Binh Vương Thần Bí

chương 417 - hắn chỉ muốn chặt tay mà thôi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phan Hiểu Hiểu cố gắng trấn định, sau đó dùng khăn lông cẩn thận lau qua cổ, ngực và nách Giang Khương một lần rồi bước vào phòng tắm. Đứng trước tấm gương lớn bên trong phòng tắm, nhìn gương mặt đỏ bừng vì ngượng cộng với nhịp tim đập như hươu chạy, Phan Hiểu Hiểu hít từng hơi thật sâu, cố gắng trấn định. - Mắc cỡ quá đi, mắc cỡ quá đi. Hít vào mấy hơi, thấy sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được mà lẩm bẩm. Trước kia cô cũng đã từng ôm Giang Khương mà ngủ, đi đâu cũng ôm cánh tay của hắn, nhưng bây giờ lại trong tình huống như thế này. Ngẫm lại vừa nãy, trước mặt Giang Khương xem như mất hết mặt mũi. Phan Hiểu Hiểu nhịn không được lại hung hăng chà mặt mình một lần. Mãi một lúc mới bình tĩnh lại, Phan Hiểu Hiểu lại rửa sạch khăn lông lần nữa, rồi bước ra ngoài tiếp tục lau người cho Giang Khương. Nhìn Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt lau bắp đùi cho mình, trong lòng Giang Khương cười khổ. Nói thật, bị Phan Hiểu Hiểu xoa bắp đùi như vậy, hắn cũng có cảm xúc khác thường, nhưng dù sao hắn cũng còn miễn cưỡng ngăn chặn lại được. Nếu để cho biểu hiện bất thường xảy ra, chỉ sợ Phan Hiểu Hiểu sẽ không dám lau nữa. Hai người cố gắng áp chế cảm xúc của mình, cuối cùng thì cũng lau xong. Sau khi lau xong, Phan Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm và Giang Khương cũng thế. Cẩn thận dìu Giang Khương nằm lên giường, Phan Hiểu Hiểu cắn môi dưới, gương mặt lại ửng đỏ, cuối cùng leo lên một bên giường nằm xuống. Nhìn Phan Hiểu Hiểu nằm xuống bên cạnh, Giang Khương có chút đau đầu. Hắn nhớ lần ngủ trước với Phan Hiểu Hiểu, bị cô ép đến gắt gao, bây giờ xương sườn mới lành lại, vạn nhất… Nhưng nhìn Phan Hiểu Hiểu ngoan ngoãn nằm ngủ một bên, hơn nữa giường cũng rộng một thước tám, thấy cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, lúc này Giang Khương mới thoáng yên lòng. Hắn lấy trên tủ đầu giường một miếng Sơn Tham bỏ vào trong miệng, đang định nhắm mắt lại, liền nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu tò mò ngẩng đầu dậy, hỏi: - Giang Khương, anh ăn gì thế? Giang Khương quay đầu lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn, lẩm bẩm: - Thuốc trị thương, cô có muốn ăn hay không? - Thuốc? Nghe được là thuốc, Phan Hiểu Hiểu vội vàng lắc đầu. Cô sợ nhất chính là uống thuốc. - Được rồi, ngủ đi. Tỉnh lại thì tôi sẽ tốt hơn. Giang Khương cười nói. - Vâng. Phan Hiểu Hiểu thò tay ra khỏi khăn, nắm lấy một ngón tay của Giang Khương, lúc này mới nhắm mắt lại. Thấy gương mặt có chút buồn ngủ của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại. - Phát hiện sinh vật dị thường, bắt đầu hấp thu năng lượng, Ngũ Cầm vận khí pháp gia tốc. Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương rất nhanh đã ngủ say. Vết thương nơi ngực và bụng của hắn đang chảy tràn một dòng khí lưu ấm áp. Dưới sự thúc giục của Ngũ cầm vận khí pháp, khí lưu từ khí hải rất nhanh vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc. Ngũ cầm vận khí pháp vận hành, năng lượng trong không gian cũng bắt đầu tập trung quanh thân Giang Khương, sau đó dung nhập vào cơ thể, thuận lợi chuyển hóa thành nội khí. Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt được chuyên cơ chở về nhà. Sắc mặt Tuyên Năng có chút khó coi nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang lạnh lùng đằng trước: - Lá gan của con cũng lớn thật đấy. Tuyên Tử Nguyệt nhìn cha của mình, nói: - Nếu lá gan của con không lớn, sẽ không phải là con gái của cha. Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, gương mặt Tuyên Năng hiện lên sự bối rối. Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao? Nếu lá gan không lớn thì sẽ không còn là con gái của ông. - Con làm chuyện như vậy, sau này con bảo cha làm sao mà ngẩng đầu trước mặt chú Tề chứ? Làm sao mà công đạo với Nhạc Minh? Tuyên Năng nghiêm mặt nói với Tuyên Tử Nguyệt. - Cha cũng chẳng cần công đạo với bọn họ. Tề Nhạc Minh muốn lấy thì con gả thôi. Tuyên Tử Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói một câu. “Nhớ chờ tôi”. Nhớ đến câu nói này, ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt có chút mông lung. Cô không tin vào những lời nói đó, nhưng trong lòng của cô vẫn mang theo chút hy vọng. Cô thật sự không muốn gả cho Tề Nhạc Minh. Mặc dù cô cảm thấy hy vọng này không lớn, nhưng chung quy vẫn còn hơn là không có hy vọng. Giang Khương chưa bao giờ để cho người khác phải thất vọng. Nhưng lần này… Tuyên Tử Nguyệt nhẹ thở ra một hơi. Nghe con gái thở dài, còn có gương mặt bất đắc dĩ, Tuyên Năng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối. Ông cảm thấy mình giống như vợ đã nói, là một người cha vô dụng. Ngay cả hạnh phúc của con gái cũng không bảo vệ được. Nghĩ đến đây, Tuyên Năng chậm rãi bước về phía trước, ôm lấy vai của Tuyên Tử Nguyệt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: - Tử Nguyệt, cha xin lỗi. Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, tay đặt lên tay của cha, chậm rãi nói: - Con xin lỗi cha. - Có phải cha rất vô dụng không? Tuyên Năng cười khổ hỏi. - Không, cha chính là người cha tốt nhất. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười. - Cha không tốt, ngay cả hạnh phúc của con cũng không thể bảo vệ được, cha không xứng làm người cha tốt. Tuyên Năng nhẹ nhàng lắc đầu. - Cha không cần phải tự trách. Mấy năm qua, vì gia tộc cha đã nỗ lực rất nhiều. Con là con gái của cha, từ nhỏ đã được cha yêu thương. Bây giờ cũng nên vì gia tộc mà nỗ lực một chút. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói. Nhìn con gái mỉm cười, nhưng Tuyên Năng lại cảm thấy càng đau lòng hơn. - Ba, anh ấy nói con nên chờ anh ấy. Tuyên Tử Nguyệt quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh trăng: - Anh ấy nói trước 28 tháng Hai, anh ấy sẽ đến. - Thế thì có ích gì? Đến thì làm được cái gì bây giờ? Tuyên Năng sửng sốt, sau đó cười khổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio