Tuyên Tử Nguyệt nằm trong mương nước, gương mặt lo lắng nhìn bầu trời âm u, không biết khi nào bàn tay của cô đã nắm chặt, thậm chí đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch. Mặc dù kinh nghiệm đánh nhau của cô cũng không ít, nhưng cô không phải là quân nhân, thậm chí chưa từng dùng qua súng. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt biết rất rõ, trong tình huống như vậy, Giang Khương tay không tấc sắt muốn tấn công gã sát thủ bắn tỉa cách đó vài trăm thước là chuyện khó đến cỡ nào. Tim của cô như co thắt lại, cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc. - Được rồi, đi thôi. Đứng bên trên, Giang Khương hướng xuống phía dưới mương nước mà kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt từ mương nước leo lên. Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận nhìn Giang Khương vài lần, xác nhận trên người Giang Khương không có thương tích, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Nhìn cây súng trong tay Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt lại nhìn sang ngọn núi nhỏ bên kia, nghi hoặc nói: - Người đâu? - Chết rồi. Giang Khương mở cốp sau xe, đặt khẩu súng vào rồi gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt: - Được rồi, lên xe đi. Chúng ta đi đón Tiểu Bảo. Đột nhiên cháu nhận nhiệm vụ phải rời đi ngay lập tức, mặc dù Giang lão có chút không muốn nhưng vẫn phải tiễn ba người Giang Khương lên xe. - Lão gia tử sẽ không có việc gì chứ? Nhìn lại thân ảnh còn đang đứng vẫy tay ngoài cổng, Tuyên Tử Nguyệt có chút lo lắng. - Yên tâm đi, chỉ cần tôi không có ở đây, ông sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Giang Khương nhìn hình ảnh càng lúc càng nhỏ đằng sau, hai mắt có chút đỏ lên. Hắn chỉ muốn ở lại với lão gia tử thêm vài ngày nữa thôi, nhưng... - Bắc Cương. Hãy đợi đó, tôi rất nhanh sẽ đến. Giang Khương cắn răng, một luồng hàn ý bắt đầu lan tràn trong xe. Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như cũng cảm giác được điều gì, liền quay sang nhìn Giang Khương, sau đó không nói gì nữa. Cô đột nhiên cảm giác mình vẫn chưa hiểu hết về hắn. Trở lại Vân Giang, Giang Khương cũng không ở lại mà trực tiếp chạy thẳng đến sân bay bay đến Bắc Kinh. Trước khi chuyện này còn chưa được giải quyết, ở lại tỉnh Nam, chung quy sẽ rất nguy hiểm. Nếu đối phương đã phái sát thủ đến giết hắn, nói rõ đối phương đã nổi lên sát tâm. Chỉ có rời khỏi tỉnh Nam, làm cho đối phương không tìm được tung tích của hắn thì mới là ổn thỏa nhất. Đương nhiên, Bắc Kinh lại là một lựa chọn rất tốt. Trừ phi có chuyện thật sự quá lớn làm mọi thứ rung chuyển thì chưa có người nào dám xằng bậy ở đây, tương đương với một nơi tránh gió rất tốt cho Giang Khương. Tương tự, Tuyên Tử Nguyệt ở Bắc Kinh, người nhà của cô cũng khó mà phát hiện. Ít nhất, Giang Khương muốn chống lại Tuyên gia và Tề gia thì phải sau tết Nguyên Tiêu mới có khả năng. Mà Dương gia chính là nơi che chở cực kỳ tốt cho hắn. Mang theo một cái vali lớn, Giang Khương mới cảm nhận được tác dụng của quyền lực. Nhờ có giấy thông hành đặc biệt mà hắn được miễn kiểm tra qua cửa. Nếu không, muốn mang một vali lớn như vậy lên máy bay là không thể nào. Khi đến Bắc Kinh đã là nửa đêm. Khi bước ra khỏi cổng phi trường, Giang Khương không nhịn được mà thở hắt ra. Mặc dù không khí vẫn rét lạnh như trước, nhưng không còn nguy hiểm tập kích nữa. Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng bên cạnh Giang Khương, nhẹ nhàng dùng một cái khăn che mặt cho cậu bé, sau đó ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bắt đầu mơ hồ. - Đi thôi, tìm một khách sạn ở trước. Ngày mai chúng ta lại trở về Tây Sơn. Giang Khương quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt. Bắc Cương, tại một căn cứ quân sự, Trưởng phòng Hồ đang ngồi trước bàn công tác, sắc mặt âm trầm nghe điện thoại. - Đã chết? Mục tiêu vẫn an toàn? - Vâng, Long Phong đã chết, trang bị cũng mất luôn. Xác nhận mục tiêu không có việc gì. - Long Phong chết như thế nào? .......... - Vậy bây giờ mục tiêu ở đâu? - Sau khi mục tiêu tiến đến một mương nước thì không còn thấy nữa. Lực lượng của chúng tôi ở tỉnh Nam không đủ, nên không thể truy tìm tung tích của đối phương. - Được, cứ như vậy đi. Dọn sạch hiện trường, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Trưởng phòng Hồ nheo lại. Để giết chết người này, đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì xảy ra, ông ta đã cố ý lựa chọn Long Phong ra tay. Nhưng thật không ngờ Long Phong lại bị người ta giết chết. - Tại sao lại có thể thất thủ? Ánh mắt Trưởng phòng Hồ tràn đầy sự nghi hoặc. Ông biết rất rõ thực lực của Long Phong, là một tay súng vô cùng mạnh. Nhưng bây giờ... Trưởng phòng Hồ có chút đau đầu mà xoa huyệt Thái dương, nhìn vào màn hình. Tổn thất một tinh anh, đây tuyệt đối là một phiền toái lớn. Suy nghĩ một hồi, Trưởng phòng Hồ mới thở dài, cầm điện thoại gọi cho một người. - Tướng quân, kế hoạch thất bại. Trưởng phòng Hồ cẩn thận nói. - Kế hoạch gì? Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp. Trưởng phòng Hồ thấp giọng đáp: - Kế hoạch Nam Thư. - Kế hoạch Nam Thư? Giọng nói bên kia hơi sửng sốt, trong nháy mắt liền âm trầm: - Chuyện gì xảy ra? - Long Phong đi ám sát, nhưng đã bị người ta giết chết. Mục tiêu mất tích. Trưởng phòng Hồ nói xong, ông ta có thể nghe rõ được tiếng hít thở trong điện thoại tăng lên. - Chuyện gì thế? Tại sao Long Phong lại chết? Giết một nhân vật nhỏ nhoi mà cũng thất thủ? Đối phương rốt cuộc đã không khống chế được lửa giận trong lòng. Mới đầu năm mà đã nhận được tin tức như vậy, đúng là cao hứng không nổi. - Không ai biết chuyện gì xảy ra, nhưng qua kiểm tra thi thể của Long Phong thì thấy rằng cậu ấy bị ngoại lực đánh nát tim. Hơn nữa vũ khí của cậu ấy cũng bị lấy đi mất. Nói đến đây, giọng nói của Trưởng phòng Hồ càng thêm âm trầm. Một tay súng bắn tỉa, bị người ta đánh nát tim, đó là một khái niệm như thế nào, ông là người rõ nhất. Tướng quân bên kia cũng im lặng, sau đó nói tiếp: - Cứ tiếp tục đi. - Vâng, tướng quân. Trưởng phòng Hồ cúp điện thoại, sau đó bắt đầu im lặng. Ông đã sớm hạ lệnh tìm kiếm tung tích đối phương, nhưng nhân thủ bên đó không đủ, muốn tìm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sáng hôm sau, Giang Khương cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo đến đại viện Dương gia. Đại viện Dương gia hôm nay rất náo nhiệt. Hai ngày trước đó, bất luận là Dương Vân Dương hay là Dương lão đều rất bận rộn, phải tham gia hoạt động thăm hỏi các lão đồng chí. Đến mùng ba, mùng bốn thì có thể xem như được nghỉ ngơi. Mà con trai độc nhất của Dương gia là Dương Hán cũng về thăm nhà, vì thế không khí rất náo nhiệt. Giang Khương đến nhà chỉ mang theo hai món quà. Dù sao, đối với Dương gia mà nói, trên cơ bản cũng chẳng thiếu gì. Hơn nữa, cho dù có mua món quà đắt tiền, đối với bọn họ cũng chẳng phải quan trọng. Vì thế Giang Khương cũng không tốn nhiều công sức, chỉ tùy tiện mua hai món là được. - Ôi, Giang Khương, tại sao lại quay về sớm như thế? Không ở thêm vài ngày nữa sao? Nhìn thấy Giang Khương, Dương Vân Dương kinh ngạc hỏi. Đi theo phía sau ông là một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn đám người Giang Khương. - Ở nhà cũng không có việc gì nên tôi quay về đây sớm, thuận tiến đến chúc tết Dương lão. Giang Khương cười, đưa hai món quà trong tay cho Dương Vân Dương, sau đó giới thiệu: - Tử Nguyệt, đây chính là Trưởng phòng Dương. - Chào chú Dương. Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng bên cạnh Giang Khương, mỉm cười gật đầu chào Dương Vân Dương. - A, cô là Tử Nguyệt à? Đúng là xinh đẹp thật. Dương Vân Dương cười to, sau đó quay sang giới thiệu với chàng thanh niên đằng sau: - Dương Hán, đây là bác sĩ Giang Khương. Chàng thanh niên vội vàng vươn tay với Giang Khương: - Bác sĩ Giang, chào anh. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Dương Hán. - Chào anh, cứ gọi tôi là Giang Khương, đừng gọi bác sĩ Giang, nghe khách sáo lắm. Giang Khương mỉm cười bắt tay đối phương. Đối với người thừa kế duy nhất của Dương gia, hắn cũng cảm thấy tò mò. Nhưng nhìn bộ dạng trầm ổn của Dương Hán, Giang Khương âm thầm gật đầu. Hiện Dương Hán đang là một Phó huyện trưởng, mặc dù chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng thoạt nhìn rất đáng tin. Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước vào đại sảnh của Dương gia. Dương lão đã sớm có mặt tại đại sảnh, thấy Giang Khương bước vào liền vui mừng hỏi thăm. Tiểu Bảo kêu lên: - Con chào Dương gia gia. - Ôi, Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà. Nào, đến đây Dương gia gia lì xì cho. Dương lão tiếp nhận Tiểu Bảo từ trong tay Tuyên Tử Nguyệt, sau khi đưa cho Tiểu Bảo một bao lì xì, liền đưa cho Tuyên Tử Nguyệt một bao: - Cháu chính là Tử Nguyệt phải không? - Dạ, vâng. Tuyên Tử Nguyệt nhìn phong bao lì xì, cảm thấy sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu, cung kính nói: - Cảm ơn Dương lão, cháu tên là Tử Nguyệt. - Ôi, không tệ, không tệ. Tiểu tử Giang Khương này giấu cháu lâu như thế ở Tây Sơn mà chẳng thèm mang cháu đến đây gặp mặt lão già này. Dương lão cười nói. Dương lão nói khiến cho mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút đỏ lên. Mặc dù cô vẫn luôn bình tĩnh nhưng trước mặt vị thành viên trong tổ bảy người tối cao của Hoa Hạ, cô cũng không tránh khỏi hồi hộp. Nhưng Giang Khương bên cạnh lại cười nói: - Dương lão, tại sao bọn họ có mà cháu lại không có?