- Thầy thuốc Giang, chào anh, tôi là phóng viên của đài truyền hình quốc gia, muốn phỏng vấn anh một chút. Nụ cười trên mặt nữ phóng viên rất sáng lạn, cũng rất tự tin, sau khi nói xong liền hắng giọng chuẩn bị hỏi. Có điều một câu nói của Giang Khương đã khiến vẻ mặt tươi cười của cô ta trong nháy mắt cứng lại. - Xin lỗi tôi không nhận phỏng vấn. Bỏ lại một câu này xong Giang Khương liền kéo tay Tiểu Bảo đi vào trong Viện y tế. Nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi, không hề nể mặt mình chút nào, lúc này sắc mặt nữ phóng viên đặc sắc y như kính vạn hoa. Trong lòng cô ta rất muốn phát điên, thậm chí cô ta còn muốn đứng trên phố, tìm một cái loa kêu to với tất cả mọi người: “Tôi thật sự là phóng viên của đài truyền hình quốc gia”. - Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì vậy. Nữ phóng viên vô lực sờ tràn mình, bỗng cảm thấy rất thất bại. Vừa nãy khi cô ta đi phỏng vấn Viện y tế như nơi nhặt rác này, ngoài tên thầy thuốc Đào quê một cục nhận phỏng vấn ngắn gọn, sau đó liền vội vàng nói còn có việc rồi chạy vào trong cái lều vải thối, tiếp đó hai thầy thuốc từ thành phố lớn đến chi viện cũng không nể mặt, nữ thầy thuốc đó rất khách sáo từ chối phỏng vấn. Thế thì cũng thôi đi, nhân vật chính trong mắt cô ta lại còn dã man hơn, trực tiếp ném lại một câu rồi quay đầu đi luôn. - Đáng chết, nhất định phải phỏng vấn được, nếu không thì ra thể thống gì chứ? Nhìn bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ, nữ phóng viên tức giận nói. Dù sao thì cô ta vẫn còn ở đây một hai ngày, cô ta không tin không phỏng vấn nổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, mặc dù không phỏng vấn được nhân vật chính nhưng bài đưa tin cần làm thì vẫn phải làm. Đặc biệt là thời điểm nóng này, bài đưa tin này nhất định phải làm, có hình tượng như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ thu hút được rất nhiều ánh mắt, tiền của đài truyền hình cũng nhất định sẽ đổ về phía cô ta. Nghĩ đến đây, nữ phóng viên lại tự tin hơn nhiều. Cô ta chỉnh lại quần áo, đứng trước Viện y tế, để máy quay nhắm thẳng vào mình rồi lại bắt đầu: “Các vị khán giả, hiện tại chúng ta đang đứng trước Viện y tế của xã Tề La, Lỗ Sơn. Nói ra thì có thể mọi người sẽ có chút không thể tin, ở trong chiếc lều vải đơn sơ trước mặt này, chỉ dựa vào một chút thiết bị cũ nát còn lại của Viện y tế, vị thầy thuốc Giang này đã hoàn thành một loạt phẫu thuật hàng đầu như cắt chân, cắt lá lách, lồng ghép ruột, cứu được vô số người dân. Đồng thời anh ấy còn đích thân dẫn người đào ra được mười mấy người dân còn sống trong đống đổ nát!” “Những người dân ở đây đều vụng trộm gọi anh ấy là “cứu tinh của Tề La”, ngày đầu tiên khi xảy ra thiên tai anh ấy đã nhảy dù đến đây, mang lại hy vọng và ánh rạng đông cho người dân đang trong cảnh tuyệt vọng, cũng giúp cả xã gần như bị hủy hoại hoàn toàn này khôi phục sức sống chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Nghe nói anh ấy đã cùng nhảy dù với mười anh hùng nhảy dù của Lỗ Sơn.” Sau khi giao Tiểu Bảo cho một thím trông giúp, Giang Khương liếc nhìn phóng viên đang đứng ở cửa Viện y tế không kiêng nể đưa tin, có chút đau đầu. Hắn không muốn lên TV chút nào, hắn chỉ muốn lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, phất phất tay áo, ngoài Tiểu Bảo ra không mang theo bất cứ cái gì. Nhưng người phóng viên không có mắt trước mặt này bị đứt dây thần kinh nào không biết, đã bảo không nhận phỏng vấn rồi còn nói vớ vẩn. Bà nó. Có điều hắn cũng