Bác sĩ già họ Hồ vội vàng lấy băng vải trói chặt bắp đùi người thanh niên kia lại, đồng thời dặn bác sĩ trẻ dùng một miếng vải gạc dầy đè lên vết thương. Nhưng miệng vết thương kia vẫn có máu chảy ra cuồn cuộn không ngừng. Miếng vải gạc dầy trong tay người bác sĩ trẻ kia chỉ trong chốc lát đã bị thấm đẫm máu tươi rồi. - Sao cái tên Lý Chí Viễn này còn chưa trở về! Sắc mặt bác sĩ Hồ tái mét nhìn về phía cửa, còn chưa thấy bóng người mình muốn thấy, trong lòng không nén nổi nóng như lửa đốt, mắng thầm. Rõ ràng học sinh này đã bị thương ở động mạch, dùng băng vải buộc cũng không buộc nổi, chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Nếu cứ để xuất huyết tiếp như thế này thì chỉ sợ không tới hai phút nữa, học sinh này sẽ sốc, hơn nữa còn mất mạng ngay thôi. - Trương Nhạc, đổi vải gạc dày hơn, đè mạnh hơn đi... Thầy thuốc già họ Hồ nhìn miệng vết thương kia, lại thấy bác sĩ trẻ chỉ biết ấn tấm vải gạc, tay chân như thừa thãi, không nén nổi tức giận, mắng to. - Á.... Vâng... Bác sĩ trẻ kia như người mới học nghề, vội vã nhận lấy một tấm vải gạc dầy hơn, ấn mạnh xuống. Đột nhiên, lúc này có giọng nói truyền tới: - Nào... Đưa tôi! - Bác sĩ Lý? Nghe thấy giọng nói này, bác sĩ trẻ kia thầm vui mừng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy phía trước lại là một thanh niên mình không quen. Đang ngây ra, gã phát hiện miếng gạc trên tay mình đã bị đối phương đưa tay lấy mất, sau đó bị đối phương thuận tay đẩy ra một bên. Lúc này bác sĩ già họ Hồ đang toát mồ hôi hột buộc chặt băng vải, nhưng ông lại phát hiện ra dù mình có cố gắng buộc thế nào, miệng vết thương vẫn chảy máu không ngừng. Đúng lúc ông đã cảm thấy bất đắc dĩ, một bàn tay đã đặt lên đùi bệnh nhân, năm ngón tay vươn ra túm lấy bắp đùi. Mà ngón cái lại ấn mạnh lên một vị trí trên bắp đùi. Nhìn cánh tay trắng trẻo xa lạ kia, vươn ra giống như những ngón tay dài của Thượng Đế, đè xuống ổn định ở nơi đó. Mà miệng vết thương vừa rồi còn không ngừng chảy máu, trong nháy mắt đã chậm hẳn lại, sau đó từ từng ngừng chảy, chỉ còn có máu ứ thấm vào băng gạc, bác sĩ già họ Hồ thở phào một hơi, sau đó lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn vào chủ nhân của bàn tay kia. Chẳng qua khi ông nhìn thấy nét mặt trẻ trung nọ, ông không khỏi sửng sốt. - Ông Hồ.... Chào ông, cháu là Giang Khương... Hôm qua ông nội đã gọi điện cho ông! Giang Khương mỉm cười gật đầu chào hỏi bác sĩ Hồ. Bác sĩ Hồ sửng sốt, sau đó mặt lộ vẻ hiểu ra và hơi kinh ngạc, thoáng tươi cười nói: - Hóa ra cháu là Giang Khương à... Lúc này, một bác sĩ trung niên vội vã như cứu hỏa chạy vọt vào, vừa mặc áo blu vừa hô to kinh hãi: - Tình hình sao rồi? - Lý Chí Viễn... Sao giờ cậu mới trở về! Nhìn bác sĩ vừa vội vã chạy vào, bác sĩ Hồ không nén nổi tức giận. Đối mặt với sự bực tức của bác sĩ Hồ, bác sĩ Lý tái mặt, cũng không dám nói gì, chạy vội tới gần, nhìn Giang Khương đang đưa tay cầm gạc đè lên vết thương kia, lông mày nhíu lại, lại đưa tay nhận miếng gạc trong tay Giang Khương, trầm giọng nói: - Người nhà đứng sang một bên nhé... Giang Khương sửng sốt nhưng lại cười, hiểu rằng Lý Chí Viễn này cho rằng mình là người nhà bệnh nhân, nhưng cũng không lên tiếng. Thấy Giang Khương không nói gì, sắc mặt Lý Chí Viễn sầm xuống, đẩy đẩy cánh tay Giang Khương, nói: - Cậu ra ngoài trước đi... Giang Khương nhún nhún vai, sau đó cười nói: - Được, bác sĩ Lý.... Ông đến ấn vào chỗ này... Theo lời Giang Khương, lúc này bác sĩ Lý mới phát hiện ra Giang Khương đang bóp lên đùi bệnh nhân, dường như đặt đúng trên một mạch máu. - Hả? Lập tức sắc mặt bác sĩ Lý thay đổi hẳn, kêu khẽ một tiếng, vội vã cẩn thận đưa tay tới chỗ ngón tay Giang Khương, cũng giống Giang Khương, đặt ngón cái lên ấn mạnh. - Tốt lắm... Cậu đi ra ngoài trước đi... Lúc này giọng bác sĩ Lý cũng nặng nề hơn vài phần, sau đó nói với bác sĩ trẻ bên cạnh: - Bị thương ở động mạch lớn rồi, cậu Trương Nhạc mau gọi xe cấp cứu đi! - Gọi rồi... Nhưng phải một lúc nữa mới tới! Vị bác sĩ trẻ kia vội đáp. Nghe thấy xe cấp cứu sắp đến, bác sĩ Lý mới thở phào một hơi. Chỉ cần ngừng chảy máu, không khiến bệnh nhân gặp không may thì đợi xe cấp cứu tới, giao cho bệnh viện là gã cũng không sao rồi. Chẳng qua khi gã thấy Giang Khương vẫn còn chưa buông tay ra, lúc này lông mày không khỏi nhíu lại: - Cậu sang chờ một bên đi! Bác sĩ Hồ thấy Giang Khương mặc một bộ áo phông, vai còn đang đeo ba lô, cũng không phải đang mặc áo blu, lập tức nhìn Giang Khương cười nói: - Được rồi Tiểu Giang... Cháu vất vả rồi. Cháu ra ngoài ngồi trước đi! Nghe thấy bác sĩ Hồ nói vậy, lúc này Giang Khương mới nhìn vị trí bác sĩ Lý ấn ngón tay, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, sau đó cười gật đầu với bác sĩ Hồ: - Ông Hồ, vậy cháu đi ra trước... Nói xong hắn thả ngón tay ra, đi ra phía bên ngoài. Ở cửa vẫn có mấy người đang đứng chờ, lúc này thấy Giang Khương liền đều lộ vẻ cảm kích, biết rằng vừa rồi nếu không có hắn thì sợ rằng vẫn chưa cầm máu được. Trong đó có một người thanh niên nhìn chừng ba mươi tuổi, cảm kích cười nói với Giang Khương: - Cám ơn! Mà nữ sinh vốn ban đầu không coi Giang Khương vào đâu, lúc này cũng tươi cười lộ vẻ cảm ơn với Giang Khương. - Không cần khách sáo... Giang Khương cười gật gật đầu, sau đó đi sang một bên, kiếm ghế đợi ngồi xuống. Chẳng qua nhìn phòng khám trước mặt, trong mắt hắn vẫn lộ một tia lo lắng. Vị trí mà bác sĩ Lý vừa rồi ấn lên mạch máu mặc dù ở phía dưới ngón tay mình nhưng vẫn có điểm lệch, hơn nữa mạch máu này lại tương đối sâu, nếu không có kỹ thuật và sức ấn tương ứng, căn bản sẽ không ấn được. Nếu ấn không nổi, thì sợ rằng... Giang Khương còn đang lo lắng, quả nhiên trong phòng bệnh lại truyền tới tiếng kêu kinh hãi của bác sĩ Hồ: - Này... Lý Chí Viễn, sau bên này lại bắt đầu chảy máu rồi! Lại nghe thấy bên trong có tiếng động loạn xạ, sau đó sắc mặt bác sĩ Hồ phát xanh thò đầu từ bên trong ra, nhìn Giang Khương đang ngồi đối diện, vội vã nói: - Tiểu Giang... Cháu lại vào đây một chút! Giang Khương đứng dậy bước vào. Lúc này bác sĩ Lý đang dùng hai ngón tay cái ấn mạnh xuống trên mạch máu, nhưng chỗ miệng vết thương vẫn có máu chậm rãi chảy ra. Thấy Giang Khương tiến lại, vị bác sĩ Lý này đầu đầy mồ hôi, trên mặt còn lộ vẻ hơi ngượng ngùng, không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Giang Khương có vẻ cầu khẩn. Giang Khương cũng cười thầm, không nói gì mà chỉ đi tới, đưa tay ấn nhẹ phía trên ngón tay bác sĩ Lý một cái, sau đó liền thấy miệng vết thương vốn có máu chảy ra không ngừng giờ nhanh chóng chậm lại rồi ngừng hẳn. Thấy máu lại ngừng chảy, lúc này mọi người mới đồng thời thở phào một hơi. Bác sĩ Lý đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc này nhìn Giang Khương, sắc mặt hơi phức tạp, hạ giọng nói: - Cám ơn! Giang Khương cười cười, vẫn không nói gì, chỉ nói với y tá bên cạnh: - Bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, mau chuẩn bị dịch truyền... Y tá kia ngẩng đầu nhìn bác sĩ Hồ, sau đó vội vã gật đầu, lấy thuốc trong tủ cấp cứu ra, bắt đầu truyền dịch cho người bị thương... Chẳng qua khi cô lấy ven truyền dịch cho người bệnh, làm thế nào cũng không lấy được ven, lo tới mồ hôi đầy đầu. Bác sĩ Hồ cũng nhướn mày, hiển nhiên hiểu là bởi người bệnh mất máu nhiều quá nên mạch yếu, tất nhiên khó lấy ven. Chẳng qua y tá này đã là người có chuyên môn tốt nhất tại đây rồi, ông cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Thấy cảnh này, Giang Khương ở một bên cũng nhíu mày. Người bệnh sắp bị sốc tới nơi rồi, còn không bù dịch thì cuối cùng cũng sẽ rất nguy hiểm. Lập tức, Giang Khương không chần chừ nữa, nói với bác sĩ Lý bên cạnh: - Bác sĩ Lý, ông tới ấn một chút! Bác sĩ Lý sửng sốt, trái tim hơi hoảng hốt, sợ rằng lại không cầm máu được. Thấy bác sĩ Lý hơi do dự, Giang Khương cười cười, đưa tay kéo tay bác sĩ Lý, đặt ngón trỏ của ông lên vị trí mạch máu, sau đó nói: - Ông dùng hai ngón cái ấn mạnh! Có Giang Khương ở cạnh chỉ bảo, lần này bác sĩ Lý cũng yên tâm hơn, làm theo lời hắn, ấn hai ngón cái xuống. Sau đó, quả nhiên miệng vết thương cũng không thấy máu chảy nữa. Giang Khương rảnh tay, mỉm cười nói với y tá đầu đầy mồ hôi kia: - Nào... Để tôi! Với tình huống này, rất nhiên Giang Khương rất có kinh nghiệm. Trước kia xử lý bệnh nhân có vết thương lớn trong chiến đấu, hắn đã làm không biết bao nhiêu lần rồi. Một khi không có y tá giúp, cái gì mà truyền dịch truyền máu đều do hắn làm cả, hiển nhiên lấy ven thành thạo không cần phải nghĩ nữa. Nắm cánh tay bệnh nhân, vỗ vỗ chỗ ven trên cẳng tay người bệnh, vuốt nhẹ một chút, sau đó hắn liền châm kim vào. Nhìn Giang Khương lấy ven thành công rất nhanh chóng, y tá và bác sĩ Hồ bên cạnh đều thở phào một hơi, ai nhìn Giang Khương cũng đều lộ vẻ kinh ngạc. Có bao giờ nhìn thấy bác sĩ lấy ven còn giỏi hơn cả y tá đâu? Truyền dịch rồi, máu cũng ngừng chảy, bác sĩ Hồ mới tạm yên tâm. Hiện tại chỉ cần chờ xe cấp cứu tới thôi. Nhìn Giang Khương ngồi nghỉ một bên, bác sĩ Hồ lấy ra một bộ quần áo công tác của bệnh viện, cười nói: - Nào... Giang Khương bỏ ba lô xuống đi, mặc bộ này vào! Nhìn bộ blu mới tinh, Giang Khương thoáng sửng sốt, sau đó cười, hiểu là hiện giờ coi như mình đã được bác sĩ Hồ nhận chính thức rồi. Sau vài phút, trong sự chờ đợi của mọi người, rốt cục xe cứu thương cũng tới. Chiếc xe cấp cứu này vốn liên kết với phòng khám của đại học Đông Khương, nhưng khi bác sĩ đi theo xe cấp cứu xuống, hiểu rõ tình hình thì mặt lại lộ vẻ hơi khó xử. Vị bác sĩ này vừa nhìn tình hình xuất huyết liền biết là vị trí động mạch lớn đã bị cắt đứt, hiện tại miễn cưỡng ấn xuống để cầm máu thôi. Nếu di động, tám chín phần mười sẽ lại lập tức chảy máu. Trên xe cứu thương cũng rất khó ấn đúng vị trị, căn bản không đi được.