Binh Vương Thần Bí

chương 137 - căn bản ta không cần tránh (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi Tuyên Tử Nguyệt ăn xong, Giang Khương đứng dậy cười nói: - Được rồi… Cũng đến lúc rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi… - Được… Nghỉ ngơi một lát, lại ăn một củ mài bổ sung thể lực nên về cơ bản Tuyên Tử Nguyệt đã lấy lại sức lực. Tuyên Tử Nguyệt cũng rửa tay dưới suối rồi rửa mặt, đứng dậy đi theo phía sau Giang Khương, tiếp tục đi vào bên trong núi. Bây giờ đã sắp lập đông nên Giang Khương không lo có rắn rết gì đó, chỉ vừa đi vừa nhìn xung quanh. Dưới lá cây, trong bụi cỏ, trong tầm mắt Giang Khương thỉnh thoảng lại có ánh sáng nhạt hiện lên, đủ loại cành lá tỉnh thoảng lại hiện trước mắt hắn… Mà mùi gió núi thổi đến cũng khiến trong đầu Giang Khương thỉnh thoảng lại xuất hiện tên của những loại thuốc này và vị trí của nó… - Hoàng cầm... Cẩu kỷ... Câu đằng... Tam thất... Nhưng lúc này Giang Khương không hứng thú với những loại thuốc này, bây giờ hắn chỉ tìm Lão sơn sâm, sẽ không vì những thứ này mà lỡ mất thời gian. Giang Khương cảm thấy vận may ngày hôm nay của hắn cực kỳ tốt, đương nhiên… hắn cũng biết rõ thật ra đây chẳng phải chuyện vận may gì cả mà là bây giờ mắt và mũi hắn kết hợp với nhau, như đang quét qua khắp mọi nơi xung quanh hắn vậy. Mùi thuốc cộng thêm cành lá, hai loại, chỉ cần có một loại hắn cảm giác được thì đều có thể tìm được vị trí. Vì thế, mặc dù chỉ mới hai ba tiếng nhưng Giang Khương đã tìm được bảy tám nơi có Lão sơn sâm mọc. Mà lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng bị Giang Khương khơi dậy tinh thần, mỗi lần thấy Giang Khương có mục tiêu bước qua liền cười chạy qua đó tìm trước. Bây giờ cô nàng đã nhận ra mầm nhân sâm nhìn thế nào rồi, vậy nên chỉ cần là hướng Giang Khương nhìn trúng, đa phần cô nàng đều có thể tìm ra được. Thấy dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng để mặc cho cô nàng vui sướng. Sau khi tìm được vị trí, hắn liền không nhanh không chậm đi đến, để Tuyên Tử Nguyệt chạy đi trước tìm, sau đó nhìn cô nàng như trẻ con lao đến trước mầm nhân sâm đó, đoạt lấy một chiếc súng trúc cẩn thận đào. Đến cuối cùng sau khi lấy ra cả cây Lão sơn sâm hoàn chỉnh, dáng vẻ vui mừng hưng phấn của Tuyên Tử Nguyệt khiến Giang Khương cũng thấy rất vui vẻ. Mặc dù Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt không tiếp xúc nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận được mặc dù Tuyên Tử Nguyệt này cao ngạo hơn nhiều người bình thường nhưng hình như cũng không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Vậy nên trước mặt người bình thường cô nàng mới bày ra vẻ lạnh băng, cách xa người khác ngàn dặm, mà cho dù là trước mặt người được coi là bạn như hắn cũng có dáng vẻ không được thoải mái lắm. Cho đến hiện tại Giang Khương mới thật sự nhìn thấy tâm hồn hoàn toàn cởi mở và nụ cười thực sự thả lỏng của Tuyên Tử Nguyệt. - Ấy ấy… Cây này không được đào, cây này không được đào… Đến lần thứ hai, khi nhìn thấy mầm sâm, Giang Khương vội ngăn cản hành động cầm súng trúc định đào của Tuyên Tử Nguyệt. - Sao thế… Sao cây này không được đào? Tuyên Tử Nguyệt chu miệng bất mãn nhìn Giang Khương nói. Giang Khương cười cười, lắc đầu nói: - Cây này chưa đủ số năm, đào lên tiếc lắm, để nó mọc thêm đi… - Không đủ số năm? Tuyên Tử Nguyệt nhìn lá mầm dưới tay mình, tò mò nói: - Nhìn cũng tương tự cây đầu tiên mà! - Đương nhiên không giống rồi… Cây này cùng lắm chỉ được hơn chục năm, đợi mấy năm nữa thì có thể đào rồi… Nhìn dáng vẻ bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vội giải thích. - Oh… Vậy tôi đợi mấy năm nữa rồi đến đào… Nghe thấy lời này của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt vội giơ tay ra gảy gảy nhánh cỏ xung quanh, cười ha ha nói. - Được… Chờ mấy năm nữa cho cô đến đào… Giang Khương cũng cười nói, nếu vận may tốt, người khác chưa đào mất thì đến lúc đó thật sự có thể lại đến đào. Nhưng Giang Khương tìm bảy tám chỗ mà chỉ có ba cây được trên hai mươi năm. Đương nhiên như vậy cũng là không tệ rồi, dù sao thì bọn họ cũng chưa thật sự đi vào sâu trong rừng, mới ở bên ngoài. Giang Khương cẩn thận bọc ba cây Lão sơn sâm lại, cho vào gùi. Thấy trời không còn sớm, hắn liền cười nói: - Được rồi… Chúng ta nên xuống núi thôi, nếu không không kịp về nhà trước khi trời tối đâu… - Hả? Đã đi rồi à… Tuyên Tử Nguyệt có chút lưu luyến, lần đầu tiên cô nàng cùng người khác đi hái thuốc chơi đùa ở trong núi sâu rừng già, thật có chút không nỡ đi. - Đúng vậy… Đi thôi, lát nữa chúng ta còn có trò vui đấy… Nhìn dáng vẻ bĩu môi, không nỡ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng cười, vội an ủi. - Còn có trò vui sao? Nghe được câu này, Tuyên Tử Nguyệt lại hoan hô như trẻ con. Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng vui vẻ cười, vẫy vẫy tay với cô nàng, sau đó theo đường cũ quay về. Tuyên Tử Nguyệt vội đuổi theo phía sau Giang Khương, sợ bỏ lỡ thứ gì vui. Nhưng hai người đi rất lâu, sắp xuống núi rồi mà bước chân Giang Khương vẫn không ngừng lại, lúc này Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi bất mãn hỏi: - Giang Khương… Không phải anh lừa tôi đấy chứ, sắp xuống núi rồi… - Gấp gì chứ… Ở ngay phía trước rồi… Nghe thấy giọng nói bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười vẫy vẫy tay. - Oh… Ở ngay phía trước sao? Tuyên Tử Nguyệt lấy lại tinh thần, vội chạy theo. Lúc này đôi mắt Giang Khương quét xung quanh, mũi cũng nhẹ nhàng ngửi ngửi, hít mấy hơi, rất nhanh liền ngửi thấy một mùi cổ quái thoang thoảng. - Đúng rồi, chắc ở gần đây… Giang Khương khẽ cười, sau đó dựng thẳng ngón tay để bên môi với Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau, ý bảo cô nàng yên lặng. Thấy động tác này của Giang Khương, hai tròng mắt Tuyên Tử Nguyệt lập tức trợn tròn, sau đó trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, vội rón rén bước qua. Giang Khương cẩn thận đi về phía sườn núi bên cạnh, sau đó vạch cỏ tranh ở trước mặt ra, thấy cách đó không xa quả nhiên có một con gà rừng đang nhảy tới nhảy lui kiếm ăn trong bụi cỏ. Sau khi quay đầu tỏ ý yên lặng với Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn ở bên cạnh, Giang Khương liền lấy từ trong gùi ra một chiếc súng trúc. Thấy Giang Khương lấy súng trúc ra, Tuyên Tử Nguyệt sáng mắt lên. Cô nàng không biết lúc trước Giang Khương chặt mấy thanh trúc này để làm gì, hóa ra là có ý định này. Tuyên Tử Nguyệt lập tức không lên tiếng, nhìn Giang Khương đánh con gà rừng bằng chiếc súng trúc này như thế nào. Trước kia không phải cô nàng chưa từng đi săn nhưng lúc đó mang súng săn lên núi, chưa từng dùng súng trúc như thế này. Bây giờ cô nàng có chút hoài nghi không biết súng trúc này có bắt được con gà rừng kia không nữa. Lúc này Giang Khương lén lút lại gần hai bước nữa, còn gà rừng kia cũng rất cảnh giác, vừa tìm thức ăn vừa nhìn bốn phía, như đang nghe tiếng gì vậy. Lúc này Giang Khương cũng không dám chần chừ, mắt thấy khoảng cách cũng không còn xa liền dừng bước chân, khẽ hít vào một hơi, chậm rãi vung tay, sau đó ném về phía con gà rừng. “Phập” một tiếng khẽ vang lên, hai người đã thấy con gà rừng kia ngã xuống đất, bị súng trúc của Giang Khương găm dưới đất. - Ôi… trúng rồi trúng rồi… Tuyên Tử Nguyệt như trẻ con vọt qua, giơ tay rút chiếc súng trúc kia ra, nhìn con gà rừng bị ghim ở bên trên, còn đang không ngừng run run cười ha ha. Giang Khương cười đi đến, sau đó lấy con gà rừng kia xuống, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt nói: - Đi… Chúng ta đi tìm thêm, bắt hai con nữa là hôm nay được thêm đồ ăn rồi… - Ôi… được được được… Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đã ngứa ngáy lắm rồi, vội đi theo phía sau Giang Khương, tiếp tục đi xuống phía bên dưới. Giang Khương nhìn xung quanh, cũng thỉnh thoảng nhăn mũi ngửi không khí… Mũi hắn bây giờ rất thính, hơi thở của động vật ở trong núi này chỉ cần không quá xa thì hắn đều ngửi được. Mặc dù không thể định vị nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở núi rừng, mùi này là mùi gà rừng hay thỏ hoang thì hắn đều phân biệt rõ được. Mặc dù có lẽ không lợi hại được như mũi chó săn nhưng Giang Khương tin vào năng lực của mũi mình, cũng tuyệt đối mạnh gấp nhiều lần người khác. - Xuỵt… Sau khi nhìn xung quanh nơi này, đột nhiên mắt Giang Khương sáng lên, sau đó tạo thủ thế với Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau. Thấy Giang Khương lại có phát hiện, tinh thần của Tuyên Tử Nguyệt cũng trở nên phấn chấn, sau đó vội cẩn thận bước tới. - Nhìn… chỗ kia… Giang Khương chỉ vào một bãi cỏ nhỏ phía trước, mỉm cười nói. - Chỗ nào? Tuyên Tử Nguyệt vội lại gần, dán sát bên tai Giang Khương, thuận theo tầm mắt và ngón tay Giang Khương nhìn qua. - Ở đây… cô thấy chưa… Thấy Tuyên Tử Nguyệt chưa nhìn thấy, Giang Khương cũng có chút sốt ruột, cũng vội tiến sát hơn, chỉ tay nói. - Oh… Tôi thấy rồi thấy rồi… Nhìn một đôi tai nhọn nhọn đang lúc ẩn lúc hiện trong bụi cỏ phía trước, Tuyên Tử Nguyệt vội hưng phấn mà quay đầu nói. Nhưng ai ngờ Giang Khương vừa tiến lại gần một chút, cô nàng quay đầu lại vừa lúc dán môi vào mặt Giang Khương. Cảm giác ấm nóng như giật điện đánh đến, hai người đều sửng sốt một lát rồi cứng đờ người… Tuyên Tử Nguyệt lập tức mặt đỏ bừng, kinh hoàng quay đầu đi, lúc này Giang Khương cũng cười ngây ngốc đứng đó, ôm má cười khan. - Á… Mau mau… Sắp chạy rồi, chạy rồi… Thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vội nói. Nghe thấy câu này của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cũng lập tức lấy lại thần trí, vội nhìn qua. Tuyên Tử Nguyệt thấy đôi tai nhọn nhọn đó vẫn lắc lư tại chỗ, không hề chạy đi. Có điều cô nàng khẽ cắn môi, biết Giang Khương sợ mình xấu hổ nên thẹn thùng lườm Giang Khương một cái, giơ tay ra dịu dàng nói: - Nào… đưa tôi súng trúc, tôi thử xem… - Được… Vậy xem tài bắn súng của Tuyên đại chủ tịch… Giang Khương cười giơ tay lấy một cây súng trúc từ trong gùi ra đưa cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cũng tự lấy một cây cầm trong tay, cười nói: - Cô cẩn thận chút, thứ này nếu chưa từng dùng thì chưa chắc đã chuẩn lắm… Tôi làm người dự phòng cho cô… - Được… Tuyên Tử Nguyệt nhận lấy cây súng trúc, lúc này khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng, không biết là do hưng phấn hay do vừa nãy xấu hổ. Cô nàng cầm súng trúc, sau khi ước lượng sức nặng liền chậm rãi giơ lên, nhắm về phía con thỏ hoang kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio