, liền tiếp tục đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh thêm một cái nữa!

Một tiếng giòn vang, một đốt xương ngón tay bị cắn đứt lìa rơi xuống nền đất, máu tươi phún ra xối xả. Thậm chí còn có một chút máu bắn thẳng lên mặt Quân Khương Lâm!

Mà đứa trẻ còn lại, cũng có động tác y như vậy. Hai thân hình nho nhỏ run lên, nhưng chúng vẫn không chế được bản thân mình, dùng máu phun ra để viết xuống đất tám chữ to.

Đứa trẻ bên trái viết:

- Thiên đao vạn quả, chí tử dứt khoát!

Còn đứa trẻ bên phải viết:

- Bất thành cường giả, duy tử nhi dĩ!

Mười sáu chữ bằng máu từng chữ đầy đủ, đanh thép! Tuy rằng nghiêng vẹo, nhưng mỗi chữ mỗi nét đều dùng sức như nhau, không chút giữ lại gì!

Viết xong, hai đứa trẻ lại tiếp tục quỳ sát đất, hướng về phía Quân Khương Lâm mà dập đầu liên tục.

Hai mắt Quân Khương Lâm bỗng biến thành một màu đỏ như máu! Vào giờ khắc này, Quân Khương Lâm có một cảm nhận lạ lùng rằng trong lòng hắn đang có chút run rẩy!

Là một Tà Quân sống qua cả hai thế giới, xưa nay tự nhận máu lạnh lạnh lùng. Đạo trời không có "Nhân" xem mọi thứ như chó rơm, ta cũng không có "Nhân", xem thế gian cũng tựa hư vô! Ngay cả khi ở Hoàng Hoa Đường nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ tàn ác kia, trong lòng cũng không cảm thấy chút rung động nào. Nhưng hiện tại nhìn hai đứa trẻ quật cường này, rõ ràng lại cảm động!

- Tốt, đã có tấm lòng như thế này thì ta cũng không tiếc cho các ngươi một cơ hội!

Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ như máu dần dần trở lại bình thường, hắn trầm giọng nói:

- Hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội dương uy khắp thiên hạ. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây cũng là một con đường tràn ngập vô tận sát khí! Hy vọng các ngươi không làm cho ta thất vọng!

Hai đứa trẻ đồng thời ngẩng đầu, tuy chúng không thể mở miệng nói nhưng trong đôi mắt lại phát ra vẻ mừng rỡ như điên. Trong nháy mắt, vẻ mừng rỡ lại biến thành kiên nghị vô cùng, tựa như dùng tất cả linh hồn của mình ra để làm một cái quyết tâm. Chúng đồng thời dập đầu về hướng Quân Khương Lâm, mỗi cái dập đầu, đều làm cái trán phun máu.

Quân Khương Lâm ôm lấy hai đứa trẻ bay vọt qua cửa. Hai đứa trẻ này trải qua sự thống khổ lớn như vậy, tuy rằng không đến nỗi chết nhưng nếu không cứu chữa kịp thời cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Quân Khương Lâm một khi đã đáp ứng chuyện bồi dưỡng chúng, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì!

Có nghị lực cùng tàn nhẫn như vậy, dù cho tư chất không tốt chẳng lẽ không có cách khác bù lại sao? Trên đời này có bao kẻ tư chất không tốt, nhưng liệu có mấy người có nghị lực cùng tàn nhẫn như vậy?

Nếu không có sự cố gắng, cho dù ngươi có thiên phú thì sao!

Một kẻ có thể đối với bản thân mình tuyệt đối tàn ác như vậy, thì đối với địch nhân sẽ ra sao?

Trứơc cửa tiểu viện, những giọt nắng cuối cùng đang chiếu lên mười sáu chữ lấp lánh bằng máu kia.

Thiên đao vạn quả, chí tử bất hối!

Bất thành cường giả, duy tử nhi dĩ!

Màn đêm ầm ầm phủ xuống!

Nhìn hai cái thân thể gầy yếu nằm trên giường, Quân Khương Lâm nhíu chặt đôi mày tận lực suy tính.

Hiện tại, chỗ ở của Quân Khương Lâm đã muốn chất đầy người bệnh rồi, mùi thuốc tràn ngập cả phòng.

Dị Thế Tà Quân

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio