Ban đêm mộng cảnh vẫn đang tiếp tục, Ngũ Cầm Hí của Tổ sư gia cũng vẫn đang tiếp tục… Những hơi thở ẩn chứa quanh người Giang Khương vẫn chậm rãi bốc hơi theo động tác Ngũ Cầm Hí của Tổ sư gia. Chỉ là những hơi thở ấm áp toát ra từ quanh người hắn hôm nay không dày đặc như hôm qua mà khôi phục lại mức độ của mấy ngày trước. Giang Khương không cảm giác được điều này, hắn đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy xung quanh mình vẫn ấm áp… Hôm nay những khí lưu bốc hơi từ Khí Hải vẫn đang nhanh chóng bốc lên trên, lan tràn qua huyệt Thiện Trung, đi qua cả người hắn, lại qua ấn đường, bắt đầu xông thẳng về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu… Chỉ là rõ ràng khi xông thẳng về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, tốc độ vận hành của chúng dần dần chậm lại. Tốc độ đang chậm lại trong từng giây từng phút… Có điều tốc độ đó qua rất lâu mới bò lên đến tận đỉnh đầu, nhưng vẫn cách huyệt Bách Hội ở chính giữa một chút. Mà lúc này trong đầu Giang Khương lại có một đạo tin tức hiện lên “Cơ thể sắp thức tỉnh, tạm dừng phân tích và hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, phương pháp vận khí Ngũ Cầm tạm dừng… Hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 35%...” Đánh răng rửa mặt xong, Giang Khương thay quần áo chạy về phía Đại học Đông Bắc. Nhìn cổng trường Đại học Đông Bắc, Giang Khương nhớ ra bọn Trương Đồng và Triệu Vân Cường vẫn đang ở gần đây, ngày hôm nay qua rồi, không biết tình hình thế nào… Nhưng chắc là không sao mới phải. Nếu có chuyện gì thì chắc thầy thuốc La sớm đã gọi điện nói với hắn rồi. Sau khi hơi thả lỏng trái tim, Giang Khương đột nhiên vỗ mạnh đầu mình. Hắn lại quên chuyện mình cầm Lão sơn sâm kia, quên nói cho Hồ lão y sư. Hôm qua hắn cũng không nghe thấy bọn Hoàng ca nhắc đến, xem ra mọi người đều không để ý đến Lão sơn sâm được coi là bảo vật cất giấu kỹ càng đã không thấy đâu. Nghĩ đến đây, Giang Khương cười khổ vỗ trán mình, thầm nghĩ về sau phải nói một tiếng với Hồ lão y sư, nếu không nhỡ bị bọn Hoàng ca phát hiện Lão sơn sâm bị mất thì e là lại có một trận sóng gió nữa. “Hít hà hít hà …” Giang Khương tiếp tục luyện tập Ngũ Cầm Hí, hai chân hai tay chống đất. Thân thể cực có tiết tấu toàn lực nghiêng về phía trước và lùi về phía sau. Trong lúc nghiêng về phía trước, phần ngực bụng yết hầu không ngừng phát ra tiếng “hà”, còn khi lùi về phía sau, phần giữa ngực bụng yết hầu nhanh chóng co lại, bắt đầu “hít” một tiếng như tiếng máy xay gió, như một con mãnh hổ đứng trên núi đá, không ngừng ngửa mặt lên trời gầm… Sau khi cứ lặp lại như vậy mấy lần, Giang Khương tiện đà hai tay trái trước phải sau dịch chuyển về phía trước, đồng thời hai chân lùi về phía sau, cực lực kéo duỗi thắt lưng. Hắn ngẩng mặt hướng lên trời, rồi lại cúi đầu nhìn ngang về phía trước như con hổ vươn người, các khớp xương giữa cột sống và thắt lưng không ngừng phát ra tiếng “khục khục”… Mà hình xăm trên vai trái của Giang Khương vẫn đang lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện. Xung quanh người Giang Khương, cùng với động tác của hắn, hơi thở lờ mờ giữa các cơ bắp cũng toát ra như trước, sau đó cùng với động tác của hắn, chậm rãi chạy giữa các cơ bắp khớp xương. Mà những sợi cơ đó vẫn ở giữa những hơi thở này như hôm qua nên dần dần cường hóa với tốc độ cực chậm. Giang Khương cũng không để ý đến điều này, hắn chỉ thực hiện từng động tác một, cảm thấy giữa cơ bắp khớp xương càng ngày càng lưu loát tự nhiên. Còn việc mồ hôi dày đặc trên lưng trên trán, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái… Mà đám hơi thở ấm áp trong Khí Hải trong cơ thể cũng nhanh chóng vận chuyển, dần dần càng ngày càng ngưng tụ lại, càng ngày càng đậm đặc… - Sư phụ… con có chuyện này muốn nói với người… Nhìn Hồ lão y sư vừa tới phòng khám, đang mặc đồng phục làm việc, Giang Khương cười khan nói. Nghe thấy câu này của Giang Khương, Hồ lão y sư có nghi hoặc nhìn hắn một cái, cảm thấy tiểu đồ đệ nà của mình hôm nay nói chuyện có chút ấp úng, lập tức không nhịn được tiến sát lại cẩn thận nhìn tiểu đồ đệ của mình thêm vài cái, sau đó thử dò xét hỏi: - Hết tiền à? - Hả? Giang Khương sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt, nhìn sư phụ của mình, không hiểu tại sao sư phụ lại đột nhiên nói câu này. - Haiz… Người trẻ tuổi đều vậy, vừa thấy con gái xinh là tiêu tiền không kiểm soát… Hồ lão y sư thở dài, nhìn tiểu đồ đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: - Thật ra ta cảm thấy Tiểu Vũ rất tốt, nó sẽ không khiến con một đêm tiêu nhiều tiền như vậy… Được rồi… Lát nữa con đi tìm Hoàng ca, bảo nó cho con hai nghìn trước… Giang Khương sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới hiểu sức tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây này của sư phụ nhà mình thật quá kinh khủng, còn lợi hại hơn những người viết tiểu thuyết trên mạng kia. Hắn vừa bảo muốn nói chuyện này với ông ấy, ông ấy liền nghĩ xa như vậy. Hắn đành cười khổ lắc đầu nói: - Sư phụ… điều con muốn nói không phải chuyện này! - Không phải chuyện này? Vậy là chuyện gì? Lúc này Hồ lão y sư sững người lại, không biết rốt cuộc tiểu đồ đệ của mình lại phạm phải chuyện gì. - Ừm… chuyện đó… chuyện này vốn dĩ con nên nói với người từ hôm qua nhưng con quên mất… Giang Khương gãi gãi sau gáy, sau đó cười nói: - Chuyện đó… sư phụ, con dùng mất cây Lão sơn sâm kia rồi! - Lão sơn sâm? Dùng thì dùng chứ sao, thứ đó vốn dĩ là để dùng, dùng cho người bệnh nào mà lại dùng thứ tốt thế? Hồ lão y sư cười nói: - Bảo Hoàng ca ngày mai kê khai đi nhập hàng là được… - Á… sư phụ, đó là trấn điếm chi bảo của người… Thấy Hồ lão y sư vẫn chưa hiểu rõ, Giang Khương đành nhắc lại lần nữa. - Hửm? Ừm! Hồ lão y sư ngây ngẩn nhìn Giang Khương một lúc, lúc này mới hiểu ý Giang Khương nói là gì, là cây Lão nhân sâm ba mươi lăm năm của mình, không phải Lão nhân sâm bình thường… - Con nói con dùng trấn điếm chi bảo của ta rồi? Dùng vào đâu rồi? Lúc này Hồ lão y sư khẽ chau mày, rõ ràng có chút đau lòng, nhìn Giang Khương nghi hoặc nói. - Một đệ tử của con… A… một đệ tử của chúng ta, năm bốn ạ… Rạng sáng hôm qua xảy ra chuyện, cần thứ này cứu mạng… nên con dùng rồi… Giang Khương hắc hắc cười khan nói. - Hả? Vậy thế nào rồi? Cứu được không? Nghe thấy lời này của Giang Khương, Hồ lão y sư vội hỏi. Thấy Hồ lão y sư vừa mở miệng liền hỏi điều này, không nhắc đến chuyện Lão sơn sâm, Giang Khương thở phào một hơi, sau đó vội cười nói: - Cứu được rồi ạ… Bây giờ đang ở bệnh viện Số 1… Chắc phải ở mấy ngày nữa… - Ờ… vậy thì tốt, vậy thì tốt… Thứ này dự phòng để cứu người, lúc nào nên dùng thì dùng, không có gì… Dù vẫn có chút đau lòng nhưng Hồ lão y sư rất thẳng thắn, cười gật đầu nói. Giang Khương gãi gãi đầu, sau đó nói: - Nhưng… người ta không biết con dùng cái này, con cũng ngại đòi tiền họ, vậy nên… sư phụ ngày mai con xin nghỉ về nhà một chuyến, tìm một cây về cho người… - Hửm? Trước khi dùng con không nói với người ta một tiếng à? Hồ lão y sư ngạc nhiên nhìn Giang Khương, thứ hai vạn tệ mà Giang Khương không nói gì với người ta đã dùng rồi? Giang Khương cười khổ gật đầu nói: - Con làm xong thì mang đến bệnh viện cho người ta… Vừa là một đệ tử, lại không có phụ huynh ở đó nên con không nói chuyện này… Nhưng không sao, người yên tâm, con về một chuyến, nhiều nhất vài ngày sẽ lấy một cây về cho người! - Con ấy à… cũng là một tên bại gia… Sư phụ bỏ ra hơn hai vạn mua về mà con lại dùng như thế, cũng không biết để lại nửa cây cho sư phụ… Tên bại gia… Hồ lão y sư vẻ mặt buồn bực mà nhìn tên đồ đệ bại gia của mình, sau đó lắc đầu nói: - Bỏ đi bỏ đi… dùng rồi thì dùng rồi… cứu được một mạng người là tốt… - Không cần về tìm nữa, Lão sơn sâm như vậy đâu có dễ tìm… Chỗ các con mấy năm nay không có Lão sâm trên ba mươi năm rồi… Để sau này ta bảo Hoàng ca để ý trên thị trường xem có cây nào thích hợp thì chúng ta mua một cây là được… Hồ lão y sư nâng cốc trà lên bước đến bên cạnh máy uống nước lấy một cốc nước, nhìn Giang Khương vẻ mặt xấu hổ cười nói: - Được rồi, con cũng đừng bận tâm chuyện này nữa, thuốc giữ lại là để dùng, chỉ cần dùng đúng chỗ… Thì thuốc cũng không bị coi là uổng phí… Người ta nuôi con ăn học cũng không dễ dàng, chuyện này đừng nhắc đến nữa… Phòng khám chúng ta cũng không đến nỗi không thể bù lại chút tiền đó! - Không sao… sư phụ, ngày mai con vẫn định về quê một chuyến… Con đến Vân Giang đã một tháng rồi, cũng hơi nhớ ông nội, con định về lắp điện thoại cho ông… Giang Khương cười nói. Hồ lão y sư uống một ngụm nước, nhìn Giang Khương một cái sau đó gật đầu nói: - Được… về thăm Thanh Minh huynh cũng là điều nên làm… Con có đủ tiền không, không đủ thì đến chỗ Hoàng ca lấy thêm… - Đủ rồi đủ rồi ạ… Con còn gần ba nghìn tệ cơ… Đủ rồi ạ… Giang Khương vội cười nói. - Còn ba nghìn? Hồ lão y sư hồ nghi nhìn Giang Khương nói: - Hôm qua con mời con gái nhà người ta đi ăn cơm, ăn ở đâu thế? Sao con còn có ba nghìn tệ? - Á… Giang Khương sờ sờ mũi, cười khan nói: - Sư phụ… Hôm qua người có nghe thấy không ạ, là cô ấy mời con ăn cơm, không phải con mời cô ấy… - Hả… Nhìn dáng vẻ đôn hậu kia của đồ đệ nhà mình, Hồ lão y sư không khỏi đập một cái vào trán mình, sau đó nhìn Giang Khương tức giận nói: - Sao ta lại dạy ra một đồ đệ như con chứ, thật là mất mặt lão phu quá… Nhìn dáng vẻ nổi giận đến muốn chết của sư phụ mình, Giang Khương nói bằng vẻ mặt ngạc nhiên: - Sư phụ? Lại sao vậy ạ? - Con… con… sau này đi ra ngoài đừng nói là đệ tử của lão phu… Đúng là mất hết thể diện của lão phu rồi… Hồ lão y sư hận không thể rèn sắt thành thép nhìn đồ đệ bình thường nhìn có vẻ đầu óc cũng linh hoạt của nhà mình, tức giận chỉ vào mũi Giang Khương, khiển trách: - Lát nữa đi đến chỗ Hoàng ca… lấy năm nghìn tệ cất vào túi… Lần sau đi ăn cơm với con gái nhà người ta mà còn để người ta thanh toán… lão phu… lão phu… đừng quay về gặp lão phu nữa… - Ôi… đúng là tức chết lão phu rồi… Một đứa trẻ tốt như vậy mà sao lại không thông về chuyện này chứ… Haiz… Hồ lão y sư lắc đầu thở dài, vẻ mặt xấu hổ.