Tất nhiên là Giang Khương không muốn chết. Nếu hắn đã có dũng khí làm như vậy thì ít nhất có thể cam đoan mình không xảy ra vấn đề gì lớn. Nếu không phải nói nhà họ Dương đối với hắn rất không tồi, hơn nữa ông lão họ Dương cũng quan tâm rất nhiều, đồng thời hắn cũng muốn mượn thế nhà họ Dương thì hắn cũng không quyết định mạo hiểm lớn như vậy. Sức thuốc mạnh mẽ của hai cây nhân sâm núi lâu năm khiến trong lòng Giang Khương bắt đầu cảm thấy khô nóng, trống ngực đã tăng tốc lên tới 120 lần 1 phút. Tiếp tục đứng trước giường, Giang Khương liếm liếm môi, chỉ thấy nước vừa uống vào dường như đã biến mất rồi vậy. - Hai cây nhân sâm hơn trăm năm... Hiệu quả của thuốc này quả thật hơi mạnh quá. Lần sau tuyệt đối không thể như vậy nữa! Liếm liếm môi đã sắp khô nứt, Giang Khương lẩm bẩm. May mắn là ảnh hưởng đối với hắn cũng không quá lớn. Năm đó chấp hành nhiệm vụ mai phục trong sa mạc còn đau khổ hơn bây giờ nhiều. Với thể chất mạnh mẽ của hắn, cho dù tim đập trên hai trăm lần vẫn có thể kiên trì được một khoảng thời gian. Độc trên hai chân ông lão họ Dương cơ bản đã được đẩy ra. Hiện tại chỉ còn vị trí hai gối và hai bàn chân, là nơi xa nhất trong cơ thể, sức thuốc rất khó đạt tới. Loại thuốc này dù có thể tụ tập độc ở bàn chân nhưng nơi này huyệt vị và kinh mạch rất phân tán, muốn dẫn và đẩy độc tố ra thì tương đối khó khăn hơn. Cho nên vị trí hai chân mà Giang Khương muốn dẫn độc ra, ngoài bụng và ngực thì so ra khó khăn cũng chẳng kém hơn những nơi khác một chút nào. Hai tay nắm nhẹ ở mắt cá chân, Giang Khương chậm rãi truyền nội khí vào bên trong, bắt đầu dẫn độc tại vị trí cuối cùng này. Mặc dù cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thậm chỉ từng đợt ủ rũ còn truyền ra từ sâu trong tâm linh nhưng may mắn là phương diện nội khí vẫn chưa khô kiệt. Có cây nhân sâm trăm năm kia, Giang Khương cảm thấy để chống cự được tới cuối cùng của bộ phận này hẳn sẽ không có vấn đề gì. Độc tố tồn tại ở hai chân cơ bản là ít nhất, nhưng muốn đẩy sạch ra lại tương đối khó. Cho dù hiện tại dưới tác dụng của thuốc, nó đã tụ lại ở huyệt vị nhưng bởi trong quá trình đẩy độc, Giang Khương lại cần hao phí nhiều tinh lực hơn, ngưng tụ và dẫn độc tố từ châm bạc ra ngoài. Mà thời gian tác dụng của thuốc còn lại không nhiều, Giang Khương phải nhanh chóng cố hết sức ngưng tụ và đẩy độc tố từ hai chân ra trong vài phút. Bởi dạng Tiêu Mệnh Độc này chỉ cần lưu lại một chút, nó đều sẽ có thể khôi phục từ đống tro tàn. Phải hoàn toàn phá hủy đoạn tuyệt nó khỏi cơ thể mới được. - Phù phù... Hơi thở của Giang Khương càng ngày càng thô, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng đậm, sương mù trên đỉnh đầu cũng toát ra không kém gì lúc trước. Trên hai chân, tia hồng nhạt cuối cùng bị đánh tan, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra một hơi, chẳng còn để ý được, ngồi bệt xuống ghế. Bởi... Rốt cục hắn cũng vượt qua rồi. Nhưng người khác lại không biết. Dương Vân Dương chỉ bưng chén nước, từ tốn nói: - Thầy thuốc Giang, uống nước đi! - Cám ơn... Hiện tại Giang Khương chẳng còn sức lực, nói cám ơn. Mặc dù đã mệt phờ nhưng ít ra tâm tình hắn lúc này cũng không tệ lắm. Lúc này Dương Vân Dương cũng hơi lo lắng nhìn Giang Khương, chỉ sợ hắn lại đòi nhân sâm nhiều năm. Không phải là không có nhân sâm, nhưng ông không dám cho Giang Khương ăn tiếp. Bởi Dư Liên nói ăn hai cây gã sẽ chết. Mà mặc dù thầy thuốc Giang trước mắt còn chưa chết, nhưng lúc này vẻ mặt đỏ bừng, hoàn toàn không giống vẻ tái nhợt lúc đầu, giống như một con tôm luộc vậy, rõ ràng là bị sức thuốc bốc lên. Chẳng qua may mắn là Giang Khương không đòi sâm nữa, chỉ thoáng nghỉ ngơi một chút, sau đó mặt đỏ như máu, đi về hướng giường. Trong vẻ mặt lo lắng của Dương Vân Dương, Giang Khương bắt đầu vô cùng cẩn thận rút từng cây châm bạc ra, sau đó hơ qua lửa một chút, nhìn trên cây châm vốn trắng bạc có thêm một tầng màu xám lờ mờ, lúc này mới hài lòng gật đầu. - Tốt rồi sao? Đã được chưa? Chờ đợi hồi lâu, trong lòng lo lắng, rốt cục cũng chờ tới Giang Khương nhổ châm ra, Dương Vân Dương tiếp cận tới, hỏi thăm vô cùng cẩn thận. Giang Khương hơi mệt mỏi gật đầu, trên mặt lộ ý cười miễn cưỡng, nói: - Hôm nay đã hoàn thành rồi. Ngày mai và ngày mốt tiếp tục làm hai lần, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ khỏi hẳn... Nghe thấy Giang Khương xác nhận như vậy, lúc này Dương Vân Dương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt rốt cục cũng lộ một tia vui mừng. - Đợi một lúc, lại tìm một thợ bạc, không được mở ra... Nung chảy luôn là được... Thả tất cả châm bạc vào ống châm, đóng lại cẩn thận rồi, Giang Khương đưa ống châm trong tay cho Dương Vân Dương, sau đó gật đầu nói: - Xin lỗi... Tôi muốn đi ngủ một hồi. Không cần lo lắng, mời đừng tùy tiện động vào tôi! Chờ Dương Vân Dương nhận ống châm xong, đang vui vẻ được bố trí phòng cho Giang Khương, lại thấy đột nhiên Giang Khương ngã thẳng về phía sau một cái, rơi phịch một cái xuống thảm. Giang Khương ngã xuống khiến mọi người trong phòng đều kinh hãi. Dư Liên một bên bước tới, đi lên đưa tay bắt mạch cho Giang Khương, hơi nhíu mày, sau đó nhìn về phía Dương Vân Dương, nói: - Chủ nhiệm Dương, ông biết sư môn của thầy thuốc Giang không? Lúc này vẻ mặt Dương Vân Dương lo lắng, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Giang Khương hai mắt nhắm chặt, áy náy lắc đầu nói: - Không biết... - Không biết... Như vậy thì phiền toái rồi. Hiện tại hẳn là tinh thần của hắn tương đối suy yếu, nhưng sức thuốc của sâm già trong người vẫn còn, không ai giúp hắn đẩy thông... Rất dễ xảy ra vấn đề! Lúc này Dư Liên cũng nhíu mày nhăn mặt, trầm giọng nói. - Vậy thì phải làm sao bây giờ? Anh cũng không thể sao? Dương Vân Dương kinh hãi hỏi. Dư Liên lắc đầu, nói: - Không thể... Trừ phi là đồng môn của hắn, biết đường vận khí của hắn, nếu không thì không ai giúp nổi hắn... Nghe Dư Liên nói như vậy, sắc mặt Dương Vân Dương trong nháy mắt liền âm trầm hẳn, đang định nói thì lại thấy đột nhiên Dư Liên kêu lên kinh ngạc. - Sao rồi? Nhìn Dư Liên đang nhìn Giang Khương, trên mặt lại như có một tia vừa vui vừa kinh ngạc, quái dị, Dương Vân Dương sửng sốt rồi hỏi. Dư Liên thoáng chần chừ một chút, rốt cục ngẩng đầu nhìn Dương Vân Dương, nói: - Vừa rồi có phải thầy thuốc Giang nói là hắn cần ngủ một hồi, không cần lo lắng? - Ấy... Hình như thế! Dương Vân Dương nhớ lại một chút, sau đó gật đầu nói. - Ừ... Thế đúng rồi. Để hắn ngủ thôi... Dưới ngọn đèn mờ mịt, Giang Khương nằm lẳng lặng trên thảm, bên cạnh chỉ có một người lẳng lặng chờ đợi, quan sát động tĩnh của hắn. Chẳng qua quan sát một hồi, phát hiện Giang Khương cũng không có gì bất thường, người nọ liền không chú ý thêm nữa, chỉ ngẫu nhiên liếc về phía hắn một cái. Mà lúc này, phía dưới quần áo của Giang Khương, hình xăm đỏ nhạt trên vai trái của hắn càng không ngừng lóe sáng. Phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí trong cơ thể Giang Khương lúc này không ngừng vận chuyển chậm rãi, hấp thu dược lực còn sót lại của sâm già vào nội khí trong cơ thể. Mà Giang Khương lại khó có một đêm không mơ ngủ, giống như toàn bộ tinh thần lực đều đã bị tiêu hao hoàn toàn vậy... - Cơ thể sắp tỉnh lại... Ngừng hấp thu năng lượng. Trước mắt năng lượng tích lũy của đuôi thứ tư đạt 10%... Cùng với tin tức này hiện lên trong đầu, Giang Khương mơ mơ màng màng mở mắt ra, chứng kiến khuôn mặt già nua đang mỉm cười, sau đó quay đầu bốn phía, thấy nắng sớm ngoài cửa sổ. Lúc này Giang Khương mới nhớ ra chuyện đêm qua. - Thầy thuốc Giang vất vả quá... Giang Khương tắm rửa thay quần áo xong, được ông lão họ Dương nắm chặt tay, lắc lắc vài cái. Điều này khiến Giang Khương cảm thấy hơi không quen. Lão đồng chí như ông lại nắm tay người ta làm gì chứ? May mà ông lão họ Dương này vẫn có phong cách lãnh đạo nghiêm khắc, cuối cùng cũng buông tay Giang Khương ra, nói một loạt những lời vừa thân thiết vừa khiến người ta cảm động, khiến trong lòng hắn nghe mà cảm thấy ấm áp, cảm thấy hai ngày nay khổ cực thể, giải độc cho vị lão đồng chí này như vậy cũng đáng giá. Có thuốc chế từ Mộc Long Căn, hơn nữa công đoạn đẩy độc lần thứ nhất phiền toái nhất đã hoàn thành, việc hai lần đẩy dư độc còn lại cũng hoàn thành rất thuận lợi. Giang Khương rút cây châm bạc cuối cùng trên người ông lão họ Dương ra, vẻ uể oải trên mặt cũng không quá đậm, lúc này giao ống châm cho Dương Vân Dương như trước, để ông tiêu hủy đi mới cười với Dương Vân Dương: - Trưởng bạn, độc của Dương lão đã được tẩy sạch rồi... Kế tiếp sẽ không có vấn đề gì nữa. Ngày mai tôi định quay về Vân Giang! - Trở về Vân Giang? Thầy thuốc Giang, mấy ngày nay cậu khổ cực như vậy, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy về! Dương Vân Dương cười khuyên nhủ: - Hơn nữa ngày mai cha tôi tỉnh lại, nhất định còn muốn tự mình cảm tạ cậu. Nếu cậu cứ đi như vậy, đến lúc đó tôi cũng không biết phải bàn giao với cha tôi thế nào! Nhìn vẻ mặt chăm chú của Dương Vân Dương, Giang Khương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý. Về Vân Giang chậm hai ngày cũng không sao. Mình cũng nên từ biệt Phan Hiểu Hiểu. Lần trước đột nhiên bay từ Yên Kinh về Sở Nam, hắn cũng chưa từng gọi báo Phan Hiểu Hiểu, bị Phan Hiểu Hiểu gọi điện đến mắng cho một trận xối xả rồi. Lần này sau khi quay về Vân Giang liền chạy tới Vân Tỉnh và Xuyên Tỉnh, đi thăm xem tình huống nhà mấy đồng đội, không biết bao giờ mới về Yên Kinh. Hay là ngày mai đi tạm biệt cô ấy thì tốt hơn. Thấy Giang Khương đồng ý rồi, lúc này Dương Vân Dương cũng vui vẻ, cười gật đầu nói: - Tốt, vậy là tốt rồi... Đi ra từ phòng đọc của ông lão họ Dương, Giang Khương lại gặp ngay lão Cố. Mấy ngày nay lão Cố hoàn thành nhiệm vụ về Yên Kinh xong, Giang Khương cũng chưa gặp mặt lần nào. Lần này gặp lão Cố, tâm tình hắn cũng rất tốt, kêu lên: - Lão Cố, mấy ngày nay ông đi đâu thế? Nếu ông không lộ diện là tôi phải về Vân Giang rồi đấy? - Ha ha... Thầy thuốc Giang, mấy ngày nay có việc bên ngoài, cũng không phải xong xuôi mọi việc là tôi liền vội vàng về ngay hay sao! Nhìn Giang Khương, lúc này lão Cố cũng lộ vẻ vui mừng, đưa tay bắt tay Giang Khương, nói: - Đi một chút... Hôm nay không có việc gì rồi, đi uống rượu... - Được... Đi, uống rượu! Việc đã xong xuôi, hiển nhiên Giang Khương cũng yên tâm rồi. Mấy ngày ở Sở Nam, lão Cố đều phải nhịn uống. Mà Giang Khương cũng không thể uống thoải mái với lão Cố một hồi. Lần này lão Cố bố trí, hiển nhiên Giang Khương cũng không từ chối. Đêm nay uống rượu cực kỳ vui vẻ. Tửu lượng của lão Cố cũng không tồi, hai người ăn mấy món, mỗi người uống tới một cân Mao Đài, sau đó mới tận hứng trở về. Đêm đó Giang Khương cũng ngủ rất thoải mái. Cuối cùng chuyện bên phía Yên Kinh cũng xong rồi, nhà họ Dương cũng nợ hắn một món nợ ân tình lớn. Cho dù phần ân tình này sau này không cần đến nhưng cũng khiến Giang Khương vẫn luôn có cảm giác đi trên sợi chỉ giờ yên tâm hơn. Ban đêm Giang Khương ngủ rất sâu, rất sâu... Không biết ở ngoài ngàn dặm có một trận tai họa đang đột nhiên giáng xuống. Cũng bởi Giang Khương vừa đẩy độc, ông lão họ Dương đang ngủ say thì bốn giờ sáng đã bị đánh thức khẩn cấp, sau đó mặc xong quần áo, ngồi lên xe, nhanh chóng chạy tới phòng họp tham dự hội nghị khẩn cấp. Phòng họp vốn đã tắt đèn giờ lại sáng rực. Một số nhân viên công tác cũng đang vội vàng đi lại nhanh chóng trong phòng họp. Trong gian thông tin, tiếng điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên. Từng phần văn kiện và từng dòng tin nhanh chóng được sửa sang, đưa vào hồ sơ, sau đó gửi tới phòng hội nghị. Mặt ông lão họ Dương nghiêm nghị đi vào phòng hội nghị, liền thấy sáu thành viên còn lại của tổ bảy người tối cao đang ngồi từ lâu. Một không khí nghiêm trong lan tràn cả gian phòng. - Tốt rồi, lão Dương tới rồi... Chúng ta bắt đầu đi... Một ông lão ngồi ở vị trí đầu tiên chậm rãi gật đầu. - Chuyện gì mà lại khẩn cấp như vậy? Bị gọi tới phòng họp gấp, lúc này ông lão họ Dương nhận tập văn kiện do thư ký chuyển tới, rốt cục không nhịn được hỏi. - Huyện Lỗ Sơn giữa Xuyên Tỉnh và Tàng Tỉnh phát sinh động đất 8,3 độ... Lần này có thể dân cư sẽ tử vong rất nghiêm trọng, tổn thất có thể sẽ rất lớn... Ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa vừa mở văn kiện, vừa trầm giọng đáp. - Cái gì...8,3 độ... Sắc mặt ông lão họ Dương trắng bệch. Chuyện này làm ông chợt nhớ tới trận động đất mười mấy năm trước ở Đường Sơn... Năm đó động đất còn chưa tới 8 độ nhưng nhân số thiệt mạng đã vượt quá hai mươi vạn... Lúc ấy ông lão họ Dương thân ở hiện trường, chứng kiến thảm trạng ở nơi đó, dù nổi tiếng là cương nghị cũng không nén nổi chảy vô số nước mắt.