Dịch Giả: Noland.
Quân Tà bước thong thả, trong lòng hơi có chút nuối tiếc, vị đại tẩu Quản Thanh Hàn này mới có hai mươi mốt tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của một đời xuân sắc. Không những thế lại còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc thiên hương, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm một góa phụ, một vị vong nhân tại Quân Gia. Nếu ở kiếp trước thì chuyện này thật là hoang đường. Nhưng ở thế giới này thì đó là là chuyện quá đỗi bình thường. Đúng là một nỗi bi ai cùng cực. Thế này thì có khác gì cám treo còn heo thì nhịn đói đâu chứ. Nếu ta có thể….Ai da! Trong lòng Quân Tà vừa chớm có ý nghĩ như vậy, bỗng giật mình cả kinh: Mẹ kiếp,hình như đây không phải là phong cách thường ngày của mình cơ chứ, sao mình lại có ý niệm xấu xa trong đầu đến vậy. Việc này đáng lẽ mình không được nghĩ đến mới phải. Chẳng lẽ là… Ta chửi tổ tông mười tám đời tên rùa đen Quân Khương Lâm nhà ngươi! Đã bảy hồn ba vía đi ăn cơm cúng rồi mà còn ảnh hưởng ta đến vậy. Trong lòng Quân Tà bực bội chửi bới một phen.
Quân Tà hậm hực bước vào phòng, ngay cả tiểu la lị ân cần thỉnh an cũng không thèm để ý, cau mày ngồi xuống. Thầm nghĩ từ khi đến thế giới này tự thấy rằng nhất cử nhất động của mình càng ngày càng không thích hợp. Tuy rằng kiếp trước khi mình còn trẻ cũng có những phút giây phóng túng nhưng chỉ là bày trò để tiếp cận mục tiêu mà thôi, nói chung là đóng kịch cả. Tính cách Quân Tà lạnh lùng và kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là lãnh khốc, đôi khi một lúc nào đó được gọi là máu lạnh. Nhưng từ khi sống lại, hắn phát hiện ra tính cách của mình đã dần thay đổi từ khi nào không biết. Quả thật, với thân phận hô phong hoán vũ của tên công tử quần là áo lượt Quân Khương Lâm này, những cử chỉ này cũng có chỗ lợi chỗ hại, hại thì không cần nói nữa còn lợi thì đó là tấm bình phong che đậy tốt nhất. Nhưng trong lòng mình nghĩ thế nào thì chính mình phải hiểu rõ. Tuyệt đối không để cho tính cách của Quân Khương Lâm chiếm lấy thân thể này. Nó chỉ có thể dùng làm cái vỏ bọc che dấu mà thôi.
Duy trì bản tâm, thuận theo ngoại vật. Nhưng thuỷ chung ta vẫn là ta – Tà Quân Quân Tà!
Ánh mắt của Quân Tà loé lên tinh quang, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (1). Tà Quân vô tình, đạp dị thế dưới gót chân.
Trong lòng đã quyết định, nên toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhớ đến việc đã qua, lấy cái bao vừa mượn gió bẻ măng mà có được trong lòng ra, nhất thời trong lòng vừa động. Thứ đồ vật trong bao vải này đã khiến hai mươi cao thủ dù phải mất mạng cũng phải đoạt được. Tuy không biết ai là người giật dây tạo nên chuyện này nhưng Quân Tà thừa biết rằng, với thế lực của Đường Gia, thì số người dám giở trò chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà nếu không phải thứ đồ này vô cùng quý hiếm thì cũng sẽ không có ai dám mạo hiểm đi làm cái chuyện phiêu lưu đến vậy. Mới nghĩ như vậy, Quân Tà đã cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Vốn định đem trả lại cho Đường gia, nhưng giờ hắn rất muốn mở ra xem rốt cuộc nó là cái thứ quái quỷ gì.
Nghĩ là phải làm, không trái với lương tâm, đó mới là phong cách của Tà Quân. Quân Tà đưa tay, roẹt một tiếng, xé toạc bảo vải, bên trong là một hộp gỗ vuông vắn, toả ra một mùi hương thoang thoảng, nắp hộp có những hoa văn tinh tế màu vàng. Loại gỗ này đích thị là gỗ kim ti cực phầm. Hơn nữa, nó được chế tác từ lõi của một cây kim ti. Cái hộp này cực kỳ xa xỉ. Mở nắp hộp, tức thì mỗi cỗ khí thanh hàn toả ra. Bên trong hộp gỗ lại có thêm một một hộp ngọc trắng ngà, chạm vào thấy lạnh như băng, đúng là cực phẩm hàn ngọc. Từ màu sắc, chất liệu của khối hàn ngọc này có thể nói đây là một vật có trị giá liên thành.
Quân Tà hít một hơi lạnh. Rốt cuộc đây là vật gì mà trọng yếu đến vậy? Phải dùng đến hộp ngọc trân quý cỡ đó để chứa. Quân Tà cẩn thận mở hộp ngọc, đập vào mắt là một khối hình tròn được bọc bằng một tấm da thú màu sắc sặc sỡ, tản ra một vẻ sáng bóng kỳ dị. Tiếc là Quân Tà không có tý kiến thức nào về tấm da thú này nên cũng giống như thằng mù thưởng hoa, chẳng thấy gì đặc biệt cả. Nhưng nếu đổi lại là một người hiểu biết thì giờ này chắc đã lăn đùng té xỉu: đây chính là da của của cửu cấp huyền thú. Cửu cấp huyền thú có thể nói là tương đương với Chí tôn thần huyền. Bất kỳ thứ nào trong số hộp gỗ kim ti, cực phẩm hàn ngọc, da của cửu cấp huyền thú cũng đều là bảo vật vô giá. Nhưng mà ba thứ đó lại để dùng làm đồ đóng gói. Thánh thần ơi, người còn có mắt không đây?? Thật lãng phí mà.
Quân Tà cầm cái vật được bọc trong lớp da thú. Bên trong dường như là một khối tròn cỡ quả bóng bàn. Lột tấm da thú ra, Quân Tà không khỏi thất vọng khi nhìn thấy nó. Đó là một vật cổ quái màu đỏ sậm gần ngã sang đen. Giống như đá mà không phải đá, gần như ngọc mà không phải ngọc, dùng sức mà bóp thì dường như có sự đàn hồi. Nếu nhìn sơ qua, thì trông nó cũng rất bình thường không có gì khác lạ. Đột nhiên, tâm niệm của Quân Tà vừa động, trong đầu linh quang chợt loé, bàng hoàng thốt lên:
- Huyền đan??
Tuy chưa thấy hình dáng cụ thể của huyền đan, nhưng đâu cần ăn thịt heo mới biết heo chạy. Quân Tà biết đây chính là của báu, chỉ có huyền thú cấp ba trở lên thì trong cơ thể mới có huyền đan. Khoả huyền đan này với thế lực và thực lực của Đường gia mà giấu như mèo giấu ***, lại còn có người dám động thủ trên đầu Thái tuế, dám đập muỗi trên đầu lão hổ thì chắc chắn đây không phải là một khoả huyền đan bình thường, chí ít cũng phải trên cấp bảy. Thậm chí có thể còn cao hơn.
Quân Tà không hề biết rằng, khoả huyền đan này, Đường lão gia Đường Vạn Lý đã đổi cái giá cực lớn mới có được. Huyền đan của Cửu cấp đỉnh phong huyền thú Kim Sí Hổ bên trong chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Viên huyền đan này đối với huyền giả cấp thấp mà nói do không thể dẫn phát năng lượng nên hầu như nó không có tác dụng. Nhưng khi tu luyện huyền khí hơn địa cấp phối hợp với một số điều kiện kích phát là có thể hấp thụ năng lượng bên trong huyền đan mà sử dụng. Về phần hấp thụ nhiều hay ít thì còn tuỳ thuộc vào thiên phú của từng người. Nhưng huyền khí tu luyện đến cảnh giới địa huyền, mỗi một bước tiến là một bước khó, mà viên huyền đan này có thể khiến một cao thủ địa huyền sơ giai trực tiếp đạt đến cảnh giới thiên huyền. Vật này đối với huyền khí tu luyện giả mà nói đó là bảo vật trân quý vô cùng.
Từng biết rằng, muốn giết một con huyền thú cấp tám là chuyện cực khó, huống chi muốn lấy được huyền đan cửu cấp đỉnh phong huyền thú. Nói chung đó là một chuyện còn khó hơn lên trời. Một vị cường giả chí tôn thần huyền có thể đánh bại cửu cấp huyền thú nhưng muốn giết chết thì có hai vị chí tôn thần huyền liên thủ cũng chưa chắc làm được. Sức mạnh và tố độc của huyền thú cấp chín có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Đánh không lại thì dọt, mà đã chạy thì bất kỳ ai cũng khó lòng mà ngăn được. Huống chi Kim Sí Hổ là huyền thú có khả năng bay lượn? Ngay cả nghĩ cũng không dám chứ đừng nói là làm. Năm đó Đường Vạn Lý tình cờ phát hiện viên huyền đan này trên người một vị cường giả chí tôn thần huyền. Liền xuất toàn lực, đổi mười mấy mạng cao thủ địa huyền ngọc phẩm và toàn bộ cao thủ thiên huyền mới có được nó.
Tạm thời không cần đề cập đến vị chí tôn thần huyền kia làm sao mà có được viên huyền đan này. Nhưng nếu cho rằng nó là vật trên đời này có một thì cũng hơi nói quá, có thể khẳng định nó không chỉ một mà ít nhất có không quá ba viên trên thế giới này. Sở dĩ Lý Du Nhiên rất cần viên huyền đan này vì hắn rất cần thiết phải sử dụng nó. Nhưng hắn thật sự không ngờ, từ mấy năm trước nắm được tin tức, rồi bắt đầu bày mưu tính kế, mua chuộc người trong Đường Phủ, cài đặt nội tuyến, thiên tân vạn khổ do thám tin tức, cách đây ba tháng mới biết viên huyền đan này cất giấu ở chỗ nào. Nhưng do Đường lão gia không hề cất bước khỏi cửa, bên người luôn có bốn vị hộ vệ nhất đẳng cao thủ, nên vẫn chưa có cơ hội. Mà lần này lại có được một cơ hội trời cho. Đường lão gia xuất môn lại mang theo ba vị cao thủ. Cộng với trời bỗng nổi mưa to gió lớn, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, trong ứng ngoài hợp cùng nhau hành động. Lý Du Nhiên phái ra một cao thủ dẫn dụ cường giả còn lại của Đường phủ, sau đó lệnh cho hai mươi người khác lặng lẽ lẻn vào, cùng với nội tuyến hành động. Rốt cuộc tuy đắc thủ nhưng hai mươi cao thủ cũng đã hân hoan về uống trà với ông bà. Cho đến lúc này, mọi việc có thể xem là rất thành công. Hai mươi mạng con người để lấy viên huyền đan này không thể nghi ngờ rằng là vô cùng có lợi. Đáng tiếc rằng, trước khi giơ hai ngón tay hình chữ V thì đụng phải Quân Tà…
Suy nghĩ bao năm, bày mưu tính kế, tất cả đều là mò trăng đáy nước, dã tràng xe cát biển Đông.
Vì hắn, vì cái tên quần là áo lụa Quân Khương Lâm.
Bây giờ có thể hiểu được trong lòng Lý Du Nhiên buồn bực cỡ nào.
(1): Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu. [trích Đạo Đức Kinh,
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế