Người mấy bàn bên cạnh vốn luôn chú ý đến bàn bên Giang Khương, lúc này họ nghe thấy Vương Mịch hưng phấn kêu lên liền đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, sau khi xác định đối phương cũng nghe thấy từ “qua rồi”, sắc mặt liền khẽ biến. Giang Khương này thật sự qua rồi? Vậy có phải bảng xếp hạng của thế hệ này ở Thiên Y viện có phải sẽ có thay đổi lớn không? Sau khi mấy người nhìn nhau, một trong số đó liền rút di động ra, bấm một dãy số, một người khác đưa tay cản lại, nói: - Đừng vội, Hội đồng viện vẫn chưa thông báo, cũng chưa thể xác định được, đợi có tin tức chính xác hẵng báo cho anh Dương. - Ừm, cũng đúng, lỡ báo tin tức không chính xác thì sao. Sau khi người này hơi sửng ra liền gat đầu đồng ý. Có điều mặc dù hai người không báo tin, nhưng Liêu Dương vẫn rất nhanh chóng biết được tin này, vì những người khác cũng đã gọi điện báo cho y. - Sao có thể như vậy? Hắn có thể vượt qua? Khảo hạch thăng cấp Y sĩ tam phẩm cho dù là một Y sĩ tam phẩm thường thường chưa chắc đã có thể vượt qua được, sao hắn có thể vượt qua? Lúc này sắc mặt Liêu Dương xanh mét, y hét lớn trong điện thoại: - Đợi Hội đồng viện có thông báo chính thức hẵng gọi cho tôi. Sau khi dứt lời, Liêu Dương tắt ngay điện thoại, sau khi đứng lên hít sâu liên tục hai hơi, y mới dần dần đè nén cơn giận trong lòng xuống. Sau khi y đi lòng vòng tại chỗ hai vòng, y lại móc Hồng Vân Quả trong túi ra nhìn, trong mắt đầy vẻ không nỡ. Thực ra Liêu Dương nghĩ rất rõ, có người đã nghe Giang Khương chính miệng nói vậy thì có lẽ là cũng không khác gì mấy đâu. E là Hồng Vân Quả trong tay mình không giữ nỗi nữa rồi. Nhưng Liêu Dương hiểu rất rõ, thực ra mình căng thẳng không phải vì Hồng Vân Quả này. Hồng Vân Quả này mỗi năm mình có đến mấy quả, mất đi một quả cũng chẳng có gì to tát. Điều khiến mình căng thẳng là thằng nhãi Giang Khương kia đã vượt qua mình, hơn nữa còn thăng cấp lên Y sĩ tam phẩm trước mình mấy năm. Danh xưng người đứng đầu trong số những thanh niên ba mươi tuổi trở xuống giờ hoàn toàn đã bị Giang Khương cướp mất rồi. Nghĩ tới đây, Liêu Dương hung hăng đạp mạnh chân, sau đó bước nhanh ra ngoài. Lúc hai giờ chiều, không ít người đều đợi trong nhà ăn của Thiên Y viện, thì theo thông lệ, nếu có chuyện gì cần thông báo hoặc bố cáo, đều sẽ thông báo mới ở trong bảng thông báo đối diện nhà ăn. Mà những thông báo này thường sẽ xuất hiện vào đầu giờ chiều. Lúc này, trong bảng thông báo bằng màn hình LED quả nhiên đã xuất hiện một thông báo. - Thông báo Giang Khương chính thức vượt qua Khảo hạch thăng cấp thẳng lên Y sĩ tam phẩm, Hội đồng viện phê chuẩn, cho phép Giang Khương gia nhập Thiên Y viện và nhận cấp bậc Y sĩ tam phẩm. Đám người vây xem nhìn thấy bản thông báo này lập tức ồn ào lên. Tuy buổi sáng họ đã nhận được chút tin tức nói Giang Khương đã vượt qua khảo hạch, nhưng giờ thông báo chính thức xuất hiện vẫn khiến vô số người cảm thấy hơi khó chấp nhận. Bởi vì trước kia mọi người đều coi thường Giang Khương. Cuộc khảo hạch này có tiền lệ, đều là những bác sĩ già năm sáu mươi tuổi. Còn Giang Khương mới hai mươi mấy tuổi, lại chưa từng được nhận bồi dưỡng chính thức của Thiên Y viện. Gần như không có ai tin rằng hắn có thể vượt qua. Nhưng giờ thông báo đã ở đây, giấy trắng mực đen thông báo Giang Khương thuận lợi vượt qua khảo hạch, thăng lên làm Y sĩ tam phẩm. Mọi người có phản ứng như vậy cũng rất bình thường. Tất cả mọi người đều dồn mắt vào ba người từ trong nhà ăn vừa bước ra, và lúc này một trong số ba người đó đang trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. - Xem ra anh thật sự qua được rồi! Tuy bị cách một đám đông, không thể nhìn thấy dòng thông báo hiển thị trên bảng thông báo, nhưng Vương Mịch nhìn thấy ánh mắt vừa hâm mộ xen lẫn đố kỵ mọi người đang nhìn về phía mình thì sao còn không hiểu ra, Giang Khương thật sự đã thuận lợi qua ải rồi. Giang Khương mỉm cười, lúc này trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Tuy hắn rất tự tin vào thành tích của mình, nhưng giờ cuối cùng đã có kết quả thực sự, vậy thì cuối cùng hắn mới được thở phào nhẹ nhỏm. Trước mặt hắn hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, hắn thầm nói: “Đợi anh, giờ cuối cùng anh đã giành được cấp bậc Y sĩ tam phẩm rồi, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ đi tìm em!” Sau khi hắn âm thầm nói hai câu liền mỉm cười nhìn sang Vương Mịch ở bên, nói: - Ừm, xem ra đã qua thật rồi! Sắc mặt của Tôn Nghị lúc này lập tức âm trầm, gã biết lần này mình thật sự nghĩ sai rồi. Ánh mắt nóng bỏng của mọi người đều nhìn Giang Khương, trong số họ có Y sĩ thực tập, cũng có Y sĩ kiến tập, tuổi tác hơn phân nửa đều lớn hơn Giang Khương. Giờ họ đều biết rất rõ, bắt đầu từ bây giờ, người thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình này đã thật sự bước lên phía trước họ, đã có quyền lợi và địa vị riêng ở Thiên Y viện. Còn bọn họ phải trải qua nỗ lực trong rất nhiều năm mới có thể làm được điểm này. Giờ cho dù là ai trong số họ, bắt đầu từ giờ khắc này đều phải giữ được sự kính trọng trước mặt đối phương, nếu không quy tắc nghiêm túc của Viện sẽ cho họ biết thế nào là làm y sư cấp trên. Giang Khương nhìn những ánh mắt nóng bỏng thoáng mang chút kính sợ xung quanh liền mỉm cười, sau đó nhìn Vương Mịch đứng bên, nói: - Vậy giờ tôi được coi là Y sĩ tam phẩm chính thức rồi à? - Ừm, gần như thế, có điều có lẽ vẫn có một nghi lễ chính thức. Vương Mịch thoáng suy nghĩ, sau đó nói: - Nhưng còn phải xác định xem anh sẽ theo vị y sư nào. Y sĩ tam phẩm vừa thăng cấp cđều phải nhận một thầy giáo chính thức, đặc biệt là những người từ bên ngoài đến như anh thì càng phải làm như vậy! - Còn phải theo thầy? không phải tôi đã là Y sĩ tam phẩm chính thức rồi sao? Giang Khương cau mày nói. Tôn Nghị đứng bên hừ giọng, cười nói: - Y sĩ tam phẩm cũng phải theo thầy. anh đừng cho rằng thực sự thăng cấp làm Y sĩ tam phẩm thì mọi chuyện sẽ thuận lợi. Đặc biệt là những người từ bên ngoài đến như anh, chí ít phải học tập chính quy từ ba tháng trở lên mới có thể nắm được vài phương pháp chữa trị đặc biệt của Thiên Y viện! - Đúng, có điều tôi nghĩ khả năng anh theo thầy của tôi tương đối cao. Vì theo quy tắc của Thiên Y viện chúng ta, sau khi anh chính thức thăng lên cấp bậc Y sư, anh mới không còn có bất kỳ thầy giáo nào trên danh nghĩa nữa. Có điều những hạn chế của Y sĩ tam phẩm hơi nhiều một chút thôi. Vương Mịch ở bên cười giải thích nói. - Được thôi. Giang Khương nghe thấy theo La y sư thì thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Nếu như phải thật sự theo một thầy giáo, vậy thì giống như trên đầu đeo thêm một cái gông vậy. Nếu như theo La y sư vẫn khá hơn một chút. Giờ sau khi đã xác nhận được tin tức Giang Khương đã chính thức thông qua, dĩ nhiên ba người không cần phải theo thông báo nữa. Vương Mịch đưa Giang Khương đi gặp La y sư. Dù sao những việc tiếp theo, hầu hết vẫn phải cần La y sư làm chủ. Giang Khương cũng có rất nhiều thứ muốn chính thức hỏi La y sư. - Giang Khương, chúc mừng cậu. La y sư nhìn thấy Giang Khương liền tươi cười nói. - Cảm ơn La y sư, nếu như không có ngài giúp đỡ, tôi cũng sẽ không có được cơ hội này! Giang Khương hết sức cảm kích La y sư. - Haha, nói như vậy thì khách sáo quá rồi. La y sư vừa cười vừa nói: - Tối hôm nay sẽ có một nghi thức nhận chức cho cậu, sau nghi thức này cậu sẽ chính thức gia nhập Thiên Y viện chúng tôi. Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn La y sư nói: - La y sư, tôi vừa nghe Vương Mịch nói sau khi trở thành Y sư tam phẩm còn sẽ có một người thầy. La y sư mỉm cười, sau đó nói: - Chuyện này cậu cứ yên tâm, sau này cậu sẽ theo tôi. Tôi sẽ không quá hạn chế cậu, nhưng cậu phải có ba tháng học chính quy. Sau đó cậu sẽ nhận vài nhiệm vụ của Thiên Y viện, trên căn bản sẽ không có quá nhiều yêu cầu đặc biệt khác. - Ba tháng? Nghĩ đến hơn nửa tháng nửa đã là ngày 28 tháng 2 rồi, Giang Khương liền nhíu mày nói: - Vậy thầy La, nếu như tôi muốn ra ngoài giải quyết chút việc thì phải làm sao? - Ba tháng mà cậu cũng không ở được à? La y sư nghe thấy Giang Khương đổi lại gọi mình là thầy La cũng tương đối vui vẻ. Có điều lúc này ông vẫn không kìm được nhíu mày nói. Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn La y sư nói: - Nửa tháng nửa tôi có việc phải làm. - Nửa tháng? La y sư cau mày, nhìn Giang Khương, thấy vẻ kiên quyết trên mặt Giang Khương, ông thoáng trầm ngâm, nói: - Vậy cậu phải đi bao lâu? Giang Khương thoáng ngẫm nghĩ, sau đó nói: - Khoảng ba ngày! - Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đặc biệt duyệt cho cậu nghỉ phép ba ngày, xong việc phải lập tức trở về. La y sư chậm rãi gật đầu nói. Giang Khương nghe La y sư nói vậy cuối cùng Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng gật đầu nói: - Cảm ơn thầy La. Nghi thức buổi tối lại được cử hành ở đại lễ đường. Gần hai mươi năm nay, hắn là người duy nhất từ bên ngoài có thể vượt qua khảo hạch thăng cấp thẳng lên Y sĩ tam phẩm, hơn nữa lại trẻ như vậy, lại vừa đúng đang trong giai đoạn Thiên y khai niên hội, cho nên nghi thức của Giang Khương lần này tương đối long trọng. Nghi thức nhận cấp của Y sĩ tam phẩm bình thường cho dù cũng sẽ có buổi lễ chính thức, nhưng thông thường sẽ không nhiều người tham gia như vậy. Hơn nữa cũng đồng thời có vài người cùng nhận cấp, nhiều lúc thậm chí còn hơn mười người cùng nhận. Nhưng giống như Giang Khương thì thật sự chỉ có một. Lúc này năm vị Thiên y sư vẫn ngồi trên bục, chín vị Y sư nhất phẩm lúc này cũng ngồi ở hàng sau trên bục. Dưới bục vẫn giống như ngày hôm qua, ngồi đầy người. Tuy nghi thức nhận cấp này không yêu cầu mọi người đều tham dự, nhưng tất cả mọi người trong Thiên Y viện đều đến tham gia. Dù sao một nghi thức như thế này cũng thuộc dáng hiếm có ở Thiên Y viện hai mươi năm nay, thậm chí nó còn hiếm có hơn Thiên y khai niên hội mỗi năm một lần. Hơn nữa khó có dịp năm vị Thiên y sư đều có mặt, nếu bọn họ đều đến tham dự mà những người bên dưới không đến, như vậy cũng khó ăn khó nói. Lúc này Giang Khương vẫn ngồi ở vị trí hàng thứ tám. Vô số ánh mắt lúc này đang không ngừng quét về phía hắn, trong mắt tràn đầy tia hâm mộ. Có điều từ hôm qua Giang Khương đã quá quen với những ánh mắt như thế này rồi. - Hôm nay Thiên Y viện chúng ta rất vui mừng chào đón một thành viên mới đặc biệt! - Sự gia nhập của cậu ấy, khiến Thiên Y viện chúng ta tăng thêm sức sống mới, đại diện cho thế hệ trẻ của Thiên Y viện chúng ta. - Sau đây, mời bác sĩ Giang Khương lên bục để nhận cấp, và tuyên thệ! La y sư đứng ở trên bục, mỉm cười nhìn về phía Giang Khương vô cùng bắt mắt ngồi ở hàng thứ tám gật đầu. Giang Khương cười nhạt đứng dậy, đi về phía bục. Không biết bao nhiêu người bên cạnh đang nhìn cáo bóng dáng hơi gầy nhưng lại cao ngất kia đang chậm rãi bước lên bục với ánh mắt nóng bỏng, có không ít ánh mắt đang đâm thẳng lên lưng Giang Khương, hận không thể thay thế vị trí của hắn. Trong đó có hai ánh mắt là mạnh mẽ nhất, đều là hai người ngồi ở hàng thứ tám, một là Liêu Dương, một là Tôn Nghị. Vẻ mặt của hai người này tương đối khó coi. Lúc đầu khi hai người này lên cấp Y sĩ thực tập, đều có mười mấy người cùng lúc lên cấp, và cũng chỉ có một Thiên y sư tham dự. Còn Giang Khương bây giờ tuổi còn nhỏ hơn cả họ, vậy mà đã thật sự leo lên vị trí Y sĩ tam phẩm. Điều này khiến tâm tình hai người này đã không thể dùng những từ hâm mộ, nghen ghét, hận để hình dung nữa. Đặc biệt là Liêu Dương. Lúc này y hận đến mức nghiến răng. Giờ y không những đố kỵ, mà con tiếc cho Hồng Vân Quả của y. Giang Khương đứng trên bục, lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu ở vị trí chủ trì đã mỉm cười đứng dậy, bước đến, sau đó đưa tay sang cái khay một vị y sĩ bên cạnh đang cung kính đưa tới, lấy một bộ đồng phục màu trắng, cười giao cho Giang Khương. - Mời mặc đồng phục của viện. La y sư ở bên mỉm cười nói. Giang Khương nhìn bộ đồ màu trắng trong tay, thật sự không ngờ còn có cả màn này. Hắn lập tức không chần chừ nữa, nhẹ nhàng mở bộ đồng phục ra, thuần thục mặc vào. La y sư thấy Giang Khương mặc xong, lại nói: - Mời Thiên y sư Từ Khải Liễu Viện trưởng Thiên Y viện trao cấp Y sĩ tam phẩm cho Giang Khương. Nghe La y sư nói xong, Thiên y sư Từ Khải Liễu mỉm cười gật đầu, sau đó lại đưa tay sang cái khay bên cạnh lấy một cái huy chương hình quả hồ lô, nhẹ nhàng đeo lên ngực trái cho Giang Khương. - Cảm ơn Viện trưởng Từ! Giang Khương hơi khom người với Thiên y sư Từ Khải Liễu, nhìn huy chương hồ lô ba ngôi sao nho nhỏ màu vàng, Giang Khương hít nhẹ một hơi, mình đến đây là vì cái này. Giờ trên cơ bản hắn cũng đã hơi hiểu được huy chương cấp bậc này của Thiên Y viện. Huy chương của Thiên Y viện có năm màu đỏ, cam, xanh, tím, vàng. Đại diện cho Thiên y sư, Y sư, Y sĩ, Y sĩ thực tập và Y sĩ kiến tập. Còn những ngôi sao nhỏ bên trên tượng trưng cho cấp bậc chính thức của anh, ba ngôi sao nhỏ là tam phẩm. Lúc này Giang Khương bất giác nhìn về phía huân chương màu vàng ở ngực Thiên y sư Từ Khải Liễu, có điều sau khi hắn liếc mắt nhìn thì khẽ sửng sờ. Với thị lực kinh khủng của hắn, hắn có thể nhìn rõ, huân chương hồ lô màu vàng của Thiên y sư Từ Khải Liễu có ba ngôi sao nhỏ có màu sắc cực kỳ bình thường. Giang Khương nhìn thấy vậy trong lòng khá kinh ngạc. Theo quy tắc của Thiên Y viện, cái này đại diện cho cấp ba, chẳng lẽ Thiên y sư cũng chia cấp?