Dưới cây đại thụ ở cổng thôn, hai chiếc xe máy dừng ở đó, Lý Hổ nằm ngửa trên xe máy, vắt hai chân lên đầu xe, không có việc gì ngậm một nhánh cỏ, nhìn lá cây sum suê nhưng đang dần ngả màu vàng trên đỉnh đầu, không biết đang nghĩ gì. La Bảo Cường ở bên cạnh hai tay gối dưới đầu, dựa vào tay nắm của xe máy, hai chân vắt chéo ở đuôi xe. Hai người một trước một sau nằm ở đây, ngửa đầu nhìn lá vàng thỉnh thoảng lại rơi xuống, thật vô cùng nhàn nhã. - Hổ Tử… Nhìn thấy không… Hình như là Giang Khương… Trong thôn một năm không có mấy xe ra vào nhưng tính năng tốt đẹp của SUV khiến sau khi chiếc xe đến gần hai người mới chú ý đến. Hai người đột nhiên bật dậy khỏi xe máy, nhìn chiếc xe SUV màu xám bạc chậm rãi đi vào cổng thôn, từ từ đi vào bên trong thôn. - Ừm… Hình như là Giang Khương… Lý Hổ gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc SUV màu xám bạc này, nhìn dấu hiệu phía sau mà gian nan nuốt nước miếng. - Mercedes-Benz… Đẹp quá… La Bảo Cường nhìn chiếc xe chậm rãi đi vào trong thôn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc hâm mộ, nói: - Tiểu tử này ra ngoài chưa bao lâu đã lái Mercedes-Benz về rồi… Tiểu tử này rốt cuộc làm gì bên ngoài mà kiếm được nhiều tiền thế! - Hừ… Xe này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ, đâu dễ kiếm thế, chỉ e là mượn xe người ta thôi… Lý Hổ nhìn chiếc xe đẹp mắt đó bằng ánh mắt nóng cháy, chỉ thấy hai chiếc xe máy dưới mông mình so với xe của người ta thật đúng là phân chó cũng không bằng. - Thế thì cũng phải có người cho mượn chứ… Chiếc xe vừa đẹp vừa đắt như vậy, ai… Đi xem xem đi… La Bảo Cường hưng phấn khởi động xe, sau đó ầm ầm đuổi theo hướng nhà Giang Khương. Lý Hổ ở phía sau hơi do dự nhưng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của chiếc xe đó, khởi động xe máy, đi phía sau La Bảo Cường. Tại cửa nhà, Giang Khương chậm rãi dừng xe lại, sau đó cười nói với Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh: - Được rồi… đến nơi rồi, cô xuống xe đi! Tuyên Tử Nguyệt đang tò mò nhìn xung quanh nghe thấy lời này liền giơ tay xách túi, sau đó nhảy xuống xe nhìn tiểu viện trước mắt. Cô nàng lộ ra ý cười hưng phấn, nói: - Đây chính là nhà anh sao? - Đúng thế… Nhà tôi… Giang Khương cười cười, cầm túi của mình, vẫy vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt nói: - Vào đi… đi vào đi! - Ôi… xinh quá… La Bảo Cường ở phía sau nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi theo sau Giang Khương bước vào viện tử, mắt trợn tròn nhìn. Gã quay đầu nhìn Lý Hổ vừa dừng xe máy ở bên cạnh nói: - Nhìn thấy chưa… Cô nàng xinh đẹp quá, còn xinh hơn cả Tiểu Vũ! Lý Hổ bĩu môi, hừ giọng nói: - Chỉ là biết trang điểm ăn mặc thôi, đâu xinh bằng Tiểu Vũ… Nếu Tiểu Vũ trang điểm ăn mặc hẳn hoi thì chắc chắn xinh hơn cô ta… - Ừm… Cũng đúng… Nhưng dáng người của cô nàng này thật đẹp… La Bảo Cường vẻ mặt hâm mộ, thở dài nói: - Ôi… Hổ Tử, xem ra chúng ta cũng đừng ngày ngày chui ở nhà nữa, cũng nên ra ngoài lăn lộn rồi… Chưa biết chừng ngày nào đó cũng có thể tán được một cô nàng như vậy về… Nghe thấy câu này, Lý Hổ hít một hơi thật sâu nhưng không nói gì, quay đầu xe, đạp mạnh chân ga rời đi… - Ấy… Hổ Tử, đi đâu thế, đợi tôi với… Sau ngày này, thỉnh thoảng Giang Khương có quay về thôn nhưng không còn gặp hai người cùng tuổi này nữa. Hắn chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói hai tiểu tử cả ngày ở trong thôn sống được chăng hay chớ ngày nào đó bỗng thông suốt, không còn chơi bời lêu lổng nữa, đeo túi lên đi ra ngoài lăn lộn rồi… Trưởng bối hai nhà cả đêm bái tế trời đất, cảm ơn tổ tông, cảm tạ tổ tông khơi thông cho hai tiểu tử này. Giang Khương dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi vào trong tiểu viện, nhìn chiếc sân quen thuộc, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ma sát, Giang Khương cất cao giọng kêu: - Ông nội… con về rồi! Ông cụ vẻ mặt vừa vui mừng bước ra từ nhà chính, nhìn Giang Khương sửng sốt, sau đó vui vẻ cười nói: - Sao hôm nay con lại về… Dứt lời, ông cụ lại nhìn cô gái đứng bên cạnh cháu mình, hơi sửng sốt một lúc rồi cười ha ha nói: - Còn dẫn cả khách về à… Nào nào, cháu vào trong ngồi đi… - Cháu chào ông Giang ạ… Lúc này Tuyên Tử Nguyệt không nhìn ra chút dáng vẻ lạnh băng trước mặt người khác, vừa khách sáo vừa gần gũi gọi ông Giang. - Ừ ừ… qua đây ngồi… Nghe thấy tiếng gọi này, khuôn mặt già nua của ông Giang lập tức tươi rói. Ông cụ vội đặt thảo dược trong tay xuống, sau đó đi vào phòng bếp, rót hai cốc trà ra, đưa cho Tuyên Tử Nguyệt một cốc cười nói: - Nào… cô bé uống trà đi! - Cháu cảm ơn ông Giang ạ… Tuyên Tử Nguyệt hơi đứng dậy nhận cốc trà, cười ngọt ngào, khiến Giang Khương ở bên cạnh nhìn mà thấy buồn bực. Rốt cuộc cô nàng này muốn làm gì vậy… Đừng coi mình là nàng dâu nhỏ thật chứ? Nhà hắn không cưới nổi cô vợ như vậy đâu… Nhớ tới tên Tề Nhạc Minh kia, Giang Khương bỗng thấy đau răng. Nếu tên Tề Nhạc Minh này biết Tuyên Tử Nguyệt chạy đến nhà hắn thì chắc chắn sẽ nổi điên cho mà xem… - Ông ơi… Đây là Tuyên Tử Nguyệt… Cái đó… Cái đó… Đệ tử của con… Giang Khương này nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không biết giải thích thế nào với ông cụ. Sợ ông cụ hiểu lầm nên hắn cắn răng nói câu này, dù sao thì Tuyên Tử Nguyệt cũng là học sinh của Đại học Đông Bắc, hắn lại là thầy giáo của Đại học Đông Bắc, hình như nói như vậy cũng không sai. - Đệ tử? Ông cụ ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn Tuyên Tử Nguyệt, lại nhìn nhìn Giang Khương, sau đó ngạc nhiên nói: - Tiểu tử… Không phải ta bảo con đi Vân Giang học Lão Hồ sao… Đệ tử này của con ở đâu ra… Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh bất đắc dĩ lườm Giang Khương một cái, sau đó cười nói: - Ông Giang… bây giờ Giang Khương đang làm trợ giáo cho Hồ giáo sư, dạy môn Trung y cho học viện của Đại học Đông Bắc bọn cháu, ông vẫn chưa biết đúng không ạ! - Hửm? Nghe thấy lời giải thích của Tuyên Tử Nguyệt, ông Giang ngạc nhiên liếc nhìn Giang Khương một cái, sau đó trong mắt dần lộ ra một tia mừng rỡ. Đương nhiên ông ta biết người bạn cũ Hồ Khánh Nguyên của mình là người thế nào, nếu không phải được ông ấy công nhận thì tuyệt đối sẽ không để Giang Khương làm chuyện như vậy. Ông Giang lập tức nhìn Giang Khương cười nói: - Tiểu tử con còn có thể dạy người khác? - Ông… Ánh mắt của ông là thế nào vậy, như là cháu ông không thể dạy học vậy. Cháu ông biết giảng bài hơn thầy Hồ nhiều, bây giờ thầy ấy đều không đến trường, tất cả đều giao cho đứa cháu cực khổ này của ông đấy… Haiz… Giang Khương bĩu bĩu môi, bất mãn nói. - Ha ha… cháu ta có năng lực nên đương nhiên Lão Hồ sẽ giao cho con đi làm rồi… Chẳng trách bây giờ con còn đeo kính mắt như vậy, hóa ra là sợ người ta nhìn ra con tuổi còn nhỏ… Hì hì… Ông Giang cười vui vẻ, sau đó đứng dậy nói: - Được rồi… Tuyên tiểu thư, cô ngồi một lát nhé… Tôi đi nấu cơm cho hai người! Nghe thấy ông cụ nhắc đến cái kính của mình, Giang Khương lại có chút bất đắc dĩ. Bây giờ hắn đã quen đeo cái kính gọng đen này, ngay cả về nhà cũng quên không tháo bỏ, chẳng trách ông cụ lại có vẻ mặt quái dị như vậy. Nhưng lúc này nghe thấy có ăn, Giang Khương cũng không còn tâm tư nghĩ nhiều như vậy nữa, vội nói: - Ông nội… Ông làm hai phần thịt thỏ và thịt gà con lấy được nhé, con thèm lắm… - Ta biết rồi… Đồ thèm ăn… Ông nội đều giữ lại cho con hết đấy… Ông Giang cười ha ha đi vào phòng bếp. Nhìn hai ông cháu này, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng lộ ra tia cảm thán và ý cười. Nếu là ở nhà cô ta thì tuyệt đối không thể xuất hiện cảnh tượng ấm áp như vậy, dù là đối mặt với đứa cháu gái bảo bối của mình thì ông nội cô nàng cũng hiếm khi cười chứ từng nói là như trước mặt… Tuyên Tử Nguyệt vừa cảm thán vừa nâng cốc trà lên uống một ngụm, cảm giác có một mùi thơm ngát và vị ngòn ngọt bắt đầu từ đầu lưỡi cho đến khi ngập cả khoang miệng. Vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó nhìn Giang Khương nói: - Đây là lá trà gì thế? Thơm vậy? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương đắc ý cười, sau đó nói: - Đây là thanh trà ông nội tôi tận tay hái và sao chế… Thế nào, ngon đúng không… Hơn nhiều mấy loại trà Long Tỉnh, Mao Tiêm gì đó trên thị trường… - Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh kìa… Đó là vì anh chưa từng thử loại trà Long Tỉnh và Mao Tiêm cao cấp thật sự… Những loại trà đó cũng không tồi… Đương nhiên, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, uống thanh trà như thế này cũng không tệ chút nào! Tuyên Tử Nguyệt lại nâng cốc trà lên, khẽ uống một ngụm, quay đầu nhìn lá vàng bay xuống trong sân, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, nhàn nhạt nói: - Tôi cảm thấy đến đây cùng với anh là lựa chọn không sai! - Đúng là vừa được ăn vừa được nói… Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương bất đắc dĩ thở dài, sau đó cũng nâng cốc trà lên khẽ uống một ngụm, đã lâu không được uống thanh trà này rồi. Cơm trưa ông cụ rang một đĩa gà, hấp một bát thịt thỏ, xòa một đĩa rau, một đĩa dưa chuột, ngoài ra còn lấy rau tươi trong vườn cộng thêm nấm và trứng gà làm một bát canh Tam tiên… - Nào nào… Tuyên tiểu thư mời ngồi… Ở nông thôn không có gì ngon, ăn uống hơi đơn giản, cô đừng chê nhé… Ông cụ cười sang sảng nói. - Ông Giang… Ông gọi cháu là Tử Nguyệt đi ạ, gọi Tuyên tiểu thư khách khí quá… Tuyên Tử Nguyệt nhu thuận nói. Ông cụ cười ha ha gật đầu nói: - Ôi… được được, thì gọi Tử Nguyệt… Nào nào, ăn đi… - Tử Nguyệt… Giang Khương thầm hừ hừ, mặc dù cô nàng này bề ngoài lạnh băng nhưng khi miệng lưỡi ngọt ngào cũng thật đáng sợ… Dù chỉ có ba món một canh nhưng nấu rất ngon miệng, khiến Tuyên Tử Nguyệt ăn đến sáng mắt, còn Giang Khương càng không chịu thua, lâu lắm không được ăn đồ ông nội nấu, hắn ăn liền bốn bát cơm. Nhìn dáng vẻ này của cháu mình, ông cụ cười ha ha nói: - Con ăn nhanh thế làm gì, đâu có ai cướp của con… - Dạ dạ… ăn ngon… Lúc này Giang Khương không để ý đến việc ăn cơm, hắn ở Vân Giang ăn được ba bát to, giờ gặp đồ ăn ông nội làm, đương nhiên là ăn ngấu ăn nghiến rồi. Cuối cùng cũng ăn no, sau khi buông bát xuống, Giang Khương nói: - Ông nội… Lát nữa con lên núi một chuyến…