không làm gì được đối phương, người ta là người của đài truyền hình quốc gia, hắn làm được gì chứ? Chẳng lẽ tiến lên mê hoặc người ta? Giang Khương gãi gãi đầu, mê hoặc của hắn mới đạt cấp 1, cho dù có tác dụng thì cũng chỉ là nhất thời, cùng lắm thì được hơn chục phút là hết hiệu lực. Hơn nữa lại đối mặt với một người cuồng nhiệt như vậy, hắn chẳng có chút chắc chắn nào. Suy nghĩ một chút, Giang Khương vẫn quyết định mặc kệ cô ta, dù sao thì hắn cứ không nhận phỏng vấn là được. Mặc dù không có đội y tế đến chi viện nhưng có hai vị thầy thuốc siêu cấp ở bên kia, cộng thêm Giang Khương và thầy thuốc Đào nên không bận chút nào. Hàng ngày có lẽ lúc bận nhất là sáng sớm truyền nước cho hơn trăm người bệnh. Lúc này, Giang Khương và thầy thuốc Đào phải phối thuốc, phải tiêm, phải mất ít nhất hai, ba tiếng mới hoàn thành được. Có điều mấy ngày nay sau khi đã quen rồi, hiệu suất của hai người đều được nâng cao hơn nhiều, ngay cả thầy thuốc Đào bây giờ kỹ thuật tiêm cũng dày công tôi luyện, dù không bằng mấy y tá làm việc ở bệnh viện mấy chục năm nhưng ít nhất thì y tá chục năm bình thường cũng không dám tùy tiện so với thầy thuốc Đào. Điều này khiến Giang Khương tương đối hài lòng, quả nhiên kinh nghiệm đều được tích lũy trong khi luyện tập. Bây giờ thầy thuốc Đào có thể một mình làm nhiều chức thầy thuốc, y tá, người phát thuốc, hơn nữa đều vô cùng ưu tú. Như vậy dù hắn có đi thì cũng yên tâm đi. Ở Bắc Kinh cách đó ngàn dặm, lúc này Dương Vân Dương đang chú ý tình hình trong TV. Mấy ngày trước ông ta nhận được tin Giang Khương sau khi nhảy dù không hề có tin tức đang ở xã Tề La, huyện Lỗ Sơn nên ông ta từ căng thẳng chuyển sang thở phào nhẹ nhõm. Vừa nhận được tin tức nói đường đã được thông đến xã Tề La, Dương Vân Dương đã thấy tò mò về chuyện này, không biết tại sao khi đó Giang Khương lại từ chối rời đi. Nghe tài ăn nói của phóng viên trong TV, miêu tả sinh động về Giang Khương, đồng thời còn bày tỏ đồng chí này một lòng vì dân, thậm chí còn sợ chậm trễ việc điều trị cho người bệnh nên không có cả thời gian nhận phỏng vấn, Dương Vân Dương ngồi đó không nhịn được lắc đầu cười ha ha. Người này giống tính của ông ta. Mà lúc nào Dương lão gia tử cũng nhận được một báo cáo về Giang Khương, nhìn những tư liệu ở bên trên, Dương lão gia tử khẽ cười cười, cảm thán một tiếng: “Quả nhiên không đoán sai, là một người trọng tình cảm, xem ra mình không cần lo lắng gì nữa rồi!” - Dương Lão, bên phía đài truyền hình có cần… Người đưa báo cáo đến cẩn thận hỏi. Dương lão gia tử thoáng chần chừ một lát, sau đó cười nói: - Bỏ đi, không sao, bây giờ đang lúc quốc gia nhiều khó khăn, có chút hơi thở như vậy cũng có thể vực lại lòng dân. - Vâng. Nghe Dương lão gia tử nói vậy, người kia đáp lại một tiếng rồi cẩn thận lui ra ngoài. Tại một văn phòng khác cách văn phòng Dương lão gia tử không xa, Vu tổng đang xử lý một số văn kiện liên quan đến khu động đất. Lúc này thư ký khẽ bước vào, đưa một phần văn kiện đến nói: - Lão tổng, bên dưới có đưa đến một phần báo cáo về vị thầy thuốc Giang lần trước. - Ồ. Vu tổng ngẩng đầu, giơ tay vuốt vuốt mi tâm có chút mệt mỏi, bỗng bật cười. Ông ta nhớ đến người trẻ tuổi đi máy bay đó, lập tức cười cầm văn kiện xem. Sau khi xem xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói: - Lão Dương này có chút thú vị. Lúc này thư ký lẳng lặng đứng bên cạnh, đợi ý kiến của lão tổng. - Người trẻ tuổi này không tệ, là một điểm sáng rất lớn trong công tác cứu nạn sau trận động đất này của chúng ta, bảo người bên dưới chú ý nhiều hơn. Vu Tổng khẽ nói câu này xong liền tiện tay đặt báo cáo sang một bên. Thư ký đứng bên cạnh gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng, rất nhanh câu nói này liền được truyền cho bên dưới bằng con đường chính thức nào đó. Đương nhiên lúc này Giang Khương không hề biết chuyện gì, có điều buổi chiều vốn tưởng nhàn rỗi một chút lại dần dần trở nên bận rộn. Vì có lượng lớn cứu viện tiến vào triển khai công tác dọn dẹp đống đổ nát và cứu viện nên một số quân binh cảnh sát thỉnh thoảng cũng bị thương. Do tài nguyên y tế của bên này nhìn có vẻ tương đối đầy đủ nên chi viện y tế khác tạm thời chưa đến, vậy nên những quân binh cảnh sát này cũng đến đây tiến hành điều trị đơn giản. Hai thầy thuốc siêu cấp khinh thường không thèm điều trị kiểu này nên đành giao cho Giang Khương và thầy thuốc Đào làm. Đối với quân nhân, dù là quân nhân chính thức hay quân binh cảnh sát, Giang Khương đều rất có tình cảm, vậy nên sau khi bên đó mặc kệ, Giang Khương rất nhiệt tình nhận lấy, hơn nữa còn bận mà vui. Có điều khi Giang Khương đang làm sạch vết thương phần tay cho một quân binh cảnh sát thì bên cạnh lại có thêm hai con ruồi. Giang Khương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc máy quay đang nhắm chuẩn vào hắn và vị quân binh kia, dường như đang quay lại cảnh này khiến Giang Khương rất tức giận. Có điều người ta cũng không làm phiền hắn nên hắn đành nhịn. Sau khi quay hai người xong, người kia không hề có ý đến phỏng vấn hắn nên Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không hắn thật sự sẽ không nhịn được phát cáu. Đương nhiên, dù Giang Khương có đồng ý hay không thì nữ phóng viên kia vẫn đứng ở nơi tương đối xa, lúc này lại bắt đầu đưa tin: “Hiện tại dường như thầy thuốc Giang của chúng ta càng thêm bận rộn, các quân binh cảnh sát bày tỏ thầy thuốc Giang rất nhiệt tình và có trách nhiệm, rất cẩn thận xử lý vết thương cho bọn họ”. Hơn nữa cùng với lời đưa tin, máy quay thỉnh thoảng lại quét về phía Giang Khương. “Còn cậu bạn nhỏ đang chơi bóng này, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu bé, có thể mọi người không biết cậu bé là một cô nhi, cả nhà đều gặp nạn trong trận thiên tai này. Mà cậu bé cũng là người đầu tiên thầy thuốc Giang tận tay cứu ra khỏi đống đổ nát, để an ủi tâm hồn cậu bé còn nhỏ, thầy thuốc Giang đã trở thành cha của cậu bé. Theo lời của một vị trưởng giả ở đây, thầy thuốc Giang đã quyết định thu nhận nuôi dưỡng đứa trẻ này, nhìn đứa trẻ bây giờ đang vui vẻ chơi đùa, tôi nghĩ sự tồn tại của thầy thuốc Giang đã thuận lợi xóa đi sự thương tổn trong tâm hồn nhỏ bé của đứa trẻ này.” Nói đến đây, nữ phóng viên mỉm cười đi về phía Tiểu Bảo, sau đó ngồi xổm xuống nói với Tiểu Bảo: - Người bạn nhỏ, cô hỏi cháu mấy câu hỏi được không? Tiểu Bảo ôm bóng, tò mò nhìn người trước mặt, sau khi xác nhận hình như đối phương không phải người xấu bèn gật gật đầu, nói: - Được ạ! - Người bạn nhỏ, người mặc quần áo màu trắng ở bên kia là ai vậy? Nữ phóng viên chỉ vào Giang Khương đang làm sạch vết thương cho người bệnh hỏi. - Cha, cha cháu ạ. Tiểu Bảo ôm bóng, kiêu ngạo nói. - Cha cháu có tốt với cháu không? - Tốt lắm ạ. Tối nào cha cũng ôm cháu ngủ, cùng cháu ăn cơm, còn cùng cháu chơi bóng. Tiểu Bảo kiêu ngạo nhìn người cô xa lạ trước mặt này khoe khoang: - Cha cháu bảo sau này cháu sẽ có rất nhiều đồ chơi, còn được đi học ở trường rất đẹp, rất thú vị. Tương lai cháu nhất định sẽ trở thành thầy thuốc tốt như cha cháu!