Binh Vương Thần Bí

chương 46 - . nó cũng có tôn nghiêm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hiểu rồi, vậy ta đi trước." Hạ Chí xoay người rời đi lại khiến Thu Đồng sửng sốt, có phải tên hỗn đản này bị thần kinh không?

Hạ Chí đi tới cửa, đột nhiên quay đầu cười xán lạn với Thu Đồng: "Nhớ kỹ, muốn gặp ta nhất định phải hô to ba tiếng!"

Không đợi Thu Đồng đáp lời, Hạ Chí đã lại quay đầu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thu Đồng.

"Tuyệt đối là bệnh thần kinh!" Thu Đồng cắn răng, đưa ra kết luận cho Hạ Chí.

Chừng ba phút sau khi Hạ Chí rời khỏi, Thu Đồng mới có thể khiến mình tỉnh táo lại. Mỗi lần gặp Hạ Chí, tâm tình của nàng lại luôn giao động thật lớn, mà sau khi tĩnh táo lại, Thu Đồng cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, rất nhanh đã gọi ra ngoài.

"Người ta để ngươi điều tra đã có kết quả chưa?" Vừa có người nhận máy, Thu Đồng đã trực tiếp mở miệng hỏi.

"Chính là người tên Hạ Chí kia sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ, "Ta đã sai người hỗ trợ điều tra, không có gì đặc biệt, chỉ là cái tên có chút đặc biệt, à, đúng rồi, hắn ra đời vừa đúng là ngày Hạ Chí, về phần những chuyện khác đều bình thường."

"Chỉ có như vậy?" Thu Đồng có chút thất vọng, "Ngươi lại điều tra thêm đi, hắn không thể bình thường như thế."

"Được rồi, ta sẽ điều tra tiếp, chẳng qua, Thu đại tiểu thư, ta chỉ là luật sư, hơn nữa còn là một luật sư tay mơ lăn lộn không quá tốt, không phải cảnh sát cũng không phải thám tử tư, ngươi đừng hi vọng ta có thể tra được tư liệu bí mật gì đó." Trong giọng nói của nữ nhân ở đầu bên kia điện thoại mang theo một chút oán trách.

"Ta mới vừa về nước, ở thành phố Thanh Cảng, ta cũng không có nhiều người quen, nói chung ngươi cứ điều tra giúp ta một chút, nếu ngươi có quen biết người nào có thể nhờ người đó hỗ trợ, tiền bạc không thành vấn đề, cứ tìm ta là được." Thu Đồng nói nhanh: "Nói chung, tận lực điều tra rõ người kia giúp ta."

"Được rồi, ta sẽ tận lực." Mặc dù nữ nhân ở đầu bên kia điện thoại không quá tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng.

Cúp điện thoại, Thu Đồng nhíu mày suy tư, sự xuất hiện của Hạ Chí khiến nàng hơi bất an, tên gia hỏa này không chỉ lưu manh thêm khốn nạn, hơn nữa còn tương đối có năng lực, đặc biệt là hắn hiểu rất rõ chuyện xảy ra trong trường học này, thậm chí còn hiểu rõ hơn tất cả mọi người trong trường học. Cũng tỷ như chuyện Từ Sâm, thật ra nàng đã chứng thực được một phần từ trong miệng một nữ sinh, điều này khiến Thu Đồng cảm thấy hoài nghi, sở dĩ Hạ Chí tới đây làm lão sư là vì hắn có ý đồ khác.

Nhưng vấn đề là, rốt cuộc hắn có ý đồ gì?

Nghĩ tới tên này khiến tất cả mọi người hiểu lầm nàng là bạn gái hắn, Thu Đồng lại cảm thấy có lẽ mục tiêu chân chính của Hạ Chí chính là nàng, nhưng nàng lại luôn cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, bởi vì theo lý thuyết, trước hôm nay, nàng và Hạ Chí hoàn toàn không quen biết.

"Lẽ nào là vì trường học này?" Thu Đồng thầm nói, nàng biết có không ít người coi trọng trường học này, nhưng từ hành vi của Hạ Chí hôm nay, tựa hồ hắn đang giúp trường học này.

"Rốt cục là vì cái gì đây?" Thu Đồng nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ mãi mà không rõ, quyết định tạm thời không tiếp tục nghĩ tới chuyện này, hiện tại, nàng vẫn nên nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến trường học dần dần có lãi.

Rất nhanh Thu Đồng đã vùi đầu vào việc xây dựng kế hoạch, mà nàng một khi làm việc sẽ tập trung toàn bộ tinh thần. Trong lúc bất tri bất giác, đã mấy giờ liền trôi qua, thẳng đến khi có tiếng gõ cửa khiến nàng giật mình tỉnh lại.

Ngẩng đầu, Thu Đồng thấy thầy chủ nhiệm Phương Đắc Thắng xuất hiện ở cửa, liền mở miệng nói: "Vào đi."

Phương Đắc Thắng đi vào phòng làm việc, muốn nói lại thôi.

"Phương chủ nhiệm, có chuyện gì sao?" Thu Đồng hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.

"Hiệu trưởng, ta vừa nhận được điện thoại từ phía cục cảnh sát, Hạ lão sư hắn..." Nét mặt Phương Đắc Thắng có chút cổ quái.

"Hắn làm sao?" Thu Đồng lập tức nổi giận, "Hắn sẽ không gây chuyện ở cục cảnh sát đấy chứ?"

"Cái này thì không." Phương Đắc Thắng lắc đầu.

"Vậy rốt cục hắn làm sao vậy?" Trong lòng Thu Đồng có chút phiền táo.

"Hiệu trưởng, Hạ lão sư vốn không tới cục cảnh sát." Nét mặt Phương Đắc Thắng hơi có chút bất đắc dĩ.

"Cái gì?" Thu Đồng trừng mắt đứng lên, trong lòng nguyền rủa Hạ Chí vô số lần, chẳng trách lúc trước tên khốn kiếp kia đáp ứng sảng khoái như vậy, thì ra hắn vốn không định đi!

Cưỡng chế đè nén tức giận, Thu Đồng lại hỏi: "Phương chủ nhiệm, vậy ngươi biết hắn đang ở đâu không?"

"Hiệu trưởng, này, ta cũng không biết." Phương Đắc Thắng lắc đầu, trong lòng cũng đang nói thầm: "Ngay cả ngươi còn không biết, sao ta biết được?"

Chần chờ một chút, Phương Đắc Thắng lại bổ sung: "Hiệu trưởng, hiện tại ngược lại không cần vội tìm Hạ lão sư, bởi vì người bên phía cục cảnh sát nói đêm nay chúng ta không cần phái người đi, bảo chúng ta ngày mai hãy tới."

"Đã biết, Phương chủ nhiệm, ngươi tan tầm về nhà trước đi." Tuy trong lòng Thu Đồng rất tức giận, nhưng nàng cũng không định nổi nóng trước mặt Phương Đắc Thắng, dù sao chuyện này cũng không có quan hệ gì với Phương Đắc Thắng.

Đợi khi Phương Đắc Thắng ra ngoài rồi, Thu Đồng mới chửi ầm lên trong phòng làm việc: "Hạ Chí, ngươi là tên lưu manh khốn kiếp bệnh thần kinh đầu óc vào nước khốn nạn muốn chết..."

Thu Đồng một hơi mắng mấy trăm từ, khoan hãy nói, từ ngữ nàng dùng để mắng người rất phong phú, thậm chí còn có cả tiếng Anh đây. Chẳng qua nếu có người thấy dáng vẻ nàng mắng người, chắc chắn hình tượng băng sơn của nàng sẽ trực tiếp đổ nát.

Mắng xong, cuối cùng Thu Đồng cũng cảm thấy trong lòng thư thái hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy căm tức. Tên hỗn đản chết tiệt, ngay cả điện thoại di động cũng không có, nàng biết phải đi đâu tìm hắn đây?

Tích tích.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Thu Đồng cầm di động lên, vừa nhìn, khuôn mặt vốn có chút lãnh mạc tuyệt mỹ lập tức lạnh lẽo như băng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio